10. Ngồi trên đàn bị Giang Hoài cởi quần liếm
"Cậu biết không, cho dù tôi đánh cậu, cũng là tại vì lúc nhỏ cậu xấu quá."
Để tẩy trắng bản thân, Tống Ân Hà cuối cùng đã trở thành bậc thầy CPU. Cậu bị Giang Hoài làm cho choáng váng, nhớ tới lúc nhỏ cưỡi lên Giang Hoài, đè Giang Hoài xuống đánh, trong lòng cậu không có chút áy náy nào, chỉ đang cố gắng biện minh cho hành động của mình mà thôi.
"Nhớ không? Tại cậu thường xuyên quấy rầy giấc ngủ trưa của tôi, bắt tôi phải hy sinh thời gian ngủ để chơi với cậu. Tôi luôn cho rằng mình không cao lên được là do hồi nhỏ ngủ không đủ giấc, nhưng thực sự tôi không có trách cậu."
Giang Hoài vẫn im lặng để Tống Ân Hà lảm nhảm ở phía sau như tự kỷ. Hắn không muốn nói cho Tống Ân Hà biết hồi nhỏ lúc bị Tống Ân Hà cưỡi lên người đánh hắn luôn cho rằng Tống Ân Hà đang giở trò đồi bại với mình, nên nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tống Ân Hà dẫn cậu đến lớp học nhạc ở tầng sáu, lấy chìa khóa mở cửa, rồi đẩy Tống Ân Hà vào.
Biết Giang Hoài là lớp phó văn nghệ của lớp bên, Tống Ân Hà cũng không quá ngạc nhiên với chìa khóa trong tay Giang Hoài. Khi Giang Hoài dùng tay trái đóng cửa phòng lại, mí mắt cậu giật giật, bất đắc dĩ cười với hắn: "Có chuyện gì thì cứ từ từ rồi nói."
Phòng nhạc đóng kín, rèm cũng kéo kín, trong phòng thậm chí không có camera giám sát, Tống Ân Hà đau đầu, cậu cảm thấy nếu bị đánh ở đây thì nhất định là kêu trời không thấu kêu đất không hay.
Còn vì sao Tống Ân Hà cho rằng hôm nay mình sẽ bị đánh, chính là vì sắc mặt Giang Hoài quá xấu.
"Nếu có vấn đề gì, chúng ta có thể bình tĩnh lại từ từ thảo luận, cậu thấy sao?"
Tống Ân Hà chớp chớp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy Giang Hoài đang đi về phía mình lại không khỏi lùi về phía sau một bước, cho đến khi lưng dưới chạm vào thân đàn piano uy nghiêm và nặng nề, bước chân bị cản trở buộc phải dừng lại.
Đã ép người không còn đường lui, Giang Hoài liền dừng lại. Không giống như Tống Ân Hà, vẻ mặt hắn rất thoải mái, khi nói chuyện hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, "Không phải hôm qua anh đã nói với Ân Hà rồi sao."
"Anh nói anh thích em, nhưng dường như em không tin chút nào. Ngày hôm qua đều đã làm chuyện đó..." Nói chuyện một lúc, Giang Hoài cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, "Cho nên khi chúng ta làm hôm qua, Ân Hà xem anh là gì? Biến thái? Hiếp dâm?"
Tống Ân Hà rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tự hỏi tại sao lại là câu hỏi lựa chọn.
Không thể là cả hai sao?
Tuy trong lòng rất do dự, cũng may Tống Ân Hà là cậu bé thông minh, biết mình không được nói những lời như vậy chọc tức Giang Hoài. Vì thế cậu nhìn Giang Hoài cười cười, khô khan nói: "Sao có thể như vậy?"
Giang Hoài chỉ muốn bảo cậu đừng đem đáp án viết lên trên mặt như thế.
Trong lòng hắn khó chịu nhưng trên mặt lại giả vờ thờ ơ, đôi lông mày sắc bén dần dần dịu lại, lần đầu tiên hắn nói "Không sao đâu" với Tống Ân Hà, khi Tống Ân Hà sắp khóc vì sung sướng giơ nắm tay điên cuồng gật đầu đồng ý, hắn lại chậm rãi nói thêm, "Hiếp dâm thì có sao đâu."
"............?"
Không không không, trong mắt Tống Ân Hà tràn đầy hoảng sợ, muốn nhắc nhở Giang Hoài, nhân vật của hắn phải là một nam sinh cấp ba vui vẻ, đẹp trai, ngây thơ, nam sinh cấp ba không được nói những lời biến thái vô sỉ như vậy.
Nhưng cậu lại không nói được, cứ thế mở to mắt nhìn Giang Hoài tới gần, eo cậu nhanh chóng bị tóm lấy, thiếu niên dùng đầu gối đẩy vào giữa hai chân, không cho cậu cơ hội khép chân lại. Đầu tiên là nhẹ nhàng cọ xát vùng kín của cậu qua ống quần, "Lồn nhỏ của Ân Hà vừa non vừa đĩ, cứ đụ chín đến mức không thể sống thiếu anh, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi?"
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai cùng với hơi thở nóng hổi khiến cánh tay Tống Ân Hà nổi da gà. Cậu dùng một tay nắm chặt lấy vai Giang Hoài, một tiếng rên rỉ kìm nén phát ra từ giữa đôi môi mím chặt, sau đó thứ duy nhất còn lại chỉ là tên của Giang Hoài.
Giọng của Tống Ân Hà rất mềm mại, bởi vì vùng kín bị ấn và xoa bóp, giọng nói lẫn hơi thở đều run rẩy khiến Giang Hoài chỉ muốn đụ cậu thật mạnh. Vốn dĩ hắn nghĩ nếu có thể ở bên Tống Ân Hà thì sẽ không đành lòng làm Tống Ân Hà khó chịu, dù sao cậu cũng là người hắn thích từ lâu, ngay cả thời gian yêu cậu còn không đủ, cho nên hắn làm sao có thể nỡ lòng làm Tống Ân Hà khó chịu.
Nhưng Tống Ân Hà luôn chọc tức hắn.
Rõ ràng đêm qua còn cắn hắn rất mạnh, nhưng hôm nay lại muốn đẩy hắn ra xa. Thậm chí còn nghe hắn nói rằng hắn thích cận, nhưng vẫn nghĩ hắn đang nói đùa và thân thiết với người mà hắn ghét.
Nghĩ đến tình yêu mà mình lấy dũng khí nói ra bị phủ nhận, sắc mặt Giang Hoài sa sầm, cuối cùng hắn cũng không thể giả vờ được nữa. Giang Hoài siết chặt eo Tống Ân Hà để cậu không thể vặn vẹo nữa, tay còn lại mở cạp quần của cậu rồi đi thẳng vào trong, "Ân Hà đúng là xấu xa, nhất định cứ phải kích thích anh ở trường.... Tống Ân Hà?"
Lồn nhỏ bị cọ vào quần rất lâu, đã ướt đẫm. Cậu túm lấy quần áo của Giang Hoài, cố gắng hết sức ngăn chặn tiếng rên rỉ, một bên muốn đẩy đầu gối của Giang Hoài ra, nhưng lồn nhỏ mềm mại tối qua bị hắn đụ mở lại nóng lòng muốn được tận hưởng cảm giác no nê tràn đầy vui sướng.
Cậu rên rỉ khe khẽ, cho đến khi tay Giang Hoài chạm vào cạp quần, vì khoái cảm ăn mòn nên cậu còn chưa nhận ra vấn đề. Chỉ khi âm thanh của Giang Hoài đột nhiên dừng lại, cậu mới nức nở ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của Giang Hoài.
Tống Ân Hà không khỏi rùng mình, cho đến khi nghe thấy Giang Hoài gọi tên mình, giọng nói tức giận không giấu giếm, cuối cùng cậu cũng phản ứng lại...
Thân dưới trống rỗng, Giang Hoài nhìn chiếc quần lót mình mặc lúc sáng hiện tại không còn ở đó nữa.
Bàn tay to lớn của hắn trực tiếp chạm vào mông Tống Ân Hà mà không có bất kỳ trở ngại nào, hơi thở của Giang Hoài trở nên nặng nề, ngón tay hắn mở ra trong giây lát rồi nhanh chóng siết chặt ôm lấy cặp mông đầy đặn của Tống Ân Hà cho đến khi da thịt mềm mại thoát ra khỏi ngón tay.
Người trong tay hắn khẽ rên lên, trong mắt giãy giụa tràn đầy dục vọng. Giang Hoài cụp mắt xuống, hạ giọng nói: "Nói cho anh biết, quần lót của em đâu."
Mí mắt Tống Ân Hà run rẩy một lúc, cậu nhận ra nếu Giang Hoài biết quần lót của mình bị Tạ Diệc An cởi bỏ cho vào túi, vậy thì hôm nay có lẽ cậu thật sự xong đời.
Cậu chậm rãi thở ra, cố gắng bình tĩnh lại, đôi mắt mở to trong veo: "Bởi vì tối qua nên... sưng tấy, mặc vào cũng khó chịu nên tôi cởi ra."
"Ừ." Giang Hoài đáp lại, không biết có tin hay không. Hắn chỉ đưa tay chạm vào mặt Tống Ân Hà, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Vậy em để nó ở đâu? Ở lớp mà bị phát hiện thì giải thích thế nào."
Mặt Tống Ân Hà nóng lên, không giấu diếm ánh mắt đối diện với Giang Hoài: "Tôi cất vào ngăn bàn, sẽ không bị phát hiện."
"Tốt."
Lời vừa dứt, trên mặt Giang Hoài cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Hắn ôm lấy eo Tống Ân Hà, bế cậu đến chỗ đàn ngồi xuống, trực tiếp cởi chiếc quần đồng phục rộng thùng thình bất chấp sự ngăn cản của Tống Ân Hà.
Đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra không trung, Giang Hoài giữ tay Tống Ân Hà, ngăn cản cậu kéo vạt áo của mình che lại. Hắn cụp mắt xuống nhìn cặc bé hồng hào sạch sẽ đã cương cứng, trên miệng chỉ có một chút dịch, hiển nhiên là bị hắn dùng đầu gối cọ xát thấy thoải mái.
Một tay hắn nắm cặc nhỏ của Tống Ân Hà nhẹ nhàng xoa xoa, hơi ấm trong lòng bàn tay và sự cọ xát của đầu ngón tay là kích thích trực tiếp nhất, thiếu niên phản ứng lại, muốn ngăn cản nhưng lại không thể dùng được chút sức lực nào cả.
"Đừng chạm vào chỗ đó, ugh... Tôi bắn mất! Giang Hoài..."
"Bắn thì có sao đâu?"
Cặc nhỏ xinh xắn bị hắn xoa xoa trong tay, ánh mắt Giang Hoài nhìn xuống lồn nhỏ đầy đặn với đường thịt xẻ xuống dưới, một đường hồng từ hai môi lồn dày mềm mại, từ giữa kéo dài xuống giống như một thung lũng hoa toát ra hương vị ngọt ngào, những vết nước nhỏ giọt cám dỗ hắn mở nó ra và thưởng thức.
Chỉ cần nhìn thôi, con cặc của Giang Hoài đã phình ra rất rõ ràng trong chiếc quần đồng phục. Nhưng hắn tạm thời không có thời gian khống chế dục vọng của bản thân, chỉ nửa quỳ trước mặt Tống Ân Hà, dùng hai ngón tay bóc ra phần thịt trắng hồng không thương tiếc.
Thung lũng hoa màu hồng ẩm ướt mở ra về phía hắn, để lộ bên trong càng đỏ tươi mềm mại chứa nhiều nước hơn. Hắn nghiêng người rất gần, hơi nóng tỏa ra từ lồn nhỏ mềm mại và mùi tanh ngọt ngào quyến rũ ùa vào mặt khiến cổ họng hắn khô khốc phải nuốt nước bọt, âm thanh yết hầu trượt xuống rất rõ ràng khiến cổ họng hắn nghẹn lại, thiếu niên bị buộc phải dạng chân ra, để lộ vùng kín xấu hổ đến mức thút thít.
"Sao em lại khóc? Em khó chịu đến mức không thể mặc quần lót, vậy để anh giúp em, được không?"
" Ấy không, không tệ đến thế đâu!"
Tống Ân Hà vô cùng xấu hổ khi Giang Hoài cởi quần và nhìn lồn cậu trong phòng học trống ở trường. Cậu ngăn không được động tác của Giang Hoài, đành phải dùng hai tay nắm chặt mép đàn, cho đến khi Giang Hoài tách lồn ra, giống như một kẻ biến thái si mê tiến lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào lồn nhỏ của cậu.
Cậu có thể cảm nhận được lồn nhỏ của mình không ngừng giãn ra, không chỉ miệng lỗ mềm bị mở ra mà ngay cả mép lồn cũng sẽ giật nhẹ do bị kích thích. Nhưng thủ phạm lại ra vẻ không biết gì, vẫn lại gần như vậy, thậm chí còn đòi giúp cậu.
Quần đồng phục treo trên mắt cá chân, Tống Ân Hà xấu hổ đến mức da thịt sau gáy trở nên nóng bừng. Cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, chạm vào cơ thể Giang Hoài, "Tôi thực sự không thấy khó chịu như vậy đâu, Giang Hoài, chúng ta ra ngoài đi..."
"Ân Hà vẫn thích nói dối như mọi khi."
Nói đến đây, trên mặt Giang Hoài lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lồn non bằng đầu ngón tay, lần đầu tiên nó nếm trải ham muốn nhưng không thể bỏ được, hắn nhìn cái miệng mềm mại mấp máy phun ra một ít nước dâm, yết hầu trượt một cái, "Rõ ràng là khó chịu đến mức liên tục phun ra nước nhưng vẫn tiếp tục nói dối."
"Không phải vì, ugh...!"
Nói được nửa đường, Tống Ân Hà đột nhiên mở mắt. Cậu nhanh chóng đem tay bịt miệng lại, toàn thân cứng đờ vì bị kích thích đột ngột, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào cái đầu chôn giữa hai chân mình, ở vùng bị che phủ, mép lồn tách ra hai bên bị chiếc lưỡi mềm mại ấm áp liếm điên cuồng.
Thịt mềm bên trong chân bị mái tóc dày của thiếu niên cọ xát đau đớn và ngứa ngáy, hai mắt Tống Ân Hà nhanh chóng đỏ lên, nhưng vẫn kẹp lấy cái đầu giữa hai chân do bị kích thích quá mức. Cậu không nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra ở dưới đó, chỉ có hai môi lồn bị đưa vào ngậm vào miệng liếm cắn nhẹ nhàng, thịt mềm mại ép vào chiếc lưỡi căng cứng. Da đầu cậu tê dại vì sung sướng, cho đến khi cái lỗ chật hẹp đột nhiên bị mở ra, vách thịt mềm mại căng cứng bên trong bị lưỡi của thiếu niên đâm thẳng vào.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà bật khóc gọi tên Giang Hoài.
Nghe được giọng của Tống Ân Hà có chút đứt quãng, Giang Hoài dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ giữa hai chân của Tống Ân Hà. Trên cằm dính nước dâm, khuôn mặt tuấn mỹ lộn xộn khiến Tống Ân Hà vô cùng xấu hổ, hắn thấy rõ ánh mắt Tống Ân Hách né tránh, nhưng hắn vẫn lè lưỡi, quét đi chất lỏng dính trên khóe môi, sau đó cố ý hỏi.
"Sao vậy? Em không thích? Không thích bị liếm thế này à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com