Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5: "Lật Ngược Tình Thế" (18+)

Warning: Chap này sẽ có những phân cảnh cực kì Nóng! (bỏng mắt luôn đó, có thể sẽ khiến trí tưởng tượng của các bồ bay xa) nên cực kì cân nhắc khi đọc chap này, thoát ra ngay nếu vẫn còn muốn giữ độ trong sáng!








——————————————————————
Vẻ mặt Choi Soobin khiến em phấn khích vì có lẽ bây giờ hắn chẳng còn nhiều ý thức nữa, đôi mắt hắn mơ hồ nhìn vào khoảng trống. Em nhủ rằng hắn thật đáng thương, trông có khác gì chú thỏ con đang bị đối xử tệ bạc không cơ chứ.

Nhưng lúc này em đang là thợ săn, một thợ săn chắc chắn sẽ không bao giờ để vụt mất con mồi, càng không có chuyện tha thứ, chỉ trừ khi nó quá đáng thương khiến tên thợ săn phải siêu lòng. Nhưng đây chưa đủ để khiến Choi Yeonjun lung lay đâu, em muốn nhìn hắn đau đớn thêm nữa.

"Sao vậy? Khó chịu lắm rồi hả?" Em bước đến nâng chiếc cằm nặng nề của hắn dậy. Hai má hắn nóng rát, cơ thể có phần hơi run, vì hành động nửa vời khi nãy của em khiến hắn đang phải chịu cảm giác bứt rứt trong người.

Bên dưới giờ đang vừa lạnh vừa buốt, không ai vuốt ve cũng không ai ôm lấy. Soobin cảm nhận như cậu bé của hắn đang cô độc, thật tội nghiệp. Điều đó làm hắn càng muốn thoát ra khỏi đây, và càng nhanh càng tốt giải phóng thứ đang quằn quại kia.

Nhưng hắn nghĩ sẽ làm được? Ngu ngốc, người đang đứng trước mặt hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

"Có vẻ cái thứ này của cậu nên cần ai đó ôm nhỉ? Xem nó run rẩy kìa." Em vừa nói, bàn tay mềm mại lại đang chạm vào cự vật hắn, nắm nhẹ, ngón tay chủ động xoa lên đỉnh đầu của hắn, chớp nhoáng rồi buông. Ngay cả chính em cũng đồng cảm với hắn, việc không được thỏa mãn quả là một cực hình tra tấn thống khổ nhất.

"Để tôi giúp cậu nhé?" Em cười tươi, nói với hắn. Nghe thấy tia hi vọng nhỏ, hắn khi này mới ngước mắt lên nhìn em, sắc mặt rũ rượi chờ đợi được ai đó giúp đỡ.

Em cười đắc ý với biểu cảm vừa rồi, đúng như mong đợi. Cái vẻ mặt chờ đợi, mong mỏi, rồi hi vọng, chúng tuyệt vời làm sao. Để kẻ đó được đứng ngay giữa ranh giới của sự hi vọng nhưng không cho chạm vào chính là thứ em muốn hắn trải qua lúc này nhất.

"Nào, cùng chơi thôi." Giọng nói em kích thích thính giác hắn.

Trước mắt hắn là em đang tự động cởi bỏ chiếc quần của mình. Để lộ ra cặp đùi trắng sữa, vừa thon gọn lại trông rất mềm mịn, nếu được chạm vào chắc sẽ gia tăng thêm khoái cảm trong tâm hắn mất. Dù vẫn giữ lại chiếc áo sơ mi trắng nhưng chúng không đủ độ dài để có thể che đi cặp đào căng tròn kia. Quan sát chúng, hắn thấy chúng như những quả đào thơm mới mọc, đầy đặn sức sống và tươi mát, nếu được in dấu răng lên nơi đó chắc sẽ là một cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

"Sao thế? Sao lại né tránh ánh mắt vậy?" Em nhận ra sắc mặt hắn đang rối bời, là để giữ bình tĩnh hay hắn đang chê em đây?

Mặc kệ dù có chê hay không, đến nước này Soobin chắc chắn đang rất cần một cái ôm ấm áp từ em. Phải nói là khẩn cầu một cái ôm gấp, nếu không hắn sẽ phát điên mất.

Yeonjun bước đến bên chiếc ghế gỗ hắn đang bị trói, nhẹ nhàng đặt cặp đào đầy sức hút của mình lên trên hắn. Em ngồi gọn vào lòng hắn như một chú mèo con, cái khoái cảm trong người hắn càng lúc càng dâng trào mỗi khi có tác động từ em. Có lẽ cơ thể này đang cực kì thành thật muốn nói là Yeonjun thực sự rất hấp dẫn, và chúng đang điên cuồng thèm khát muốn chiếm lấy em.

"Hưm.. ha.. vào nhanh đi." Soobin thủ thỉ bên tai em, hơi thở lại trở về trạng thái lúc đầu, gấp gáp và khẩn trương.

"Ai nói tôi sẽ cho vào?"

Câu nói của em như đang đâm thủng tia hi vọng của hắn. Phải rồi, ngay từ đầu mục đích em đưa hắn đến đây, trói buộc hắn thế này là để muốn nhìn hắn đau khổ mà van xin. Chắc chắn việc hắn được thỏa mãn là điều khó mà có được. Yeonjun không dễ dàng để hắn yên ổn đâu, em là một con cáo đội lốt xảo quyệt nhất mà hắn từng gặp.

"Để thứ này vào trong người lỡ tôi bị cảm thì sao đây? Cậu không suy nghĩ đến điều đó sao?" Biết rằng hắn đã hi vọng quá nhiều, nước này chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

"Tôi nói giúp, là sẽ giúp nó bớt lạnh thôi. Hiểu không?" Em vòng tay ra đằng sau lưng, nắm lấy đầu cự vật. Thân thể tiến sát lại hắn tạo khoảng cách gần cho cả hai.

"Không hiểu thì tôi làm mẫu nhé?"

Em cầm chắc cự vật rồi nhấc hông cao lên một chút, từ từ chạm đỉnh đầu thứ vật nam tính ngay trước hậu đình. Không cho vào mà chỉ khiêu gợi hắn, được một lúc thì em lại tự tạo độ ma sát cho hai bên, nhất quyết không cho vào mà chỉ chà xát giữa của em và của hắn khiến hắn tức điên. Cảm nhận được bên dưới đang bị em trêu đùa, hắn chẳng thể làm được gì đành cắn răng chịu đựng, ít ra cách này còn đỡ hơn là để không.

"Ấy Choi Soobin, cậu nghịch ngợm quá." Em né đầu tránh cái lưỡi hư hỏng của hắn đang vươn tới muốn liếm láp cổ và quai xanh. Có vẻ như em thành công làm hắn thèm khát lắm rồi, xem bộ dạng thê thảm lúc này của hắn đi.

Em cười thầm.

Động tác chỉ ngắn ngủi vài chốc lát sau đó em lại rời đi, để tạo cảm giác trống trải mang đầy luyến tiếc cho hắn. Em ngồi xuống giường, co hai chân giơ cao hơn một chút để tạo tư thế lộ rõ đường nét cơ thể của em.

Đây là con bài cuối cùng mà em cho hắn xem, chắc chắn hắn sẽ điên tiết lên vì chúng quá đẹp.

"Nhìn đây Choi Soobin, có lẽ đến lúc tôi trả nợ rồi nhỉ?" Em cười tự mãn.

Lúc này hắn đưa mắt nhìn khung cảnh phía trước, quá đỗi gợi tình. Hắn có vẻ như đã đạt đến giới hạn, Yeonjun đúng là không biết ngượng khi hiên ngang phô bày thứ be bé nhỏ nhắn kia. Chúng đang run run lên chờ đợi được ai đó an ủi, một lời mời gọi cậu nhỏ của hắn đến chơi.

Soobin nuốt nước bọt bởi thứ xinh xắn kia, càng nhìn hắn càng rối, càng muốn lại gần chiếm đoạt, càng khao khát được lắp đầy chỗ trống đó. Nhưng với tình trạng thế này thì đây là điều không thể, Yeonjun cũng chỉ đang cố tình làm thế để khiêu khích hắn chứ bản thân đã biết chắc chắn hắn chỉ nhìn chứ không thể làm được gì vào lúc này.

Chỉ được chiêm ngưỡng chứ không thể chạm tới.

"Sao thế? Ánh mắt lúng túng kia của cậu là thế nào vậy? Khó xử quá hả? Hay là xa quá nhìn không được rõ?" Em lúc này buông cặp đùi trắng trẻo xuống, để tạo thêm khoái cảm cho giác mạc của hắn, em không chần chừ mà dạng chân to ra ngay trước mặt hắn, đồng thời tự luồn tay xuống hạ bộ. Dùng chính hai ngón tay em tách nơi kín đáo của mình ra cho hắn ngắm nhìn. "Thế này được chưa?" Nơi bí mật được hé mở, khiến đầu óc hắn rối rắm với những gì diễn ra trước mắt, chỗ đó hắn muốn được chạm vào, muốn được chiếm lấy, thứ đó đang mời gọi hắn.

Hắn quay đầu tránh đi vì nhận ra có nhìn thêm thì cũng chẳng được ích gì, gương mặt giờ đã tối sầm. Em cá là hắn đang mệt mỏi lắm rồi, bị trêu ghẹo đến biến sắc thế kia mà.

"Có bản lĩnh thì nhào vào đây mà đâm" Chốt câu khiến hắn nổi gân mặt.

Em khiêu khích hắn bằng những lời nói gợi dục đó, quả nhiên Yeonjun đã thực sự làm hắn phát điên lên rồi. Em nói có bản lĩnh thì đến mà đâm sao? Tự tin thật, nếu thế thì cũng phải có bản lĩnh cởi trói cho hắn, xem hắn có bản lĩnh không.

Sức chịu đựng đạt quá giới hạn cho phép, Soobin gồng mình khiến gân tay và cơ mặt nổi lên rõ mồn một. Em thích thú vì biết chắc bản thân đã chọc giận hắn phát tiết lên rồi, nhưng mà sao đây? Với tình trạng đó hắn có thể làm gì ngoài vùng vẫy chứ? Ngoài chịu đựng thì hắn không còn cách nào để thoát ra khỏi đó cả.

Nhưng rồi em chợt dấy lên suy nghĩ, nếu hắn thực sự thoát ra được thì sao?

Không bao giờ có chuyện đó.

"À.. tôi quên mất. Có quà cho cậu đây." Em cầm một lọ thủy tinh nhỏ trên tay, bên trong chứa chất mật đặc màu vàng. Không rõ đó là thứ gì.

Em vừa cười vừa giải thích cho ai kia nghe về thứ em đang cầm trên tay "Không có thời gian chuẩn bị nên tôi chỉ lấy được loại tầm thường vậy thôi. Nhưng mà công dụng thì-"

Tạch

Choi Soobin thở phào một hơi, quay nhẹ khớp cổ tay đã bị siết đến rỉ máu. Sợi dây trói nằm sõng soài trên nền mặt đất khiến hai con mắt Yeonjun mở to, kinh ngạc.

Sao.. sao có thể..?

Em nhìn kĩ lại thì có vài miếng mảnh sành đã bị rơi ra khỏi đó, nằm cùng với sợi dây. Khi này em mới thực sự hoảng loạn, mảnh sành ở đâu? Rõ ràng trước khi đến đây căn phòng chẳng có gì đủ để làm vật sắc nhọn cho hắn tháo trói. Không lí nào Choi Soobin lại làm được điều đó, hắn đâu phải thần.

Cái kính! Là nó!

Em khi này mới nhớ ra, trước khi trói ép hắn đến đây cả hai đang nói chuyện thì hắn có mang kính ra lau bụi. Chắc chắn là cặp kính đó hắn đã bẻ gãy nó từ trước, giấu được mảnh kính vỡ trong bàn tay to lớn kia là điều rất có khả năng. Vốn sợi dây em chuẩn bị cho hắn là dạng đặc biệt, cần có thời gian nhất định để cắt bỏ, nên lợi dụng cơ hội lúc em đang mải mê trêu ghẹo hắn đã tranh thủ tháo dây.

Con mẹ nó, đùa sao? Mình lại bất cẩn rơi vào tình huống bế tắc rồi. Em rủa thầm trong đầu, thôi xong niệm rồi.

Cuộc đời Choi Yeonjun đến đây là hết.

Rốt cuộc sau bao công sức của em, mọi thứ đều trở nên vô ích. Ngay từ cuộc gặp gỡ ở sòng, em vốn không phải đối thủ của hắn, hắn xuất sắc hơn em nhiều và cũng chỉ vì cái bản tính tự cao của em nên cuối cùng lại dễ dàng để hắn chơi cho tận hai vố.

Đau không thể tả.

Yeonjun khi này hối hận cũng đã muộn, lẽ ra em ngay từ đầu không nên đến bàn cược của hắn. Lẽ ra không nên để bản thân bị mắc lừa bởi gương mặt đó, càng sai lầm khi đã rủ hắn cá cược. Yeonjun cuối cùng cũng chỉ là hạt thóc nhỏ bé mà hắn thì chính là gà. Em cũng là con ếch xanh yếu đuối đang cố vươn ra khỏi miệng giếng nhưng cuối cùng lại bị hắn đạp xuống đáy.

Thật thảm hại.

Yeonjun dù vậy nhưng vẫn không hề muốn trả nợ bằng cách này đâu, em chỉ muốn cho hắn nếm trải cảm giác của em thôi. Khi định hình lại được tinh thần thì cũng là lúc hắn đã đè chặt cứng em trên chiếc giường trắng, hai cổ tay em cũng bị hắn khóa chặt trên giường.

"Bây giờ thì trả nợ thôi nào, ngài Choi Yeonjun."

Lại là vẻ mặt đó, vẻ mặt chiến thắng mà em ghét cay ghét đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com