Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Mở chân cho nam nhân kiểm tra, hắn chỉ nghĩ đến uống nước dâm






Một giây, hai giây... Hai người tựa hồ bị đóng băng, không ai động đậy, đều cứng đờ tại chỗ.

Mãi cho đến khi một cơn gió thổi qua người Nguyên Nhiên, mang theo cảm giác ớn lạnh, Nguyên Nhiên mới nhận ra, vội vàng ôm thùng quay lại. Chu Hữu Hành đứng ở cửa cũng khó khăn rút khỏi sự kích thích thị giác, vội vàng đóng cửa cánh đã hé mở lại.

Trong cửa, Nguyên Nhiên bất đắc dĩ ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ.

Ngoài cửa, Chu Hữu Hành cuối cùng cũng tiêu hóa được hình ảnh mỹ nhân đang tự thẩm du, giọng khàn khàn, khó khăn nói: "Nhiên ca nhi, ngươi đừng tức giận, ta thật sự không cố ý mở cửa nhìn ngươi tắm, ta chợt nhớ ra ở nhà còn có đậu tắm, đặc biệt tìm cho ngươi, muốn gõ cửa nhưng lại không khống chế được sức lực của mình..."

Nguyên Nhiên cắn môi.

Cậu thực sự không tức giận như Chu Du Hành nghĩ.

Xin người, cậu là một con người có tư duy mới xuyên việt từ thế kỷ 21. Ngoại trừ khe hở nhỏ và bộ ngực hơi phồng ra, cậu giống hệt một người đàn ông.

Ở thời hiện đại, đặc biệt là ở các nhà tắm phía Bắc, việc nam giới khỏa thân quay mặt vào nhau là điều bình thường.

Hơn nữa, kỳ thật cậu còn có một việc cần Chu Hữu Hành giúp đỡ.

Chu Hữu Hành giải thích ngoài cửa vẫn xong im lặng chờ đợi phản ứng của Nguyên Nhiên. Bất kể Nguyên Nhiên mắng hay đánh hắn, hắn đều sẵn sàng tiếp nhận, nhưng hắn sợ Nguyên Nhiên sẽ im lặng không nói.

Chu Hữu Hành cảm thấy cổ họng đau rát: "Nhiên ca nhi, nếu ngươi giận ta thì có thể đánh hoặc mắng ta, nhưng ngươi có thể đừng phớt lờ ta được không. Nhiên ca nhi, đừng ghét ta."

Nguyên Nhiên im lặng mím môi, cuối cùng nói: "Chu Hữu Hành, ngươi có chắc sau khi thành thân sẽ đối xử tốt với ta không?"

Chu Hữu Hành vội vàng nói: "Ta hứa! Nhiên ca nhi, nếu ngươi không tin, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi viết giấy làm chứng. Nếu sau khi chúng ta thành thân ta đối xử tệ với ngươi, ngươi có thể nhờ trưởng thôn đưa người đến, đánh gãy chân ta. Ta sẽ không có ý kiến gì, cũng sẽ không phản kháng."

Nguyên Nhiên băn khoăn: "Sao không phải nếu ngươi đối xử tệ với ta, ta có thể đuổi ngươi ra khỏi nhà, sau đó tìm một người đối xử tốt với ta?"

Giọng nói của Chu Hữu Hành nghèn nghẹt, nghe như một con chó lớn vô cùng oan ức: "Nhiên ca nhi, ta thật sự sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi không được tìm người khác. Đời này ta cũng sẽ không bao giờ hòa ly với ngươi."

Nguyên Nhiên không nói có hay không, chỉ bảo: "Mở cửa đi vào."

Chu Hữu Hành sửng sốt, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: "Nhiên ca nhi, bây giờ cho ta vào sao?"

Nguyên Nhiên nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Ta mời ngươi vào thì vào, không vào cũng đừng hối hận."

Lời này vừa nói ra, Chu Hữu Hành lập tức mở cửa đi vào. Khi nhìn thấy bóng dáng trắng trẻo của Nguyên Nhiên đang ngồi xổm quay lưng về phía mình, hắn cứng ngay lập tức. Cho dù lúc này lại bị đuổi ra ngoài, hắn cũng không ra đâu.

Chu Hữu Hành không chút do dự, lập tức chịu đựng đau đớn bước vào cửa, nhanh chóng xoay người đóng cửa lại, vì đảm bảo còn đem chốt cửa cài lại.

"Nhiên ca nhi" Chu Hữu Hưng căng thẳng đến mức nhìn chằm chằm xuống đất, muốn nhìn Nguyên Nhiên nhưng lại không dám, nói: "Nhiên ca nhi bảo ta vào, có cần giúp gì không?"

Nguyên Nhiên cũng rất xấu hổ, nhưng sau đó cậu nghĩ lại, nếu không có chuyện gì xảy ra, người này sẽ là bạn đời của cậu cả đời, sau này không biết sẽ phải khỏa thân bao nhiêu lần nữa, sao phải xấu hổ?

Nghĩ như vậy, Nguyên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy, ngồi ở bên cạnh băng ghế đặt quần áo, gọi Chu Hữu Hành: "Lại đây giúp ta đi, hình như ta bị thương."

Nghe Nguyên Nhiên nói mình bị thương, Chu Hữu Hành lập tức không quan tâm cái gì nữa, xấu hổ hay áy náy đều không để ý, chỉ chú ý đến sự an toàn của Nguyên Nhiên.

Con cặc cương cứng phát đau dường như không còn thuộc về hắn nữa, bên dưới treo một cây súng cho nên bước đi hơi quái dị nhưng nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, Chu Hữu Hành từ ngoài cửa đi tới chỗ Nguyên Nhiên. Nhìn Nguyên Nhiên đang trần trụi ngồi trên ghế với ánh mắt lo lắng, quan tâm hỏi: "Nhiên ca nhi, ngươi thấy đau ở đâu? Mau cho ta xem."

Lúc này, hắn thậm chí còn vô thức bỏ qua thân hình xinh đẹp của Nguyên Nhiên, dù là bộ ngực căng tròn, vòng eo thon gọn hay chim nhỏ hơi cương cứng, hắn đều không nhìn thấy chúng.

Khi Nguyên Nhiên bị yêu cầu nói ra vết thương ở đâu, cậu ngượng ngùng nói: "Chân, giữa chân, là nơi ngươi xoa xoa vào lúc tối."

Bùm! Chíu!

Đầu óc Chu Hữu Hành nổ tung, lại nhanh chóng hạ nhiệt.

Hắn đỏ mặt nói: "Ừm.. chỗ nào đau, đều là lỗi của ta. Ta, ta sẽ xem cho ngươi."

Rõ ràng là một người đàn ông cơ bắp cao mét chín nhưng khi nghe phu lang nói rằng hắn đã làm chỗ đó của cậu bị thương, hắn vẫn vô thức lắp bắp.

"Được rồi, dùng ngón tay sờ vào cũng không tìm được, muốn nhìn cũng không được, đành phải nhờ vào ngươi."

Để Chu Hữu Hành dễ dàng kiểm tra vết thương, Nguyên Nhiên đặt hai tay lên băng ghế hai bên người, thân trên hơi ngả về phía sau, dang hai chân thon dài gợi cảm ra, để lộ hoàn toàn điểm yếu nhất của mình và những bộ phận nhạy cảm trước mặt người đàn ông.

Chu Hữu Hành cảm giác như mình đang quay trở lại cái năm khó khăn nhất khi cha qua đời và mẹ lâm bệnh nặng.

Năm đó, tuy là người bán thịt nhưng hắn đã không ăn thịt trong vài tháng vì không dám ăn. Khi đó, nghĩ tới thịt, hắn không khỏi nuốt nước miếng, như có một dòng sông chảy vào miệng.

Vốn tưởng rằng cả đời hắn sẽ không bao giờ trải qua cảm giác đó nữa, nhưng vừa nhìn thấy khe thịt giữa hai chân Nguyên Nhiên, hắn liền tham lam đến muốn chảy nước miếng.

Lồn nhỏ của tiểu ca nhi có màu hồng phấn, do ma sát quá nhiều nên cả hai môi lồn đều sưng tấy và phát sáng màu đỏ tươi bất thường, giống như có ai đó đã dùng miệng ngậm và liếm rất lâu, trên đó dính đầy thứ nước dâm đãng.

Ở giữa phía trên của hai môi lồn sưng đỏ, hiện ra một hạt đậu nhỏ đầy đặn.

Toàn bộ thân thể của Chu Hữu Hành tựa như bị ma thuật cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích, thậm chí đôi mắt của hắn dường như dán chặt vào lồn nhỏ của Nguyên Nhiên. Nguyên Nhiên đưa tay kéo vạt áo của hắn, thấp giọng gọi hắn là Chu Hữu Hành, sau đó hắn tỉnh dậy từ trong mộng, mím chặt môi, ngồi xổm xuống.

Chu Hữu Hành rất cao, cho dù ngồi xổm cũng không thấp hơn Nguyên Nhiên đang ngồi trên ghế bao nhiêu, để thuận tiện kiểm tra cho Nguyên Nhiên, hắn chỉ đơn giản ngồi trên mặt đất khô ráo không dính nước tắm. Như thế này, hắn chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể đưa đầu mình đến trước lồn nhỏ của Nguyên Nhiên.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông giống như một khẩu súng nhiệt độ cao, đốt cháy tứ chi của Nguyên Nhiên, khiến cậu không khỏi run rẩy hai lần. Rơi vào mắt Chu Hữu Hành, hắn lại tưởng cậu lạnh, vì thế Chu Hữu Hành đưa tay lấy ra một bộ quần áo trên ghế, vung nó lên không trung hai lần, mở ra rồi nhẹ nhàng đặt lên vai Nguyên Nhiên, để ngăn nó rơi xuống, Chu Hữu Hành còn thắt một cái nút.

Những bộ phận cần che đều được che lại, nhưng phần thân dưới lại để trần, hai chân vẫn dang rộng, Nguyên Nhiên có cảm giác mình giống như một vài người hiện đại thích khoe khoang chim nhỏ khắp nơi.

Ah, nghĩ như này, cậu có vẻ giống như biến thái.

Chu Hữu Hành không biết cậu đang nghĩ gì, lúc này trong mắt hắn tràn ngập chỗ Nguyên Nhiên bảo hắn nhìn - hồng hào, mềm mại, ẩm ướt, xinh đẹp... Dường như tất cả những lời khen ngợi đều không thể tả hết được vẻ đẹp ở đó.

Chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến hắn thèm muốn đưa miệng lên, nhẹ nhàng hôn lên những cánh hoa đang run rẩy, ngậm từng giọt mật hoa vào miệng rồi uống vào bụng, không một giọt nào lãng phí.

Hương vị chắc chắn vừa thơm vừa ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com