Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Phá trinh đuýt




Tống Ân Hà cảm thấy mình ngồi sai hướng.

Bàn học của cậu đối diện với cửa sổ, lúc này cạu đang ngồi trên bàn, trước mặt là Tạ Diệc An cởi trần. Cậu ngồi trên cao nên dù thế nào cũng có thể nhìn thấy thân hình trắng trẻo săn chắc của Tạ Diệc An, trên vai có một vết răng, theo thời gian đã chuyển sang màu hồng mờ nhạt.

Cậu không khỏi nhớ lại hôm qua lúc cắn y, rõ ràng là đã cắn hết sức trả thù Diệc Y An, nhưng không hiểu sao vết thương lại nông như vậy, dường như không hề đau chút nào.

Có lẽ là không đau......

Tống Ân Hà khẽ cau mày, liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú luôn điềm tĩnh của Tạ Diệc An. Cậu đương nhiên biết Tạ Diệc An rất đẹp trai, lông mày mảnh thanh tú, mang theo sự lạnh lùng nhàn nhạt, đường nét trên gò má và quai hàm còn nghiêm khắc hơn, khiến Tạ Diệc An trông đứng đắn hơn tuổi của mình.

Cậu phát sầu, tự hỏi liệu đây có phải là đặc điểm của một nam sinh phát triển sớm hay không, ngay khi cậu cụp mắt xuống nghĩ cách giải quyết tình huống ngày hôm nay, cậu đã thành công làm yết hầu Tạ Diệc An chuyển động.

Tạ Diệc An đã đến mức phải đặt chiếc máy tính bảng lên đầu gối.

Y đương nhiên biết Tống Ân Hà đang nhìn mình, ánh mắt dường như quét ngang khuôn mặt y, y phải cố gắng lắm mới khống chế được mi mắt rũ xuống, để Tống Ân Hà không nhìn thấy lông mi mình run rẩy. Nhưng cảnh tượng phía trước rất trực tiếp và không thể che giấu, y hơi ngước mắt lên, nhìn thấy đôi chân trần trắng nõn của Tống Ân Hà tựa lên mép bàn dang rộng ra, nơi đó có một màu đỏ rất mờ nhạt khó mà nhìn thấy.

Nhưng mùi tanh ngọt ngào trong không khí mùa hè đang quyến rũ y, đôi mắt của Tống Ân Hà đang quyến rũ y, những ngón tay trắng nõn thon dài đan vào mép bàn đầy vết trắng cũng đang quyến rũ y. Y cảm nhận rõ ràng con cặc dưới háng mình lại cương lên, dù không bị kích thích lỗ sáo vẫn rỉ ra dịch nhờn, y không khỏi muốn nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.

Nhưng nó quá hư vô.

Bây giờ người đó đang sờ sờ trước mặt, ngay trong tầm tay y. Yết hầu của Tạ Diệc An lăn lăn, da thịt căng cứng ở cổ đau nhức, y vẫn giữ đè nén, im lặng nhéo vài cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Tống Ân Hà.

"Cậu hết giờ rồi. "

"...Cái, cái gì?"

Tống Ân Hà mở to hai mắt, ý thức rốt cục quay về. Cậu nhận ra điều mình vừa nghĩ sai quá sai, đến mức cậu kiên trì đáp được bảy câu hỏi, giờ lại mắc kẹt ở câu thứ tám.

Trước khi bắt đầu, cậu còn tự tin bảo giải tất cả câu trả lời phải có phần thưởng, thực ra Tống Ân Hà chỉ muốn nhân cơ hội này để Tạ Diệc An để mình xuống. Bây giờ đã bỏ lỡ thời gian cho một câu hỏi, cậu hoảng sợ trong giây lát, nhưng nhanh chóng cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ lần sau sẽ không phạm sai lầm nữa.

Đã không có phần thưởng thì ít nhất cũng tránh bị phạt. Cậu là một học sinh có trí nhớ rất tốt, không thể nào không trả lời được những câu hỏi đơn giản này.

Tống Ân Hà chậm rãi thở ra, muốn Tạ Diệc An tiếp tục. Nhưng cậu còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Tạ Diệc An đưa tay nắm lấy chân mình.

Lòng bàn tay to đặt trên mắt cá chân cậu nóng bừng, Tống Ân Hà mở mắt ra, đôi mắt mãi mới bình tĩnh lại lộ ra vẻ xấu hổ nặng nề. Cậu đưa tay định đẩy tay Tạ Diệc An nhưng vô ích, thiếu niên banh hai chân cậu ra, tóm lấy chân đặt lên chân mình.

Sau đó lấy một cây bút dính đầy nước dâm bị sự oi bức của mùa hè hong khô  trở nên dính dính, viết câu trả lời chính xác lên đùi cậu.

"Shhh....!"

Tống Ân Hà hít sâu một hơi, ngồi yên không nổi. Cậu hung tợn trừng mắt nhìn Tạ Diệc An, tố cáo y bắt nạt mình, nhưng Tạ Diệc An thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn cậu, chỉ cầm chắc cây bút và viết câu trả lời lên đùi cậu.

Đôi chân của cậu căng cứng đến nỗi chuyển động của Tạ Diệc an dường như được phóng đại vô hạn. Cảm giác đầu bút chạm vào da thịt, cảm giác lòng bàn tay của thiếu niên ấn vào chân mình, đương nhiên nghiêm trọng nhất chính là bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của cậu, những ngón tay siết chặt đến mức cậu không thể nào nhúc nhích đấu tranh chút nào.

Cậu chỉ có thể bất lực nhìn Tạ Diệc An viết lên chân mình, vết mực đen hơi lem theo đường vân của da, cậu ngượng ngùng nói: "Cậu ức hiếp người khác...!"

Tạ Diệc An tạm thời không nói gì, chỉ xoay bút giữa các ngón tay, ngước mắt dần dần nhìn lên hai chân của Tống Ân Hà, cuối cùng chạm phải ánh mắt của Tống Ân Hà.

"Ồn quá, cậu muốn tôi viết thêm à?"

Tống Ân Hà bất mãn: "Tôi đã sai đâu."

Tạ Diệc An nhướng mày, cũng không giải thích điều y muốn viết không đơn giản như vậy. Thành thật mà nói, khi viết trên đùi Tống Ân Hà, y thực sự có cảm giác muốn viết một điều gì đó khủng khiếp. Bắt đầu từ tên của mình, tiếp theo là những lời xấu xa, Tống Ân Hà đấu tranh không lại nên bị y bắt nạt.

Nhưng y ngẩng đầu nhìn thấy Tống Ân Hà còn chưa đến mức đó, liền nhanh chóng bỏ cuộc.

Những câu hỏi vẫn tiếp tục, và nỗ lực tập trung của Tống Ân Hà thực sự có ích. Cậu trả lời những câu hỏi của Tạ Diệc An rất dễ dàng, đôi mắt hạnh to tròn nhìn Tạ Diệc An mỉm cười rất quỷ dị, thế nhưng chưa đến nửa phút, cậu đã bị câu hỏi cuối cùng làm cho xịt keo.

"...Cậu có chắc đây là câu hỏi cấp ba không?"

Tạ Diệc An ngước mắt lên trực tiếp che máy tính bảng lại vì nhớ ra câu trả lời. Y đưa tay đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, cuối cùng đứng dậy đối mặt với Tống Ân Hà. Người ngồi trên bàn dường như bị hành động của y làm cho giật mình, đồng tử run rẩy co lại, y nắm lấy mắt cá chân của cậu kéo ra hai bên, bước vào buộc người ta phải lùi lại.

"Tôi nghĩ cậu chơi game quá nhiều rồi, cho nên mới có nhiều vấn đề nhàm chán như vậy."

Bị dạy dỗ nhưng Tống Ân Hà không rảnh mà giận Tạ Diệc An. Cậu đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong đầu, nhưng Tạ Diệc An đã ghé vào tai cậu và bắt đầu đếm ngược.

Giọng nói trầm thấp mang theo âm điệu nguy hiểm không thể che giấu, khi khí nóng ập vào tai, gáy Tống Ân Hà bắt đầu tê dại. Cậu vô thức nắm lấy cánh tay của Tạ Diệc An, như thể muốn ổn định cơ thể, hay đơn giản chỉ muốn cầu xin sự thương xót.

Nhưng Tạ Diệc An không hề dao động, y dựa vào mép bàn, với độ cao vừa phải để lồn nhỏ đỏ tươi ở ngay trước mặt. Y phải cố gắng rất nhiều để chuyển sự chú ý của mình ra khỏi nơi nóng ẩm mà tập trung vào đếm số, lúc đếm đến "0", y cảm thấy cơ thể Tống Ân Hà run lên trong giây lát.

"Sợ sao?"

Bàn tay to nắm lấy mắt cá chân của Tống Ân Hà dần dần nâng lên, đôi mày lạnh lùng của Tạ Diệc An lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Cho đến khi chạm vào phần thịt mềm mại trên đùi Tống Ân Hà, lông mày y giãn ra một chút, giọng nói dịu dàng nói: "Tôi hỏi thêm một câu để cho cậu điểm, thế nào?"

Lúc tỉnh táo có lẽ Tống Ân Hà sẽ hiểu rằng Tạ Diệc An không phải là người tốt bụng như vậy. Nhưng cậu quá sốt ruột, bàn tay đang nắm đùi cậu đã mò mẫm vào bên trong, cậu vội vàng nắm lấy cánh tay của Tạ Diệc An, gật đầu như điên.

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói đột nhiên lạnh lùng của Tạ Diệc An....

"Nào, dùng kiến ​​thức sinh học của cậu nói cho tôi biết hậu quả sẽ ra sao nếu con cặc không đeo bao của Giang Hoài bắn vào trong."

Chưa bao giờ nghĩ tới một câu hỏi thẳng thắn và tục tĩu như vậy, Tống Ân Hà trợn tròn mắt, nhanh chóng nhận ra Tạ Diệc An dường như đang hạ nhục mình. Mí mắt của cậu nhanh chóng đỏ lên, hơi ẩm mãi mới biến mất lại nổi lên, khiến cậu trông càng đáng thương và bất lực.

Nhưng bàn tay giữ chân quá chặt, Tống Ân Hà cố gắng bình tĩnh lại trong cơn đau, nghĩ rằng đây là cơ hội cuối cùng nên run rẩy đáp: "Sẽ, sẽ có thai..."

Lời vừa dứt, Tống Ân Hà nhìn nụ cười nhàn nhạt trong mắt Tạ Diệc An. Cậu khựng lại, không hiểu Tạ Diệc An có ý gì, dù sao câu hỏi đơn giản như vậy là do Tạ Diệc An hỏi ra với ý đồ sỉ nhục cậu, cậu không có khả năng trả lời sai.

Nhưng Tạ Diệc An nhếch đôi môi mỏng lên, nhẹ nhàng nói: "Cơ hội cuối cùng đã không còn."

"Hức......!"

​​​​​​​​​​​​​​​​​​​​Cậu không biết Tạ Diệc An đang nói đến hình phạt gì, thân thể cực kỳ căng thẳng, khi Tạ Diệc An dang hai chân ra, để cậu quỳ xuống, khóe miệng cậu phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Để Tạ Diệc An giải thích vấn đề này rõ ràng.

"Cậu có nhớ rằng chúng ta làm câu hỏi điền vào chỗ trống không? Vì đây là câu hỏi điền vào chỗ trống nên câu trả lời cậu đưa ra phải nghiêm túc."

Cuối cùng cũng nhận ra mình sai ở đâu, Tống Ân Hà càng muốn khóc, cậu cảm thấy mình đã bị Tạ Diệc An lừa gạt, nhưng chẳng bao lâu, hành động của Tạ Diệc An khiến cậu không còn thời gian quan tâm nhiều như vậy nữa.

Hai nửa mông treo ở mép bàn bị bàn tay to lớn của thiếu niên bóp chặt, da thịt mềm mại đầy đặn bị ép chặt vào lòng bàn tay, Tống Ân Hà hai tay ôm lấy bàn, lưng cứng ngắc. Ngón tay của Tạ Diệc An chạm vào lỗ sau của cậu, cậu không thể không run rẩy gọi tên Tạ Diệc An.

"Cậu không được sờ! Cậu chỉ đơn giản là...! Cậu đang trả thù tôi à?"

Không thể nói những lời không hay, Tống Ân Hà xấu hổ đến mức chóp tai đỏ bừng. Cậu không thể nhìn biểu cảm của Tạ Diệc An, chỉ có thể đoán mò ý nghĩa hành động của Tạ Diệc An.

Bởi vì cậu ngủ với Giang Hoài nên Tạ Diệc An muốn  hơi mông cậu, sỉ nhục cậu?

Cái lỗ chật hẹp khô khốc phía sau bị đầu ngón tay cạy ra, cảm giác nếp gấp bị đẩy ra ngoài khiến cho Tống Ân Hà phát ra một tiếng rên vô cùng mềm mại và đáng thương. Hai tay cậu duỗi thẳng, hai chân dang rộng trong tư thế quỳ gối, không thể chống đỡ cơ thể, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay của Tạ Diệc An nhúng vào nước nước dâm từ lồn cậu nhét vào phía sau từng chút từng chút một.

Làm chuyện khốn kiếp như vậy, lại còn thì thầm vào tai cậu: "Nói là trừng phạt, nhưng thực ra cậu nên cảm ơn tôi."

Nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, Tống Ân Hà cuối cùng không khỏi quay đầu lại. Cậu mở đôi mắt đỏ hoe hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Diệc An, nhưng không biết đuôi mắt đỏ thẫm của mình không hề có tác dụng ngăn cản, chỉ tức giận hét lên: "Cậu lại nói nhảm cái gì vậy?!"

"Không phải sao?"

Nói một lúc, Tạ Diệc An cuối cùng không nhịn được mà kéo quần xuống, thả con cặc của mình ra. Con cặc to lớn màu đỏ chĩa thẳng vào cái mông trắng nõn của Tống Ân Hà, y tát một cái mạnh đến nỗi cậu xấu hổ kêu lên, sau đó tóm lấy hai miếng thịt mềm nhét dương vật cứng ngắc và đau đớn của mình vào trong, nói bằng giọng đầy căm hận: "Tôi sẽ đụ mở lỗ đít của cậu trước, nếu cậu muốn đụ cùng Giang Hoài thì có thể để cậu ta đụ chỗ này..."

"Bảo cậu ta xuất tinh vào mông để cậu không phải nghỉ học vì có thai, không tốt à?"

"Tạ Diệc An! Hức..., nhẹ một chút... tên khốn!"

Thanh âm của Tạ Diệc An lọt vào tai, Tống Ân Hà không hề nghi ngờ rằng người này cố ý. Cậu xấu hổ đến đỏ mặt vì những lời nói tục tĩu đó, nhưng cảm giác lỗ đít lỗ địt bị một con cặc to lớn cứng rắn nóng hỏi nong ra khiến cậu cảm nhận một niềm vui thích kỳ lạ và đột ngột trong cơn đau.

Đáng lẽ đây không phải là nơi để giao hợp, nhưng hiện tại chỉ được bôi trơn và khuếch trương bằng nước dâm của cậu, thế mà lại nuốt chửng được một thứ kinh khủng như vậy. Chóp tai Tống Ân Hà đỏ bừng, cậu không hiểu tại sao cơ thể mình lại thích hợp để làm tình đến vậy.

Nhưng thiếu niên đang bắt nạt lại không cho cậu cơ hội suy nghĩ, con cặc cương cứng vừa đâm vào lỗ đít cậu liền căng thẳng đến không thể khống chế được. Thịt mềm trong ruột bị cặc gân đâm vào dữ dội, quy đầu sưng to khiến cậu không ngừng rên rỉ, tiếng mông bị vỗ thậm chí không thể khiến cậu chú ý.

"Tạ Diệc An, ừ... đừng! Đừng nhấp...!"

Người quỳ trên bàn đang bị đụ đến lắc lư, điều khiến Tống Ân Hà càng cảm thấy tồi tệ hơn là tấm rèm hé mở khiến nửa người cậu bị ánh sáng chiếu vào. Bên ngoài là một con đường yên tĩnh, nhưng môi trường nửa kín nửa hở khiến cậu căng thẳng hơn, lỗ đít của cậu đột nhiên thắt chặt do sự kích thích của môi trường, khi cảm nhận được con cặc bị cắn chặt lại sưng lên, Tống Ân Hách suýt nữa đã bật khóc.

"Tôi không cố ý, tôi không cố ý mà...ha!"

Nói được nửa chừng, Tống Ân Hà bị thúc đến kêu lên. Cậu không thể diễn tả được cảm giác khoái cảm dâng trào đột ngột và mãnh liệt, cơ thể cậu nhanh chóng bị đụ mềm đi, cuối cùng mất đi sức lực để tiếp tục vùng vẫy.

Và nhìn thấy Tống Ân Hà sướng như vậy, Tạ Diệc An cũng biết mình đã tìm được đúng chỗ. Y nắm eo Tống Ân Hà, đâm vào điểm nhạy cảm đó, cục thịt cứng mềm mại bị quy đầu mạnh mẽ nghiền nát, y dùng lực cọ xát thân cặc của mình, để cho cậu ngậm cặc của mình vào miệng, bờ mông mềm mại thật dễ chịu, đến nỗi ruột cậu cũng co rút mạnh mẽ để bú cặc y dưới sự kích thích của khoái cảm.

"Bú giỏi thật, làm tình có thể khiến cậu sướng vậy à?"

Tạ Diệc An biết những gì mình nói là vô nghĩa, nhưng y không thể chịu đựng được nữa. Hôm qua y nhịn không đụ cái lồn non nớt của Tống Ân Hà, cả đêm không ngủ được, bây giờ có thể phá trinh lỗ đít non nớt này, y run rẩy đến mức gần như không còn là chính mình.

Những lời tục tĩu thô bỉ phun ra từ miệng y, Tạ Diệc An vòng tay bóp lấy hai vú trắng nõn mềm mại rồi kéo Tống Ân Hà vào trong lòng mình. Tấm lưng đẫm mồ hôi áp chặt vào ngực y, y quay đầu hôn lên má Tống Ân Hà, dùng đầu ngón tay vặn xoắn núm vú đỏ bừng cương cứng rồi cẩn thận nhào nặn.

"Sướng phát khóc... Nói anh biết, đây là trừng phạt hay là khen thưởng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com