22. Xích đu play, gương play
Một tiếng chuông đã thành công mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới cho hai người.
So với Nguyên Nhiên đã từng nhìn thấy đủ loại đồ chơi tình dục hào nhoáng ở thời hiện đại thì Chu Hữu Hành sống thời cổ đại còn sốc hơn, cảnh Nguyên Nhiên bị chuông giật và xuất tinh đầy say mê vẫn luôn đọng lại trong đầu hắn, mỗi lần nghĩ đến, tâm hồn hắn cũng sẽ cao trào.
Chỉ sau đó hắn mới nhận ra rằng việc thêm sự trợ giúp từ bên ngoài khi làm tình sẽ mang lại cho hắn cảm giác ngon miệng đến không ngờ.
Được truyền cảm hứng, Chu Hữu Hành nhanh chóng nảy ra những ý tưởng mới.
Ngày hôm sau, khi Nguyên Nhiên tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng người đàn ông đang làm việc trong sân trước nhà.
"Thật siêng năng và tốt tính." Nguyên Nhiên sảng khoái thầm khen ngợi hắn.
Sau khi thay quần áo, Nguyên Nhiên liền đứng dậy đi tìm hắn cùng ăn sáng.
Khi đi tới cửa phòng chính, vịn vào khung cửa, cậu nhìn thấy một người đàn ông thân trên trần trụi, khoe ra cơ bắp cường tráng đang làm gì đó.
Sự chú ý của Nguyên Nhiên không tập trung vào thứ hắn đang mày mò, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy chỉ là hình tam giác ngược màu đồng của hắn.
Lúc hai người lần đầu gặp nhau, Nguyên Nhiên chỉ nghĩ Chu Hữu Hành giống như một ngọn núi, cao lớn và đáng sợ. Khi không còn sợ Chu Hữu Hành nữa, cậu mới bắt đầu cẩn thận đánh giá cơ thể người đàn ông này.
Chu Hữu Hành sinh ra đã có thân hình to lớn, cộng thêm cơ bắp cường tráng có được nhờ khổ luyện, dù đứng ở đâu cũng là sự hiện diện mà không ai có thể bỏ qua. Nhưng Chu Hữu Hành không phải loại người cơ bắp quá khổ, từng cơ bắp, từng đường gân trên cơ thể đều được xác định rõ ràng, như thể tạo hóa đã cẩn thận dùng dao điêu khắc khắc ra từng chút một, tràn đầy sức mạnh và sự nam tính.
Chưa kể đến khuôn mặt điển trai vô song có tính công kích của hắn, nếu Nguyên Nhiên làm công, chắc chắn sẽ ghen tị đến mức muốn giết chết Chu Hữu Hành.
Nguyên Nhiên mím môi, dùng đầu lưỡi lặng lẽ liếm môi, cậu rất thèm muốn dáng người của hắn, bàn tay ngứa ngáy, rất muốn bóp bờ vú bự kia, sờ cơ bụng để đếm.
Chu Hữu Hành đang làm việc cảm giác được điều gì đó, đột nhiên quay người lại, bắt gặp ánh si mê hoặc của Nguyên Nhiên, trong lòng lập tức bốc lửa, ánh mắt có chút thâm trầm.
Chu Hữu Hành vẫy tay, mỉm cười với Nguyên Nhiên, nói: "Lại đây."
Bình thường Nguyên Nhiên nhất định xù lông, cảm thấy hành động và thái độ của hắn giống như đang vẫy chó con. Nhưng lúc này Nguyên Nhiên bị hắn làm cho choáng váng, hoàn toàn không suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng gọi, cậu giống như một con chó con ngoáy đuôi, vẫy đôi tai lông mềm mại chạy về phía Chu Hữu Hành.
Chu Hữu Hành đưa mắt nhìn theo Nguyên Nhiên, theo Nguyên Nhiên đến gần, nụ cười càng sâu hơn.
"Ngươi đói không? Bữa sáng còn ấm, có thể ăn ngay. Đây là xích đu ta làm cho ngươi, thích không?"
Nguyên Nhiên chớp chớp mắt, đầu óc vốn bị nam nhân mê hoặc bắt đầu quay cuồng.
Xích đu?
Xích đu!
Lúc này, cậu không còn quan tâm đến khuôn mặt và cơ bắp của hắn nữa mà quay đầu nhỏ lại nhìn xích đu hắn làm cả buổi sáng.
Trước cổng sân có hai cây hoa quế thơm ngát, hắn buộc một sợi dây gai dày ở chỗ phân nhánh của thân cây, sợi dây gai đan vào nhau và giữ một tấm gỗ hình chữ nhật rất rộng và dày, không hẳn là một chiếc xích đu mà giống một chiếc bàn ăn treo hơn, kích thước và độ dày của tấm ván hơi quá thật.
Nguyên Nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa dại tươi tắn mà hắn cắm vào kẽ hở của sợi dây gai, cười nói: "A Hành, sao tâm tư của ngươi lại vừa thô thiển vừa mỏng manh vậy."
Chiếc xích đu được làm rất táo bạo nhưng trên đó điểm thêm những bông hoa nhỏ duyên dáng.
Nghe được Nguyên Nhiên lời nói, ánh mắt Chu Hữu Hành tối sầm.
Hắn trịnh trọng nói: "Ta thô dày chứ không mỏng manh."
Ánh mắt kia tựa hồ đang muốn nói với Nguyên Nhiên: "Ta thô hay không, ngươi không biết rõ nhất sao?"
Sáng sớm, Nguyên Nhiên bị lời nói ghê tởm của hắn làm đỏ mặt, tức giận đẩy vào ngực người đàn ông: "Lại nói nhảm nữa! Ta đang nói suy nghĩ của ngươi, không phải chuyện kỳ quái gì!"
Nguyên Nhiên thu tay lại, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi đàn ông, không cần ngửi cũng biết mùi hormone nồng nặc, nếu là Omega, ngửi thấy mùi này chắc chắn sẽ phát tình.
Lòng bàn tay Nguyên Nhiên nóng bừng, cậu tùy tiện lau lên quần áo, quay người chạy: "Ta đi ăn sáng."
Chu Hữu Hành luôn đưa mắt nhìn theo Nguyên Nhiên, thấy người chạy đi không xa, liền mỉm cười, đôi chân dài đi theo sau.
"Tiểu phu lang của ta vừa ngây thơ vừa quyến rũ."
Ăn sáng xong, Chu Hữu Hành thu dọn bát đĩa, hỏi Nguyên Nhiên có đề nghị gì sửa đổi xích đu không.
Nguyên Nhiên nghĩ nghĩ rồi bảo hắn thêm một chiếc tựa lưng để cậu có thể chơi mà không cần phải bám vào sợi dây gai.
Chu Hữu Hành làm theo lời cậu, mày mò mất một lúc.
Không chỉ thêm tựa lưng, hắn còn buộc một dải vải vào đoạn dây gai mà tay cậu có thể với tới để ngăn sợi dây gai thô ráp làm đau tay Nguyên Nhiên.
Nguyên Nhiên bình luận: "Ta tuyên bố ngươi bây giờ cẩn thận hơn là thô thiển."
Chu Hữu Hành bất đắc dĩ nhếch môi, sau đó hỏi: "Nhiên ca nhi, người cẩn thận của ngươi có phần thưởng gì không?"
Dưới ánh nắng ấm áp nhưng không gay gắt, người đàn ông có vẻ ngoài thô thiển này cũng có vẻ mềm mại, đôi mắt hắn nhìn rất trìu mến và chăm chú, giống như một con chó trung thành, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó vẫy cái đuôi to lớn nhìn cậu, háo hức muốn được nhận được phần thưởng từ chủ nhân.
Hai má Nguyên Nhiên nóng bừng, trong lòng căng thẳng, mặc dù đang là ban ngày nhưng trong lòng lại bắn lên đủ loại pháo hoa rực rỡ.
"Ngươi muốn phần thưởng gì?" Nguyên Nhiên thấp giọng nói.
Chu Hữu Hành vẫn đang cười, cẩn thận dùng bàn tay to lớn của mình hái một bông hoa dại màu tím nhạt hoàn chỉnh nhất và xinh đẹp nhất, cài vào tóc Nguyên Nhiên: "Ta muốn phần thưởng này."
Nguyên Nhiên nhớ tới một câu nói, kiếp này bán hoa kiếp sau sẽ xinh đẹp.
Vậy nếu kiếp này cậu đeo hoa thì bây giờ sẽ rất xinh đẹp.
Nguyên Nhiên đưa tay ra, cẩn thận vuốt mái tóc phía trên thái dương: "Trông có đẹp không?"
Chu Hữu Hành chân thành kiên định gật đầu: "Nhiên ca nhi xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn hoa."
Nguyên Nhiên đỏ mặt liếc hắn một cái, sau đó quay người đi về phòng của mình.
Trong nhà có một chiếc bàn trang điểm Chu Hữu Hành mua cho cậu, trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng được đánh bóng rất tinh xảo nhưng vẫn không trong như gương hiện đại.
Nguyên Nhiên đứng bất động trước bàn trang điểm, hơi cúi người nhìn mình trong gương đồng, tuy không nhìn rõ ràng, nhưng bóng người cùng từng cử chỉ đều vô cùng xinh đẹp.
Chu Hữu Hành nhìn thấy động tác của cậu, lông mi chớp chớp, dường như nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi cong lên.
Hôm nay Chu Hữu Hành làm
xích đu cho cậu, cài hoa cho cho cậu còn những lời khen ngọt ngào, điều này càng nâng cao giá trị tình cảm của Nguyên Nhiên. Nguyên Nhiên vui vẻ đến khóe miệng không hề hạ xuống.
Nguyên Nhiên dành nửa ngày trên xích đu.
Lúc đầu cậu nghĩ Chu Hữu Hành bất cẩn khi làm chiếc xích đu trông giống như một chiếc ghế dài, nhưng sau khi ngồi lên chơi, cậu mới nhận ra ngồi trên chiếc xích đu rộng rãi này thoải mái đến mức nào. Mặt ván gỗ rộng và dày rất an toàn, không lo ngồi không vững, không lo mất thăng bằng nếu đu quá mạnh.
Nguyên Nhiên thích cùng Chu Hữu Hành ngồi trên xích đu, nghiêng đầu là có thể nằm trên lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, tựa vào cơ ngực ấm áp, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Nguyên Nhiên cực kỳ cảm động muốn tặng lại thứ gì đó cho hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ có thể nghĩ về điều đó, cũng không thể trách cậu được, có trách thì trách hắn không cho cậu làm cái gì mà chỉ cầu xin cậu lên giường thường xuyên hơn.
Hai má Nguyên Nhiên đỏ bừng, cậu nghĩ, tối nay Chu Hữu Hành muốn làm bao nhiêu lần thì cậu cũng sẽ tích cực hợp tác.
Là đàn ông, vẫn phải dành cho hắn những món ngọt ngào để hắn toàn tâm đối xử với mình tốt hơn.
Kết quả, ăn tối và tắm rửa xong, Chu Hữu Hành không nóng nảy lao về phía Nguyên Nhiên như thường lệ mà dẫn người ra sân.
Nguyên Nhiên sửng sốt một lát: "Hiện tại ta không muốn chơi xích đu."
Thanh âm Chu Hữu Hành có chút khàn khàn: "Ta không chơi xích đu."
Trong đầu Nguyên Nhiên tự động trả lời nửa câu sau của Chu Hữu Hành - Ta không chơi xích đu, ta chơi ngươi.
Một tiếng đinh, trong đầu Nguyên Nhiên tựa hồ có một sợi dây dâm đãng nối liền.
Đồng tử của cậu run rẩy, khuôn mặt hiện rõ sự sốc.
Đàn ông thối!
Thì ra Chu Hữu Hành đã âm mưu từ lâu! Chiếc xích đu thật lớn vì nó thuận tiện cho lúc đó!
Nguyên Nhiên không thể không thừa nhận, Chu Hữu Hành quá bao dung, hắn cả ngày đều kìm nén suy nghĩ, hiện tại lộ ra khuyết điểm.
Nghĩ đến hôm nay hắn làm việc vì chiếc xích đu quá khổ mà ướt đẫm mồ hôi, Nguyên Nhiên vẫn thỏa hiệp, đưa lòng bàn tay vào trong tay Chu Hữu Hành, để hắn tiếp tục ôm mình.
Hai người đi đến xích đu, với vầng trăng tròn sáng và dịu treo trên đầu.
Chu Hữu Hành đưa bàn tay to lớn của mình đặt dưới nách Nguyên Nhiên, dễ dàng nhấc cậu ngồi lên xích đu, xích đu hơi cao, Nguyên Nhiên một mình ngồi lên sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Giờ nghĩ lại, đây chắc chắn là âm mưu của tên đàn ông này.
Ánh mắt của Chu Hữu Hành giống như một con sói đơn độc trong đêm tối, đôi mắt xanh biếc, không nói một lời, trực tiếp nắm lấy bắp chân của Nguyên Nhiên, nhấc lên.
Chiếc xích đu nặng nề không dễ dàng đẩy lên, nhưng Nguyên Nhiên vẫn bị Chu Hữu Hành làm cho giật mình, kêu lên một tiếng, nhanh chóng nắm lấy sợi dây xích đu.
"Chu Hữu Hành! Ngươi đang làm gì vậy!" Nhịp tim của Nguyên Nhiên đập thình thịch.
Dưới ánh mắt mê hoặc có chút tức giận của cậu, Chu Hữu Hành đem hai bắp chân trong lòng bàn tay ôm vào lòng, sau đó duỗi lòng bàn tay to lớn hướng vào trong: "Cởi quần ra."
Chu Hữu Hành nhanh chóng di chuyển, một tay nâng mông Nguyên Nhiên lên, tay kia đẩy xuống, toàn bộ mông Nguyên Nhiên lộ ra không khí, cảm giác mát lạnh, tấm ván gỗ đặt dưới mông còn lạnh hơn nữa.
"Lạnh quá!" Nguyên Nhiên bất mãn, kẹp chặt lồn và mông của mình.
Chu Hữu Hành dừng lại một chút, mới cởi nửa quần lại mặc lại cho Nguyên Nhiên.
Ngay khi Nguyên Nhiên cho rằng Chu Hữu Hành đã từ bỏ ý định làm ngoài trời, hắn đã dùng cả hai tay túm chặt đường may ở chân Nguyên Nhiên, xé "quần ngủ" của Nguyên Nhiên thành chiếc quần không đáy với mép rách rưới.
Mặc dù những bộ quần áo này là quần áo đã qua sử dụng mà Chu Hữu Hành đã từng mặc, nhưng Nguyên Nhiên vẫn cảm thấy đau lòng khi quần áo tốt bị rách, cậu tức giận hét vào mặt Chu Hữu Hành: "Chu Hữu Hành! Ngươi xé quần ta!"
Chu Hữu Hành đặt ngón tay lên lồn nhỏ mềm mại, khớp xương uốn cong, rút ra đầu ngón tay nhớp nháp và trong suốt như pha lê.
Hắn khàn giọng nói: "Ngày mai ta sẽ khâu lại cho ngươi."
Từ khi có Nguyên Nhiên, Chu Hữu Hành đã học được nhiều kỹ năng mà một "người vợ, người mẹ" tốt phải biết, và may vá là một trong số đó.
Nghe Chu Hữu Hành nói xong, Nguyên Nhiên còn chút bất mãn, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Mặc quần áo nhưng bị tên đàn ông dùng ngón tay trêu chọc và chạm vào vùng kín, cảm giác này thực sự rất tinh tế và dễ xúc động, mang đến cho cậu cảm giác cấm kỵ khi lén lút làm điều xấu. Chu Hữu Hành chạm vào cậu mấy lần, nước dâm dồi dào từ bên dưới cơ thể Nguyên Nhiên chảy đầy tay hắn, mơ hồ có dấu hiệu chảy từ cổ tay xuống cánh tay.
Chu Hữu Hành rũ mắt xuống, nhìn những vệt hoa mờ ảo dưới ánh trăng, xúc động nói: "Nhiên ca nhi, hoa nhỏ của ngươi đẹp quá."
Bông hoa nhỏ màu tím hái trên xích đu vẫn còn vương trên tóc Nguyên Nhiên, Chu Hữu Hành nói lời này, khiến Nguyên Nhiên có một cảm giác xấu hổ kỳ lạ.
Chu Hữu Hành ngồi xổm xuống, tựa đầu vào giữa hai chân dang rộng của Nguyên Nhiên, liếm mút, cố gắng hút hết mật hoa ngọt ngào, lười của nam nhân dày mềm, bao phủ khắp cánh hoa khiến nó sưng lên, ứ máu, đỏ tươi, thực sự rất đẹp.
Nguyên Nhiên ngơ ngác cảm nhận chiếc xích đu đang rung chuyển bởi lực hút của Chu Hữu Hành, mặc dù phía dưới có một tấm ván gỗ nặng nề nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an. Môi và lưỡi của người đàn ông không chỉ là "thủ phạm" khiến cậu mất đi cảm giác an toàn mà còn là "điểm tựa" giúp cậu tìm lại trọng tâm của mình, dường như chỉ khi lỗ hoa ép vào môi hắn, cậu tạm thời được an toàn.
Trong lòng Nguyên Nhiên xấu hổ vì ý nghĩ kỳ lạ của mình, nhưng lại cực kỳ vui vẻ, nước rỉ ra càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cậu trở nên bối rối, quên mất mình đang ở đâu.
Không biết liếm bao nhiêu lần, Chu Hữu Hành đột nhiên đưa môi cùng lưỡi hướng về phía đó, dùng răng cửa cắn vào hột le của Nguyên Nhiên, hơi nghiến răng.
"Ah......"
Nguyên Nhiên hét lên một tiếng, nước lồn phun ra, bắn tung tóe lên cằm và quần áo của Chu Hữu Hành.
Giờ phút này Chu Hữu Hành chính là một đóa hoa, được nước dâm của Nguyên Nhiên nuôi dưỡng và tưới tiêu.
Những chất dinh dưỡng này đủ để nuôi dưỡng dục vọng tràn ngập của Chu Hữu Hành.
Chu Hữu Hành đột nhiên đứng dậy khi mặt đầy nước dâm.
Hơi nóng phun ra ở giữa hai chân biến mất, Nguyên Nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh trong lòng, cậu run rẩy muốn khép hai chân lại, nhưng người đứng phía sau lại mở rộng chúng ra.
Không có hơi thở ấm áp để giữ ấm cho đoá hoa nhỏ, Chu Hữu Hành đem phần nóng nhất trên cơ thể áp vào đoá hoa nhỏ đang sợ lạnh của Nguyên Nhiên.
Sau khi trải qua cái lạnh xâm chiếm, đoá hoa nhỏ đã hiểu được hơi ấm hiếm có như thế nào, gần như ngay khi Chu Hữu Hành đè lên người cậu, đoá hoa nhỏ ngoan ngoãn mở cánh ra, dính chặt vào cặc của người đàn ông. Tiếng cọt kẹt phát ra giống như tiếng đoá hoa nhỏ đang chơi đùa trên cột thịt.
Đoá hoa yếu đuối mong mỏi sự che chở của cặc lớn.
Nguyên Nhiên mở miệng, thở hổn hển, nhẹ nhàng rên rỉ.
Thật ấm áp, thật thoải mái, cậu thực sự muốn nhét con cặc nóng bỏng đó vào bên trong.
Thân thể Nguyên Nhiên đã bị đụ chín, Chu Hữu Hành trượt lên xuống, xoay quanh cửa hang vài vòng, thành công nhét quy đầu vào trong hang động ấm áp và ẩm ướt.
Cả hai người đều thỏa mãn phát ra âm thanh, rên rỉ và thở hổn hển, tạo thành một giai điệu dâm đãng.
Chu Hữu Hành hơi khuỵu gối, đặt bắp chân của Nguyên Nhiên lên vai, mắt hắn càng thấy rõ cảnh lồn nhỏ ăn cặc, trong phản ứng run rẩy của Nguyên Nhiên, hắn chậm rãi nhưng kiên quyết đẩy cặc vào, từ bên trong chỉ có một cái quy đầu, gần như toàn bộ bị nhấn chìm vào.
"A Hành...Ta không muốn nữa...Ta thấy mỏi..."
Tư thế nằm ngồi khiến cơ thể Nguyên Nhiên cong cong, đường đi bên trong có chút khó đi vào, vách thịt mềm dính vào nhau, bóp chặt lấy con cặc của Chu Hữu Hành.
Chu Hữu Hành đâm vào mấy lần, nhưng hắn cảm giác được quy đầu bị thịt mềm tích tụ lại, hắn cong đầu gối hơn nữa, điều chỉnh góc cặc, tìm kiếm một lối đi có thể cho phép hắn đâm vào lút cán.
Con cặc quay một góc xuyên qua lỗ hoa của Nguyên Nhiên, thành công nhét hết toàn bộ vào bên trong.
"Nhiên ca nhi, ngươi ngồi thế này, bên trong chật quá."
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Nhiên hơi đỏ lên, dường như đang khóc mà không khóc: "Đã bảo là ngươi không được vào hết... hức... đau quá..."
Chu Hữu Hành cười ranh mãnh, sắc bén đâm vào cái miệng nhỏ nhắn: "Đụ thật kỹ sẽ không đau nữa."
"A!" Tiếng rên rỉ của Nguyên Nhiên càng giống tiếng hét hơn.
Khe hở rất hẹp và sâu bị quy đầu lớn ép vào, Nguyên Nhiên cảm giác như bị chẻ làm đôi, đầu ngón chân co lại duỗi ra theo động tác của Chu Hữu Hành.
"Đừng đâm vào đó..."
Chu Hữu Hành trầm giọng dỗ dành, dùng thân dưới đẩy nhanh hơn: "Nhiên ca nhi, ngoan nào, ngươi phải mở cửa nơi đó ra, để ta bắn vào, ngươi mới có thể mang thai con của chúng ta."
Nguyên Nhiên dùng ngón chân đạp không khí, vừa khóc vừa ậm ừ: "Nói dối... ahh... ngươi không cần bắn tinh nơi đó... ta có thể sinh con..."
Chu Hữu Hành vừa đụ vừa chạm vào nước mắt cậu, giọng nói vô cùng khàn khàn: "Tiểu ca nhi mỏng manh, đụ như vậy cũng có thể khóc."
Dỗ dành nhưng hắn vẫn không chịu đi vào trong, thay vào đó, hắn đụ cậu ngày càng mạnh hơn, cho đến khi chiếc xích đu lắc lư.
Do tác dụng của quán tính nên một khi xích đu bị đẩy ra ngoài chắc chắn sẽ quay trở lại, Chu Hữu Hành nắm bắt điểm này, cố ý đẩy Nguyên Nhiên ra xích đu, cho đến khi nơi hai người tiếp nối chỉ cách nhau một chút quy đầu, sau đó dừng tay lại, dựa vào quán tính đẩy về phía trước, đâm vào sâu hơn bao giờ hết.
"Ah!"
Cảm giác nhức mỏi tràn ngập khiến Nguyên Nhiên run rẩy, ôm lấy Chu Hữu Hành cầu xin: "Đừng nữa...đừng làm vậy...ta không chịu nổi..."
Chu Hữu Hành thấy cầu khóc thật lớn, nhịn không được, đưa tay sờ sờ chỗ nối giữa hai người, hỏi: "Ngươi đau sao?"
Nguyên Nhiên nheo mắt lại, dùng đôi môi đỏ mọng hít một hơi: "Mỏi... bên trong nhức mỏi... cảm giác như sắp chết... bị nghiền nát rồi..."
Chu Hữu Hành thu tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một vũng nước nhỏ, vừa chạm vào, Nguyên Nhiên bị kích thích đến điểm mấu chốt, phun thẳng vào tay hắn.
Nhìn thấy Nguyên Nhiên như vậy, Chu Hữu Hành có chút lo lắng.
Nhưng hoá ra không phải khó chịu mà là quá sướng.
Không còn lo lắng làm Nguyên Nhiên bị thương, Chu Hữu Hành tiếp tục đẩy xích đu, đẩy và va chạm, động tác càng ngày càng thuần thục, Nguyên Nhiên phun ra một dòng nước, khiến mặt đất phía dưới hai người ướt nhẹp, trên mặt đất rộng lớn đầy dấu vết của Nguyên Nhiên như đang đi tiểu.
Vào thời điểm căng thẳng nhất, ác quỷ trong lòng Chu Hữu Hành cũng được giải phóng, hắn cố ý nói với Nguyên Nhiên: "Nhiên ca nhi, ngươi nhỏ giọng chút, nếu người khác nghe thấy sẽ không tốt."
Ngôi nhà gạch xanh của Chu Hữu Hành được xây dựng độc lập, người ở gần nhất không thể nghe thấy tiếng khóc của Nguyên Nhiên, hơn nữa trời tối mịt, cổ nhân không có thú vui giải trí đều đã ngủ say, cho nên sẽ rất ít người qua lại.
Nhưng Nguyên Nhiên vẫn sợ hãi.
Cậu nghĩ xem nếu có người đi ngang qua, cậu hét lớn bị nghe thấy, lúc đó những người đó không biết sẽ ở sau bôi nhọ cậu và Chu Hữu Hành như thế nào, mà cho dù người nghe được không nói nhảm, người xưa nghe được tiếng kêu giường cũng sẽ xấu hổ.
Nghĩ tới đây, Nguyên Nhiên cắn chặt môi, áp chế âm thanh trong miệng ngay cả khi cậu sướng đến mức không khống chế được, dù vẫn sẽ có tiếng khóc, nhưng sẽ không lớn đến mức người ngoài sân có thể nghe thấy.
Trong gió lạnh đêm xuân, hai người đều đổ mồ hôi.
Chu Hữu Hàng cày cấy một lúc mới nhận ra Nguyên Nhiên đã cắn môi mình đến đỏ bừng như muốn kìm nén thanh âm.
"Nhiên ca nhi, ngươi vừa sợ vừa bao dung, thật khiến ta nghĩ chúng ta đang dan díu."
Lời nói của Chu Hữu Hành khiến lỗ lồn cậu đột nhiên co rút lại, nước bắt đầu chảy ra.
"Huh... vớ vẩn...đồ thối tha..."
Chu Hữu Hành khàn khàn nói: "Rõ ràng là ngươi thích lời ta nói, hoa nhỏ kẹp chặt rễ cây của ta như muốn bóp nghẹt ta ở bên trong."
Nguyên Nhiên nhắm mắt lại, vẫn cắn chặt môi, nước mắt vì bị đụ rơi xuống khóe mắt.
Cậu thích điều đó, nhưng cậu không muốn thừa nhận. Rất xấu hổ!
Nguyên Nhiên nhắm mắt lại, nhận thấy Chu Hữu Hành rút ra, nức nở há miệng ra, hỏi người đàn ông: "Không... không xuất tinh nữa?"
Chu Hữu Hành đem hai chân đã rời xa nhau từ lâu của Nguyên Nhiên đặt lên xích đu, khiến Nguyên Nhiên từ ngồi giữa chuyển sang nằm trên xích đu.
"Chúng ta đổi vị trí đi."
Nguyên Nhiên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền nhận ra ý đồ của Chu Hữu Hành, giọng nói sợ hãi đến mức suýt chút nữa đổi giọng: "Đừng! Xích đu sẽ gãy, không thì cũng sẽ ngã xuống!"
Chu Hữu Hành nhất quyết làm theo ý mình, giữ chặt xích đu, che cho Nguyên Nhiên.
Cũng may xích đu đủ rộng, Chu Hữu Hành có thể tựa vào trên đó, nếu đánh hẹp hơn nữa, cánh tay và đầu gối bên ngoài của Chu Hữu Hành sẽ không thể đỡ được.
Xích đu lắc lư theo chuyển động của Chu Hữu Hành, phát ra âm thanh cót két khiến răng Nguyên Nhiên đau nhức.
Nguyên Nhiên sợ hãi, chủ động ôm lấy cổ Chu Hữu Hành, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta thật sự sẽ không ngã chứ?"
Một tay Chu Hữu Hàng mò mẫm nhét con cặc của mình vào trong khe lồn của Nguyên Nhiên, dị vật lọt vào khiến mông Nguyên Nhiên run lên, rụng rời.
Chu Hữu Hành an ủi cậu: "Nhiên ca nhi đừng lo, có ta ở đây, ta sẽ không để cho ngươi ngã xuống, cho dù chúng ta ngã xuống, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Nguyên Nhiên:......
Thật sự rất khó để đánh giá một người đàn ông tinh trùng thượng não.
Không thể thay đổi ý muốn chơi đùa của Chu Hữu Hành, tất cả những gì Nguyên Nhiên có thể làm chỉ là ôm chặt lấy cổ hắn.
Nắc hông rất dễ, nhưng Chu Hữu Hành không đụ mạnh như trên mặt đất, cây gậy dày chỉ rút ra một chút rồi đâm vào.
Nguyên Nhiên trong lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn còn sức nói đùa: "A Hành... ah... chúng ta như thế này... giống như đang nằm trong nôi vậy..."
Nghe cậu nói vậy, Chu Hữu Hành càng hung hãn hơn một chút, Nguyên Nhiên sợ đến mức ôm chặt lấy hắn mà hét lên, không biết cậu phát ra âm thanh là do bị đụ vào bên trong hay là bị sự táo bạo của Chu Hữu Hành hù dọa.
Huhu, cái nôi biến thành tàu lượn siêu tốc.
Tiếng cọt kẹt của sợi dây gai ngày càng to và nhanh hơn, Chu Hữu Hành ấn chặt Nguyên Nhiên, thở vào đôi tai nhạy cảm của cậu.
"Nhiên ca nhi, ta muốn bắn."
Nguyên Nhiên vuốt ve lưng hắn: "Muốn thì bắn đi."
Cậu đã xuất tinh hai lần, cuối cùng cũng đợi đến khi Chu Hữu Hành nói muốn xuất tinh.
Nguyên Nhiên vừa sợ hãi lại vừa sung sướng tột độ, cuối cùng cũng đợi được tín hiệu kết thúc, cậu kẹp chặt lỗ lồn, cố gắng ép Chu Hữu Hành bắn tinh nhanh hơn, dùng tay vuốt ve cơ thể hắn, khuếch đại ham muốn của người đàn ông.
Sờ sờ sờ sờ, Nguyên Nhiên không biết mình bị sao vậy, tay cậu trượt tới cái mông rắn chắc của Chu Hữu Hành, dùng một phương thức mới lạ mà siết chặt.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng, những cú đâm của người đàn ông đã trở nên bạo lực đến mức cậu không thể nghĩ được gì khác mà chỉ có thể ậm ừ chịu đựng.
Sau hàng chục lần đâm cực nhanh, Chu Hữu Hành vùi mình vào trong lỗ của Nguyên Nhiên mà xuất tinh.
Sau khi thỏa mãn ý muốn làm tình trên xích đu của Chu Hữu Hành, Nguyên Nhiên lập tức tự tin ra lệnh cho tên đàn ông vừa mới xuất tinh bế cậu vào nhà, đặt lên kháng.
Sự thú vị và hồi hộp khi làm tình trên xích đu đến nỗi cậu không muốn làm điều đó lần thứ hai.
Nguyên Nhiên vừa mới nằm trên kháng nghỉ ngơi một lát, Chu Hữu Hành lại chuẩn bị di chuyển. Khi nhìn thấy ánh mắt Nguyên Nhiên, Chu Hữu Hàng nghĩ tới điều gì đó, xoay người xuống giường, cầm chiếc gương đồng trên bàn trang điểm lên, cầm bấc đèn dầu soi sáng.
"Ngươi lấy gương làm gì?" Nguyên Nhiên nghi hoặc.
Chu Hữu Hành làm ra vẻ mặt thô bạo, nói ra lời của một tên lưu manh: "Vừa đụ vừa xem."
Nguyên Nhiên bị hắn nói đỏ mặt, không muốn nghe lời, nhưng việc từ chối trên giường sẽ chỉ được tên đàn ông thối định nghĩa là nứng mà ngại.
Chu Hữu Hành trực tiếp nhét vào mớ hỗn độn ướt át từ lần xuất tinh đầu tiên, đâm vào lút cán, hắn nằm nghiêng, đặt gương trước mặt Nguyên Nhiên, đồng thời điều chỉnh góc độ, hỏi han Nguyên Nhiên: "Nhiên ca nhi, ngươi có thấy không?"
Nguyên Nhiên không trả lời, hắn lại tiếp tục hỏi, cuối cùng Nguyên Nhiên đành phải nheo mắt nhìn: "Ta nhìn thấy."
"Trông có đẹp không?" Chu Hữu Hành trầm giọng hỏi.
Nguyên Nhiên lại liếc nhìn một cách ngượng ngùng.
Giống như một con mãng xà khổng lồ, gã to lớn nổi gân xanh khắp người di chuyển ra vào hai chân, tinh dịch bị đâm thành bọt trắng xóa rồi bắn tung tóe khắp nơi.
Nguyên Nhiên nghe theo trái tim mình: "Ồ...không đẹp...xấu quá..."
Chu Hữu Hành một lúc sau mới nói một câu: "Trông không ổn à? Xấu quá à?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định khác từ Nguyên Nhiên, hắn nói: "Vậy chúng ta đổi vị trí để Nhiên ca nhi có thể nhìn rõ hơn, nếu chúng ta nhìn rõ, Nhiên ca nhi sẽ không cảm thấy xấu xí mà sẽ cảm thấy đó là hình ảnh đẹp nhất trên đời."
Chu Hữu Hành ôm người đổi sang tư thế quỳ, Nguyên Nhiên quỳ ở trước mặt hắn, ngồi lên đùi hắn, hai tay hắn xuyên qua nách Nguyên Nhiên, cố định Nguyên Nhiên trước mặt mình.
Chiếc gương được đặt ngay phía dưới nơi kết hợp của hai người, chỉ cần Nguyên Nhiên cúi đầu xuống, cậu có thể nhìn thấy cảnh dâm đãng trên gương, độ rõ nét ở mức trung bình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, vừa đủ để Nguyên Nhiên nhìn xem.
"Nhiên ca nhi, bây giờ đẹp chưa?"
Nguyên Nhiên sợ hãi, sợ nếu nói không đẹp, Chu Hữu Hành sẽ đổi vị trí cho cậu xem, liền nhượng bộ đồng ý: "Trông cũng được... uhh..."
Chu Hữu Hành mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Nguyên Nhiên lại có vẻ nguy hiểm.
Đúng như dự đoán, Chu Hữu Hành nhận được câu trả lời thỏa đáng cũng không buông Nguyên Nhiên ra, ngược lại tiếp tục quỳ gối đụ cậu, con cặc bị đẩy lên một góc, khiến bụng dưới của Nguyên Nhiên phình ra.
Ở vị trí này, quy đầu của Chu Hữu Hành luôn dễ dàng thúc trúng những điểm nhạy cảm trong lỗ hoa của Nguyên Nhiên, điểm nhạy cảm không ngừng bị gãi, không bao lâu Nguyên Nhiên lại phun ra.
Hỗn hợp ấm áp của tinh dịch và nước lồn phun lên tấm gương đồng, khiến hình ảnh vốn đã mờ ảo lại càng mờ ảo hơn.
Lúc này Chu Hữu Hành mới thực sự hài lòng.
Hắn nghe tiếng tinh dịch nhỏ giọt trên tấm gương đồng ngắt quãng, ôm lấy Nguyên Nhiên va chạm, khi linh hồn Nguyên Nhiên sắp bị hắn bóp nát, hắn xuất tinh lần thứ hai.
Đụ hai lần, Nguyên Nhiên đã biến thành một khối bùn mềm, cuộn tròn thành một thân thể nhỏ bé, khàn giọng nói: "Ta không được... Ta thật sự không được nữa..."
Đêm nay hắn đổi chiêu trò hai lần tiêu hao nhiều sức lực hơn bình thường gấp ba lần, Nguyên Nhiên thật sự tê dại.
Chu Hữu Hành ôm người nhẹ nhàng hôn, dùng lòng bàn tay dịu dàng vỗ về an ủi tiểu phu lang tội nghiệp đang run rẩy, trong giọng nói vẫn còn dục vọng: "Được rồi, không đụ nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com