51. Việc ngủ riêng vô nghĩa này phải bị bãi bỏ càng sớm càng tốt
Biết Tống Ân Hà xấu hổ, Bạc Diệu lau dọn người, trực tiếp dẫn cậu sang phòng bên cạnh.
Ra khỏi phòng là hành lang quen thuộc, lúc này Tống Ân Hà mới nhận ra mình đã về nhà. Lúc Bạc Diệu bế cậu vào phòng, cậu vội vàng leo lên giường, ra lệnh cho Bạc Diệu: "Mau đi mua thuốc."
Bạc Diệu chịu đựng không tức giận và chỉ nói "hmm". Sau khi bước ra khỏi cửa, anh bảo người dọn dẹp phòng của mình. Xác định Tống Ân Hà không có đi ra, anh đi tới đầu hành lang bên kia thư phòng, ngồi xổm gửi tin nhắn cho trợ lý sinh hoạt của mình.
Đi mua một vỉ canxi.
Sau đó trong tay anh cầm một con dao khắc, lấy viên canxi ra cạo hết những vết khắc trên mặt, viên thuốc trắng như tuyết trong tay anh nhìn không ra vấn đề gì.
Vốn dĩ Tống Ân Hà chưa từng nhìn thấy thuốc tránh thai thực sự nên cứ thế đi tới đút cho Tống Ân Hà ăn.
Nhai viên canxi trong miệng, nghĩ mình đã an toàn, Tống Ân Hà hài lòng. Cậu quấn trong một chiếc chăn bông mềm mại, cơ thể dần dần thả lỏng, vẫy tay với Bạc Diệu đang ngái ngủ: "Được rồi, không còn việc của anh, anh có thể đi."
Bạc Diệu vẫn im lặng, thậm chí còn cảm thấy tâm trạng mình khá bình yên, chắc hẳn anh đã quen với bộ dạng khó ưa của Tống Ân Hà.
Nhưng quen là một chuyện còn nghe theo thì chắc chắn là không rồi.
Anh quay người đóng cửa phòng lại, từng bước đi về phía chiếc giường lớn.
Thiếu niên đang rúc trong chăn nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên mở chăn ra, lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết, mái tóc đen bù xù, tức giận mắng anh: "Sao anh không ra ngoài?!"
Với vẻ mặt bình tĩnh, Bạc Diệu cởi thắt lưng áo choàng tắm rồi ném lên chiếc ghế bành bên cạnh. Anh vén một góc chăn muốn lên giường, nghĩ rằng việc vun đắp tình cảm vợ chồng không thể chỉ dựa vào tình dục, họ phải ngủ chung giường với nhau, nhưng anh mới quỳ một đầu gối lên mép giường, đã bị Tống Ân Hà đá.
"Đi xuống..."
Tống Ân Hà nhăn mặt xua đuổi, trong khi Bạc Diệu thậm chí không chớp mắt, khóa mắt cá chân cậu bằng một tay. Anh mạnh mẽ bước lên chiếc giường dài hai mét, thân hình gầy gò trần trụi rúc vào trong góc, chừa lại một khoảng không gian rộng rãi cho anh, anh còn muốn chen vào.
"Em tè lên giường của tôi."
Hơi thở của Tống Ân Hà ngưng trệ, khuôn mặt vốn đã nguội dần lại bắt đầu nóng bừng.
Lời Bạc Diệu nói đều là sự thật, cậu không thể phản bác. Cuối cùng đành phải cuộn mình trong chăn, dựa vào tường, cố gắng giữ Bạc Diệu tránh xa mình, nhưng cuối cùng vẫn bị anh kéo vào trong vòng tay.
Lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông áp sát vào lòng bàn tay, Tống Ân Hà nhăn mặt, dùng một tay chống đỡ cơ ngực căng phồng và rắn chắc, miễn cưỡng tránh né thẳng vào cánh tay anh. Nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ trong lòng bàn tay, mặt nóng bừng, lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, cho anh lên giường rồi, anh không tránh xa em ra được à? Không nóng à?"
"Không nóng."
Tống Ân Hà nghẹn lời, cảm giác dưới tay cậu không phải như vậy. Nhưng để tránh làm Bạc Diệu tức giận, cậu đành phải nhịn xuống, thay vào đó nói: "Vậy thì ít nhất anh nhượng bộ để em mặc quần lót đã..."
Hai người ngủ cùng nhau vào ban đêm, Bạc Diệu mặc đồ lót, Tống Ân Hà cảm thấy việc cậu yêu cầu mặc một chiếc cũng là hợp lý.
Nhưng Bạc Diệu vẫn từ chối không chớp mắt với lý do chính đáng.
"Lồn nhỏ vẫn còn sưng, em định mặc quần lót làm nó bí bách à? Em thực sự muốn như vậy sao?"
"..."
Tống Ân Hà nghiến răng chịu đựng sự thôi thúc muốn cắn Bạc Diệu.
Chiếc giường dài hai mét trống một nửa, hai người ngủ chung, Tống Ân Hà có cảm giác như mình bị bắt cóc. Cậu được Bạc Diệu ôm vào lòng, mông bị một tay đỡ, mỗi khi cậu nghĩ rằng Bạc Diệu đã ngủ say và có thể cố gắng giãy giụa thì lại bị tát mạnh đến mức mông đỏ lên.
Thế là cậu phải nuốt cơn giận xuống.
Trước khi đi ngủ còn lúng túng, nhưng đến khi chìm vào giấc ngủ, Tống Ân Hà lại rất ngoan. Bạc Diệu nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được Tống Ân Hà vẫn tựa vào trong ngực mình, cuối cùng anh rút tay ra, để Tống Ân Hà ôm mình, động tác lộn xộn miễn cưỡng dừng lại.
Anh nén cười, dùng môi chạm vào đỉnh tóc Tống Ân Hà, người trong ngực đang thở đều đặn, làn da mềm mại ấm áp, khuôn mặt áp vào người anh, ngủ rất ngọt ngào.
Anh càng chắc chắn hơn rằng để tăng cường mối quan hệ vợ chồng, họ vẫn phải ngủ chung giường.
Ngủ phòng riêng thực sự là một việc vô nghĩa và cần phải được bãi bỏ càng sớm càng tốt.
*
Thức dậy vào buổi sáng, Tống Ân Hà cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ đặt ngang ngực, ấn cậu lại. Sau lưng có một lồng ngực ấm áp, cậu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra ngày hôm qua là đám cưới của mình và Bạc Diệu.
Sau đám cưới, cậu và Bạc Diệu làm tình trong phòng dành cho khách trên tầng hai.
Sau khi về nhà, cậu và Bạc Diệu lại làm tình trong phòng của Bạc Diệu.
"..."
Hừ, thế thôi.
Tống Ân Hà hơi mím môi, vẻ mặt không biểu tình, cũng không có vẻ hoảng sợ chút nào. Lúc cố gắng bò ra khỏi vòng tay của Bạc Diệu, cậu đã cẩn thận hết sức, nhưng vẫn bị người vừa tỉnh dậy với một cánh tay ngang qua người đẩy lùi.
"Em định làm gì? Mới tỉnh dậy đã muốn chạy?"
Giọng nói khàn khàn buồn ngủ từ phía sau truyền đến, Tống Ân Hà giật mình, chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy cằm của người đàn ông đó áp vào vai mình. Cậu hoàn toàn khỏa thân, vừa bị cọ xát liền nổi da gà, cộng với cảm giác ngứa ran ngoài ý muốn, cậu đột nhiên quay người lại và thốt lên: "Làm gì thế?!"
Khi nhìn thấy rõ ràng râu xanh mọc ra từ cằm Bạc Diệu, cậu im lặng một lúc rồi đột nhiên thở dài: "Àiii, anh đã đến tuổi này rồi..."
"...?"
Bạc Diệu đột nhiên không còn buồn ngủ nữa.
Ngay cả sau một thời gian dài vắng mặt, anh vẫn có cảm giác muốn tự nhéo mình.
"Chênh lệch tám tuổi rất lớn sao? Có phải hơi cổ hủ quá không?"
Đôi mắt của Tống Ân Hà lén lút lảng tránh, "Không lớn lắm... nhưng tuổi tác hay gì đó không quan trọng nữa."
Dù sao thì sớm muộn gì cậu và Bạc Diệu cũng sẽ ly hôn, thụ chính sắp tổ chức sinh nhật lần thứ 26 khi vào làm thực tập sinh ở công ty Bạc Diệu vào mùa thu này. Tính ra, khoảng cách giữa y và Bạc Diệu chưa đầy năm năm, vẫn vừa phải.
Về phần cậu...
Cậu đột nhiên muốn lấy mớ tiền sau khi ly hôn đi bao nuôi một chàng trai trẻ đẹp.
Đàn ông ít tuổi hơn có lẽ sẽ không cọ chiếc cằm chưa cạo của mình vào buổi làm cậu đau.
Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt Tống Ân Hà, Bạc Diệu cau mày: "Em đang suy nghĩ gì đấy?"
Tống Ân Hà chớp chớp mắt, ngẩng mặt nhìn Bạc Diệu, ánh mắt trong sáng chân thành, "Em đang nghĩ, anh nên đi làm đi. Tục ngữ có câu, kế hoạch một năm bắt đầu vào mùa xuân, kế hoạch một ngày bắt đầu vào buổi sáng, buổi sáng mùa xuân năm ấy..."
"Im miệng."
Tống Ân Hà nghe theo, giữ im lặng, nhưng không khỏi nghĩ đến sau này anh sẽ không dám tùy tiện bảo thụ chính im lặng. Ài, bỏ đi, bây giờ sốnh đau khổ hơn nữa thì sau khi ly hôn mới có thể sống tốt.
"Hôm nay là chủ nhật." Bạc Diệu nhắc nhở: "Và em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta nên đi hưởng tuần trăng mật sao?"
"Cái gì? Tuần trăng mật?" Đầu óc Tống Ân Hà bế tắc, phải mất một thời gian dài cậu mới nhận ra Bạc Diệu đã nói những điều khủng khiếp gì. Cậu bước ra khỏi chăn, nhàn nhạt nhìn Bạc Diệu: "Anh không cần đi làm, nhưng em còn phải học."
"..."
Bạc Diệu cuối cùng cũng nhớ ra rằng ngày hôm qua anh đã quên hiến tế luật hôn nhân của Tống Ân Hà trong khi cậu đang ngủ.
Bây giờ Tống Ân Hà đã tỉnh, đương nhiên cũng không thể làm quá lộ liễu, đành phải đứng dậy.
Ngày thứ hai của đám cưới, Bạc Diệu ở nhà không làm gì, còn Tống Ân Hà thì đang điên cuồng học bài trong phòng. Trong thời gian nghỉ ngơi, cậu thậm chí còn lập ra một kế hoạch chi tiết, mục tiêu của cậu là sau khi ly hôn sẽ có tiền mua một hòn đảo.
Nếu mua một hòn đảo, cậu có thể đưa anh đẹp trai ra đảo nghỉ dưỡng. Lãnh thổ của cậu đều nằm dưới chân cậu nên cậu có thể tò tí te với anh đẹp trai trên bãi biển ngập nắng mà không bị gò bó.
Đúng, Tống Ân Hà không bài xích tình dục. Nói chung, việc làm tình cảm giác rất thoải mái, miễn là đối tác biết cách kiểm soát nó.
Những người nghiện như Bạc Diệu thoạt nhìn không thể làm được.
Xoa thắt lưng, Tống Ân Hà lúng túng thay đổi tư thế ngồi để tránh làm tổn thương lồn nhỏ còn sưng của mình. Cậu lại mở sách ra, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu dùng một tay ấn vào cuốn sách rồi quay lại: "Có chuyện gì vậy?"
Cửa vừa mở, Bạc Diệu mặc đồ ở nhà đứng ở cửa khoe thân hình cao 1,87m của mình: "Đến ăn đi."
Tống Ân Hà vung tay lên, bất động, như đang phải học tập chăm chỉ, nhìn chằm chằm vào cuốn sách: "Em không đói."
"Bít tết gà rán."
Nắm tay hắn một lát, Tống Ân Hà lại quay đầu lại, nhìn ánh mắt Bạc Diệu, thăm dò hỏi: "Em cắn một miếng được không?"
Theo Bạc Diệu xuống lầu, Tống Ân Hà không khỏi vui sướng nhảy cẫng lên. Cậu cũng không ngồi trên sofa, chỉ ném chiếc gối xuống sàn để tựa mông, sau đó vỗ nhẹ lên bàn, cười nhìn Bạc Diệu rồi nhấn mạnh: "Em chỉ ăn một miếng thôi."
Bạc Diệu cười khẩy, quay vào bếp lấy ra một đĩa lớn gà rán vàng ruộm.
Có hai cái nĩa bên cạnh.
Lúc này Tống Ân Hà không còn kiên trì xin xiên tre để ăn gà rán bít tết nữa. Cậu bẻ một miếng thịt gà nhét vào miệng, nghe thấy âm thanh giòn rụm khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, cắn một miếng, nước thịt mềm ứa ra trong miệng, cậu ngạc nhiên mở to mắt: "Anh mua cái này ở đâu vậy? Ngon quá!"
Anh dựa vào miếng gà rán để lừa vợ ra khỏi phòng, ít nhất họ đã ở cạnh nhau, Bạc Diệu thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế sofa, nhìn Tống Ân Hà thích thú ăn món mình thích, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, "Dì giúp việc làm đấy."
Nhìn thấy Tống Ân Hà liên tục gật đầu, có lẽ là bày tỏ sự công nhận cao nhất đối với tay nghề của dì giúp việc, Bạc Diệu chậm rãi nói thêm: "Nhưng tôi đã cho dì ấy một kỳ nghỉ rồi."
"?"
Tống Ân Hà sửng sốt, "Bao lâu?"
"Một tuần."
Sắc mặt Tống Ân Hà tái nhợt, không biết nên thương tiếc món gà rán bít tết hoàn hảo tuần này không ăn được hay nên lo lắng về đồ ăn tuần sau, "Vậy chúng ta ăn cái gì đây?"
"Gọi ship." Bạc Diệu không hề chớp mắt, nhìn bộ dáng có chút phản kháng của Tống Ân Hà, anh biết cậu không tha thiết với đồ ăn ở nhà, chỉ có đồ ăn vặt mới có thể chiếm được thiện cảm của cậu. Nhưng bắt gặp ánh mắt của cậu, anh tiếp tục nói: "Hoặc là em có thể đi hưởng tuần trăng mật với tôi, tôi có một đầu bếp ở biệt thự trên đảo."
Tống Ân Hà mở mắt: "Anh có đảo sao?"
Nhìn thấy Bạc Diệu gật đầu, cậu đột nhiên cảm thấy mình nên thay đổi mục tiêu. Thay vì lấy tiền mua một hòn đảo, thà để Bạc Diệu giao đảo cho mình sau khi ly hôn.
Không biết Tống Ân Hà lại bắt đầu tính toán sai lầm, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và ghen tị của Tống Ân Hà, Bạc Diệu cảm thấy cuối cùng mình đã lấy lại được hình tượng mà một tổng tài nên có. Anh thả lỏng cơ thể, dang rộng hai tay đặt lên lưng ghế sofa, hất cằm về phía Tống Ân Hà, "Muốn đi không? Buổi chiều có thể đi... Em đang làm gì với điện thoại của mình vậy?"
"Kiểm tra đồ ăn ship gần đó."
"..."
Bạc Diệu hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội chỉnh đốn cậu.
Anh biết mình không thể để Tống Ân Hà tiếp tục học như vậy, nếu không, đừng nói là tăng cường quan hệ, chỉ sợ hôn nhân sẽ có vấn đề. Bạc Diệu giả vờ hắng giọng, thản nhiên hỏi: "Chiều nay có muốn cùng nhau đi mua sắm không?"
Sau khi tìm thấy bảng xếp hạng đồ ăn ship gần đó, Tống Ân Hà nhấp vào, phát hiện ra rằng mức tiêu thụ một bữa ăn bình quân đầu người bắt đầu từ 800. Cậu chùn tay, cuối cùng tắt điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, đồng ý với đề nghị của Bạc Diệu: "Chúng ta đi siêu thị đi. Ít nhất có thể mua chút đồ ăn nhanh."
Bạc Diệu nổi da gà, chưa kịp nói với Tống Ân Hà rằng mình không thích ăn đồ ăn nhanh, đã nhìn thấy Tống Ân Hà đang bưng gà rán bít tết vào bếp.
Anh khó hiểu: "Em thực sự không muốn ăn à?"
"Buổi tối ăn đi, để ngày mai hâm nóng lại ăn tiếp."
Bạc Diệu đau đầu vuốt mặt, cũng không có nhắc nhở Tống Ân Hà mình là tổng tài. Ngay cả khi cho người giúp việc nghỉ một ngày vì muốn ở một mình, anh vẫn có thể liên hệ với một nhà hàng gần đó để chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Không đến mức ăn đồ ăn nhanh, và tất nhiên không cần phải dọn một đĩa gà rán bít tết vào bữa tiếp theo.
Kể cả ngày mai.
Nhưng đã quyết định ra ngoài, Bạc Diệu nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội bàn bạc chuyện ăn uống với Tống Ân Hà. Hai người trở về phòng thay quần áo, anh thay một chiếc áo sơ mi màu xám chì và quần tây cùng màu, đứng ở hành lang đợi người, anh cài nút đồng hồ, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Ân Hà mặc áo len, quần jean, đi ra khỏi phòng.
Vẻ trẻ phi giới tính hiện rõ trên khuôn mặt cậu, nhìn vào khuôn mặt đó rất dễ chịu. Nhưng trên mặt Bạc Diệu không có biểu tình gì, lại nhét người vào phòng.
Gấu áo bị trực tiếp túm lấy kéo lên, Tống Ân Hà hít một hơi khí lạnh, còn chưa kịp phản kháng thì Bạc Diệu đã lột trần cậu. Cậu chỉ mặc độc một chiếc quần lót đứng bên giường, chân trần đặt trên sàn gỗ, tuy dùng ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn Bạc Diệu nhưng vẫn có chút đáng thương: "Anh lại làm gì nữa!"
"Em đã kết hôn rồi, thực sự cho rằng mình còn trẻ phải không?"
Bạc Diệu có vẻ sốt ruột, quay người nhìn tủ quần áo của Tống Ân Hà. Tất cả những gì xuất hiện là áo nỉ, áo phông và áo len dệt kim rộng, mềm.
Anh có thể tưởng tượng ra Tống Ân Hà ăn mặc như vậy, mang giày thể thao đến khuôn viên trường đại học sẽ được đối xử như một sinh viên năm cuối.
Nếu là ngày xưa, Bạc Diệu chắc chắn sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ thì khác, sáng nay anh vừa bị hỏi tuổi, Bạc Diệu tuyệt đối không thể nào có thể để Tống Ân Hà giống như sinh viên được.
Nhưng lật đến cuối, anh mới tìm thấy một chiếc áo sơ mi đen tuyền, trông giống như một phiên bản cỡ lớn, Nạc Diệu không còn cách nào khác ngoài việc mặc một chiếc áo phông nền cho Tống Ân Hà trước, sau đó mới khoác chiếc áo đó cho cậu.
Vẻ mặt Tống Ân Hà ủ rũ khi bị trêu chọc, nhưng lại không thể khống chế được miệng mình: "Hồi nhỏ anh có chơi với búp bê Barbie với bảo mẫu của anh không, áu!"
Sau khi bị đánh lần nữa, Tống Ân Hà cắn môi dưới, không dám nói rằng Bạc Diệu thực sự trông giống cha mẹ phong kiến, xấu tính, cổ hủ và hống hách, chơi với cậu chẳng khác nào chơi với búp bê hóa trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com