Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Quần lót bị trộm/ Muốn tôi đánh hư lồn à


Tống Ân Hà nghỉ ngơi trong phòng nhạc cho đến khi sắp vào học rồi mới ra ngoài.

Sau khi xác định Giang Hoài đã lau sạch đàn piano, cậu kéo khóa áo khoác, muốn đi xuống lầu. Nhưng Giang Hoài ấn cửa phòng học, đối mặt với ánh mắt khó hiểu và khó chịu của cậu, tự tin nói: "Sau giờ học giao quần lót cho anh."

Tống Ân Hà cau mày, không muốn hỏi tại sao. Cậu xấu hổ đẩy Giang Hoài ra, nhưng hắn vẫn đứng bất động trước mặt như một bức tường, cậu càng tức giận hơn: "Tránh ra, tôi không muốn nghe cậu nói khùng nói điên!"

"Sau khi tan học để anh kiểm tra." Giang Hoài nói xong, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tống Ân Hà, hiển nhiên cậu không ý thức được hắn đang nói đến kiểm tra gì, cúi đầu chạm vào môi Tống Ân Hà, sau đó thì thầm, "Nếu không, làm sao anh biết là em tự cởi ra hay là bị người khác lấy đi."

"——!!!"

Tống Ân Hà tức điên, đẩy mặt Giang Hoài ra, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài: "Cậu tưởng ai cũng biến thái như cậu à!"

Tống Ân Hà lo lắng đi xuống lầu, vừa bước vào phòng học cậu đã nhanh chóng cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào cổ áo kéo cao, hai tay đút trong túi áo khoác, vô thức siết chặt nắm tay.

Vì bị Giang Hoài lôi đi làm những chuyện đồi bại ở trường nên dù không có ai nhìn thấy nhưng Tống Ân Hà vẫn luôn có ảo giác rằng trên người cậu vẫn còn mùi vị tình dục. Cậu cố gắng hết sức để trở về chỗ ngồi một cách bình tĩnh nhất có thể, cố gắng không thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp...

Nhưng dù trên đường đi đã thành công nhưng khi đến bàn của mình, cậu vẫn bị Tạ Diệc An cản ngang.

Buổi sáng vừa nói sẽ giúp Tạ Diệc An đuổi theo Giang Hoài, buổi trưa lại cùng Giang Hoài làm như vậy, khiến bây giờ đối mặt với Tạ Diệc An, Tống Ân Hà càng không thể ngẩng đầu lên. Cậu cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn mình, chớp mắt cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi muốn vào trong, có thể nhường đường được không?"

Tạ Diệc An vẫn im lặng không ngừng xoay cây bút trong ngón tay. Y ngước mắt nhìn người đang chặn bên ngoài, cặp kính gọng bạc không làm dịu được ánh mắt của y, chỉ khiến y trông càng thêm vô tình.

"Cậu đã ở đâu vậy?"

Như đang bị tra hỏi, Tống Ân Hà nhăn mặt, vô thức muốn nói mình không có lý do gì phải báo cáo với Tạ Diệc An. Nhưng sau đó cậu nghĩ, Tạ Diệc An nhất định biết khoảng thời gian này Giang Hoài không có ở trong phòng học, cho nên mới lấy hết can đảm bù đắp: "Tôi đi mua đồ."

Đúng, mua đồ là một cái cớ rất tốt, dù sao cậu cũng phải đến cửa hàng đông người mua đồ, sẽ không có cơ hội cùng Giang Hoài làm chuyện đáng xấu hổ, cũng sẽ không làm Tạ Diệc An không vui.

"Mấy thứ cậu mua đâu rồi?"

"......ăn rồi."

Nhìn thấy Tạ Diệc An nghiêng người nhường đường cho mình, Tống Ân Hà không khỏi thở dài một hơi, sau đó thầm khen mình bình tĩnh và thông minh khi đối mặt với nguy hiểm. Cậu ngồi xuống, để đảm bảo an toàn còn đút tay vào ngăn bàn để chắc chắn rằng quần lót của mình vẫn còn đó. Dù biết rằng không ai trong lớp có thói quen lục lọi ngăn bàn của người khác, nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi kiểm tra... hả? !

Tống Ân Hà vốn còn đang bình tĩnh bỗng nhiên mở mắt, hai tay đút vào ngăn bàn, mò mẫm xung quanh như không thể tin nổi, sau đó vùi đầu kiểm tra.

Thực sự chẳng có gì cả!

Chiếc quần lót cậu giấu trong ngăn bàn mất tích rồi!

Cậu vừa nói với Giang Hoài rằng không có ai biến thái như Giang Hoài!

Bây giờ một kẻ biến thái có thể sánh ngang với Giang Hoài đã xuất hiện!

Không, có lẽ mình thực ra càng biến thái hơn, dù sao một thằng đàn ông con trai bình thường ai lại làm ướt quần lót rồi cho vào ngăn bàn...

"Cậu đang tìm cái gì?"

Chưa bao giờ giọng nói lạnh lùng của Tạ Diệc An lại dễ nghe đến vậy, Tống Ân Hà như gặp được vị cứu tinh. Mặc dù mấu chốt là Tạ Diệc An khiến quần lót của cậu bị bẩn và phải cởi ra giấu trong ngăn bàn, nhưng Tạ Diệc An là bạn cùng bàn, cũng là người duy nhất biết cậu giấu quần lót bẩn trong ngăn bàn, Tạ Diệc An nhất định có thể giúp được!

"Ôi chao... biến mất rồi!"

Vì sợ bạn cùng lớp phát hiện nên Tống Ân Hà lo lắng kéo Tạ Diệc An lại gần. Lời nói của cậu rất mơ hồ, nhưng hắn khẳng định Tạ Diệc An có thể hiểu được ý cậu, dù sao chuyện quan trọng như vậy cũng chỉ nhiêu đó mà thôi!

Không giống như Tống Ân Hà đang hoang mang lo lắng, Tạ Diệc An lại im lặng một cách kỳ lạ.

Y lặng lẽ nhìn đôi môi Tống Ân Hà đang cắn chặt vì hoang mang sợ hãi, đôi môi đỏ mọng hơn lúc sáng, y chắc chắn rằng Tống Ân Hà nói dối đi mua mua thứ gì đó, và cả mùi tanh ngọt ngào xộc vào chóp mũi ngay khi đến gần...

Điều này khiến Tạ Diệc An vốn muốn nói với Tống Ân Hà rằng đồ lót của cậu đã được cất vào túi, lại chọn cách im lặng.

Y quay mặt đi nói: "Tôi cũng về muộn nên không thấy người lạ gì cả. Nhưng nếu thứ như thế lấy được mà không làm um lên ngay thì cậu không cần phải lo lắng như vậy, có lẽ sẽ liên lạc với cậu thôi."

Tống Ân Hà sắp khóc: "Hắn sẽ tống tiền tôi sao?"

Nếu không trả tiền chuộc sẽ bị vạch trần là kẻ biến thái, Tống Ân Hà không ngờ chuyện tồi tệ như vậy lại xảy ra với mình. Cậu vừa hoảng vừa sợ hãi, cảm giác bí mật của mình bị người không rõ manh mối tóm được khiến cậu vô cùng căng thẳng, khi nhìn Tạ Diệc An, cậu gần như bất bình kêu lên: "Đều là tại cậu..."

Tạ Diệc An hắng giọng, không thể nói được gì để bào chữa. Suy cho cùng thì quả thật, dù xét theo khía cạnh nào đó cũng là do y.

"Không phải là vấn đề lớn. Đừng quá căng thẳng. Dù sao chúng ta đều là học sinh." Tạ Diệc An tháo kính xuống, tập trung lau sạch tròng kính để tránh tầm mắt của Tống Ân Hà, "Tôi đã mua cho cậu một cái sạch sẽ."

Tống Ân Hà không vui nổi: "Cậu định nói với tôi rằng thứ cậu mua giống của tôi à?"

Điều duy nhất có thể cứu vãn tâm trạng của cậu lúc này, Tống Ân Hà nghĩ, là cậu có thể có một cái quần lót giống hệt của cậu. Như vậy, ít nhất cậu có thể dùng nó để xoa dịu Giang Hoài, để Giang Hoài không trở thành một tên khốn nạn bắt nạt cậu sau khi phát hiện ra quần lót của cậu bị mất. Nhưng hiển nhiên, Tạ Diệc An thì không thể tránh né...

"Cậu nghĩ quần lót của mình đặc biệt đến mức nào? Cũng không có hình in Peppa Pig, quần trơn ở đâu chả có"

"..."

Mặc dù lời nói của Tạ Diệc An có vẻ xấu hổ và khó chịu nhưng Tống Ân Hà phản ứng lại, cho rằng Tạ Diệc An có ý mua cho cậu quần lót trắng tinh tương tự. Cậu vui mừng đến quên cả xấu hổ, nắm lấy tay Tạ Diệc An, chân thành nói: "Cảm ơn!"

Tống Ân Hà dùng áo che thân vươn tay về phía Tạ Diệc An, "Đưa cho tôi mặc đi."

Cái lồn nhỏ lại bị đụ, Tống Ân Hà còn cảm thấy khó chịu hơn cả buổi sáng khi cọ xát vào quần đồng phục. Cậu đầy mong đợi nhìn Tạ Diệc An, nhưng Tạ Diệc An chỉ gật đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Đi theo tôi."

Tống Ân Hà do dự một chút, "Sắp vào học..."

Cậu nghĩ cứ đi một mình thì tốt hơn, dù sao cũng sắp vào học, đi nhanh về nhanh vừa an toàn lại không ảnh hưởng đến việc học.

Nhưng sau khi nghe cậu nói xong, Tạ Diệc An chỉ nhướng mày nhìn cậu, cảm xúc trong mắt dường như rõ ràng hơn khi không đeo kính, để Tống Ân Hà có thể nhìn rõ ý của Tạ Diệc An nên đành phải làm vâng lời đi theo y ra ngoài.

Trong khi các học sinh khác đang đi vào lớp, Tống Ân Hà lại theo Tạ Diệc An vào nhà vệ sinh. Cậu bị Tạ Diệc An đẩy vào phòng, tuy là cực kỳ hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại: "Sắp vào học rồi."

"Môn sinh rất đơn giản, tôi có thể bù cho cậu."

Tạ Diệc An lấy từ trong túi ra chiếc quần lót màu trắng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay nó lại, sau đó ra lệnh: "Cởi quần ra."

Tống Ân Hà muốn vùng vẫy, "Tôi nghĩ loại chuyện này nên tự mình..."

"Cậu còn nhớ sáng nay tôi nói gì không? Tống Ân Hà?"

Tạ Diệc An không thương tiếc ngắt lời Tống Ân Hà, lời nói vừa gay gắt vừa tàn nhẫn, hiển nhiên là không muốn cho Tống Ân Hà cơ hội lừa gạt. Y cụp mắt nhìn cậu bé thấp hơn mình nửa cái đầu tỏ vẻ bực bội cởi quần, đẩy cậu ngồi lên bệ toilet, sau đó dùng đầu ngón tay mở tách mở lồn nhỏ sưng đỏ ra, giọng nói lạnh lùng: "Tôi nói cậu lừa tôi, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Biết mình sai, dù sao cũng ngủ với chồng tương lai của người khác, Tống Ân Hà không muốn khiến Tạ Diệc An càng tức giận nên thành thật ôm chân dù rất xấu hổ. Cậu cảm nhận được ngón tay của Tạ Diệc An đang thăm dò bên trong vách thịt mềm mại của mình, mặc dù móng tay được cắt tỉa gọn gàng khiến lồn cậu siết chặt, nhưng giọng nói của cậu lại căng thẳng và run rẩy: "Tôi không có ý nói dối cậu.. ."

"Có phải Giang Hoài bảo cậu lừa tôi không?"

Tống Ân Hà lắc đầu, sau đó nghe thấy Tạ Diệc An cười lạnh nói: "Vậy là muốn bị tôi đánh hư lồn?"

"Không, không, tôi..."

Tống Ân Hà bị lời đe doạ của Tạ Diệc An làm sợ đến mức không nói nên lời, đôi mắt run rẩy nhìn vào mắt Tạ Diệc An với một nụ cười giả tạo, cậu lập tức im lặng vì nhận ra rằng dù có nói gì thì cũng vô ích. Cậu cắn môi dưới, cố gắng chống lại cảm giác muốn hét lên khi một cái tát của Tạ Diệc An rơi xuống lồn mình, nhưng môi cậu vẫn bật ra một tiếng rên nhẹ.

Âm thanh đó dường như khiến Tạ Diệc An càng không vui, Tống Ân Hà thậm chí còn nghi ngờ Tạ Diệc An nghĩ mình là một con hồ ly tinh giật chồng, bởi vì một cái tát mạnh hơn giáng vào cặc nhỏ cậu, cặc nhỏ mới xuất tinh nhiều lần cách đây không lâu run rẩy đứng dậy, quy đầu đỏ bừng nôn ra một ít dịch khiến cậu đỏ mặt.

"Cậu đi mua sắm à? Ăn hết rồi? Sao thế, cậu cho lồn hư này ăn đồ cậu mua à? Để tôi xem nó ăn gì mà không ngậm miệng được, cứ chảy nước miếng."

Mép lồn mềm mại lại bị đẩy ra, những ngón tay thon dài dễ dàng đi thẳng vào. Tống Ân Hà thút thít, nghe thứ đặc sệt trong lồn mình đẩy ra ngoài bị Tạ Diệc An khuấy động ra tiếng nhớp nháp, mí mắt cậu run lên, bắt gặp ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của Tạ Diệc An làm cậu phát hoảng.

"Ban ngày ban mặt còn ở trường học mà cậu dám để hắn xuất tinh bên trong. Cậu muốn có thai à?"

Những lời khó chịu như vậy phát ra từ miệng Tạ Diệc An khiến Tống Ân Hà phải nghi ngờ rằng Tạ Diệc An đã giận cậu đến mức trở nên biến thái. Cậu cảm thấy những ngón tay trong âm hộ của mình càng thọc nhanh hơn, đốt ngón tay cong moi hết tinh dịch còn sót lại trong lồn cậu ra, dòng nước trắng dày đặc cọ vào da thịt mềm mại bên trong chân.

Bị sỉ nhục như thế này, Tống Ân Hà chưa bao giờ có khát vọng muốn Tạ Diệc An và Giang Hoài càng sớm về với nhau càng tốt mãnh liệt như vậy. Nếu hai tên biến thái này ở cùng nhau thì cậu sẽ không bị tra tấn hay bị bắt nạt đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com