50. Muốn uống thuốc tránh thai thì chịu đụ trước đi
Kiệt sức, Tống Ân Hà thậm chí không xác định được thời gian mình tỉnh lại.
Chỉ khi mở mắt ra nhìn thấy rèm cửa, cậu mới nhận ra có lẽ mình đã bị đưa sang một căn phòng khác, bức tường màu xám sắt lạnh lẽo bao phủ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được.
Nhưng điều đó không quan trọng với Tống Ân Hà hiện tại, việc bị đổi phòng khi đang ngủ cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Cậu nhăn mặt, cảm thấy thân thể mươi hai tuổi xuân của mình dường như đã trở thành một bộ xương già nua sau khi bị tàn phá, không chỉ lồn nhỏ ở giữa chân sưng tấy đau đớn mà còn sót lại cảm giác bị nong ra, thậm chí cả cơ bắp ở chân cũng đau nhức vì bị đụ ra quá lâu.
Nghĩ đến Bạc Diệc nắm eo mình thúc thật mạnh vào lồn nhỏ, đùi Tống Ân Hà lại bắt đầu đau nhức. Cậu không có thời gian để suy nghĩ xem mình nên làm gì khi con cặc của thụ chính sắp xuất hiện trong tương lai bị mình ăn mất, tất cả những gì cậu có thể nghĩ là mình không thể tiếp tục như thế này.
Bạc Diệu hành động không hề giống người bình thường chút nào, trông giống như một kẻ nghiện tình dục. Cậu có lẽ không có căn cơ như nhân vật chính để có thể làm bao nhiêu lần tùy ý, thế nên cậu vẫn cần phải thoát khỏi cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, nếu ly hôn và ra tòa, cậu nên bắt đầu từ góc độ nào để đạt được điều mình mong đợi...
"Em tỉnh rồi à?"
Tống Ân Hà mải mê suy nghĩ đến mức không để ý nguồn nhiệt tiến đến gần phía sau cho đến khi giọng nói của người đàn ông lọt vào tai, cậu đột nhiên quay người lại, nhìn vào đôi mắt đen, sợ hãi buột miệng hỏi.
"Sao anh còn ở đây?!"
Bạc Diệu im lặng.
Anh muốn nhắc nhở Tống Ân Hà rằng bây giờ mới chỉ mười một giờ tối và vẫn là ngày cưới của họ. Anh vừa có một cuộc trao đổi tình dục sâu sắc và nồng nhiệt với Tống Ân Hà vào buổi chiều, với thân phận là một người chồng đủ tư cách - ngay cả khi anh vẫn còn theo hợp đồng và không hoàn thành chức vụ một cách suôn sẻ, anh tin rằng mình không nên bị bỏ rơi sau khi vợ bị đụ ngất xỉu, vợ của anh bỏ mặc anh một mình.
Thế còn Tống Ân Hà? Sao lại ngạc nhiên vì anh ở đây chứ?
Không dám nói Tống Ân Hà bây giờ có chút tra, Bạc Diệu mím môi, khiêm tốn xin ý kiến: "Tôi nên đi đâu đây?"
Tống Ân Hà nghẹn một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra: "Anh không cần đi làm sao?!"
Bạc Diệu im lặng, lại một lần nữa chịu đựng mấu chốt muốn nhắc nhở Tống Ân Hà rằng hôm nay vẫn là ngày cưới của họ.
Nhưng sự kiên nhẫn của anh có hạn, để tránh cho Tống Ân Hà hết lần này đến chọc tức mình, anh lên tiếng trước: "Im đi."
Quả nhiên, Tống Ân Hà ngừng nói, mặt nhăn nhó nhìn Bạc Diệu. Tựa hồ cậu đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức, nóng lòng muốn trút ra ngoài, nhưng vì trông Bạc Diệu rất khó coi nên đành miễn cưỡng nuốt xuống.
Nhưng cậu lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, Bạc Diệu lại không buông cậu ra, vòng tay siết lấy eo trực tiếp ôm cậu vào lòng. Cậu lo lắng nhìn chằm chằm, đẩy vai Bạc Diệu không chịu dựa vào vòng tay anh, "Đừng cử động, đừng quậy em! Đừng khó chịu như vậy..."
Cậu vùng vẫy, nhưng Bạc Diệu vẫn chơi với cậu giống như một con búp bê, cuối cùng banh chân cậu ra, ép cậu ngồi vào lòng anh, tư thế thân mật quá mức khiến cậu càng cáu kỉnh.
Mặc dù đang trong tư thế trịch thượng nhưng lồn nhỏ phía dưới lại đụng cơ bụng rắn chắc, phía sau mông có một đống phình lên qua quần lót, hơi nóng dễ dàng truyền vào người cậu, buộc cậu phải cố gắng rụt mông lại tránh chạm vào cái thứ khủng khiếp đó.
"Đừng lộn xộn, em cảm thấy như mình rỗng tuếch vậy."
Tống Ân Hà ủ rũ, muốn cho Bạc Diệu biết thật sự là không thể chạm tới. Nhưng Bạc Diệu thậm chí không chớp mắt, trực tiếp ấn cậu vào trong ngực, bàn tay to lớn banh rộng mông cậu, duỗi thẳng đến giữa hai chân, cuối cùng chạm vào lồn nhỏ một cách cực kỳ dâm đãng.
"Không phải là trống rỗng sao?"
Tống Ân Hà nghe vậy phản ứng một chút, nhưng khi nhận ra Bạc Diệu đang nói về tinh dịch trong lồn nhỏ của mình, mặt cậu lập tức nóng bừng. Đôi má hồng hào ban đầu nhanh chóng đỏ bừng, cậu nhìn Bạc Diệu không nói nên lời, chỉ khi bị chạm vào mới phát ra âm thanh, vội vàng cắn môi dưới, tệ nhất chính là da thịt mềm mại nóng hổi và nhạy cảm ở lỗ lồn bị chạm vào liền co rúm lại, khoái cảm tuyệt vời lan tỏa cùng với sự đau nhức sưng tấy khiến cậu không thể duỗi thẳng lưng.
Bạc Diệu ngồi lại, Tống Ân Hà bị ép nằm trong lòng anh, mắt hạnh nhanh chóng ươn ướt.
Nhìn thấy Tống Ân Hà cắn môi dưới nhịn không được rên rỉ, anh mở mắt, trong lòng băn khoăn tự hỏi làm sao có thể không trêu chọc Tống Ân Hà cho được. Anh phân tâm nhưng động tác tay lại không dừng lại, ngón giữa trực tiếp đút vào lỗ lồn của Tống Ân Hà, khuấy động tinh dịch bên trong.
Bạc Diệu đã đưa người về nhà, nhưng lại cố tình để lại đồ của mình trong cơ thể Tống Ân Hà. Lúc rời đi, anh lau sơ qua cho Tống Ân Hà, không lấy tinh dịch sâu bên trong ra mà chỉ quấn người lại rồi đưa ra ngoài, về đến nhà lại vào phòng.
Tinh dịch của chính anh đọng lại trong lồn nhỏ non mềm đó rất lâu, vẫn còn ấm áp, Tống Ân Hà vừa giãy giụa liền chảy ra ngoài, uốn lượn theo lỗ lồn chật hẹp. Bạc Diệu lấy một ít vào lòng bàn tay, bôi hết thứ nhớp nháp và đặc sệt lên mông Tống Ân Hà.
Tống Ân Hà giật mình nhìn lại cái mông của mình, không nhịn được đứng dậy, ôm lấy cổ Bạc Diệu nhìn anh, khi nhận ra sự khác biệt giữa hai người, cậu cuống đến mức nhéo cổ Bạc Diệu, "Anh chỉ biết tự mình mặc đồ lót mà không cho em mặc!"
"Chậc, đừng nghịch."
Bạc Diệu nắm lấy cổ tay của Tống Ân Hà, trước khi Bạc Diệu nói xong lại nghe thấy Tống Ân Hà rít lên. Khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng trở nên xấu hổ, anh nhìn đôi mắt đỏ ươn ướt đang run rẩy đó, nhướng mày, cố ý nói: "Nhìn xem, lại chảy ra nữa rồi."
Cậu thực sự không muốn đối mặt với Bạc Diệu. Tống Ân Hà đơn giản trực tiếp bị chôn trong vòng tay của Bạc Diệu. Cậu không quan tâm mặt mình đang áp vào ngực anh, bị buộc phải cảm nhận được hơi nóng dọc theo lỗ thịt nhạy cảm tràn ra, cảm giác xa lạ khiến cậu đỏ mặt xấu hổ, hai chân vô thức siết chặt eo của Bạc Diệu.
"Anh thật sự rất quá đáng..."
Trên người Bạc Diệu chỉ có một chiếc quần lót, Tống Ân Hà không hiểu tại sao mình không làm gì cả, nhưng gã to lớn đáng sợ bên trong quần lót vẫn nhanh chóng cương cứng. Quy đầu có lẽ đã lòi ra khỏi mép quần lót, nó trơn trượt chạm vào mông, chất dịch khiến nhờn da mông ướt đẫm.
"Anh chỉ biết lau cho mình chứ không lau cho em." Nghĩ đến đây Tống Ân Hà càng tức giận, cuối cùng cũng có dũng khí cắn vào xương quai xanh của Bạc Diệu. Nghe thấy người đàn ông bên dưới rên rỉ, bàn tay đang ôm eo cậu đột nhiên siết chặt, nhưng cậu không cảm thấy áy náy chút nào, cố tình dùng răng cắn vào xương quai xanh nhô ra rõ ràng, thậm chí còn nắm lấy vai Bạc Diệu tiếp tục cắn.
Khi buông tay và nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên vai và xương quai xanh của Bạc Diệu, Tống Ân Hà cuối cùng cũng thả lỏng ra rất nhiều, cậu hất cằm về phía Bạc Diệu, "Tất cả là tại anh!"
Thành thật mà nói, trong mắt Tống Ân Hà, một kẻ đáng ghét như Bạc Diệu nên biến khỏi nhà cửa khi ly hôn.
Tiểu khốn nạn ham tiền trong lòng tràn đầy ý nghĩ xấu, bộc phát tâm tình, ra lệnh cho người khác: "Mau mua đồ cho em."
Sắc mặt Bạc Diệu bình tĩnh, không lau nước bọt trên xương và vai, chỉ hỏi: "Mua cái gì?"
"Anh còn hỏi mua cái gì?!" Tống Ân Hà kinh hãi, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là thuốc tránh thai!"
Bạc Diệu cứng người, không nói nên lời. Kết quả là đã bỏ lỡ cơ hội ngăn cản Tống Ân Hà, người nằm trong ngực anh không hề để ý đến tâm trạng anh không tốt chút nào, còn nói những câu khiến thần kinh anh khó chịu.
"Anh, anh xuất tinh nhiều như vậy mà không dọn dẹp cho em, lỡ như em có thai thì sao?! Anh điên hay em điên?!"
Lỡ như có thai thì sao? Bạc Diệu không biết vì sao Tống Ân Hà lại hỏi anh một câu nhàm chán như vậy. Theo anh, nếu Tống Ân Hà có thai thì đương nhiên cậu phải sinh con.
Tống Ân Hà vẫn cằn nhằn trách móc anh xử lý không tốt sự việc. Nhưng anh hoàn toàn không nghe được, chỉ nhìn thân hình thon thả trắng nõn của Tống Ân Hà, ánh mắt quét qua cặp vú nhỏ đã đỏ bừng do bị anh mút khi quan hệ, sau đó anh mới nhớ ra Tống Ân Hà đã bị anh đụ trên giường cả buổi chiều cho đến khi bụng phình ra.
Nghĩ đến đây, Bạc Diệu không khỏi tưởng tượng, nếu Tống Ân Hà thực sự có thai, bộ ngực nhỏ nhắn của cậu nhất định sẽ căng phồng do lượng sữa tăng lên, cơ thể ngày càng nhạy cảm khi mang thai sẽ bị cọ xát, chỉ có thể mặc bộ đồ ở nhà mềm mại, đầu vú nhọn dựng đứng, để anh có thể nhìn thấy cặp núm vú cương cứng đầy dục vọng xuyên qua lớp áo của mình.
Khi đó, thân hình mềm mại trắng trẻo trong vòng tay anh khó tránh khỏi có mùi trầm hương, khi anh ôm cậu vào lòng mà đụ, lỗ núm vú sẽ mở ra, chảy ra một dòng sữa trắng nhạt, bao phủ lấy ngực của cậu, làm ướt nó cho đến khi toàn thân dính đầy sữa, sữa sẽ chảy dọc theo bộ ngực mềm mại đến chiếc bụng bầu căng phồng.
"...Anh có đang nghe em nói không?!"
Nhìn thấy ánh mắt Bạc Diệu không còn tập trung nữa, Tống Ân Hà tức giận, "Anh còn phân tâm!"
Anh nắm lấy hai mảnh mông mềm mại của Tống Ân Hà xoa xoa, khiến người trong ngực rên rỉ không ngừng.
Anh cụp mắt xuống, mí mắt che đi ý cười không mấy sâu bên trong, nhìn Tống Ân Hà cắn môi dưới đỏ bừng, mím chặt lưỡi liếm răng hàm sau đó đàm phán điều kiện với Tống Ân Hà.
"Tôi mua thuốc cho em, tiền thưởng đâu?"
"Cái này còn cần phải trả tiền sao?!" Tống Ân Hà cảm thấy Bạc Diệu có bệnh, cậu chủ động uống thuốc tránh thai, Bạc Diệu ít nhất cũng nên cảm động mà quỳ lạy cậu ... Thế mà anh còn muốn cậu trả tiền.
Nhưng với tình hình hiện tại, cậu khó có thể nói với Bạc Diệu rằng khi nhân vật thụ chính xuất hiện, anh nhất định sẽ cảm ơn quyết định của cậu lúc này. Cậu chỉ nhìn Bạc Diệu, ôm lấy cổ anh không hề nao núng, "Đây là việc nên làm!"
Dù sao cho dù Bạc Diệu có là chàng trai kim cương, cùng một người trẻ tuổi ly hôn cũng sẽ không bị người thường từ chối, nhưng thụ chính cũng sẽ không có cảm giác như vậy!
Thụ chính chắc chắn sẽ tránh xa nếu biết anh mang theo một chai dầu nhỏ!
Cậu nhìn Bạc Diệu bằng ánh mắt tiếc nuối, cảm thấy Bạc Diệu chả biết gì. Cậu thậm chí còn không cố gắng tăng lợi thế thương lượng trong việc phân chia tài sản trong thời gian ly hôn, Bạc Diệu thế mà yêu cầu cậu trả tiền cho việc chạy việc vặt.
Chưa bao giờ thấy một doanh nhân vô đạo đức như vậy!
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy! Mau mua cho em đi, ưm...! Bạc Diệu!"
Bạc Diệu đẩy cậu nằm trên giường, quay lại bắt nạt Tống Ân Hà, cười giả tạo, "Không phải à? Tôi đã nói thế nào? Em có thể gọi tôi là anh trai chứ?"
Trên mặt anh nở một nụ cười, nhưng lại tức giận đến mức không cho Tống Ân Hà cơ hội để nói. Anh tách hai chân Tống Ân Hà ra, cúi đầu cắn vào đùi trong của Tống Ân Hà với ý đồ trừng phạt khiến người dưới rên rỉ kẹp lấy đầu anh, còn giữ mông Tống Ân Hà tát khiến người ta phải hét lên.
"Tôi đã cho em một cơ hội, nhưng vì em không nghĩ ra phần thưởng nên tôi sẽ tự mình nhận lấy."
Đôi chân gầy gò và thẳng tắp bị Bạc Diệu dang rộng, một tay anh kéo quần lót của mình xuống, để lộ ra cặc lớn. Tống Ân Hà vừa mới cọ quần lót của anh, cặc rất cứng. Vừa rồi Tống Ân Hà nằm trong lòng, anh đã cảm giác được lồn non phun nước vào người mình, cặc lớn cương cứng đã chuyển sang màu đỏ đậm, gân xanh quanh thân càng khiến nó trông càng thêm vô cùng đáng sợ.
Anh dùng hai tay ôm lấy eo Tống Ân Hà, kéo cậu về phía trước, cho đến khi đặt hai mông nhỏ hóp lại vì căng thẳng lên đầu gối, phần thân dưới của Tống Ân Hà bị hai chân nâng lên, sau đó vỗ nhẹ vào đùi trong, khiến cậu không dám kẹp chân nữa.
Hai chân bị dang rộng, lồn non bé xinh vẫn còn dấu vết bị anh cưỡng hiếp lúc chiều. Không chỉ hai môi lồn mập còn sưng đỏ, mà cái miệng nhỏ nhắn bên dưới đã hộc ra một ngụm tinh dịch đặc sệt màu trắng, dáng vẻ dâm đãng gợi tình khiến mí mắt anh giật giật, gần như không thể nghĩ ngợi gì, anh tóm lấy gốc cặc chà xát khiến nước trong lồn phun ra.
Cái lỗ bị đụ mạnh bạo lúc chiều vẫn chưa lành, còn sưng đỏ và càng nhạy cảm hơn khi miệng lồn bị con cặc to nắc quá mạnh. Tống Ân Hà lập tức rên rỉ, bị cái quy đầu tròn trịa vỗ vào lỗ lồn, thân hình gầy gò trắng nõn nảy lên trên giường một chút, cuối cùng lại ngã xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và xấu hổ nhìn Bạc Diệu.
"Anh đang làm gì vậy...! Hức! Đồ khốn!"
Tống Ân Hà mắng xong, Bạc Diệu lại dùng cặc của mình làm cho cái lồn nhỏ đó rụt lại. Anh tát vào lồn trước, khi thấy rất nhiều tinh dịch bên trong đã phun ra ngoài, anh cau mày ấn thân cặc vào hột le lộ ra ngoài.
Hạt thịt nhạy cảm mềm mại sưng đỏ, bị bao phủ bởi nước dâm, rất nhiều dịch tuyến rỉ ra từ lỗ sáo, chỉ bằng một cú đẩy kéo ra những sợi dây dâm đãng, anh vẫn chưa thỏa mãn nên nâng thân dưới của Tống Ân Hà lên cao hơn, buộc cậu phải nhìn lồn nhỏ của mình bị quất.
Lồn non vốn đã sưng lại càng sưng hơn, lúc đầu Tống Ân Hà còn có thể chửi vài câu, nhưng khi Bạc Diệu tát vào hột le, cậu hoàn toàn bất lực. Giọng nói mạnh mẽ vốn có của đã nhuốm đầy nước mắt, cậu nhìn lồn nhỏ đáng thương của mình bị tát, mí mắt run lên vì xấu hổ vì vẻ ngoài dâm ô, cuối cùng vừa quay đi vừa khóc, Bạc Diệu cũng đánh vào cặc nhỏ mềm mại không thương tiếc.
"Em trốn cái gì? Hiện tại còn không dám nhìn sao?"
Cặc nhỏ bị tát run lên, Tống Ân Hà vội vàng quay mặt đi, sợ Bạc Diệu đụng vào chỗ nhạy cảm như vậy. Đôi mắt cậu đỏ hoe, lông mi ướt đẫm nước mắt, nhưng Bạc Diệu lại cảm thấy không hề có cảm giác mềm yếu.
Bạc Diệu thậm chí còn muốn đụ cậu thật mạnh.
Việc đầu tiên sau khi tiểu khốn nạn này tỉnh lại là đuổi anh đi, thậm chí còn nói muốn uống thuốc tránh thai, vốn không phải vì cần tình dục.
Bạc Diệu cụp mắt xuống nhìn cái lỗ màu đỏ bị chính con cặc của mình đánh cho đến khi nước chảy ra. Dòng nước trong và ấm phun ra từ lồn non rơi xuống khiến cặc anh ướt đẫm trơn trượt, rồi cuối cùng ngã ngửa ra sau do trọng lực. Thân thể Tống Ân Hà cực kỳ nhạy cảm, tinh dịch của chính cậu lại nhỏ xuống lồn cậu, cậu run rẩy rên rỉ, tựa như sắp lên đỉnh bất cứ lúc nào.
Không thể rời mắt khỏi cái lỗ đỏ đã bị đánh, Bạc Diệu dùng một tay ấn con cặc của mình vào khe lồn cố tình cọ xát nó phát ra âm thanh dâm đãng.
Khi Tống Ân Hà không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng gọi tên anh bảo anh đừng cọ nữa, anh thản nhiên nắm lấy bắp chân Tống Ân Hà bằng bàn tay to lớn của mình, ấn ngón tay cái vào quy đầu của mình rồi đẩy nó vào trong.
Anh cố tình di chuyển chậm rãi, con cặc cương cứng đưa thẳng vào khe lồn cho đến khi hầu hết quy đầu được đưa vào theo đường chéo. Nhìn thấy bằng mắt thường có thể thấy lồn non đang ôm lấy anh và hút vào. Tống Ân Hà không thể cưỡng lại sự trêu chọc, hơi di chuyển hông về phía anh với khuôn mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là nứng lồn muốn ăn con cặc của anh.
Biết rõ ràng, nhưng Bạc Diệu rất giỏi giả vờ. Anh cố tình buông ra, đẩy con cặc của mình về phía trước, quy đầu tròn trịa lập tức trượt ra khỏi lỗ lồn, đâm vào hột le của Tống Ân Hà dọc theo khe hở.
Người bị anh ép mở rộng hai chân trên giường có lẽ không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này, hột le bị đụ không báo trước, lỗ lồn lại phun ra nước, thậm chí cả cặc nhỏ đỏ bừng cũng rỉ ra tinh dịch loãng.
Có nghĩa là cuộc ân ái buổi chiều vừa kết thúc và cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng điều đó không ngăn được cơ thể bị kích thích. Bạc Diệu cụp mắt xuống, xấu xa nhìn đôi mắt run rẩy của Tống Ân Hà, cố ý hỏi: "Em kẹp cái gì thế? Đều trượt đi rồi."
Đổ thừa cho Tống Ân Hà, Bạc Diệu lại ấn quy đầu vào lỗ lồn. Lần này Tống Ân Hà thật sự chỉ cắn môi dưới chịu đựng tiếng rên rỉ, thân thể gầy gò căng thẳng, như đang cố gắng hết sức để chịu đựng bản năng.
Tống Ân Hà rất nỗ lực nhưng Bạc Diệu vẫn làm khó dễ. Anh khẽ cử động eo hông, dùng quy đầu to lớn khiến lồn nhỏ ướt át phát ra tiếng nước.
Tiếng nước róc rách từ miệng lồn truyền đến, hai người đều có thể nghe rõ, cổ họng Bạc Diệu nghẹn lại vì bị lồn non cắn chặt, trên cổ xuất hiện mạch máu đỏ dày đặc. Anh vẫn nghiến răng chịu đựng, chỉ nhướn mí mắt, khàn giọng hỏi: "Không phải em muốn uống thuốc tránh thai à, trì hoãn như thế này có được không?"
Nói thật, Bạc Diệu cảm thấy mình đã cho em ấy một cơ hội như vậy, cho nên Tống Ân Hà dù chỉ là giả vờ cũng nên giả vờ cho tốt tốt, hừ, anh lại phải nghe về thuốc tránh thai...
"Dù sao thì cũng phải uống."
"..."
Trên mặt Bạc Diệu không có biểu tình gì, ôm lấy Tống Ân Hà, treo lên người tiến về phía trước đỡ lấy bức tường đầu giường, áp sát vào người mình, đụ thật mạnh vào.
Cặc lớn cương cứng trực tiếp đẩy cái lỗ chín đỏ hoàn toàn mở ra, vách lồn mịn màng ngoan ngoãn ôm lấy thân cặc, để kẻ xâm nhập trượt vào trong tử cung. Tống Ân Hà ngẩng cổ lên, dùng sức thở hổn hển, nhưng còn chưa kịp thở, Bạc Diệu lại dùng một tay ôm lấy cổ cânu, hổ khẩu tóm lấy hàm đẩy cậu lùi vào tường, đôi môi không thể khép lại được bị Bạc Diệu đưa vào miệng, hôn rồi nuốt xuống.
Con cặc nóng hổi trong miệng, lỗ lồn cậu lại bắt đầu phun nước, cơ thể vẫn còn dư vị của tình dục dễ dàng đạt đến cao trào mới, Tống Ân Hà yếu ớt dựa vào tường bị Bạc Diệu cưỡng hiếp thô bạo, bởi vì chỉ có một tay chống đỡ cơ thể, cậu sợ mình sẽ ngã nên phải vòng tay chân quanh người Bạc Diệu.
Dù sao con cặc lớn vẫn còn ở trong lỗ của cậu, nếu rơi xuống, có thể lồn cậu sẽ bị xé rách trước.
Nhưng đối với Tống Ân Hà, Bạc Diệu thực sự đụ cậu quá ác. Hai chân của cậu bị kẹp giữa eo của Bạc Diệu, hai bàn chân vì căng thẳng móc vào lưng anh, động tác của Bạc Diệu không hề bị ảnh hưởng chút nào, cơ thắt lưng và hông của anh căng cứng thúc mạnh vào lồn cậu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tư thế.
Dù thúc mạnh vào lồn, Bạc Diệu vẫn ngậm môi lưỡi của cậu như nuốt chửng. Gốc lưỡi đau nhức, nước bọt trong miệng cạn hết, Tống Ân Hà choáng váng, cậu tuyệt đối tin tưởng Bạc Diệu có bệnh.
Nghiện tình dục, người này hẳn là hết cứu.
Cặc lớn cương cứng đâm vào lút cán vẫn đang run rẩy không kiểm soát, gân cặc phồng lên cùng với rãnh vành cọ vào điểm nhạy cảm của cậu, cặc nhỏ lại run rẩy muốn xuất tinh.
Nhưng cậu thực sự không bắn được gì nữa, lỗ sáo vì xuất tinh quá nhiều mà chua xót, lồn bị đụ lút cán, khe lồn cọ sát vào lớp lông mu lộn xộn ở gốc cặc của Bạc Diệu khiến càng muốn bắn hơn, dục vọng xấu hổ ập đến.
"Đủ rồi, đủ rồi... ahhh..."
Bạc Diệu đụ vừa mạnh vừa nhanh, Tống Ân Hà vùng vẫy hồi lâu nhưng vẫn bị đẩy vào chân tường. Toàn thân cậu treo trên người Bạc Diệu để xuyên qua, trọng lực khiến Bạc Diệu đụ cậu càng mạnh, không chỉ lỗ lồn chật hẹp ngoan ngoãn bị đụ, mà ngay cả tử cung non nớt cuối cùng cũng chỉ có thể giống như một bao thịt quấn chặt quy đầu tròn trịa.
Nơi mỏng manh nhất bị cưỡng hiếp và hành hung nhiều lần, cho dù cơ thể có bị siết chặt đến cao trào cũng chỉ trải qua những cú nhấp ngày càng nặng nề dưới sự căng thẳng tột độ. Tống Ân Hà bị đánh đụ đến không ngậm được miệng, nghe được Bạc Diệu cắn dái tai ra lệnh cho cậu thè lưỡi ra, cậu không thể từ chối, chỉ có thể đưa chiếc lưỡi mềm đỏ tươi ra không trung để Bạc Diệu liếm hôn.
Nụ hôn gợi tình và dâm đãng khiến Tống Ân Hà khẽ rên rỉ, kẹp chặt chân vì xấu hổ. Bạc Diệu nhìn đôi mắt đỏ bừng ươn ướt ở cự ly gần, ánh mắt di chuyển xuống cái lưỡi mềm mại mịn màng, không nhịn được mà ngậm đôi môi đỏ mọng của Tống Ân Hà vào miệng liếm liếm.
Nghe Tống Ân Hà rên rỉ nhẹ nhàng ngọt ngào, cuối cùng anh cũng tin rằng vợ mình chỗ nào ổn, vấn đề duy nhất là em ấy có cái miệng không biết nói chuyện.
Đôi môi đó quả thực rất đẹp, trước khi hôn còn có màu trắng hồng nhạt, thỉnh thoảng khi bị đầu lưỡi liếm sẽ trở nên hơi ướt và bóng, càng thêm hấp dẫn. Sau khi được anh hôn, nó sẽ chuyển sang màu đỏ rực rỡ lộng lẫy, nếu hôn em ấy thật sâu, bờ môi sẽ hơi sưng lên, đôi môi vốn dĩ không rõ lắm sẽ tỏa sáng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Hôn nhau thoải mái, sau này nếu có thể liếm cặc cho anh, anh nhất định sẽ không nhịn được mà xuất thẳng vào miệng Tống Ân Hà.
Sinh ra không biết nói chuyện, chẳng phải buộc anh phải đút một cây gậy sao?
Bạc Diệu nuốt nước miếng, tiến lại gần hôn lên môi Tống Ân Hà, đầu lưỡi chạm vào chỗ Tống Ân Hà liếm hôn trong chốc lát, khiến cậu lại bật khóc.
Nghĩ đến Tống Ân Hà bị nhét một khúc thịt vào miệng đến mức khóc không nói nên lời, gương mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt càng khiến anh không thể chịu nổi.
Cặc lớn cương cứng run rẩy tiến sâu hơn, Bạc Diệu liếm hôn cổ Tống Ân Hà, anh không cố ý không thu liễm, để lại nhiều dấu hôn ở những nơi dễ thấy. Anh nhẹ nhàng mút một miếng thịt non mềm, sau đó dùng lưỡi cọ xát vào chỗ đó, người trong vòng tay anh rên rỉ rụt vai trốn tránh, nhưng anh dùng hông thúc mạnh khiến cậu nức nở ôm anh thật chặt, chủ động đưa ra một mảnh cổ trắng mỏng.
Bạc Diệu tràn ngập vui sướng, thậm chí xuất tinh rất thoải mái. Chỉ là sau khi xuất tinh anh vẫn không muốn đặt cậu xuống, khúc thịt còn khá cứng và còn khá lớn ép vào trong lỗ lồn ướt át không ngừng cọ xát, Tống Ân Hà chưa kịp phục hồi để mắng anh thì anh lại cứng lên.
Tống Ân Hà cắn răng chịu đựng, nhìn thấy ánh mắt Bạc Diệu, cậu không dám chửi bới. Cậu rụt cổ lại, chẳng mấy chốc lại càng xấu hổ hơn trước hành động nhẹ nhàng nâng hông lên cọ sát vào cậu của Bạc Diệu.
Giống như một con thú đang động dục, tệ thật.
Càng tệ hơn nữa là hai môi lồn đã mở rộng, không thể bảo vệ được khe lồn mỏng manh. Cậu cảm thấy bộ lông mu lộn xộn vốn đã ướt đẫm tinh dịch đang cọ xát vào khe lồn của mình, không thể nói rõ vị trí cụ thể, nhưng ngay khi điểm nhạy cảm bị cọ xát, cậu bắt đầu run rẩy.
Cảm giác muốn đi tiểu không thể chịu nổi nổi lên ở vùng bụng dưới.
"Đừng, đừng cọ vào người em..." Ôm một tay lên vai Bạc Diệu, mặt Tống Ân Hà nóng bừng. Cậu mở to mắt, giọng nói bắt đầu run rẩy vì hoảng sợ, "Thả em xuống trước, anh rút ra..."
Bạc Diệu không trả lời, cho rằng Tống Ân Hà đang mất bình tĩnh. Mặc dù Tống Ân Hà đẩy vai anh, nhưng động tác của anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn nâng Tống Ân Hà lên để có thể cúi đầu hôn cặp vú hồng hào đó.
Cuộn đầu vú vào trong miệng, môi anh quấn lấy một miếng thịt vú, không nhịn được nhẹ nhàng mút, hơi thở nóng hổi của Bạc Diệu phả vào da thịt khiến người trong ngực anh càng run hơn, thậm chí hoảng loạn. Cậu dùng một tay đẩy bụng dưới của anh, cố ép anh rút ra khỏi lỗ lồn mình.
Nhưng anh chỉ là cho rằng Tống Ân Hà quá nhạy cảm, rốt cuộc cái lỗ anh vừa bắn vào lại bắt đầu tự phát cắn vào cặc anh. Vách thịt dường như đã giành được quyền tự chủ, quấn quanh thân cặc mút thật mạnh khiến anh thở hổn hển.
"Ra ngoài nhanh! Anh nứng sảng à? Bạc Diệu! Ứm..."
Lưng bị cào mạnh đến xước da. Trước khi anh có thể làm Tống Ân Hà khóc, đã nghe thấy một tiếng nức nở run rẩy. Anh mở mắt nhìn những giọt nước mắt to tròn trượt xuống khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng của Tống Ân Hà, còn chưa kịp hôn lên má cậu đã nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ thân dưới của hai người.
Anh bất động một lát, vô thức muốn cúi đầu nhìn xem. Cảm nhận được cử động của anh, thiếu niên đang khóc vòng tay qua cổ anh kéo lại gần, nằm trên vai anh vừa khóc vừa quấy: "Không cho nhìn, đều là lỗi của anh! Anh không được phép nhìn.. ."
Bạc Diệu nín thở, tất cả các cơ trên cơ thể đều căng thẳng. Anh có thể cảm nhận được nước mắt của Tống Ân Hà rơi trên người mình, những giọt nước mắt ấm áp trên lưng nhanh chóng mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo khi trượt xuống.
Nhưng những thứ đổ lên cặc anh lại khác.
Dòng chất lỏng nóng hổi nhỏ giọt ngắt quãng, người trong vòng tay anh khóc lóc co giật. Bạc Diệu nuốt khan, trong nháy mắt nhìn thấy gáy Tống Ân Hà đỏ bừng vì xấu hổ, gần như muốn trêu chọc cậu.
Tại sao em ấy lại nhạy cảm đến mức đi tiểu?
Bàn tay vốn đang ôm eo Tống Ân Hà trượt xuống, nhưng hai chân của Tống Ân Hà lại vòng qua eo anh để tránh, cuối cùng anh vẫn chạm được vào lồn nhỏ của cậu.
Nhưng anh vẫn tiếp tục di chuyển, tiếp tục chạm về phía trước, đầu ngón tay thô ráp ấn vào hột le khiến người trong tay anh run lên, cặc lại ướt đẫm.
Anh không khỏi cười nhẹ, người trong ngực anh tức giận gầm gừ tên anh. Anh còn chưa muốn dừng lại, cuối cùng bị túm tóc kéo đầu ra sau, người đang đè lên người anh mở miệng cắn yết hầu của anh.
"Anh còn cười! Đều là tại anh, em bảo anh dừng lại...!"
Tống Ân Hà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng đẫm nước mắt, nhìn vừa dâm vừa đáng thương. Cậu cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Bạc Diệu hồi lâu, mãi đến khi Bạc Diệu đặt cậu xuống, cậu đặt chân lên vai Bạc Diệu để tạo khoảng cách, kéo một góc chăn chỉ vừa đủ che người, cẩn thận cuộn tròn lại.
Bạc Diệu muốn lại gần, nhưng Tống Ân Hà lại liếc nhìn anh. Bất lực, anh đành phải nhịn xuống, dưới háng còn một con cặc nặng trĩu, anh vẫn giả vờ làm người, "Sao lại xấu hổ? Không phải là bình thường sao? Quen là tốt rồi."
Tống Ân Hà nghe xong thở dốc, tức giận đến mức nóng lòng lấy điện thoại ra kiểm tra xem có tổ chức nào điều trị chứng nghiện tình dục không.
Các triệu chứng của Bạc Diệu cho thấy anh đang ở giai đoạn cuối và thực sự cần được điều trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com