15. Động phòng hoa chúc
Nguyên Nhiên bị câu "Nhiên ca nhi, chúng ta động phòng đi" của Chu Hữu Hành làm cho ngứa ngáy.
Dưới ánh mắt đầy mong đợi và khao khát của người đàn ông, cậu ngẩng cổ lên, để lộ làn da trắng nõn, dùng giọng nói mềm mại đáp lại: "Được."
Chu Hữu Hành giống như một con chó hưng phấn đang đào hố, đắm mình mày mò và dùng mọi cách để cởi đồ cho Nguyên Nhiên.
Mặc dù Nguyên Nhiên trông rất đẹp trong bộ đồ cưới này, nhưng bộ quần áo cồng kềnh khiến việc cởi ra trở nên bất tiện, Chu Hữu Hành hy vọng có thể nhìn cơ thể Nguyên Nhiên chuyển sang màu hồng ngượng ngùng vì bị hắn cởi đồ.
Sau khi cởi Nguyên Nhiên ra, Chu Hữu Hành nhanh chóng cởi quần áo của chính mình.
Bởi vì nóng lòng, hắn không quan tâm gì nữa, cởi quần áo cưới của mình thô bạo hơn nhiều so với khi cởi quần áo của Nguyên Nhiên, cởi được thì cởi, không cởi được thì xé. Khiến Nguyên Nhiên đau lòng, vội vàng đưa tay ngăn cản hắn: "Chậm một chút, vội như vậy làm gì? Vải tốt trên người ngươi bị xé rách thật đáng tiếc. Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi cởi."
Nghe được Nguyên Nhiên muốn giúp hắn cởi quần áo, Chu Hữu Hành lập tức tỉnh táo lại, đặt bàn tay to lớn của mình sang một bên, chờ Nguyên Nhiên ra tay.
Trong lúc nhất thời, Nguyên Nhiên không biết hắn kéo quần áo như bò điên làm cậu khó chịu, hay là bị hắn dùng ánh mắt trêu chọc chờ được phục vụ chọc tức hơn.
Thực ra Chu Hữu Hành gần như đã cởi xong quần áo, chỉ còn lại chiếc áo lót trong cùng màu đỏ cần Nguyên Nhiên giúp đỡ cởi ra. Chỉ là lúc Nguyên Nhiên cởi quần áo cho Chu Hữu Hành, hắn không ngừng dùng tay xoa mông Nguyên Nhiên, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại cào vào khe nước ở giữa, khiến Nguyên Nhiên toàn thân mềm nhũn, hai tay run rẩy yếu ớt, phải mất một lúc lâu mới cởi được.
Quần áo hoàn toàn cởi hết, để lộ thân trên rắn chắc của người đàn ông, cơ bụng và cơ ngực màu đồng, eo hẹp vai rộng, thực sự là dáng người mẫu nam tiêu chuẩn trên tạp chí. Nguyên Nhiên vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ rời mắt, vành tai ửng hồng, Chu Hữu Hành nhìn thấy liền cảm thấy rất vui vẻ.
"Nhiên ca nhi, ngươi có thích cơ thể của ta không?" Chu Hữu Hành hỏi.
Nguyên Nhiên lúc này cảm giác như bị trúng bùa, Chu Hữu Hành hỏi, cậu ngốc nghếch gật đầu: "Ta thích."
Ai mà không thích cơ bụng 8 múi, tuyến nhân ngư, cơ ngực to tròn, vòng eo nam tính và bờ vai Thái Bình Dương?
Chu Hữu Hành cười lớn, thu hút sự chú ý của Nguyên Nhiên. Nguyên Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt anh tuấn tràn đầy trêu chọc, con ngươi đen láy như đọc được - Tiểu biến thái, ngươi bị thân hình đẹp đẽ của ta mê hoặc rồi sao?
Nhận ra mình bị trêu chọc, Nguyên Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận, ngay lập tức muốn vặn eo xoay người rời đi, nhưng người đàn ông nhanh tay nhanh mắt đã nắm lấy tay cậu ấn lên cơ bụng.
"Nhiên ca nhi, ngươi đừng tức giận, ngươi thích cơ thể của ta, ta vui còn không kịp, mau sờ thử xem."
Nguyên Nhiên chửi rủa tên lưu manh thối tha, nhưng tay lại hơi bất giác cử động.
Ôi mẹ ơi, cái này có cảm giác giống như một tấm ván giặt với các cạnh được bo tròn và ấm áp, tay vuốt vuốt, sờ một lúc sẽ bị nghiền.
Thật tuyệt vời.
Nguyên Nhiên chơi nghiền đến mức không còn tức giận nữa, móng vuốt nhỏ sờ vào cơ bụng rất tự nhiên tiến lên, một tay nắm lấy cơ ngực to lớn. Cơ ngực quá lớn nên năm ngón tay phải dang rộng ra khi mới có thể nắm lấy. Cơ ngực màu đồng hơi tràn ra từ giữa những ngón tay của cậu, vừa gợi cảm vừa mềm mại, khiến Nguyên Nhiên chỉ muốn vùi đầu vào ngực hắn mà gọi mẹ.
Nguyên Nhiên hối hận! Cậu và Chu Hữu Hành ngủ nhiều đêm như vậy, Chu Hữu Hành ôm cậu từ phía sau, lại chưa bao giờ trải qua cảm giác vui sướng khi nằm trên ngực hắn. Đêm nay cậu phải tựa đầu vào bộ ngực này mà ngủ.
"Ngươi sờ đủ chưa?" Chu Hữu Hành cười hỏi.
Nguyên Nhiên chớp chớp mắt, dè dặt gật đầu: "Sắp xong rồi."
Nhưng nếu được bóp thêm vài lần nữa thì sẽ càng vui.
Đột nhiên, Nguyên Nhiên cảm thấy thế giới đảo lộn, hai mắt xoay tròn, được người đàn ông đỡ nằm xuống, sợi tóc rơi xuống gò má, có chút ngứa ngáy.
Người đàn ông khàn khàn nói: "Đến lượt ta."
Nguyên Nhiên còn chưa hiểu đến lượt Chu Hữu Hành làm gì, lòng bàn tay to lớn của Chu Hữu Hành đã đặt lên ngực cậu, nắm ngực cậu xuyên qua lớp áo lụa.
"Ừm......"
Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ miệng Nguyên Nhiên, đốt cháy dục vọng đã bị đè nén hơn nửa tháng của người đàn ông này.
Chu Hữu Hành cởi quần của mình, sau đó cởi quần Nguyên Nhiên, thứ duy nhất còn lại trên người hai người chính là bộ quần áo lót của Nguyên Nhiên.
Chu Hữu Hành hôn nhẹ Nguyên Nhiên mấy cái, sau đó đột nhiên rút lui, giống như hổ núi chuẩn bị lao tới, quỳ xuống giữa hai chân Nguyên Nhiên, có một đóa hoa nhút nhát rụt rè đang rỉ sương chờ hổ đánh hơi.
Trong mắt Chu Hữu Hành có sự si mê và dục vọng, hắn nhìn bông hoa nhỏ, sau đó lại nhìn hai má ửng hồng của Nguyên Nhiên, nhỏ giọng nói: "Nhiên ca nhi, đoá hoa nhỏ của ngươi thật đẹp, từ nay về sau cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy chúng mỗi ngày."
Nguyên Nhiên mắng: "Ngươi là tên lưu manh thối!"
Âm thanh nhẹ nhàng không có sức mạnh khiến người ta sợ hãi nhưng nó có thể khơi dậy ngọn lửa tà ác trong con người.
Vì bị gọi là lưu manh nên Chu Hữu Hành đơn giản dùng hành động thực tế để khẳng định danh hiệu này.
Lúc Nguyên Nhiên không để ý, người đàn ông đã cúi đầu dùng đôi môi và chiếc lưỡi vừa hôn cậu mút liếm lồn hoa hắn đã khao khát từ lâu, chiếc mũi cao cao cọ vào cuống hoa màu hồng đứng giữa cánh đồng hoa.
"Haa! Ưm!"
Một vết cắn bất ngờ lại vô cùng kích thích gần như hút hết linh hồn của Nguyên Nhiên, đôi chân thon dài duỗi thẳng lại uốn cong, cọ qua lại trên thắt lưng của người đàn ông.
Thân dưới của Nguyên Nhiên vừa bị kích thích một chút, nước liền chảy ào ào, yết hần của Chu Hữu Hành trượt xuống, hắn nuốt mấy ngụm nước bọt trộn lẫn nước lồn.
Chu Hữu Hành dùng chiếc lưỡi thô ráp liếm bông hoa nhỏ đang ngượng ngùng khép kín, sau đó liếm những cánh hoa mở ra, để lộ cuống hoa càng rụt rè bên trong. Sau đó, mỗi lần liếm, Chu Hữu Hành có thể liếm cả những cánh hoa đầy đặn và cuống hoa đầy đặn. Lồn hoa cũng vui mừng vì có thêm bạn mới, còn tiết thêm mật cho Chu Hữu Hành uống.
Chu Hữu Hành ngẩng đầu, nửa khuôn mặt tuấn tú phía dưới đầy nước mật, nghiêm túc nói với Nguyên Nhiên: "Nhiên ca nhi, ngươi chảy nước chậm lại đi, ta không uống được nữa."
Nguyên Nhiên:? ? ?
Nguyên Nhiên:! ! !
Nguyên Nhiên bị lời nói tục tĩu của người đàn ông xấu hổ đến muốn khép chân lại: "Hừ... ta không có ép ngươi uống...."
Kẻ xấu không cho cậu đạt được điều cậu muốn, lập tức nhét cái đầu to vào giữa đùi, duỗi thẳng lưỡi, luồn lên xuống dọc theo gân cánh hoa cho đến khi hắn tìm ra cái lỗ bí mật.
Nước từ đó phun ra, Chu Hữu Hành muốn dùng lưỡi chặn cái lỗ lại. Không ngờ cái lỗ lại quá nhỏ, lưỡi bị kẹp đau nên hắn phải mở rộng cái lỗ ra một chút, khiến nó hơi trũng xuống.
Hang nước bí ẩn thu hút Chu Hữu Hành khám phá sâu hơn, rõ ràng chiếc lưỡi mềm mại của hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ nên Chu Hữu Hành đã sử dụng một công cụ mới - ngón tay của hắn.
Bởi vì làm việc quanh năm, ngón tay của Chu Hữu Hành không thon và nhiều thịt như Nguyên Nhiên, các khớp xương dày hơn một chút, trên đầu ngón tay có những vết chai mỏng, tuy nhiên người đàn ông này rất thích sạch sẽ, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, không có bụi bẩn giữa các móng tay.
"A... Chu Hữu Hành... đi ra ngoài... chịu không nổi..."
Chu Hữu Hành dùng ngón trỏ đâm vào, một lát sau, ngón tay đã bị ăn gần hết.
"Nhiên ca nhi, trên giường đừng gọi ta là Chu Hữu Hành."
Nguyên Nhiên ngâm nga theo nhịp điệu của Chu Hữu Hành: "Ừm... vậy... à... gọi ngươi... ừm... cái gì..."
Chu Hữu Hành cười nói: "Nhiên ca nhi, ngươi tự suy nghĩ đi, nếu như kêu cho ta hài lòng, ta sẽ lấy ra, để cho ngươi nghỉ ngơi một lát."
Nguyên Nhiên bị phân tâm, không chú ý đến cái bẫy trong lời nói của Chu Hữu Hành, cậu chỉ nghe thấy "rút ra", vắt óc nghĩ ra cách gọi, cậu gọi là phu quân, tướng công, đương gia đều không có tác dụng, Chu Hữu Hành đáp lại, nhưng cũng không có buông ra.
Nguyên Nhiên rên rỉ, cảm thấy sướng không chịu nổi, khi cơ thể đạt đến cực hạn, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng, hắn gọi ra một cái tên mới: "A Hành..."
Chu Hữu Hành gật đầu, nói hắn rất hài lòng với cách gọi này, đồng thời ngón tay tăng tốc đâm vào rút ra, sau mấy chục lần, Nguyên Nhiên giống như một cây cung bị kéo căng, khi thêm chút sức lực cuối cùng, kiên nhẫn đều không còn, một dòng nước chảy xuống đầu ngón tay của Chu Hữu Hành, làm ướt cả bàn tay của hắn.
Lúc này, Chu Hữu Hành rốt cục giữ đúng lời hứa, rút ngón tay ra.
Nhìn bàn tay ướt đẫm của mình, Chu Hữu Hành có chút kinh ngạc, hoá ra những lời bẩn thỉu mà đám đàn ông đó nói đều là sự thật, tiểu ca nhi nhạy cảm lại thực sự biết phun nước. Bọn họ nói vóc dáng của Nhiên ca nhi là đẹp nhất phải không? Tâm lý Chu Hữu Hành như nhặt được bảo bối. Mặc dù hắn vẫn luôn coi Nguyên Nhiên là bảo bối độc nhất.
Nguyên Nhiên cảm thấy sự bất thường của cơ thể mình suốt quá trình, cuối cùng cũng phun nước xong, cậu sờ vào dưới mông, chăn ga gối đệm mới lần đầu sử dụng hôm nay đã ướt nhẹp cả rồi.
"Đều ướt hết..." Dưới sự kích thích của cao trào và xấu hổ, toàn thân Nguyên Nhiên run rẩy, nhỏ giọng phàn nàn.
Quả nhiên, vừa lên giường, người tốt liền biến thành kẻ xấu, trước đó hắn ta đã hứa là sẽ rút ra, nhưng cuối cùng lại khiến cậu phun nước dâm rồi mới rút ra, nói cũng như không!
Lỗ lồn Nguyên Nhiên vô thức co lại, ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm Chu Du Hành, Chu Hữu Hành cảm giác đến xương cốt đều tê dại, vội vàng hứa hẹn: "Nhiên ca nhi, ngươi đừng lo chuyện chăn đệm, xong việc ta sẽ thay, chỗ nào cần giặt sẽ giặt, chỗ nào cần sấy sẽ phơi."
Hứa xong, Chu Hữu Hành lại bắt đầu giả vờ đáng thương: "Hôm nay là ngày động phòng hoa chúc tốt lành, ngươi phải để cho ta tận hưởng chứ? Lão đàn ông hơn hai mươi tuổi khó khăn lắm mới cưới được phu lang xinh đẹp."
Nguyên Nhiên hừ một tiếng, coi như là thỏa hiệp: "Tuỳ ngươi quyết định."
Chu Hữu Hành mỉm cười: "Nhiên ca nhi thật tốt."
Nguyên Nhiên im lặng một giây, vốn tưởng rằng đây là câu nói trước đây của mình, bây giờ lại bị Chu Hữu Hưng dùng với cậu, sao lại khó xử như vậy? Chẳng trách Chu Hữu Hành không thích cậu khen hắn tốt như vậy.
"Nhiên ca nhi, chúng ta tiếp tục nhé?"
Nguyên Nhiên muốn thoát khỏi tấm thẻ người tốt mang lại cảm giác không thực, gật đầu: "Tiếp tục đi."
Giọng điệu của cậu giống như một vị lão phật gia cao quý miễn cưỡng trao tay cho thái giám trẻ tuổi.
Thế nhưng Chu Hữu Hành vui vẻ phục vụ cậu, được phép tiếp tục, hắn vui vẻ đem con cặc nhét vào khe lồn Nguyên Nhiên.
Trong không khí như xuất hiện tia lửa, tiểu ca nhi bị ấn vào lồn lại phun nước dâm, hắn thậm chí còn bôi đầy người Nguyên Nhiên, dù sao thì cũng ổn mà nhỉ?
Nghĩ đến đây, Chu Hữu Hành cắn răng nhịn xuống ý muốn xuất tinh, cầm gậy thịt, dùng một chút lực đẩy vào.
Nguyên Nhiên cảm giác được phần thân dưới căng trướng khó chịu, đồng thời còn có cảm giác hơi đau, nhưng cũng không đến mức không thể chịu nổi, vì thế cậu không ngăn cản Chu Hữu Hành mà lặng lẽ vặn vẹo phần thịt mềm mại trong lỗ, ý đồ giúp đỡ Chu Hữu Hành đút vào thuận lợi hơn, cũng khiến Chu Hữu Hành thoải mái hơn.
Hai người vất vả, không ngờ kết quả lại không được tốt, Chu Hữu Hành vừa mới đút quy đầu vào, không chịu nổi sự chèn ép của thịt lồn mềm mại, đã phóng toàn bộ tinh dịch đặc sệt tích tụ nhiều ngày vào trong cơ thể Nguyên Nhiên.
Nguyên Nhiên ban đầu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cảm giác như có một cỗ lực lượng nào đó đang lao tới, sau đó nhìn thấy sắc mặt Chu Hữu Hành cực kỳ xấu xí, đen hơn cả màu gan lợn.
"Sao vậy?" Nguyên Nhiên hơi ngồi dậy.
Trên mặt Chu Hữu Hành vẫn là vẻ mặt vỡ mộng, một lúc sau mới cay đắng nói: "Nhiên ca nhi, ta bất lực rồi, trước đây rõ ràng ta không nhanh như vậy."
"A?" Nguyên Nhiên cũng có chút không hiểu.
Lúc này cũng không thèm xấu hổ, đưa tay chạm vào chỗ nối giữa hai người, cặc của người đàn ông vẫn còn rất cứng và to, quy đầu vẫn còn chôn trong cơ thể, cậu đưa tay đưa lên mũi ngửi ngửi, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, chính là mùi tinh dịch của nam giới.
Nguyên Nhiên đột nhiên nhớ lại những gì cậu đã đọc trên Internet lúc trước, nói rằng một số người lần đầu tiên dễ bị xuất tinh sớm và đó là điều bình thường.
Cậu nhanh chóng an ủi Chu Hữu Hành: "A Hành, không sao đâu. Lần đầu xuất tinh sớm là chuyện bình thường. Hãy thử lại, nếu lần thứ hai còn bắn sớm mới là bất lực."
Mới không lâu, Chu Hữu Hành cảm thấy Nguyên Nhiên gọi hắn là A Hành là bởi vì nhìn nhận năng lực của hắn, khen ngợi sự thông minh của hắn, hiện tại Nguyên Nhiên gọi hắn là A Hành, hắn chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.
Nghe Nguyên Nhiên an ủi mình như vậy, hắn cũng không hỏi tại sao Nguyên Nhiên lại biết, thay vào đó hắn như tìm được niềm tin, lập tức đứng dậy, chuẩn bị phô trương vinh quang lần nữa.
Nhưng hắn vừa mới xuất tinh, con cặc của hắn vẫn đang trong giai đoạn kiệt sức, hắn cầm con cặc to lớn trong tay, cảm giác như mình thừa năng lượng nhưng lại không đủ sức lực.
"Nhiên ca nhi, ta dường như không thể cương được nữa."
Nguyên Nhiên muốn cười, nhưng lại không dám, cậu sợ cười, sau khi bình phục Chu Hữu Hành sẽ tức giận.
Nhưng bây giờ Chu Hữu Hành ngốc nghếch thật sự rất đáng yêu.
Trong lòng mềm mại, Nguyên Nhiên liền đề nghị: "Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi."
Nguyên Nhiên nhờ sự giúp đỡ của Chu Hữu Hành ngồi dậy, duỗi đôi tay yếu đuối không xương của mình ra và kéo con cặc của Chu Hữu Hành ra khỏi cơ thể mình.
Lúc rút ra, cả hai đều không khỏi phát ra vài âm thanh đầy cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Nhiên nhìn thấy con cặc của Chu Hữu Hành cương cứng, cậu hơi ngạc nhiên, nó quá to, giống hệt những cây gậy thô dài mà con trai thích, thẳng và cương cứng. Điểm khác biệt duy nhất là quy đầu lớn hơn thân gậy một chút, giống như một cây nấm kim châm siêu to khổng lồ.
Nguyên Nhiên mím môi, đè xuống chút sợ hãi trong lòng, bắt đầu cầm cặc lớn vuốt ve. Cậu vừa vuốt vừa nhớ lại các kỹ thuật đã học, lên xuống, xoay tròn và siết chặt, sau vài lần, Chu Hữu Hành trở lại trạng thái cứng rắn.
"Shhh... Nhiên ca nhi... thật thoải mái... ta lại có thể rồi..."
Nguyên Nhiên dừng lại, hỏi: "Vậy ta tiếp tục nhé?"
Chu Hữu Hành suy nghĩ một chút: "Không được, ta sợ sẽ sớm xuất tinh."
Lúc này Nguyên Nhiên cảm thấy Chu Hữu Hành thật đáng thương, hắn hoài nghi chính mình đến mức này vì xuất tinh sớm.
Trong lòng hơi xót, Nguyên Nhiên nhìn Chu Hữu Hành an ủi: "Không phải, vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn, A Hành, ngươi rất lợi hại. Ưm..."
Được khen mạnh mẽ, Chu Hữu Hành trong lòng lâng lâng, gậy thịt cương cứng lập tức lao vào đường hầm, có lẽ vì được bôi trơn từ lần trước nên lần này tiến vào vô cùng thuận lợi.
Nhưng Chu Hữu Hành vẫn cảm thấy có chút khó khăn khi tiến sâu vào bên trong.
Nguyên Nhiên cũng cảm hơi đau nhức, vội vàng nói với Chu Hữu Hành: "A Hành, ngươi động trước đi, đừng vội cắm vào sâu, ta có chút đau."
Chu Hữu Hành nghe Nguyên Nhiên nói đau, lập tức lui về phía sau, đau lòng nói: "Nếu không ta rút ra nhé?"
Rời khỏi nơi hơi đau đó đó, Nguyên Nhiên cảm giác được một ít da thịt bị cọ xát vui sướng, nghe Chu Hữu Hành nói, vội vàng ngăn cản hắn: "Không... không cần... mãi mới vào được... ta cũng không phải đau lắm, ngươi cứ giữ ở độ sâu tương đương như trước, ra vào một chút, quen rồi thì có thể đi vào hoàn toàn."
Sau khi xác định trên mặt Nguyên Nhiên không có chút miễn cưỡng, Chu Hữu Hành mới kiềm chế bản thân bắt đầu đụ cậu.
"A...A Hành...sướng quá...đừng sợ..."
Nguyên Nhiên bỏ đi sự ngượng ngùng, miêu tả cảm giác trên cơ thể mình cho Chu Hữu Hành, giúp hắn lấy lại tự tin từng chút một.
Đụ vừa nông vừa nhẹ thế này thật sự rất sướng, khoái cảm không quá mãnh liệt nhưng sẽ tích lũy dần dần.
Sắc mặt Nguyên Nhiên dần dần lộ ra vui sướng, khóe mắt và lông mày bắt đầu lộ ra vẻ quyến rũ, bộ ngực trắng nõn như bánh bao phập phồng theo nhịp thở, Chu Hữu Hành nhìn thấy hai mắt nóng rực, động tác dưới thân cũng dần mạnh lên, hắn dùng hai tay nắm lấy hai viên sữa chơi đùa, chậm rãi nhìn đầu vú hồng hào trên viên sữa cứng lại rồi chuyển sang màu đỏ.
Đầu vú của cậu càng ngày càng đẹp, Chu Hữu Hành muốn nếm thử, hắn không ngừng đẩy hông về phía trước, lưng hơi cong vùi đầu vào vú mềm, dùng đầu lưỡi thăm dò liếm láp, khiến Nguyên Nhiên run rẩy không chịu nổi.
Có vẻ như Nhiên ca nhi thích được bú vú.
Nghĩ đến đây, Chu Hữu Hành trở nên táo bạo, dùng lưỡi liếm núm vú, dùng môi chơi đùa, chơi đùa đủ rồi, hắn mở rộng môi ra, nuốt vào thật nhiều thịt vú càng tốt, phát ra như âm thanh chụt chụt.
Nguyên Nhiên bối rối ôm cái đầu to vào trong ngực, nhất thời cảm thấy trên người có ánh sáng của tình mẹ, nhưng rất nhanh lại chối bỏ. Người con trai cả lương thiện và mạnh mẽ đút cặc của mình vào lồn của mẹ rồi bú từng ngụm lớn sữa, hình ảnh chấn động này thực sự là vô đạo đức.
Nhận thức được điều này khiến Nguyên Nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời, cậu không khỏi giữ lấy, cắn môi phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ kéo dài.
Trước khi cả hai người kịp nhận ra, con cặc của Chu Hữu Hành đã vượt qua chướng ngại vật cuối cùng, hoàn toàn đút vào trong lỗ lồn của Nguyên Nhiên, quy đầu xuyên qua điểm sâu nhất đi tới cửa vào cung điện.
"A Hành...ưm...đầy quá...ta bị ngươi cắm đầy..."
Đây là lần đầu tiên cặc của hắn được bao bọc bởi thịt lồn ấm áp, Chu Hữu Hành không khỏi cùng Nguyên Nhiên thở ra một hơi trầm thấp thoải mái.
"Nhiên ca nhi, bông hoa nhỏ của ngươi thật đáng sợ, giống như hoa ăn thịt người vậu."
Nguyên Nhiên nhăn mặt: "Đúng vậy... a... là hoa ăn thịt... nó sẽ ăn thịt ngươi..."
Phần lưng dưới của Chu Hữu Hành bị véo đau nhói, nhưng lần đầu tiên hắn lại không có cảm giác muốn xuất tinh sớm. Nhận ra điều này, Chu Hữu Hành dường như đã yên tâm hơn và dám đối đầu trực diện với "cuộc tấn công gọng kìm" của Nguyên Nhiên.
Hắn lao tới một cách hung hãn, đụ Nguyên Nhiên tan thành từng mảnh.
"Hoa ăn thịt đáng sợ quá, ta sẽ dùng gậy đụ hư để nó không ăn thịt người được."
Nguyên Nhiên cảm thấy bị đụ thật sướng, khoái cảm từ nơi Chu Hữu Hành đụ lan ra khắp tứ chi.
"Hức... hư rồi... hư rồi..."
Chu Hữu Hành nghe Nguyên Nhiên cầu xin tha thứ, càng ngày càng thoải mái đụ cậu, ngay cả tư thế cắm rút đơn giản nhất cũng có thể khiến Nguyên Nhiên mê đắm tới phát điên.
Ái tình tốt đẹp, các giác quan thể chất được nâng lên đến trạng thái đỉnh cao, lỗ thịt Nguyên Nhiên bị Chu Hữu Hưng đụ, cậu thậm chí có thể cảm nhận được những đường gân trên cặc của người đàn ông.
Sau đó, Nguyên Nhiên hoàn toàn buông thả theo bản năng la hét không cần nữa.
Thế nhưng Chu Hữu Hành đã bị mê hoặc đến mức không nghe được lời cầu xin tha thứ của cậu, liên tục đè ép mà đụ, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn thậm chí còn nhận ra bản chất của tư thế đụ từ phía sau, hắn nắm lấy vòng eo thon gọn của Nguyên Nhiên, đè xuống, nhìn cái mông thịt của cậu bị hắn vỗ vào, trong phòng vang lên tiếng bạch bạch lớn và tiếng nức nở không thể chịu nổi của Nguyên Nhiên.
Nguyên Nhiên vừa mắng kẻ xấu vừa xuất tinh trên chiếc ga trải giường vốn đã bừa bộn. Bởi vì trong quá trình xuất tinh, Chu Hữu Hành không hề dừng lại, nên cậu xuất tinh một cách lộn xộn và ngắt quãng, như thể đang bôi tinh dịch vào đó, vẽ nên một bức tranh gọi là cực khoái.
Cuối cùng, Nguyên Nhiên nói nhảm, kêu lên: "Hức hức hức...nếu sớm nếu sớm biết thì ta đã không giúp ngươi...ngươi...cứ để mặc ngươi..... xuất tinh sớm....thật sự....hức....xuất tinh sớm cũng được......"
Chu Hữu Hàmh tức giận cười nhạo cậu, chậm rãi tỉnh táo lại.
Hôm nay là lần đầu tiên của Nhiên ca nhi, dù hắn có nghĩ đến thế nào cũng không thể tiếp tục làm, nếu không sáng mai thức dậy Nhiên ca nhi sẽ thấy khó chịu.
Nghĩ đến đây, Chu Hữu Hành rốt có ý định xuất tinh, hắn nắm lấy hai cánh mông Nguyên Nhiên, in dấu tay đỏ ửng lên đó, thở dài: "Nhiên ca nhi của ta thật yếu đuối."
"Nhiên ca nhi chịu đựng thêm chút nữa nhé, ta sẽ đụ nhanh hơn, đến khi xuất tinh ta sẽ không tiếp tục."
Nguyên Nhiên không còn chút sức lực nào, nằm bẹp trên giường như cá muối: "Vậy nhanh lên... a..."
Cơ bắp toàn thân Chu Hữu Hành căng cứng, ngồi lên mông Nguyên Nhiên, hai tay ôm mông, nhìn cặc của mình ra vào giữa cánh hoa sưng tấy đỏ bừng, hắn toàn tâm toàn ý đón nhận đỉnh điểm hoàn toàn khác với thủ dâm.
"A... Nhiên ca nhi... bắn hết cho ngươi!"
Sau vô số cú đâm mãnh liệt, Chu Hữu Hành muốn bắn tinh, hắn dùng toàn lực vùi sâu vào cơ thể Nguyên Nhiên, tích lũy lực lượng để bắn hết phát này đến phát khác.
Trằn trọc gần một tiếng đồng hồ, lần đầu tiên được thông báo đã kết thúc, Chu Hữu Hành bình tĩnh lại, nằm đè lên Nguyên Nhiên, ôm cả người cậu vào lòng, vui vẻ thở dài.
Chu Hữu Hành hôn những giọt mồ hôi trên má Nguyên Nhiên, trìu mến nói: "Nhiên ca nhi, ngươi vất vả rồi."
Nguyên Nhiên yếu ớt đáp lại bằng một tiếng ậm ừ, nhưng cậu không cảm thấy đó là một công việc khó khăn. Đây là điều hạnh phúc giữa những người yêu nhau, còn thú vị hơn là làm việc vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com