13. Ở trong toilet bị Tạ Diệc An đánh mông
Buổi sáng, Tạ Diệc An nói sẽ đánh mông nhưng Tống Ân Hà nghĩ đó chỉ là lời đe dọa. Nhưng bây giờ ngồi trên bệ toilet, bị lột quần, phải lộ lồn tiếp nhận cú đánh của Tạ Diệc An, cuối cùng cậu cũng nhận ra tên khốn này đang nghiêm túc.
Lồn nhỏ bị tát rụt lại nhưng tinh dịch bên trong lại bị đẩy ra ngoài. Giống như bé lồn tưởng rằng ngoan ngoãn như vậy sẽ được đối xử nhẹ nhàng, nhưng lại không muốn nước lồn dính vào tay thiếu niên, cuối cùng chỉ nhận được một đòn càng mạnh hơn.
Lồn nhỏ bị tát mạnh đến nỗi hai mép múp bị choáng ngợp mở ra trong vô thức, khe hở và miệng lỗ nhận đòn trực tiếp, hột le run rẩy bị đánh, cuối cùng sưng lên đến mức không thể che phủ lại càng phải chịu sự kích thích trực tiếp hơn.
Tống Ân Hà không nhịn được nữa, hai tay ôm chân nổi gân xanh. Trong giờ học, âm thanh duy nhất còn sót lại trong nhà vệ yên tĩnh là tiếng đánh vào mông và tiếng khóc của cậu, cậu không thể kiềm chế được nữa, xấu hổ và khó chịu gầm gừ với Tạ Diệc An: "Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi!"
Cậu giả vờ hạ chân xuống, nhưng thực chất chủ yếu là để thử, tốt nhất là Tạ Diệc An biết cậu đang tức giận và để cậu đi. Nhưng Tạ Diệc An không chịu, ấn vào chân ép cậu vào tư thế dâm đãng không chịu nổi, sau đó hỏi: "Tôi không đủ tư cách?"
"Ban ngày ban mặt cậu dám làm chuyện vô sỉ như vậy với Giang Hoài ngay trong trường, còn cho rằng tôi không có tư cách dạy dỗ cậu sao?"
Tống Ân Hà xịt keo, sau đó mới nhận ra Tạ Diệc An quả thực đang ghen tị. Bởi vì cậu bị động chiếm giữ Giang Hoài, Tạ Diệc An muốn bảo vệ hình tượng của mình nên không thể tìm Giang Hoài, đành phải trút giận lên người cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Ân Hà cảm thấy mình thật sự là một người đáng thương. Cậu khẽ nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khi nói chuyện hạ giọng tỏ vẻ ấm ức, trông thật đáng thương.
"Tôi, tôi không dám làm nữa... Đừng đánh nữa, sưng hết rồi..."
"Cậu không dám làm nữa? Cậu cho rằng tôi vẫn sẽ tin những điều vớ vẩn như vậy sao? Tối qua mới làm, hôm nay lại làm, cậu không nhịn được, quên mất tôi đã nói không được phép nói dối tôi, cậu thích bị đụ rồi lại bị phạt đúng không?"
Nói xong, Tạ Diệc An một lần nữa dùng một ngón tay mở lồn Tống Ân Hà ra. Lồn nhỏ đỏ hồng càng trở nên mũm mĩm hơn sau khi bị đánh, thịt mềm xung quanh miệng lồn hơi căng ra ngoài, để lộ cái lỗ màu đỏ xinh đẹp chứa đầy nước trái cây.
Cổ họng y nghẹn lại, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm, y dùng đầu ngón tay cẩn thận mở cái lỗ mềm ra để tinh dịch bên trong chảy ra ngoài, sau đó chậm rãi nói: "Đúng là sưng rồi, nhưng cậu có chắc là do tôi đánh, không phải là do con chó động dục kia đụ sưng lên sao?"
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng những lời như vậy có thể phát ra từ miệng Tạ Diệc An, Tống Ân Hà hoảng sợ mở mắt ra nhìn Tạ Diệc An một lúc lâu mà không trả lời. Cậu cảm thấy Tạ Diệc An nhất định giận cậu rất nhiều, nếu không cũng sẽ không dùng lời lẽ xấu xa như vậy để mắng Giang Hoài An. Dù sao bảo Giang Hoài là chó đực động dục...
Tạ Diệc An với tư cách là vợ tương lai của Giang Hoài, có phải hơi...?
May là Tống Ân Hà vẫn còn có chút lý trí, sẽ không nói thẳng ra miệng. Cậu chỉ nhìn Tạ Diệc An một lúc lâu, cuối cùng chủ động tỏ ra yếu đuối, duỗi ngón chân ra móc vào chân Tạ Diệc An, "Đều, đều có... cho nên đừng đánh tôi nữa..."
Lồn nhỏ bị đánh nóng rát, nhưng Tống Ân Hà không biết tại sao nước bên trong vẫn không ngừng. Tinh dịch ấm áp từ trong lỗ lồn sưng tấy chảy ra, cảm giác kỳ lạ và gợi tình khiến mí mắt cậu nóng lên, cực kỳ xấu hổ nhìn Tạ Diệc An.
Nhưng không còn cách nào khác, vì trấn an Tạ Diệc An, Tống Ân Hà chủ động tỏ ra yếu đuối cầu xin tha thứ. Cho rằng dùng ngón chân móc Tạ Diệc An hẳn là có ý nghĩa xin tha, dù sao lúc này tay cậu không tiện, Tạ Diệc An hẳn là có thể hiểu được cậu muốn bày tỏ điều gì.
............
Tạ Diệc An tịnh tâm không nổi.
Y cụp mắt nhìn bàn chân căng thẳng móc chân mình nhẹ nhàng gãi gãi, dưới da thịt trắng nõn của mu bàn chân mơ hồ hiện lên những mạch máu xanh tím, nhưng ngón chân khép lại lại hồng hồng.
Y vô thức muốn đưa tay ra chạm vào, nhưng khi nhận ra sự sung động không tự nhiên, y nhanh chóng dừng lại.
Y rất nhanh nhận ra rằng động tác của Tống Ân Hà tuy vụng về nhưng quả thực đang quyến rũ y.
Con đĩ nhỏ này, vừa bị con chó điên Giang Hoài bắn đầy lồn, bây giờ lại muốn quyến rũ y.
Nhìn cái lồn bị chính mình đánh càng ngày càng đỏ và mềm, tinh dịch chưa moi ra đang treo thành từng sợi ngay miệng, trông như bị đụ. Y cau mày ra lệnh cho Tống Ân Hà che con cặc vô liêm sỉ chỉ có thể phun ra một ít dịch nhờn để đảm bảo không vô tình làm tổn thương vật nhỏ tội nghiệp, sau đó lại tát một cái, Tống Ân Hà hét lên kẹp chặt lồn lại.
"Giang Hoài...!"
Tống Ân Hà mất cảnh giác bị đánh đến mức không kìm được tiếng kêu. Lồn nhỏ bị đánh đến văng nước, cơn đau rát lan từ miệng lồn lan đến hột le, nhưng hột le sưng tấy lại sinh ra một khoái cảm vô cùng quen thuộc.
Cậu vô cùng hoảng sợ, bởi vì khoái cảm mãnh liệt chí mạng, cậu dường như cảm thấy hột le của mình lại sưng lên, hạt thịt nhạy cảm hoàn toàn lộ ra, đang âm thầm mong chờ cú đánh tiếp theo.
Loại dự cảm không tốt này khiến Tống Ân Hà đỏ mắt, luôn cảm thấy thân thể như bị gãy vụn. Cơ thể nhạy cảm và dâm đãng hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của cậu về bản thân, lồn nhỏ vẫn chảy nước trơn tru dưới cái tát khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
Cậu run rẩy gọi tên Giang Hoài, nhưng lời cầu xin tha thứ của cậu lại bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa đột ngột. Nhận ra có người đã bước vào, cậu mở đôi mắt đỏ ươn ướt ra, chăm chú nhìn Tạ Diệc An rồi lắc đầu, hy vọng ít nhất có thể khiến Tạ Diệc An tạm dừng hình phạt, nhưng Tạ Diệc An chỉ nhếch khóe môi lên nhìn cậu, rồi sau đó mở cúc quần và lôi con cặc cứng ngắc của mình ra.
Vừa nhìn thấy Tạ Diệc An rút cặc ra, mí mắt Tống Ân Hà liền run lên. Toàn thân cực kỳ căng thẳng, hiển nhiên Tạ Diệc An còn chưa dùng thứ đó chạm vào cậu, nhưng lỗ lồn cậu đã kẹp chặt, giây lát sau lại cố gắng mở miệng phun ra một ít nước dâm, như thể rất mong được ăn thứ gì đó.
Buồng vệ sinh ở hàng đối diện được mở ra, Tống Ân Hà thoải mái một chút. Cậu im lặng nói "không muốn" với Tạ Diệc An, đôi mắt đỏ ươn ướt tràn đầy khẩn cầu, nhưng Tạ Diệc An không đáp lại.
Y chỉ ấn vào chân Tống Ân Hà, khi nghe thấy tiếng tiểu tiện ở bên đối diện thì đưa quy đầu của mình vào miệng lồn cậu.
Chỉ mới nửa quy đầu nhưng sự dừng lại đã khiến miệng lồn mấp máy tới giới hạn. Cậu cắn môi dưới, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn rên rỉ vô cùng khó khăn, nhưng đồng thời vách thịt trong lồn điên cuồng siết chặt vì không được thỏa mãn.
Tống Ân Hà giãy dụa, dang hai chân ra, ngậm nửa quy đầu to lớn trong miệng, không biết phải làm sao. Một bên muốn Tạ Diệc An đút vào, làm cậu sướng, cảm giác thỏa mãn đơn giản còn tốt hơn tra tấn bị treo lên treo xuống như thế này.
Nhưng người chưa đút vào lại rời đi.
Rõ ràng tiếng nước đã ngừng, nhưng lại không có tiếng người rời đi. Tống Ân Hà rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ, cơ thể nhạy cảm đỏ bừng vì dục vọng xấu hổ, thế nhưng tình hình hiện tại làm cậu phải phân tâm để chú ý đến chuyển động của người lạ.
Tống Ân Hà gần như phát điên khi nghe thấy tiếng bật lửa. Nhận ra rằng người kia phải hút một điếu thuốc trước khi rời đi, cậu nhìn Tạ Diệc An với ánh mắt càng đáng thương hơn.
"Rút ra đi, ugh... Tạ Diệc An! Sẽ bị phát hiện..."
Tống Ân Hà gần như tức giận nói, bộ dạng đáng thương của cậu khiến Tạ Diệc An càng muốn trêu chọc.
Y tóm lấy chân Tống Ân Hà, kéo người lại gần mép bồn cầu, nhưng dù người ta có đến gần mình thì y vẫn giả vờ thờ ơ lùi lại để Tống Ân Hà không thể ăn được con cặc của mình.
Dù cặc đã cương cứng đến phát đau, nhưng Tạ Diệc An vẫn rất giỏi giả vờ. Y véo vào hột le của Tống Ân Hà, xoa thật mạnh, khiến người nhạy cảm đột nhiên ôm chặt cổ y kéo lại gần, rồi bất chấp cắn vai y để kìm lại tiếng rên rỉ.
Vai bị cắn quả thực rất đau, nhưng Tạ Diệc An lại không chịu né. Y đút vào rất nông, nhưng lồn nhỏ lại chật cứng và ấm áp như mong đợi, khiến trán y đổ mồ hôi.
Nhưng Tống Ân Hà không thấy được.
Vì vậy Tạ Diệc An thoải mái giả vờ, nhỏ giọng nói vào tai Tống Ân Hà: "Cậu ôm cái gì vậy? Muốn ăn thịt tôi à?"
Người trong ngực không có phản ứng, Tạ Diệc An cũng không nói mữa. Mãi đến khi người lạ hút xong điếu thuốc bước ra ngoài, y mới túm lấy gáy Tống Ân Hà, kéo cậu ra khỏi vòng tay, lạnh lùng nhướng mày hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ đụ cái lồn dơ này sao?"
Tạ Diệc An nói lời này trên cổ đều nổi gân, đáng tiếc, Tống Ân Hà bị nói như vậy buồn đến mức không để ý đến. Cậu cậu che mặt đáng thương khóc bảo Tạ Diệc An cút, cuối cùng không hiểu vì sao, Tạ Diệc An càng tức giận hơn, y còn rút ra một nửa quy đầu, sau đó nắm lấy gốc cặc, dùng thân cặc đánh vào lồn nhỏ.
Lồn nhỏ đáng thương cố hét sức hé miệng đòi ăn, nhưng bên trong lẫn mép lồn đều sưng lên vì bị tát. Lúc này con cặc nóng bỏng của Tạ Diệc An kích thích, cơ thể Tống Ân Hà co giật, một lượng lớn nước dâm từ trong lồn trào ra.
Chất lỏng nhớp nháp chảy thẳng xuống mông, cảm giác dấp dính làm Tống Ân Hà xấu hổ không thôi. Cậu không thèm tức giận với Tạ Diệc An mà chỉ cầu xin y dừng lại, kết quả là Tạ Diệc An banh rộng hai chân cậu ra để bộ phận riêng tư hoàn toàn phơi bày.
Tống Ân Hà không dám cãi Tạ Diệc An, đành phải để cho lồn mình banh ra bị đánh phát ra tiếng tanh tách, cuối cùng hai môi lồn sưng tấy đỏ bừng, nước dâm trào ra chảy khắp sàn nhà.
Cậu suy sụp khóc, nhưng nhìn thấy con cặc của Tạ Diệc An ướt đẫm nước dâm của chính mình trông càng đáng sợ hơn, cậu hoảng sợ quay mặt đi, quyết tâm đẩy Tạ Diệc An và Giang Hoài đến với nhau càng sớm càng tốt.
Cậu thực sự không thể sống cuộc sống tồi tệ như vậy nữa.
Mãi mới được tên biến thái buông ra, Tống Ân Hà không chịu để Tạ Diệc An lau cho mình nên trực tiếp cởi quần lót ra. Chiếc quần lót sạch sẽ lại trở thành một mớ hỗn độn, nhưng Tống Ân Hà khóc không nổi nữa, chỉ cúi đầu nấc lên một cách đáng thương, lúc kéo quần lên, vì không cẩn thận mà cọ trúng lồn mình khiến cậu phải thở dốc.
"Mai là thứ bảy, đừng ra ngoài chạy lung tung."
Nghe được giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Tạ Diệc An như mọi khi, Tống Ân Hà nổi khùng, "Cuối tuần cậu còn muốn quản tôi sao?!"
"Hôm nay bỏ tiết sinh, mai tôi dạy bù cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com