Chương 29: Lấy chóp mũi cọ đầu vú ( hơi H )
Dư Tư Ngôn đang ngồi ở mép giường phát ngốc, ngón tay không ý thức được cào cấu vào đó, đêm nay cô sẽ một lần nữa cùng ngủ chung với em trai.
Bỗng nhiên, lời anh nói về việc xử lý cô trước khi về nhà lần lượt vang lên trong đầu, không biết anh có phải đang dọa cô hay không, nhưng đêm nay hai người họ vẫn phải ngủ cùng nhau, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trên chiếc giường đơn dài một mét hai, có hai người lớn, một nam một nữ, nằm trên đó, không tránh khỏi việc đụng chạm vào nhau, anh đặc biệt thích ôm cô ngủ trong tay mình, giống như búp bê Tây Dương.
Dư Tư Ngôn rên rỉ, nằm bẹp xuống gối và cọ tới cọ lui.
Hình như ở bên ngoài cửa phòng có tiếng cửa mở ra, cô suy đoán là Dư Tư Niên tắm rửa xong mới đi ra.
Dư Tư Ngôn nhanh chóng trải gối ra và nằm xuống, trốn dưới chăn, giả vờ làm bộ dáng mơ màng sắp ngủ, trong lòng cầu nguyện rằng Dư Tư Niên sẽ bằng lòng ngủ trên sàn nhà vào tối hôm nay.
Khi Dư Tư Niên mở cửa bước vào, có tiếng cọt kẹt, đệm hơi lún xuống. Đúng như cô dự đoán, em trai không bao giờ có ý định ngủ dưới đất mà nằm trên giường là chuyện đương nhiên.
Anh liếc nhìn chị gái xinh đẹp ngon ngọt của mình, cô dường như không nhận ra rằng lông mi của cô đang rung lên rất nhanh, và ngày hôm đó cô vẫn giả vờ ngủ.
Vẻ mặt Dư Tư Niên một lời khó nói hết, chúng ta không vạch trần cô ấy đi, nhưng kỹ năng giả vờ ngủ của cô quá kém, giả vờ không biết quả thực là xúc phạm trí thông minh của anh. Hãy vạch trần cô ấy, nhìn vẻ nghiêm túc của cô ấy khi giả vờ ngủ, nhưng anh lại không muốn vạch trần cô.
Ngớ ngẩn và đáng yêu đến nỗi tim anh gần như đang tan chảy.
Anh căn bản không muốn nghĩ nhiều như vậy, đắp chăn cho cô, vươn cánh tay dài ôm chị gái vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc cô, dùng môi hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà.
Dư Tư Ngôn rên rỉ và rời đi, như thể anh vô tình chọc thức khi cô đang ngủ. Dư Tư Niên sẽ không vui nếu cô không hôn anh.
"Chị đang giả vờ để làm gì vậy?"
"À, chị không làm vậy."
Dư Tư Niên nhắm mắt lại thấy cô vẫn không muốn thừa nhận, liền buông cô ra, đổi chủ đề: "Vậy nói cho em biết, sao hôm nay chị không vui?"
Anh vẫn đang nghiền ngẫm cô, không hiểu sao anh nhớ lại cảm xúc khqcs biệt lần này của cô.
"Không thích nói."
Dư Tư Ngôn ban đầu đã quên chuyện đó, nhưng khi anh hỏi về chuyện đó, cô nhớ lại cách anh và cô bé đứng đó trò chuyện hôm nay, cô tức giận đến mức nghẹn ngào.
Dư Tư Niên đột nhiên xoay người đè chị gái xuống, anh hơi nheo mắt quét qua khuôn mặt cô: "Đừng nói cho em biết."
Sau đó, anh cúi đầu, ngửi một bên cổ Dư Tư Ngôn, dần dần di chuyển xuống phía dưới, giống như dã thú đánh hơi để xác định xem thức ăn có tươi mới trước khi ăn hay không, lưu lại trên xương quai xanh, ngực, rốn và bụng dưới.
Dù không chạm vào cơ thể cô nhưng Dư Tư Ngôn vẫn cảm thấy sống lưng nóng bừng, toàn thân vô cùng nhạy cảm, như thể mỗi inch anh đều ngửi qua như là có lông chim chạm vào nhột nhột ngứa ngáy.
"Em đừng như vậy mà...ôi...mau đứng lên."
Hai má Dư Tư Ngôn ửng hồng, cô đưa tay kéo anh lên, không cho phép anh bắt nạt cô như thế này.
"Vậy hãy nói cho em biết tại sao."
Dư Tư Niên nương theo sức lực của chị gái đi lên, dừng lại ở trên ngực cô rồi bất động, tựa như nếu chị gái không nói thì thậ sự bắt nạt và xử lý cô.
Nhưng Dư Tư Ngôn thực sự không thể nói ra, cô nên nói gì đây? Nói rằng cô không vui khi thấy anh nói chuyện với cô bé kia, hay cô tham lam hy vọng anh sẽ chỉ nhìn thấy một mình cô thôi.
Những lời này không thể nào nói thành tiếng, cũng không thể để nó lọt ra ngoài, điều này làm cho mắt cô đỏ hoe vì lo lắng.
Thấy cô do dự, Dư Tư Niên cúi đầu dùng chóp mũi của mình cọ cọ ngực chị gái, xoa xoa như thể đang tìm kiếm vết sưng nhỏ đó.
Ồ, anh tìm thấy rồi.
"Ưm, em đừng làm thế."
Dư Tư Ngôn nhẹ nhàng thì thầm, cô không bao giờ mặc đồ lót khi đi ngủ, cô có thể cảm nhận rõ ràng đầu mũi anh chạm vào ngực cô, xoa đi xoa lại, khiến cô mềm nhũn cả người.
Nghe được tiếng rên rỉ của cô, Dư Tư Niên không khỏi dùng thêm chút sức lực tựa hồ muốn nghiền nát nó.
Anh ngậm chiếc cúc áo ngủ trên ngực chị gái, dùng môi và lưỡi khéo léo cởi nó ra, trước ngực lập tức xuất hiện một lỗ bí mật, để lộ bộ ngực thanh tú như trắng mịn như kem.
Núm vú cuối cùng cũng được buông ra, anh muốn để môi và lưỡi đi theo khe hở của quần áo, nếm thử vị sữa dịu dàng giấu dưới lớp quần áo.
Anh đặt đôi môi mỏng lên ngực chị gái và mút thật mạnh, đầu vú bị hút vào miệng, anh lại dùng lưỡi liếm chúng, sau đó anh kéo căng và trêu chọc ngực cô gái nằm phía dưới nệm, vừa phát ra âm thanh muta chậc chậc vừa chậm rãi trêu chọc bộ ngực ngon lanh.
"Ưm, ôi...ha...ừ." Dư Tư Ngôn vuốt ve sau đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa chân tóc của anh, như thể là cô đang ấn anh vào ngực để anh bú vú càng thuận tiện hơn, trong khi những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ miệng cô.
Cửa sổ bị gió đêm thổi đến phát ra tiếng cọt kẹt , nhưng lại phảng phất như sấm sét sát bên tai, Dư Tư Ngôn lập tức tỉnh dậy, cô cố gắng tập trung đẩy anh ra, "Đừng liếm nữa mà, đứng dậy nhanh đi, Tư Niên."
Dư Tư Niên bất mãn cắn một miếng nhỏ, sau đó thả lỏng người và rời đi.
Cô láy tay che quần áo lại và rên rỉ, tại sao em trai cô luôn thích đùa bỡn với bộ ngực cô chứ?
——
Tôi: Tôi cũng muốn chơi
Dư Tư Niên: Không, của tôi. (Đưa tay ra che ngực)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com