Chương 14: Tiết sữa ( H! )
______Trước khi vào truyện tui phải nói với mọi người một chuyện, chính là hôm trước tôi có edit nhầm thuốc kích sữa thành thuốc kích dục. Tui cũng đã sửa lại rồi, mọi người thông cảm nha_______
Lâm Ấm bị tát một cái hoàn toàn ngốc lăng, nhìn đôi mắt của hắn chằng chịt tia máu, sắc mặt tức khắc trắng bệch, cơ thể run rẩy không ngừng.
Hà Trạch Thành vỗ vỗ gò má đỏ bừng của cô, khóe miệng gợi lên ý cười không rõ, "Yên tâm, chỗ này đều là thuốc tốt, có biết tôi mất bao nhiêu công sức mới tìm được không? Sẽ không ảnh hưởng đến việc em tiết sữa khi sinh con!"
Vì cái này, hắn học không ít cách ghim kim, sợ cô chịu không nổi.
Thấy cô không phản ứng, Hà Trạch Thành đen mặt, "Trả lời lại! Lúc này em phải nói cái gì!"
Lâm Ấm sợ tới mức cơ thể run lên, mặt trắng bệch như tờ giấy, hàm răng run cập cập, "Cảm...... cảm ơn chủ nhân."
"Lúc này mới ngoan nha."
Hắn cầm lấy ống tiêm, đâm vào vú cô, đau đớn từ ống tiêm xuyên thấu làn da, Lâm Ấm cắn răng không dám động.
Một ống chất lỏng, nhanh chóng được bơm vào hai bên vú.
Hà Trạch Thành vứt ống tiêm sang một bên, bắt đầu xoa bóp bầu ngực phì nhiêu của cô.
Nhưng mà lâu dần, vú cô đột nhiên trướng lên đau đớn, vú nguyên bản đã không nhỏ nay là càng thêm khổng lồ.
"A..." Cô hét lên một tiếng, "Thật trướng!"
Hà Trạch Thành nhìn biểu tình của cô, lôi kéo đầu nhũ, ngay sau đó, bên trong bắt đầu chảy ra sữa màu trắng ngà.
Lâm Ấm thở phì phò, cảm giác trướng đau càng lúc càng lớn, "Đau quá! Thật trướng a, chủ nhân! Vú của no lệ thật trướng, sắp nứt vỡ!"
"Yên tâm, sẽ không nứt vỡ." Bàn tay của hắn dùng sức ấn lên đè ép, dòng sữa bên trong tựa như cột nước phòng ra ngoài, Lâm Ấm kiều suyễn một tiếng.
Thật thoải mái...
Hà Trạch Thành thấy thế, ghé vào vũ cô gắm mút, hút lấy sữa bên trong, yết hầu lăn lộn lên xuống.
Hương vị có một chút ngọt, không tính là tanh, đối với hắn mà nói tương đối dễ uống.
Dòng sữa kia không ngừng chảy cuồn cuộn từ vú cô ra, cảm giác trướng đau bắt đầu biến mất, tiếp theo đó một trận tê dại truyền đến, cô có thể cảm giác được sữa trong cơ thể cô đang bị hút đi.
Lâm Ấm sảng đến mức cuộn tròn đầu ngón chân.
"Thật sảng, chủ nhân hút thật sảng a... Ân!" Cô nâng một bên vú cũng phình phình đến muốn nứt vỡ hướng về phía hắn.
"Chủ nhân cũng hút một bên này được không, bên này cũng rất trướng, đau quá a!"
Khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt mê tình, nâng vú không khác gì một giống cái đê tiện cầu thao, phong lưu lại dâm đãng.
Hà Trạch Thành ngước mắt nhìn cô, buông lỏng bên kia vú của cô ra, "Nói dâm đãng một chút, bằng không đừng nghĩ đến chuyện tôi hút giúp em."
Giờ phút này cái gì cô cũng không rảnh lo, dẩu ngực, một tay nâng một bên vú cầu hắn, "Chủ nhân nhanh hút tao vú giúp nô lệ đi! Cầu xin ngài chủ nhân! Vú của nô lệ thật trướng, muốn bạo rớt a ân!"
"Em là tao hóa sao?" Hắn lạnh mắt hỏi.
"Vâng! Nô lệ là tao hóa a, là tao hoá của chủ nhân!" Lâm Ấm nhướng người lên, kẹp chặt lấy dương vật giả trên ngựa gỗ, rất nhanh liền bị đâm đến thần chí mê loạn.
"Nô lệ là tao hóa a! Chủ nhân cầu xin ngài nhanh hút tao vú của nô lệ đi! Tao vú muốn căng tràn! Tao vú của nô lệ thật là khó chịu... Ân..."
Bộ dáng này của cô làm hắn lại lần nữa bị kích thích đến đỏ mắt, trực tiếp giơ tay vỗ vào bên vú kia một cái.
Sữa trong vú ngay lập tức bị hắn đánh đến bắn loạn khắp nơi.
"Đồ đê tiện!" Hắn mắng, "Không có tôi thao liền sống không nổi, đồ đê tiện!"
Lâm Ấm sảng đến rên rỉ dâm loạn.
"A vâng, nô lệ là đồ đê tiện a, cầu xin ngài mau hút tao vú của đồ đê tiện a, chủ nhân chủ nhân, cầu xin ngài chủ nhân!"
Cô không ngừng cầu hắn, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng giải quyết cái vú trướng đau của mình một chút.
Hà Trạch Thành chịu không nổi cô dụ hoặc, lôi kéo dây xích túm cô từ ngựa gỗ xuống dưới, ấn nằm xuống đất, kéo một chân cô lên, côn thịt dưới thân nhanh chóng hướng về phía tao huyệt cô lấp đầy, cúi đầu bóp lấy vú cô, ngậm vào trong miệng bắt đầu cắn hút.
Không phải dương vật giả lạnh lẽo, mà thay vào đó là côn thịt lửa nóng, so với cây dương vật giả kia càng dài càng thô, sữa trong ngực bị hút đi, hai đầu kích thích làm Lâm Ấm trực tiếp cao trào.
"A thật thoải mái! Chủ nhân hút nô lệ thật thoải mái a! Côn thịt thật lớn, thao cũng thật thoải mái... Ân a!"
Cô mê tình nhắm hai mắt lại hồ ngôn loạn ngữ, toàn thân trên dưới đều bị hắn thao đến thật thoải mái, trong nháy mắt, cô thật muốn bị hắn thao a! Vẫn luôn thao cô như vậy ạ!
Cứ như vậy bị thao chết!
Hà Trạch Thành đẩy nhanh hơn tốc độ thao cô, dâm thủy không ngừng chảy ra, bởi vì vú bị hút tương đối thoải mái, làm cô bị kích thích lại lần nữa cao trào.
Dâm thuỷ dưới thân bị hắn nhanh chóng thọc vào rút ra biến thành bọt biển, cắm quá sâu, làm chân tay Lâm Ấm vẫy loạn trong không trung.
Cao trào quá nhiều, thần chí của cô cũng hỗn loạn, trong nháy mắt khi hắn đâm vào trong tử cung, trong đầu Lâm Ấm là một mảng đen tuyền, trực tiếp bị sảng đến ngất đi.
Người dưới thân không còn tiếng gì nữa, Hà Trạch Thành mở to hai mắt, ngón tay vội vàng sờ lên cổ cô, phát hiện chỉ là hôn mê, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn gắt gao ôm cô vào trong ngực, cắn vào cổ cô, hạ thân hai người vẫn còn dung hợp bên nhau, giống như là muốn cắn sâu vào trong da thịt cô, thẳng đến khi có máu tươi chảy ra.
Hắn liếm máu tươi chảy ra, ánh mắt tựa như ma quỷ.
"Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi tôi."
Cô là của hắn.
Vĩnh viễn đều là của hắn.
Editor: sacnu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com