Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

- Em không biết khi nào ba mẹ em về nữa.

Em có vẻ không thoải mái lắm khi tôi đề cập đến chuyện muốn gặp bố mẹ em. Tôi chưa từng nghe em nhắc đến gia đình của mình, mà dựa vào việc cả bố lẫn mẹ đều bỏ đi công tác khi chỉ vừa mới chuyển nhà đến Seoul như thế thì cũng là một chi tiết đáng lo ngại đấy.

- Hay là tối nay em gọi điện cho họ đi, tôi có thể nói chuyện qua điện thoại cũng được.

- Sao cô lại muốn gặp ba mẹ em vậy?

Nhìn vào nét bối rối trong ánh mắt em, bỗng dưng tôi chợt nhận ra vấn đề trong lời đề nghị đường đột của mình.

- Haha, tôi không có định cưới em đâu, em đừng lo! - tôi phá lên cười lớn để xua tan hiểu lầm và căng thẳng cho em.

Nhưng vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ gì của em và tiếng cười tắt dần của tôi là dấu hiệu rõ ràng nhất cho tôi biết mình đã trót dại rồi.

Em không nói gì tiếp tục cúi đầu ăn tiếp.

- Ý tôi không phải vậy đâu...

- Vâng, em hiểu mà. - em cười nhưng ánh mắt còn chẳng thèm nhìn lấy tôi.

Giờ thì tim tôi còn đập nhanh hơn cả lúc lần đầu tôi gặp em ở trong trường nữa, trong tôi ngập tràn cảm giác tội lỗi và sợ hãi.

Em không nói chuyện với tôi từ lúc đó cho đến khi tôi đưa em đến trường.

- Em cảm ơn ạ. - em chỉ nói vỏn vẹn như thế rồi rời khỏi xe, lại thêm việc lời lẽ của em trịnh trọng quá mức cần thiết lại càng khiến tôi lo lắng hơn.

Thà rằng em đùng đùng giận dỗi thì tôi còn biết đường mà lần, đằng này em vẫn cứ tỏ ra như không có gì. Hễ một lần tôi quay sang định nói cái gì đó thì em lại quay ngoắt đi như thể em chưa hề lén nhìn tôi vậy.

Việc này chưa xong thì chuyện kia lại ập tới, khi tôi vừa xuống xe thì tôi đã bị chặn đầu bởi một bà cô nào đó và em cũng bị chặn lại bởi con bé Min Soo đã đổ sữa vào đầu em ngày hôm qua.

Tôi có thể lập tức đoán được người phụ nữ này chính là mẹ của con bé đó. Tôi thường tự nhủ không nên có ác cảm với học sinh nhưng riêng lần này thì cả mẹ lẫn con tôi đều cảm thấy khó ưa.

- Vâng, cô đây là... - tuy biết hết nhưng theo đúng quy trình thì tôi phải giả nai trước đã.

Bà ta khó ưa không kém gì con gái của bà ta. Câu đầu tiên bà ấy đã lên giọng với tôi theo kiểu "cô tưởng cô là ai mà dám mời phụ huynh con tôi", sau đó lại tiếp tục phần trần rằng "con tôi vô tội" rồi kết lại bằng câu "trẻ con đùa giỡn một chút chứ tụi nó không có ý gì đâu".

Tôi đã từng nghe các tiền bối đi trước kể về các thể loại cha mẹ đội con lên đầu và sẵn sàng đánh chửi giáo viên để khẳng định rằng con mình luôn đúng, nghe danh đã lâu giờ thì tôi đã gặp được rồi. Thật ra thì tôi cũng chưa quen lắm với việc phải đối mặt với các bậc phụ huynh và đây còn là lần đầu tiên tôi phải mời phụ huynh học sinh của mình lên trường gặp mặt. Riêng việc tôi là một giáo viên trẻ đã là một điểm yếu để khiến cho bà mẹ khó chịu kia đem ra công kích rồi, nhưng tiếc thay cho bà ta, tôi từ xưa đến nay (ngoại trừ em và mẹ tôi ra) tôi chưa ngán ai cả.

- Thưa bà, em Joo Hyun ngày đầu tiên đi học đã bị em Min Soo ngáng chân, tận mắt tôi nhìn thấy nhưng tôi không muốn làm lớn chuyện. Hôm qua cũng chỉ mới là ngày thứ hai em Joo Hyun học ở trường này thôi nhưng con của bà đã đổ sữa vào đầu em ấy trước mặt bao nhiêu người, trong đó có cả tôi! Bà nghĩ đó là trò đùa trẻ con sao? Xin lỗi, nếu như bà có suy nghĩ nông cạn như vậy thì chẳng trách sao em Min Soo lại có cái thói bắt nạt bạn bè đó.

Bà ta vừa nghe tôi nói xong sắc mặt liền chuyển sang màu đỏ gắt như thể sắp phát hỏa, cơn giận đùng đùng của bà ta nổ ra kèm theo vô vàn lời nói khó nghe mà rõ ràng không nên sử dụng những từ ngữ như thế trong môi trường học đường. Nghe bà ta chửi không làm cho tôi sợ, nhưng tôi hơi lo cho em khi phải nghe những câu từ như thế.

Giá như tôi có thể đến gần bên em để bịt tai em lại.

- Đây có phải là con nhỏ Joo Hyun không? - bà ta chửi tôi chán rồi lại quay sang tấn công em. - Tại sao cô với nó lại đi cùng một xe? Min Soo nhà tôi nói rằng cô tỏ ra thiên vị con nhỏ này rất rõ. Hay là cô bênh người nhà rồi quay sang chèn ép con tôi?

- Thưa bà, tôi và em Joo Hyun...

- Thôi cô đừng nói nữa! Hôm qua con gái tôi cũng bị người ta đổ sữa lên đầu, chắc chắn là con nhỏ này rồi. Nhìn cái mặt nó là biết là người không ra gì rồi.

- Này! Đừng có nói kiểu đó! - tôi bỗng dưng không thể kiềm chế được cảm giác tức giận khi nghe những lời xúc phạm đến em đó, em đã phải vội vàng giữ tôi lại để tôi không xắn tay áo lên và giải quyết bằng cái bạt tai.

- Quả nhiên là cô có sự thiên vị! Tôi sẽ báo việc này lên hiệu trưởng!

- Báo gì với tôi cơ?

Thầy hiệu trưởng bất thình lình từ đằng sau khiến cả hai mẹ con khó ưa kia giật mình. Thấy được thầy hiệu trưởng, bà ta mừng như bắt được vàng và bắt đầu kể lể lại câu chuyện từ đầu nhưng vẫn không quên dậm thêm chút mắm muối và biến Joo Hyun thành một đứa đầu gấu mới chuyển vào bắt nạt con gái của bà ta để lấy số.

Tôi không thể hiểu nổi trong đầu người phụ nữ này có cái gì nữa.

- Nhưng trong CCTV nhà trường ghi lại là em Jang Min Soo xô ngã em Bae Joo Hyun rồi đổ sữa lên đầu em ấy mà.

Người đàn bà điên kia đột nhiên cứng họng.

- CCTV?

- Đúng vậy, nếu chị muốn xem lại thì phòng bảo vệ vẫn còn chưa xóa dữ liệu của ngày hôm qua đâu.

- Nhưng con tôi cũng bị đổ sữa lên đầu, tại sao không mời luôn phụ huynh của con bé đó. - bà ta chỉ tay thẳng vào mặt Joo Hyun.

- Gia đình em Bae Joo Hyun mới chuyển đến Seoul gần đây nên ba mẹ em ấy khá bận... - hiệu trưởng từ tốn giải thích thay cho tôi.

- Bận rộn gì chứ? Hay nó bố mẹ nó không biết dạy nó nên giờ mới có cái mặt mới câng câng thế kia.

- Bà... - em phải cố hết sức để giữ không cho tôi tát con mụ đó vài cái.

- Thôi được rồi, người lớn cả rồi không nên nói về con trẻ như vậy... Chuyện cũng nên dừng ở đây.

- Dừng thế nào được! Con tôi cũng là nạn nhân trong chuyện này mà! Tại sao chỉ có mình nó bị phạt? Tôi muốn con bé kia cũng phải bị phạt như con tôi, gọi bố mẹ nó lên đây! Bằng không tôi nhất định làm lớn chuyện! Thầy biết chồng tôi là ai rồi chứ gì?

- Chuyện này... - thầy hiệu trưởng khó xử nói.

- Bà có điên thì điên vừa thôi! Rõ ràng là con bà làm sai bây giờ lại phải kéo thêm người khác vào nữa làm gì? - tôi không thể nhịn thêm một giây nào nữa.

- Còn cô nữa! - bà ta quay sang lại chỉ vào mặt tôi - Nếu cô không mời bố mẹ nó lên trong hôm nay thì tôi chắc chắn khiến cô phải nghỉ đi dạy!

Tôi thật muốn đấm cho bà ta một phát.

- Bố mẹ Joo Hyun đang đi công tác, làm gì có sẵn ở đây mà cho bà gặp!

- Vậy thì cô chuẩn bị mất dạy đi!

- ĐƯỢC RỒI! - sự lớn tiếng của em làm gián đoạn trận đấu khẩu gay gắt của tôi và bà điên kia. - Để em gọi cho mẹ em là được chứ gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com