9. Giang Hoài không trong sáng chút nào
Tiết học cuối cùng của buổi sáng, Tống Ân Hà lợi dụng lúc giáo viên viết lên bảng để túm lấy áo của Tạ Diệc An. Chiếc áo khoác lớn bị cậu kéo cho xộc xệch, khi Tạ Diệc An cuối cùng cũng quay người nhìn sang, cậu nhỏ giọng thúc giục: "Cho vào túi này đi!"
Để qua mắt người khác, giọng nói của Tống Ân Hà phải đủ nhỏ. Nhưng cậu khẳng định Tạ Diệc An hiểu cậu nói gì, nhưng không ngờ rằng cho dù hiểu được, Tạ Diệc An vẫn sẽ bất động.
Tống Ân Hà bực mình muốn chết. Nhưng khi nghĩ đến túi bên trái áo khoác của Tạ Diệc An có chứa quần lót của mình, cậu lại không thể bình tĩnh được chút nào.
Ngay cả quần lót cũng ướt đẫm thứ nước dâm của chính cậu.
Trong lớp mà dưới háng trống rỗng, cảm giác rất khó chịu, chưa kể đến chiếc quần đồng phục kém chất lượng không đủ mềm mại, những đường khâu thô ráp ở đũng quần cọ xát vào mép lồn đầy đặn. Hiện tại trong tình trạng này, cậu không thể bình tĩnh lắng nghe những gì giáo viên đang nói.
Tạ Diệc An không cẩn thận chút nào, thậm chí còn nhét quần lót vào túi hướng ra hành lang, phải biết rằng, nam sinh đều mặc quần lót boxer, dù size nhỏ cũng không quá nhỏ, túi áo khoác đồng phục học sinh được may chéo, nếu các bạn cùng lớp phía sau nhìn thấy túi của Tạ Diệc An...
Càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, Tống Ân Hà dứt khoát kéo tay Tạ Diệc An ra. Cậu dùng tấm che bàn để giữ chặt cổ tay của Tạ Diệc An, như thể cậu sẽ không buông tay ra trừ khi Tạ Diệc An hứa với cậu: "Kéo chặt túi cậu lại!"
"..."
Tạ Diệc An không nói gì, cởi áo khoác nhét vào trong ngực Tống Ân Hà.
Bạn cùng lớp ngồi phía sau nhìn thấy hành động của hai người, dùng ngón tay chọc vào lưng Tống Ân Hà: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tống Ân Hà hết hồn, muốn nhét áo khoác của Tạ Diệc An vào trong ngực, nhưng lại cảm thấy động tác này quá kỳ quái, không còn cách nào khác đành phải đem áo khoác mặc vào rồi xắn tay áo dài lên, sau đó cầm bút quay lại giải thích: "Tôi bị cảm, nhiệt độ điều hòa quá thấp nên phải mặc thêm một lớp."
Tạ Diệc An liếc cậu một cái, cố gắng hết sức đè nén khóe môi đang muốn cong lên. Y vốn đã rất nhanh, nhưng Tống Ân Hà vẫn nhìn ra, vừa chép bài, vừa xấu hổ hỏi y: "Cậu đang cười nhạo tôi lùn à?"
Tạ Diệc An lắc đầu, làm như Tống Ân Hà không nhìn thấy. Tống Ân Hà xác định y đang cười nhạo mình, dù sao khi cậu mặc áo khoác của Tạ Diệc An vào mặc dù đã mặc áo khoác rồi nhưng trông vẫn rất dài, không chỉ tay áo dài hơn, ngay cả viền áo cũng che mất mép ghế.
Tống Ân Hà tức giận: "Sang năm tôi sẽ cao hơn!"
"Ừ, thật sự chúc mừng."
"..."
Lời này khiến Tống Ân Hà tự ái, càng ngày càng cảm thấy mình đang bị cười nhạo. Nhưng cậu nghĩ không sao đâu, cậu đã lấy được quần lót rồi, cũng là điều tốt nên chỉ cẩn thận lấy chiếc quần lót trong túi ra, nhét vào túi nhỏ với tốc độ bàn thờ, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cố gắng tập trung và bắt đầu nghe bài giảng.
Mãi mới kiên trì cho đến hết tiết học buổi sáng, Tống Ân Hà tựa lưng vào bàn phía sau, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng bạn học đang di chuyển đến nhà ăn ở hành lang lại ồn ào, chưa đến nửa phút, khuôn mặt Giang Hoài đã xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ.
"Ân Hà, đi thôi...em đang mặc áo khoác của ai thế?"
Rủ cậu đi ăn được nửa chừng, Giang Hoài chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn nhìn áo khoác đồng phục của Tống Ân Hà, rõ ràng là to gấp đôi, trong mắt đã đầy bọt chua.
Quá rộng, cứ như là của một nam sinh khác vậy.
Lông mày hắn nhíu lại, vốn đã dự định dùng thủ đoạn độc ác đối với Tống Ân Hà, hỏi tại sao lúc lạnh không đến mượn áo khoác. Nhưng trước khi hắn diễn, đã thấy Tạ Diệc An kéo chiếc ghế bên cạnh Tống Ân Hà rồi ngồi xuống.
Hắn đã cố gắng cả buổi sáng không đi tìm Tống Ân Hà, Giang Hoài đâu có ngờ rằng lớp bên cạnh đã xảy ra biến hóa lớn như vậy. Hắn cau mày, nhìn Tạ Diệc An với vẻ mặt khó chịu: "Sao cậu lại ngồi ở đây?"
Tạ Diệc An vừa mới đi nộp bài tập hôm nay thu xong, lúc trở về chỗ ngồi đã bị Giang Hoài chất vấn, cũng không thèm trả lời. Y biết cách kích thích Giang Hoài nên quay thẳng về phía Tống Ân Hà nói: "Trả áo khoác cho tôi, dài như vậy, mặc vào cứ như học sinh tiểu học."
"——!!!"
Nhìn thấy Tạ Diệc An cởi áo khoác mặc vào, thậm chí còn cố ý phẩy phẩy, Giang Hoài tức đến nổi gân xanh trên trán. Hắn nắm chặt bệ cửa sổ, tức giận mắng Tạ Diệc An: "Ai thèm áo khoác của cậu?"
Tạ Diệc An quay lại nhìn xuống Tống Ân Hà. Ánh mắt lạnh lùng rõ ràng của y khiến tim Tống Ân Hà đập thình thịch, luôn cảm thấy ý nếu mình đồng ý, câu chuyện xấu hổ của cậu ở tầng thượng sẽ bị bại lộ, vì vậy cậu đành phải tránh ánh mắt oán hận của Giang Hoài, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu đã tôi mượn áo khoác."
Tống Ân Hà cố gắng an ủi tinh thần cho mình, không cần phải thương hại Giang Hoài. Tại sao Giang Hoài tức giận? Dù sao hiện tại người đang giận là vợ tương lai của hắn, có liên quan gì đến một người qua đường như cậu? Hơn nữa, cậu chỉ đang cố gắng bảo vệ danh tiếng bấp bênh của mình với tư cách là một nam sinh bình thường, Giang Hoài có thể thấu hiểu.
Hiểu cái búa.
Suốt buổi trưa, Tống Ân Hà không thể ngẩng đầu lên trước mặt Giang Hoài.
Giang Hoài không hề tỏ ra tức giận, nhưng khi Tống Ân Hà hỏi hắn có muốn mua súp không, hắn dường như vô tình hỏi: "Lạnh thì cần súp nhỉ?"
Tống Ân Hà vội vàng nói không mua súp, cầm đĩa cơm cùng Giang Hoài tìm chỗ ngồi, gần đó có nhiều người ngồi, những chiếc ghế trống đằng xa lại là đối diện khu xử lý đồ ăn thừa. Cậu không thích ăn gần đó nên bảo ngồi gần đây thôi.
Giang Hoài: "Vậy em ngồi ở chỗ này đi, dù sao cũng hơn mười mét."
"..."
Tống Ân Hà phải mất một thời gian mới nhận ra rằng mười mét mà Giang Hoài nhắc đến có lẽ chính là khoảng cách từ lớp cậu đến lớp của Giang Hoài.
Chỉ vì cậu không đến lớp Giang Hoài mượn áo khoác.
Bởi vì Giang Hoài rất khó hiểu, Tống Ân Hà không có ý định cùng hắn cãi nhau nên đành phải nhẫn nhịn. Cậu dùng đũa gắp rau xanh đưa lên miệng, lén lút ngước mắt nhìn mặt Giang Hoài, tình cờ nhìn thấy Giang Hoài đang đâm con cá hấp trong đĩa trắng tinh thành từng mảnh.
"..."
Tống Ân Hà hắng giọng, bắt đầu cảm thấy áy náy, "Cá hôm nay không tươi?"
"Sao có thể?" Giang Hoài nhếch lên khóe môi mỉm cười, sau đó nhanh chóng đặt xuống. Hắn mỉm cười rõ ràng: "Sao cá lại có vấn đề được? Là do tay nghề đầu bếp quá tệ."
Tống Ân Hà dùng bộ não nhỏ thông minh của mình, cuối cùng cảm thấy mình có lẽ chính là người đầu bếp bị mắng vì kỹ năng kém cỏi.
Cậu đã phải cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình và dự định sẽ quay lại lớp học sau giờ ăn trưa càng sớm càng tốt. Nhưng khi bữa trưa kết thúc, Giang Hoài dẫn đầu đến giảng đường, cậu lại do dự: "Chúng ta không đi mua nước à?"
Theo thói quen lúc trước, Giang Hoài sẽ bảo Tống Ân Hà đi cửa hàng mua nước sau bữa trưa. Hôm nay Giang Hoài trực tiếp đi vào phòng học, Tống Ân Hà vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cậu khẳng định không có cảm giác áy náy vì Giang Hoài dị thường, cậu căn bản không có lương tâm.
Nghĩ như vậy, Tống Ân Hà cố gắng cười nói: "Hay là cậu muốn uống gì, tôi mang về cho cậu."
Giang Hoài im lặng, cuối cùng xoay người đi về phía cửa hàng trong khuôn viên trường.
Nhưng lần này Giang Hoài đi vào cửa hàng cũng không có lấy nước cho mình, hắn đứng ở quầy đồ uống chờ Tống Ân Hà lựa chọn, trong lúc chờ hắn lấy điện thoại di động lướt mấy phút, Tống Ân Hà sốt ruột, quay lại chủ động hỏi hắn: "Cậu muốn uống gì? Hay nước khoáng?"
Giang Hoài lắc đầu: "Trong lớp anh có cốc nước."
Nói xong, hắn thấy Tống Ân Hà chậm rãi gật đầu, hiển nhiên không hiểu ý của mình. Hắn cố chịu đựng cho đến khi cùng Tống Ân Hà rời khỏi cửa hàng, hắn mới chạy theo sau, nhỏ giọng nói: "Bởi vì ăn xong em luôn về phòng học ngay, nên ngày nào anh cũng gọi em đi mua nước."
Tống Ân Hà nhất thời ngơ ngác, nhưng khi hiểu ra ý của Giang Hoài, vẻ mặt nhất thời trở nên đặc sắc.
Cậu nhìn Giang Hoài đang dùng chân dẫm nát đá cuội, chợt nhận ra mình không phải đầu bếp dở tệ mà là con cá trên đĩa.
"..."
Tỉnh táo lại, Tống Ân Hà lại cảm thấy có điều gì đó không ổn hơn. Giang Hoài dùng mọi biện pháp để hòa hợp với cậu, nên cậu phải tin rằng Giang Hoài có thể thực sự thích mình, có thể là do hồi nhỏ cậu luôn đẩy Giang Hoài đi theo con đường không bình thường, mới để lại một vết nhơ như vậy, khiến cho Giang Hoài ấn tượng sâu sắc, Giang Hoài ra nước ngoài vẫn giữ ký ức này nên mới dần dần trở nên dị thường, trở về bắt đầu đánh đòn cậu.
Càng nghĩ càng thấy tức, mặt Tống Ân Hà dần dần đỏ lên, so với đêm qua Giang Hoài cưỡi lên người cậu, đút cặc vào trong lồn cậu càng dễ thấy hơn. Cậu nhìn Giang Hoài hồi lâu, không biết vì sao không tự chủ dời mắt đi, chỉ lắp bắp một hồi, cuối cùng lạnh lùng nói: "Cậu thật sự không thích tôi..."
"Tại sao không? Có lý do gì? Em cho rằng anh không xứng đáng hay em không xứng?"
Tống Ân Hà bối rối trước loạt câu hỏi này, không biết phải trả lời thế nào. Cậu nắm chặt chai nước trong tay, những giọt nước trên chai để vết ướt trên tay cậu, thậm chí những giọt nước còn dọc theo đầu ngón tay rơi vương vãi trên mặt đất.
Nhưng tất cả những điều này đều không thể làm Tống Ân Hà bình tĩnh được.
Cậu muốn làm cho Giang Hoài tỉnh táo lại. Thứ cậu cầm là kịch bản của nam phụ, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến diễn biến của nhân vật chính, với tư cách là một nam phụ tận tâm, kế hoạch duy nhất của cậu chính là để Giang Hoài và Tạ Diệc An tiến vào hôn trường, nằm trên cùng một giường, thứ hai là trải nghiệm tình yêu vường trường ngây thơ trong sáng, bù đắp phần nào sự tiếc nuối khi cậu đã dành toàn bộ thời gian học tập ở thế giới nguyên thủy và sống một cuộc đời tù túng.
Việc thích của Giang Hoài hoàn toàn làm Tống Ân Hà bất ngờ. Dù sao thì cậu cũng đã biết chính xác vợ tương lai của Giang Hoài là ai, hơn nữa, Ginag Hoài thực sự là...
Hắn không hề ngây thơ chút nào, không đáp ứng được kỳ vọng của cậu về tình yêu học đường.
Tống Ân Hà định thần lại, ngập ngừng hỏi: "Có phải là vì lúc nhỏ tôi cưỡi lên người cậu đánh cậu không? Tôi xin lỗi cậu được không?"
"..."
Giang Hoài chịu đựng, không muốn nói cho Tống Ân Hà biết chính mình đã bỏ qua cho cậu như nào. Nhưng hắn vẫn chút khó chịu, hạ giọng kéo Tống Ân Hà lại gần: "Em cho rằng anh đang đùa em à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com