89. Nhảy từ hang cọp sang hang sói, thật thông minh
Trong phòng tắm, sắc mặt Tống Ân Hà nghiêm túc, gần như sắp chà xát một tầng da của chính mình.
Cậu cụp mắt nhìn xuống bộ ngực nhỏ sưng đỏ vì bị đụ, nghiến răng căm hận hai tên đang giúp canh cửa bên ngoài, nhưng trong lòng chỉ có thể yên lặng tự an ủi.
Chỉ cần kiên trì một thời gian nữa là tốt nghiệp rồi, đợi tốt nghiệp rồi, điều đầu tiên cậu làm là phải bắt được hai tên khốn này!
Dựa vào ảo mộng đẹp đẽ này, Tống Ân Hà đã kiên trì vượt qua ngày đầu tiên ở cùng nhau.
Ngày hôm sau, Tống Ân Hà luôn muốn tìm cơ hội để giao lưu với giáo viên phụ trách, cậu rất phản đối cách sắp xếp ký túc xá của trưởng nhóm, phương pháp đơn giản, thô thiển và vô lý này không cho họ cơ hội tự lựa chọn, trực tiếp dẫn đến việc cậu không thể ngủ ngon trong ký túc xá vào ban đêm và phải chịu đựng trong môi trường nguy hiểm, luôn phải tìm cách bảo vệ mông của mình.
Mặc dù vị trí mà mình bảo vệ tối qua tưởng như đã suýt mất đi nhưng Tống Ân Hà vẫn âm thầm tự an ủi mình, vẫn chưa bị đụ, vẫn phải cố gắng nhiều.
...
Không phải, ý của cậu là cố gắng hết sức để tránh tình huống xấu đó.
Nhưng bắt đầu từ sáng ngày thứ 2, học sinh các trường được chia thành nhiều nhóm để tập luyện đặc biệt theo sự sắp xếp của ban tổ chức, Tống Ân Hà vốn muốn đấu kickboxing, nhưng vẫn không thể dễ dàng buông bỏ áp lực của Giang Ngự đối với mình, tối hôm qua Từ Diễm đã banh chân cậu rất lâu, da thịt rõ ràng không bị rách, nhưng không biết đó có phải là do cậu tưởng tượng hay không, lúc bước đi luôn cảm thấy da thịt bị quần cọ xát có chút khó chịu.
Ngoài ra, Giang Ngự cũng đi đấu kickboxing, Tống Ân Hà hết cách đành phải từ bỏ lựa chọn đầu tiên này. Cậu đã xem xét các dự án còn lại, nhưng không có dự án nào khiến cậu quan tâm. Nói cách khác, cậu sẽ khó gặp được đối thủ cùng tầm trong dự án đó, xem xét toàn diện, cậu vẫn đến phòng tập bắn súng.
Trên đường đến phòng tập bắn súng, Tống Ân Hà cũng gặp được Từ Diễm. Tên đó làm như tối qua không có chuyện gì xảy ra, vẫn như anh em đến khoác vai cậu, cậu không muốn người ngoài trường nghĩ rằng quan hệ giữa học sinh trường mình không tốt nên đành chịu đựng không hất tay Từ Diễm ra mà chỉ có chút chán ghét hỏi: "Cậu cũng tới phòng tập bắn à?"
Từ Diễm duỗi ngón trỏ ra, giả vờ vẫy vẫy về phía Tống Ân Hà, "Đương nhiên là không. Nhân tài như tôi nên đến tòa án quân sự mô phỏng."
"Ồ, chỉ là nói vậy thôi." Nói xong, Tống Ân Hà thấy dễ chịu hơn nhiều khi nhìn thấy bộ dạng hắn bị chính mình chặn họng hiếm thấy, thế nên cậu quay đầu nhìn Từ Diễm cười đắc ý: "Đều là tại cậu luôn trốn đi chơi, thị lực kém, cho nên không thể bắn trúng mục tiêu chính xác."
Từ Diễm hỏi: "Vậy em có muốn dạy tôi bắn súng không?"
"Không được." Vẻ mặt Tống Ân Hà thẳng thắn, giả vờ tinh tế nói: "Bắn súng vẫn cần có chút tài năng."
Nửa giờ sau, trong phòng bắn súng, Tống Ân Hà rốt cuộc cũng hiểu được tài năng mà mình nhắc đến đáng sợ đến mức nào.
Bởi vì học sinh được gửi tới trại huấn luyện đều là học sinh xuất sắc của trường (trừ Từ Diễm) nên việc huấn luyện bắn súng bắt đầu bằng mục tiêu di động.
Mười mục tiêu di động không biết khi nào sẽ xuất hiện từ địa điểm nào trong trường hợp này, kỹ năng bắn súng xuất sắc của học sinh chỉ có thể được coi là cơ bản trong quá trình bắn, phẩm chất tâm lý và tầm nhìn năng động của họ cũng sẽ được coi là cơ bản. được kiểm tra chờ đợi. Khi kết thúc quá trình luyện tập và thi đấu cuối cùng, các giáo viên sẽ so sánh điểm bắn súng với giá trị kiểm tra thể chất của các cầu thủ trong toàn bộ quá trình bắn súng để đánh giá thứ hạng chung cuộc.
Tống Ân Hà luyện tập mấy lần, có thể đạt được chín mươi lăm điểm, tuy không nói ra, nhưng trong lòng khá tự hào về bản thân, dù sao giáo viên bắn súng của trường đối với cậu rất hài lòng.
Nhưng không ngờ rằng chỉ trong nửa phút chiếm giữ hàng đầu tiên trên màn hình, một cái tên khác đã lao thẳng lên, mỗi phát bắn đều trúng đích và tăng mười điểm kinh hoàng, sau đó là số điểm tuyệt đối ép sát nút cậu.
"..."
Xung quanh có tiếng học sinh kêu lên, Tống Ân Hà đứng trong phòng, nhìn tên Lâm Tuần tức đến suýt cắn gãy răng.
Phải, cậu gần như quên mất rằng cho đến nay vẫn chưa ai thể phá vỡ kỷ lục bắn súng của Lâm Tuần, thủ phạm không phải là Giang Ngự, mà là Lâm Tuần.
Chỉ vì Lâm Tuần luôn tính tốt tính, trên mặt luôn tươi cười nên cậu mới không có oán hận như đối với Giang Ngự. Ngoài ra, khi hỏi ý kiến Lâm Tuần, lần nào cậu cũng nhận được những lời giải thích và chỉ dạy rất chi tiết nên cậu có hơi thần tượng Lâm Tuần.
Nhưng bây giờ thì khác, khi ở trên xe, Tống Ân Hà đã rất khéo léo phát hiện ra Lâm Tuần cũng là một tên khốn nạn, một con hổ mặt cười, một kẻ xấu sẽ mong nhớ mông của đàn em lớp dưới.
Tấm lọc vỡ tung khắp sàn nhà, điều trực tiếp nhất là Tống Ân Hà từng vui mừng khi thấy Lâm Tuần đạt điểm cao, giờ đây khi thấy Lâm Tuần đạt điểm cao, cậu chỉ cảm thấy ông trời thiển cận và mù quáng.
Hừ, khó chịu vô cùng!
Tống Ân Hà kiên nhẫn im lặng, nhưng trong lòng đã chửi được n+1 lần, cậu ném kính bảo hộ xuống, quay người đẩy cửa định đi ra ngoài, nhưng ngoài cửa có người, như là đã chờ sẵn, cậu vừa mở một kẽ hở thì người đó bước tới, rồi khoá cửa bằng trái tay một cách rất tự nhiên.
"Em giận à?"
Giọng nói quen thuộc rơi xuống đầu, Tống Ân Hà lập tức nổi giận, cậu đẩy kính lên, giống như một con chó con gặp nguy hiểm, nhe răng nanh cắn Lâm Tuần, "Ai cho anh vào!"
Đôi mắt hạnh tròn xoe trừng to nhưng Lâm Tuần vẫn chỉ mỉm cười như cũ, anh muốn đưa tay chạm vào tóc Tống Ân Hà nhưng lại bị xua đi, anh cười thở dài: "Ài, giận thật rồi này."
Tống Ân Hà không chịu nổi giọng điệu trêu chọc trẻ con của Lâm Tuần, nghĩ đến cách Lâm Tuần xoa đầu mình lúc trước, mình sẽ ngoan ngoãn cúi đầu để Lâm Tuần xoa dễ dàng hơn, cậu liền tức đến đỏ mặt.
Cậu đẩy vai Lâm Tuần ra sau, muốn đuổi người ra ngoài, "Ai giận chứ, anh nhanh ra ngoài, đây là chỗ của tôi!"
Lâm Tuần vẫn mỉm cười sau khi bị đẩy lưng vào cửa, anh vòng tay qua vai Tống Ân Hà một cách hời hợt, nhưng sức mạnh của bàn tay lại không thể từ chối, kéo lưng của Tống Ân Hà lại gần cánh tay của mình, đặt tay lên vai Tống Ân Hà và chỉ bảng hiển thị, "Muốn chiếm vị trí đầu tiên?"
Tống Ân Hà vốn rất tức giận, nhưng lại không khỏi nhìn về phía Lâm Tuần chỉ tay, nhìn rồi lại thấy tức hơn, Lâm Tuần vẫn đang nói bên tai cậu, cậu càng tức "Tôi sẽ không xin anh nhường cho tôi!"
"Anh biết em muốn đạt điểm cao bằng nỗ lực của chính mình, phải không?"
Lâm Tuần dụ dỗ và thuyết phục một hồi cuối cùng cũng dụ được Tống Ân Hà gật đầu với mình. Anh quay đầu lại nhìn thấy Tống Ân Hà đang cắn môi dưới như đang tức giận, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa tóc Tống Ân Hà
Lần này tay anh còn chưa bị hất ra, tâm tình rõ ràng trở nên tốt hơn, vì vậy anh thẳng thắn nói với Tống Ân Hà: "Muốn thắng kết quả này, em thật sự không có cơ hội. Nhưng anh có thể dạy em cách đạt điểm tuyệt đối." "
"..."
Tống Ân Hà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chớp mắt nhìn Lâm Tuần, "Điều kiện là gì?"
"Tại sao em lại hỏi câu hỏi như vậy? Trước giờ anh có đòi bất kỳ điều kiện nào đâu." Lâm Tuần giả dối thở dài, trong mắt Tống Ân Hà tỏ vẻ không tin tưởng, anh lại có vẻ vui vẻ, chậm rãi nói: "Nhưng nếu em sẵn sàng chuyển đến ký túc xá của anh thì thật tuyệt".
Tống Ân Hà kinh ngạc: "Anh ở ký túc xá một mình à?!"
Cậu thực sự sẽ quậy tung trời! Đây là đặc quyền gì chứ! Cậu nhất định sẽ báo cáo với ban tổ chức! Lâm Tuần...
"Chúng ta có thể sử dụng ký túc xá đôi, rộng rãi, sạch sẽ, có phòng tắm riêng. Đương nhiên mấu chốt là chỉ có anh, không có Giang Ngự và Từ Diễm."
"..."
Lâm Tuần nói rõ ưu nhược điểm, Tống Ân Hà suy nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý.
Cậu nhìn nụ cười trực tiếp không hề che giấu hơn trong mắt Lâm Tuần, hiểu rằng sống cùng Lâm Tuần có thể không sạch sẽ như cậu tưởng tượng. Nhưng thực sự dùng tâm trí nhỏ bé của mình để suy nghĩ về điều này, đối mặt với Lâm Tuần, một tên biến thái, và Giang Ngự Từ Diễn, hai kẻ biến thái, tất nhiên cậu nên chọn vế trước.
Suy cho cùng, một người sẽ có khả năng xử lý tốt hơn, không khiến cậu mệt mỏi đến mức không chịu nổi như đêm qua.
Hơn nữa, ký túc xá đôi còn có phòng tắm riêng nên cậu không phải chờ tối muộn mới đi tắm khi không có người ở xung quanh.
Với sự giúp đỡ của Lâm Tuần, Tống Ân Hà chuyển đồ đạc của mình đến ký túc xá đôi một cách thuận lợi mà không bị Giang Ngự và Từ Diễm chặn lại. Cậu nhảy chiếc giường của mình lăn lộn, cảm thấy vui vẻ khôn xiết khi nghĩ đến vẻ mặt bàng hoàng của hai tên khốn nạn trở về sau buổi huấn luyện buổi tối và nhìn thấy ký túc xá trống rỗng.
Hớ hớ, tạm thời chưa thể bắt được họ nên cứ hãy khiến họ tức chết trước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com