Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Nằm cạnh nhau ríu rít








Trên môi nở nụ cười, Nguyên Nhiên tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo thời niên thiếu của Chu Hữu Hành, bên trong trống rỗng khiến cậu không quen chút nào.

Hai vú bị vải cọ xát, núm vú nhỏ chưa kịp làm quen thì đã bị cọ xát cứng lên, cử động nhẹ nhất cũng gây ra cảm giác tê dại.

Chưa kể phần dưới, khi đi có gió thổi, dù không có vải bên cạnh nhưng ma sát giữa hai cánh hoa có thể tạo ra nước dâm vô tận.

Nguyên Nhiên cắn răng, thuyết phục bản thân chịu đựng một đêm, ngày mai bảo Chu Hữu Hành vào trấn mua cho cậu hai bộ đồ lót, không giống như những món đồ khác, đây là đồ không thể bỏ qua.

Nguyên Nhiên ôm lấy mình bằng cả hai tay, tư thế có chút không thoải mái, đi ra ngoài báo cho Chu Hữu Hàmh biết mình đã tắm xong.

Vốn dĩ Nguyên Nhiên muốn dùng tay che đi đầu vú căng phồng, nhưng không ngờ tư thế của mình lại là tự chuốc lấy thất bại, hai vú tuy không lớn nhưng đặc biệt đầy đặn, bị ép về phía giữa, dồn thành hai vòng cung tròn. Ngay cả bộ quần áo Chu Hữu Hành mặc khi còn thiếu niên cũng có phần hơi rộng so với cậu, ôm ngực như thế này, bộ quần áo rộng rãi có nhiều chỗ hơn, cổ áo cũng rộng hơn.

Chu Hữu Hành đang đứng ở cửa như thần cửa, nghe tiếng nước bên trong,  bị cậu gọi, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khe núi trắng như tuyết đặc biệt rõ ràng dưới ánh trăng.

Chu Hữu Hành sợ mình thành trò cười, lập tức giơ tay xoa mũi, sợ giây tiếp theo cái mũi vô dụng của mình sẽ chảy máu.

Trong đầu Chu Hữu Hành cũng có chút khó chịu, khuôn mặt thô lỗ trở nên tối tăm: "Tắm xong rồi? Ngươi đứng đợi ta mang cái thùng đi, sau đó dẫn ngươi đi phòng bếp, ngươi đừng đi một mình, tối như vậy, dọa ngươi sẽ không tốt."

Nguyên Nhiên đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta có nhát gan như vậy đâu?"

Nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng vì sự cẩn thận của Chu Hữu Hành.

Chị em trong câu lạc bộ từng nói với Nguyên Nhiên rằng đàn ông ấy à, nhìn có vẻ thô lỗ nhưng trong lòng đều biết hết, nếu anh ta luôn khiến bản thân có cảm giác thiếu an toàn thì chỉ có thể nói rằng anh ta không quan tâm đến mình.

Trước đây Nguyên Nhiên vốn không có nhiều cảm xúc, nhưng bây giờ Chu Hữu Hành nâng niu dỗ dành như vậy, hắn sợ cậu có thể vì lạnh hoặc nóng mà sơ suất cái gì đó, lúc này cậu mới ý thức các chị em nói đôi khi quá đúng.

"Nhiên ca nhi, chúng ta đi thôi. Ta một tay cầm đèn dầu, một tay cầm thùng, không ôm ngươi nổi, ngươi nắm lấy góc áo của ta, đừng để ngã."

Không biết nghĩ đến điều gì, Chu Hữu Hành lại nói: "Ngươi chỉ cần nắm lấy cạp quần của ta là được."

Nguyên Nhiên nghe lời này sắc mặt nóng bừng, tức giận đi trước: "Ta tự đi, không cần cần kéo cạp quần của ngươi."

Thấy cậu tức giận, Chu Hữu Hành từ phía sau hét lên như một quản gia lo lắng: "Nhiên ca nhi, ngươi chậm chút! Ta không trêu chọc ngươi nữa!"

Biết người đàn ông này đang lo lắng cho mình, Nguyên Nhiên bước chậm lại, đứng đó chờ hắn đến gần rồi cùng nhau tiến về phía trước.

Không biết là do trăng hay đèn dầu chiếu sáng, trên mặt đất gồ ghề, hai cái bóng vặn vẹo, một cao, một thấp, một mạnh một gầy, nắm tay nhau đi dạo, khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, trông như nhìn thấy chớm xuân, đêm không còn lạnh nữa.

Chu Hữu Hành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Bóng của Nhiên ca nhi khi bước đi cũng đẹp. Nói thế nào nhỉ? Ngươi rất duyên dáng! Eo nhỏ cùng cái mông nhỏ đều thật đẹp."

Sắc mặt Nguyên Nhiên đỏ bừng, nói với hắn: "Đàn ông thối tha, ngươi lúc nào cũng nghĩ đến việc chơi lưu manh."

Chỉ nhìn vào cái bóng, hắn cũng thể nói lời vô nghĩa.

Chu Hữu Hành thấp giọng cười một tiếng, không hề khó chịu: "Ta không nói bậy, nhưng Nhiên ca nhi dù sao cũng rất đẹp."

Sau vài câu chuyện đùa, cả hai đến nhà bếp cách đó không xa.

Chu Hữu Hành đặt ngọn đèn dầu lên bếp, đem chiếc xô đã được làm sạch trở lại vị trí ban đầu. Lúc này, Nguyên Nhiên mới nhận ra, tại sao mình lại theo Chu Hữu Hành vào bếp? Cùng Chu Hữu Hành cất thùng? Không thể nào Chu Hữu Hành lại có ý định cho cậu ăn gì đó. Mọi thứ trong tầm mắt cậu đều trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết nào của nguyên liệu, cậu đoán Chu Hữu Hành bình thường không tự mình nấu ăn, chắc hẳn hắn đã ăn trong thị trấn khi đi bán thịt.

Nguyên Nhiên lặng lẽ thở dài, cảm thấy trong bụng trống rỗng, đột nhiên vừa đói vừa thèm, nhưng lại không biết nên nói chuyện thế nào với Chu Hữu Hành.

Lúc này, Chu Hữu Hành mở nắp nồi gọi cậu tới, hơi nước tản đi, sáu quả trứng nằm ở đáy nồi, ngâm trong bọt nước sôi nhỏ.

"Nhiên ca nhi, ngươi đừng ghét bỏ, bình thường ta không nấu ăn ở nhà, ở nhà không có gia vị hay nguyên liệu gì cả, chỉ có mấy quả trứng này thôi. Nhiên ca nhi yên tâm, những quả trứng này không tệ, ta đã kiểm tra rồi. Lúc này trong thôn mọi người đều đã ngủ rồi, ta gõ cửa nhà người ta không hay cho lắm. Tối nay ngươi chịu khó ăn chút gì cho no bụng, ngày mai ta sẽ mang thịt lợn om từ trong trấn về cho ngươi."

Chu Hữu Hành trong lòng cảm thấy có lỗi, bình thường hắn quá lười biếng, nếu là người siêng năng, trong nhà thường xuyên đốt lửa bếp, sao phải lo lắng không nấu được đồ ăn ngon cho phu lang. Sao phải để phu lang ăn mấy quả trứng hắn dùng làm bữa sáng?

Chu Hữu Hành với khuôn mặt thô ráp đỏ bừng vì xấu hổ, dùng môi vớt trứng ra rồi ngâm trong nước lạnh. Trong lúc chờ trứng nguội, hắn cũng không nhàn rỗi, ngồi xổm trước bếp, dùng kẹp sắt kéo bếp lửa và gắp ra hai củ khoai lang xám đen.

Bàn tay to lớn của hắn không sợ bỏng trực tiếp bẻ ra, đảm bảo khoai lang đã chín và không bị cháy, hắn nở nụ cười, đứng dậy ôm lấy Nhiên ca nhi mắt đỏ hoe, dắt cậu hai bước, đè ép cậu ngồi xuống trên ghế nhỏ, hắn ngồi xổm trước mặt Nguyên Nhiên như một con chó lớn, cẩn thận nhặt khoai lang nướng lên.

Nguyên Nhiên đã im lặng kể từ khi nhìn thấy những quả trứng đó. Tình cảm của Chu Hữu Hành dành cho cậu vượt quá sự mong đợi của cậu.

Không phải hôm nay họ mới gặp nhau sao? Ngoài khuôn mặt ra, cậu thật sự không nghĩ ra được nét quyến rũ nào khác của bản thân có thể khiến Chu Hữu Hành thích cậu đến vậy.

Nếu là người khác, nếu biết đàn ông thích khuôn mặt của mình nhất định sẽ vô cùng tức giận, nhưng Nguyên Nhiên sẽ không như vậy, cậu biết rõ khuôn mặt của mình cũng là một phần của mình, đồng thời cậu cũng tự tin rằng mình có thể khiến một người đàn ông từ thích khuôn mặt của cậu chuyển sang thích cậu hoàn toàn.

Những con người xinh đẹp lớn lên trong chốn phong hoa chưa bao giờ thiếu thủ đoạn để trói buộc trái tim đàn ông. Dù dùng thân thể hay sắc đẹp, cậu cũng sẽ không cho rằng đó là thủ đoạn kém cỏi, miễn là nó hữu dụng.

"Nhiên ca nhi, của ngươi đây, cầm lấy đáy đi, không nóng đâu."

Chu Hữu Hành cười rạng rỡ như chó đòi thưởng, đưa cho Nguyên Nhiên củ khoai lang có phần dưới bọc lá cỏ khô.

Nửa trên của thịt khoai lang mới bóc vỏ thơm lừng, nướng chín, không có tro bếp, màu vàng cam chỉ ngửi thôi đã có cảm giác ngọt ngào.

Nguyên Nhiên mím môi nhận lấy, đưa miếng đầu tiên đưa tới miệng người đàn ông: "Ngươi ăn trước đi."

Chu Hữu Hành nghĩ: "Ta không đói, ngươi ăn đi."

Vẻ mặt yêu kiều của Nguyên Nhiên vô thức lộ ra, đôi môi đỏ mọng mím lại, thanh âm như móc câu: "Thử một miếng đi."

Không ngoa khi nói Chu Hữu Hành nửa người tê dại, thằng nhóc to con trong háng trong giây lát đã bật dậy, chọc vào háng nhảy vài cái.

"Được, được, Nhiên ca nhi cho ta ăn thì ta ăn, ta ăn một miếng, còn lại ngươi ăn."

Chu Hữu Hành cắn một miếng, không dám cắn thêm, đành cắn đầu, khi ngậm miệng lại, hắn vẫn đang suy nghĩ, khoai lang Nhiên ca nhi đút quả thực rất ngọt, ngọt hơn khoai hắn thường nướng rất nhiều. Nhưng hắn không biết mình chỉ cắn một miếng, nơi hắn cắn qua có mùi gì không? Lỡ miệng hắn thúi và Nhiên ca nhi không thích thì sao?

Đây thực chất là suy nghĩ bay cao bay xa của Chu Hữu Hành.

Nguyên Nhiên đã đói lâu như vậy, không kể đến khoai lang nướng Chu Hữu Hành cắn qua, ngay cả bánh bao hấp dính đầy bụi rơi xuống đất, cậu cũng có thể nhặt lên, vỗ nhẹ rồi cho vào miệng.

Trước khi ăn, cậu tưởng mình có thể nhịn đói nhưng một khi đã mở miệng thì khó có thể dừng lại. Nguyên Nhiên ăn, Chu Hữu Hành bóc vỏ cho cậu, một lát sau, trong bụng Nguyên Nhiên có hai củ khoai lang nướng cỡ lòng bàn tay và bốn quả trứng.

Còn lại hai quả trứng, nhưng Nguyên Nhiên không ăn mà để Chu Hữu Hành ăn. Mặc dù cậu cảm thấy vẫn muốn ăn nhưng bụng đã no đến mức không thể ăn được nữa.

Chu Hữu Hành cũng biết lúc này không cho cậu tiếp tục ăn là lựa chọn tốt nhất, dưới ánh mắt tham lam của cậu, hắn nhét cả hai quả trứng vào miệng.

Khuất tầm mắt rồi, Nguyên Nhiên không còn tham lam nữa mà thay vào đó xoa xoa bụng, ợ một cái, thở dài: "Ta chưa bao giờ nghĩ rằng no bụng lại là chuyện vui như vậy."

Nghe cậu nói như vậy, Chu Hữu Hành cảm thấy rất buồn, hứa hẹn: "Nhiên ca nhi, ngươi yên tâm, hôm nay là ngày cuối cùng ngươi bị đói. Nếu ngươi đi theo ta cả đời, mỗi ngày đều có thể ăn ngon."

Nguyên Nhiên tin tưởng hắn, mỉm cười, cực kỳ ôn hòa.

Chu Hữu Hành nhìn thấy cậu cười, trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng hổi, ​​ấm áp, hắn có nguồn năng lượng vô tận, luôn muốn tìm việc gì đó làm để giải tỏa năng lượng.

"Vừa ăn xong chưa ngủ được, ta còn làm chút này nọ. Nhiên ca nhi, ngươi ngồi đó xem ta làm nhé, chờ tiêu hoá một chút."

Sau khi ăn no, Nguyên Nhiên chỉ cảm thấy mọi thứ đều ổn, cậu lần lượt xoa bụng dưới, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Hữu Hành lấy mấy tấm ván gỗ, mấy cây gậy và mấy dụng cụ bắt đầu đập.

Một lúc lâu sau, Nguyên Nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, Chu Hữu Hành đột nhiên nói: "Xong rồi."

Nguyên Nhiên nhìn chiếc ghế rỗng kỳ lạ, không nghĩ ra có thể dùng làm gì, nhìn Chu Hữu Hành, hắn giải thích: "Ngươi không quen với mùi nhà xí, cho nên ta nghĩ tới làm cái ghế này để đặt vào căn phòng trống. Đến lúc muốn đi, ngươi ngồi lên đó, đặt cái bô bên dưới và bỏ tro bếp vào, dù ngươi có đại tiện hay tiểu tiện cũng không có vấn đề gì. Sau khi giải quyết xong, chỉ cần phủ tro bếp lên sẽ không có mùi hôi, tro đã qua sử dụng còn có thể làm phân bón, một mũi tên trúng hai đích."

Nguyên Nhiên trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn, chỉ có thể nói được một câu: "Chu Hữu Hành, ngươi thật tốt."

Chu Hữu Hành ngây thơ cười, dùng lòng bàn tay to vỗ vào ngực nói: "Ta là người đàn ông của ngươi, làm gì cũng phải vì ngươi mà làm."

Nguyên Nhiên nhăn mũi: "Làm gì có nhiều thứ nên làm như vậy."

Trên đời này không ai cần phải đối xử tốt với ai, ngay cả người thân ruột thịt cũng có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào. Nếu không, cha mẹ cậu sẽ không tàn nhẫn đến mức bán cậu cho bọn buôn người.

Chu Hữu Hành nghiêm túc nói: "Ta là người đàn ông của ngươi, nên đối xử thật tốt với ngươi."

Nguyên Nhiên cảm thấy hắn quá ngu ngốc, nhưng cũng cảm thấy hắn như thế này cực kỳ quyến rũ, lời nói cứ xoay vòng trong miệng, cuối cùng thì thầm nói: "Vậy ta là phu lang của ngươi, sau này ta cũng sẽ đối tốt với ngươi."

Chu Hữu Hành nghe vậy lỗ tai dựng lên, đầu óc nhỏ bé lại hoạt động: "Chỉ cần trên giường ngươi để cho ta muốn làm gì thì làm, chính là đối tốt với ta."

Nếu như lúc khác Nguyên Nhiên nghe được lời hắn nói, nhất định sẽ xấu hổ tức giận, nhưng bây giờ Nguyên Nhiên bị hành động của hắn ngọt ngào đến mức nghe hắn nói cũng không có nhiều phản ứng, ngược lại chủ động đưa tay móc ngón tay út của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta buồn ngủ, muốn ngủ."

Chu Hữu Hành lập tức kêu lên, một tay cầm thứ gì đó, tay kia nắm lấy Nguyên Nhiên trở về phòng ngủ, giống như học sinh tiểu học, ngón tay út móc vào nhau.

Chu Hữu Hành đặt ghế đi vệ sinh ở một căn phòng trống cạnh phòng ngủ, hắn sợ gai gỗ trên ghế sẽ đâm vào da thịt non mềm của Nguyên Nhiên, cho nên còn đặc biệt tìm một bộ quần áo rách không mặc nữa, xé ra rồi đặt ở nơi Nguyên Nhiên có thể chạm vào, tất cả đều buộc chặt lại, nói với Nguyên Nhiên: "Muốn đi vệ sinh thì vào phòng này, ban đêm nếu thức dậy mà sợ hãi thì đánh thức ta dậy."

Nguyên Nhiên ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi thu dọn đồ đạc và nằm trên giường, Nguyên Nhiên cảm thấy thực sự mệt mỏi sau một ngày dài. Nhưng không hiểu sao Chu Hữu Hành lại mạnh mẽ như một con bò, nhìn thấy Nguyên Nhiên nằm ngửa, cổ áo hơi hé mở, toàn bộ sức lực đều dồn vào giữa hai chân.

Nguyên Nhiên liếc nhìn, thấy đũng quần và đôi mắt thẳng tắp của hắn, trong lòng nhất thời chuyển động, nhưng vẫn không buông ra: "Ngươi đã nói sẽ không chạm vào ta cho đến khi chúng ta thành thân."

Chu Hữu Hành chịu đựng đau đớn nằm xuống, cách Nguyên Nhiên một khoảng, mỗi người đều nằm ngoài cùng một giường: "Nói không chạm vào ngươi thì ta sẽ không chạm vào, chỉ là ta còn trẻ, khí lực dồi dào, ta chỉ phấn khích khi nhìn ngươi, ta không thể kiểm soát được. Ngươi hãy tha thứ cho ta."

Nguyên Nhiên quay đầu sang một bên, nhìn thấy người nằm ngửa có một khối u đặc biệt cao ở bụng dưới, khiến cậu cảm thấy buồn cười.

Cậu đến từ thời hiện đại, luôn được giáo dục giới tính cởi mở, nói thật, cậu đối với tình dục trước hôn nhân không có nhiều cảm giác, sở dĩ cậu nói như vậy chỉ là để trêu chọc Chu Hữu Hành, khiến Chu Hữu Hành càng quý trọng cậu hơn.

Nhưng nhìn thấy phản ứng rõ ràng của Chu Hữu Hành, cậu sợ hắn sẽ khó chịu.

Suy nghĩ một hồi, Nguyên Nhiên nói: "Ta nhắm mắt lại, ngươi có thể tự mình tuốt ra."

Thực ra, dù có nhắm mắt hay không, khi ngọn đèn dầu tắt, mọi thứ trở thành màu đen nên làm gì nhìn thấy gì.

Chu Hữu Hành có chút cảm động, nhưng vẫn do dự: "Ta làm vậy, ngươi có rằng ta là đang xúc phạm ngươi không? Dù sao khi ta làm việc đó, ta đều nghĩ đến ngươi."

Nguyên Nhiên đỏ bừng mặt, quay lưng về phía người đàn ông: "Nói nhiều thế, tự tuốt của ngươi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com