Băng cướp bí ẩn
Với nguồn linh thạch dồi dào từ đan quán và lầu xanh, Hợp Hoan Tông bắt đầu suy nghĩ về các hạng mục đầu tư để tăng cường sức mạnh. Trong một buổi họp tại đại sảnh, lụa đỏ rực rỡ, mê hương nồng nặc, tôi, Lục Vân, đứng giữa, váy lụa trắng bó sát, tuyên bố: “Tông môn đã ổn định. Chúng ta cần đầu tư để củng cố vị thế. Việc đầu tiên là mua phi thuyền, giúp vận chuyển đệ tử và hàng hóa dễ dàng hơn.” Tử Hà, trong váy lụa tím, bước lên, ánh mắt sắc sảo: “Tông chủ, ta đề nghị mua một phi thuyền lớn, đủ chứa toàn bộ tông môn. Các Đại Tông môn đều có phi thuyền như vậy để di chuyển đệ tử khi cần.” Nhưng tôi lắc đầu, giọng kiên định: “Một phi thuyền lớn tốn quá nhiều linh thạch và dễ gây chú ý. Ta đề xuất mua hai phi thuyền nhỏ, tập trung chở hàng từ tông môn đến đan quán, mang theo vài đệ tử để vận chuyển đan dược. Như vậy tiết kiệm hơn và phù hợp với nhu cầu hiện tại.” Lý Linh Ngọc, trong váy lụa đỏ, gật đầu: “Ý tông chủ hợp lý. Vận chuyển đan dược là ưu tiên hàng đầu.” Các đệ tử, từ Thanh Liên đến Tiểu Mai, đồng ý, và kế hoạch được triển khai.
Hợp Hoan Tông liên lạc với một tông môn nhỏ chuyên sản xuất pháp khí, đặt mua hai phi thuyền giá rẻ do kinh phí hạn chế. Khi nhận hàng, hai phi thuyền – đặt tên là Bích Vân 1 và Bích Vân 2 – chỉ dài mười trượng, làm từ gỗ linh sam, khắc trận pháp cơ bản, tập trung vào chở đan dược với khoang chứa rộng rãi. Hệ thống tấn công và phòng thủ chỉ gồm vài pháp trận cấp thấp, đủ để chống lại yêu thú Luyện Khí kỳ. Lý Linh Ngọc, kiểm tra phi thuyền, cau mày: “Thuyền này quá đơn sơ! Tốc độ chậm, chỉ đủ chở hàng. Nếu gặp cướp, chúng ta khó thoát. Ta muốn cải tiến, kết hợp với linh thú Kim Bằng để tăng tốc độ.” Nhưng nàng thở dài: “Ta không có chuyên môn về pháp khí. Ai trong tông môn có thể làm được?”
Lưu Thu Thủy, đứng cuối hàng, bước lên, giọng khiêm tốn: “Linh Ngọc tiền bối, ta từng học pháp khí ở một tông môn nhỏ thời trẻ, trước khi trở thành tán tu. Ta có thể giúp cải tiến phi thuyền, kết hợp với Kim Bằng để tăng tốc độ.” Lý Linh Ngọc, ánh mắt sáng lên, bất ngờ: “Ngươi? Nếu ngươi thể hiện tài năng này từ đầu, ta đã nhận ngươi ngay, chẳng cần thử thách ở lầu xanh!” Thu Thủy, khuôn mặt tiều tụy ánh lên niềm vui, cúi đầu: “Đa tạ Linh Ngọc tiền bối khen ngợi. Ta chỉ muốn góp sức cho tong môn.” Nàng nghĩ: “Hơn trăm năm, ta chưa bao giờ được công nhận. Giờ ta có cơ hội chứng minh giá trị!”
Thu Thủy và Lý Linh Ngọc cùng nhau làm việc trong xưởng pháp khí của tông môn, nơi linh thạch và linh thảo chất đầy. Thu Thủy, dựa vào kinh nghiệm thời trẻ, thiết kế một hệ thống lái đặc biệt, gọi là “Kim Bằng Tăng Tốc Trận”. Hệ thống này hoạt động tương tự Dâm Nữ Trận, sử dụng linh khí từ Kim Bằng, kết hợp với dục vọng của nữ tu sĩ để kích hoạt. Ở khoang lái, một ghế đặc biệt được lắp, nơi một con Kim Bằng ngồi, và nữ tu sĩ sẽ cởi quần, ngồi lên dương vật của Kim Bằng, giao hợp để truyền linh khí vào trận pháp, giúp phi thuyền tăng tốc đột ngột trong thời gian ngắn để chạy trốn.
Buổi thử nghiệm diễn ra trên một cánh đồng gần tông môn. Thu Thủy, với lòng tự hào, xung phong thử nghiệm trên Bích Vân 1 cùng Tiểu Kim. Nàng cởi váy lụa xanh, để lộ cơ thể mảnh mai, ngực căng tròn, âm hộ ướt át vì mê hương. Nàng ngồi lên Tiểu Kim, để dương vật khổng lồ đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ dâm dục: “Tiểu Kim… cho ta linh khí… đẩy phi thuyền đi!” Nàng siết chặt âm hộ, cong người, ngực rung lên, linh khí từ Tiểu Kim truyền qua cơ thể nàng vào trận pháp. Phi thuyền rung lên, bắn vọt về phía trước với tốc độ gấp ba lần bình thường, bụi bay mù mịt. Thu Thủy, vừa rên rỉ vừa cười: “Thành công rồi!” Lý Linh Ngọc, quan sát từ xa, vỗ tay: “Thu Thủy, ngươi thật sự là báu vật!” Các đệ tử, từ Tiểu Mai đến Thanh Liên, kinh ngạc, ánh mắt đầy thán phục. Thu Thủy, lòng ngập hạnh phúc: “Hơn trăm năm, ta cuối cùng cũng được công nhận!”
Sau cải tiến, Bích Vân 1 và Bích Vân 2 được đưa vào vận chuyển đan dược từ tông môn đến Bích Nguyệt Đan Quán ở Vụ Lâm. Các nữ đệ tử cấp thấp, bao gồm những người vừa đột phá Trúc Cơ kỳ như Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết, được giao nhiệm vụ lái tàu và bảo vệ hàng. Các chuyến đi ban đầu diễn ra suôn sẻ, đan dược được giao đúng hạn, không gặp trở ngại. Thu Thủy, với kinh nghiệm cải tiến phi thuyền, thường dẫn đầu các chuyến đi để vận hành tầu và bảo vệ cho hàng hóa.
Nhưng một ngày nọ, trên đường từ tông môn đến Vụ Lâm, Bích Vân 1 – do Thu Thủy lái, cùng Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết – bị một nhóm hơn 30 tu sĩ chặn lại trên một vùng rừng thưa. Nhóm này gồm cả tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, nhưng đáng sợ nhất là thủ lĩnh: một nữ tu sĩ Kim Đan kỳ sơ giai tên Hắc Phượng, cơ thể lực lưỡng như nam nhân, cơ bắp cuồn cuộn dưới bộ giáp da hắc báo, ánh mắt hung tợn. Nàng đứng trên một phi kiếm khổng lồ, giọng gầm vang: “Dừng thuyền lại! Giao hết đan dược, nếu không ta sẽ nghiền nát các ngươi!” Thu Thủy, đứng ở khoang lái, tim đập mạnh, lòng rối bời: “Kim Đan kỳ… Chúng ta không thể đánh lại! Nhưng nếu mất đan dược, tông môn sẽ thất vọng!” Tiểu Hồng, run rẩy, thì thầm: “Thu Thủy tỷ, chúng ta làm gì bây giờ?” Tiểu Thanh, ánh mắt lo sợ: “Họ quá mạnh… Ta vừa đột phá, không đủ sức chống lại!” Tiểu Tuyết, cố giữ bình tĩnh, nói: “Thu Thủy tỷ, dùng Kim Bằng Tăng Tốc Trận đi!”
Thu Thủy, cắn răng, lòng đầy quyết tâm: “Ta đã sống hơn trăm năm trong vô vọng. Ta không thể để tông môn thất bại vì ta!” Nàng kích hoạt trận pháp, cởi váy lụa xanh, ngồi lên Tiểu Kim ở ghế lái, để dương vật khổng lồ đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ: “Tiểu Kim… cho ta linh khí… chạy đi!” Nàng siết chặt âm hộ, linh khí từ Tiểu Kim truyền qua cơ thể nàng, kích hoạt trận pháp. Bích Vân 1 rung lên, bắn vọt về phía trước, vượt qua vòng vây. Hắc Phượng, giận dữ, gầm lên: “Đuổi theo! Không để chúng thoát!” Nhóm tu sĩ cưỡi phi kiếm đuổi theo, nhưng phi thuyền, nhờ tốc độ tăng vọt, dần bỏ xa. Thu Thủy, vừa rên rỉ vừa điều khiển thuyền, lòng nghĩ: “Ta làm được… Ta đã cứu tông môn!” Nhưng nàng biết nguy hiểm chưa qua. Hắc Phượng, với tu vi Kim Đan kỳ, vẫn bám sát, phi kiếm lấp lánh sát khí.
Bích Vân 1, phi thuyền nhỏ của Hợp Hoan Tông, lao vút qua rừng thưa, mang theo Lưu Thu Thủy và ba nữ đệ tử vừa đột phá Trúc Cơ kỳ – Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết. Họ bị nhóm hơn 30 tu sĩ cướp bóc, dẫn đầu bởi Hắc Phượng – nữ tu sĩ Kim Đan kỳ sơ giai với cơ thể lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn dưới bộ giáp da hắc báo, ánh mắt hung tợn như dã thú. Hắc Phượng, cưỡi phi kiếm khổng lồ, gầm vang: “Dừng lại! Giao đan dược, hoặc ta xé xác các ngươi!” Nhóm cướp, gồm cả tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, bám sát phi thuyền, phi kiếm lấp lánh sát khí, pháp khí công kích bắn ra liên tục, khiến Bích Vân 1 rung lắc dữ dội.
Thu Thủy, đứng ở khoang lái, tim đập thình thịch, lòng rối loạn: “Kim Đan kỳ… Chúng ta không thể đánh lại! Nếu mất đan dược, tông môn sẽ thất vọng, nhưng nếu chết, tất cả sẽ chấm hết!” Tiểu Hồng, run rẩy, hét lên: “Thu Thủy tỷ, pháp khí phòng thủ sắp vỡ! Làm sao bây giờ?” Tiểu Thanh, ánh mắt hoảng loạn: “Họ quá mạnh… Ta không muốn chết!” Tiểu Tuyết, cố giữ bình tĩnh, đề nghị: “Dùng pháp khí tấn công trên thuyền, làm chậm chúng lại!” Thu Thủy ra lệnh, kích hoạt pháp trận công kích cấp thấp, bắn ra vài đạo linh quang về phía nhóm cướp. Nhưng Hắc Phượng chỉ vung tay, một luồng hắc khí hóa thành lá chắn, dễ dàng chặn đứng. “Vô dụng!” nàng gầm lên, phi kiếm chém xuống, khiến Bích Vân 1 rung lắc, khoang chứa đan dược nứt một mảng.
Tình thế ngày càng nguy kịch. Thu Thủy, lòng đau như cắt, nghĩ: “Hơn trăm năm, ta đã sống trong vô vọng. Giờ ta có tông môn, ta không thể để mọi người thất bại vì ta!” Nàng cắn răng, đưa ra hạ sách: “Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, vứt hết đan dược xuống! Dùng chúng để đánh lạc hướng bọn cướp!” Tiểu Hồng tái mặt: “Thu Thủy tỷ, đó là toàn bộ Hồi Linh Đan và Tăng Khí Đan! Tông môn sẽ trách chúng ta!” Tiểu Thanh, nước mắt lăn dài: “Nhưng nếu không làm, chúng ta sẽ chết!” Thu Thủy, giọng kiên quyết: “Linh thạch có thể kiếm lại, nhưng mạng sống thì không! Làm ngay!” Dù đau lòng, ba nữ đệ tử tuân lệnh, mở khoang chứa, ném hàng chục lọ Hồi Linh Đan và Tăng Khí Đan xuống rừng. Những lọ đan lấp lánh rơi vãi, thu hút hơn hai mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ và vài Trúc Cơ kỳ lao xuống nhặt, bỏ lại phi thuyền. Nhưng Hắc Phượng, ánh mắt sắc lạnh, vẫn bám sát.
Thu Thủy, thấy Hắc Phượng vẫn đuổi theo, lòng ngập sợ hãi nhưng rực cháy quyết tâm: “Ta không thể để tông môn thất bại! Kim Bằng Tăng Tốc Trận là hy vọng cuối cùng!” Nàng quay sang Tiểu Kim, con Kim Bằng đang ngồi ở ghế lái, hét lên: “Tiểu Kim, sẵn sàng đi! Chúng ta phải thoát!” Nàng ngồi lên Tiểu Kim, để dương vật khổng lồ lấp lánh ánh kim loại đâm sâu vào âm hộ, hét lên: “Tiểu Kim… cho ta linh khí… đẩy con thuyền đi!” Nàng dập mông điên cuồng, âm hộ siết chặt dương vật, mỗi nhịp đâm khiến nàng rên rỉ dâm dục: “Sướng… mạnh hơn… ta cần tất cả sức mạnh của ngươi!” Tiểu Kim gầm nhẹ, đôi cánh rung lên, linh khí cuồng bạo truyền qua cơ thể nàng vào trận pháp.
Thu Thủy, trong cơn dục vọng mãnh liệt, lòng rối bời: “Hơn trăm năm, ta đã sống trong sợ hãi cái chết. Giờ ta phải sống, vì tông môn, vì chính ta!” Nàng cong người, ngực rung lên dữ dội, mồ hôi chảy dài, âm hộ co bóp điên cuồng quanh dương vật Tiểu Kim. Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết, đứng trong khoang lái, ánh mắt kinh ngạc nhưng đầy hy vọng: “Thu Thủy tỷ, nhanh lên! Hắc Phượng sắp đuổi kịp!” Hắc Phượng, trên phi kiếm, bắn ra một đạo hắc quang, suýt trúng đuôi thuyền, khiến Bích Vân 1 rung lắc. Thu Thủy, cảm nhận áp lực, hét lên: “Tiểu Kim… nhanh hơn nữa!” Nàng dập mông mạnh hơn, âm hộ ướt sũng, tiếng rên hòa quyện với tiếng gầm của Tiểu Kim. Linh khí từ Tiểu Kim tràn vào đan điền nàng, kích hoạt trận pháp đến cực hạn. Khi dục vọng của cả hai đạt đỉnh, Thu Thủy lên đỉnh, hét lên: “A… sướng quá!” Tiểu Kim gầm vang, xuất tinh, tinh khí nóng bỏng tràn vào âm hộ nàng, khiến trận pháp bùng nổ. Bích Vân 1 rung lên dữ dội, bắn vọt về phía trước với tốc độ gấp năm lần, bỏ xa Hắc Phượng trong chớp mắt.
Hắc Phượng, trên phi kiếm, ánh mắt giận dữ nhưng bất lực, chỉ có thể gầm lên: “Đám Bích Nguyệt Tông … các ngươi may mắn lần này!” Nàng ngừng truy đuổi, quay lại nhặt đan dược rơi vãi. Thu Thủy, thở hổn hển, cơ thể nhớt nháp mồ hôi và tinh khí, ngã xuống ghế lái, lòng ngập hạnh phúc: “Ta làm được… Ta đã cứu con thuyền, cứu tông môn!” Nàng nhìn Tiểu Kim, mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Kim. Công sức của ta cuối cùng cũng phát huy tác dụng!” Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết chạy đến, ôm lấy nàng, giọng nghẹn ngào: “Thu Thủy tỷ, tỷ thật sự là cứu tinh của chúng ta!” Thu Thủy, nước mắt lăn dài, nghĩ: “Hơn trăm năm, ta chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn và tự hào như thế này. Hợp Hoan Tông là nhà của ta!”
Bích Vân 1 an toàn trở về Hợp Hoan Tông, dù mất toàn bộ đan dược. Thu Thủy, cùng Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết, quỳ trước tôi, Lục Vân, trong đại sảnh lụa đỏ. Thu Thủy, giọng run rẩy: “Tông chủ, chúng ta bị nhóm cướp do một tu sĩ Kim Đan dẫn đầu tấn công. Để bảo vệ con thuyền và mạng sống, ta đã ra lệnh vứt bỏ đan dược. Xin tông chủ trách phạt!” Tôi, nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Thu Thủy, ngươi đã cứu phi thuyền và chị em. Linh thạch có thể kiếm lại, nhưng mạng sống thì không. Ngươi làm tốt lắm.” Lý Linh Ngọc, đứng bên cạnh, gật đầu: “Kim Bằng Tăng Tốc Trận của ngươi là báu vật. Nếu không có nó, chúng ta đã mất tất cả.” Thu Thủy, nước mắt lăn dài, dập đầu: “Đa tạ tông chủ, đa tạ Linh Ngọc tiền bối! Ta thề sẽ tiếp tục cống hiến cho tông môn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com