Bắt đầu sinh tồn trong thế giới tu tiên
Đêm tôi rời Hồng Phấn Lâu, tôi đứng dưới ánh trăng, cảm nhận luồng linh khí yếu ớt của Luyện Khí kỳ sơ giai chảy trong kinh mạch. Tôi biết mình đã bước vào con đường tu tiên, nhưng cái giá phải trả để có được sức mạnh này khiến lòng tôi lạnh lẽo. Nhìn vào tấm gương đồng cũ kỹ, tôi thấy một khuôn mặt đã bị năm tháng và đau khổ làm hao mòn. Nếu muốn tiếp tục con đường này, tôi cần không chỉ sức mạnh, mà cả sự quyến rũ – thứ vũ khí duy nhất của một nữ tử như tôi trên con đường ma đạo. Quyển bí kíp Hợp Hoan Tông có một chương đặc biệt, dạy cách dùng tinh khí cải thiện nhan sắc, khiến cơ thể trẻ trung và quyến rũ hơn. Tôi cắn răng, vận công pháp, dẫn dắt tinh khí tích lũy được trong mười năm qua nuôi dưỡng làn da, mái tóc, và đôi mắt. Sau nhiều ngày đau đớn, khi tôi nhìn lại mình trong gương, một nữ tử với làn da mịn màng, đôi mắt long lanh như nước hồ thu hiện ra. Tôi trông như mới đôi mươi, nhưng ánh mắt vẫn mang theo nỗi hận thù không thể che giấu.
Tôi bắt đầu hành trình của mình như một tán tu – một kẻ tu luyện lang thang, không tông môn, không chỗ dựa. Con đường này đầy gian khó, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Thanh Vân Tông, những kẻ đã tàn sát gia đình tôi, vẫn ở đó, cao cao tại thượng. Tôi cần mạnh hơn, mạnh đến mức có thể khiến chúng quỳ dưới chân mình
Con đường của một tán tu là một chuỗi những ngày tháng tranh đấu với sự khan hiếm. Tài nguyên tu luyện – đan dược, linh thạch, bí kíp – gần như không tồn tại với những kẻ như tôi. Các khu chợ đen, nơi tán tu tụ họp, luôn đầy rẫy nguy hiểm. Những kẻ mạnh cướp bóc kẻ yếu, những kẻ yếu tìm cách lừa gạt để sống sót. Tôi, một nữ tử Luyện Khí kỳ sơ giai, chỉ có nhan sắc và công pháp Hợp Hoan Tông làm vốn liếng. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng, để có được dù chỉ một viên đan dược cấp thấp hay vài mảnh linh thạch, tôi phải đánh đổi thân thể mình.
Lần đầu tiên, tôi tiếp cận một nam tán tu Luyện Khí kỳ trung giai tại một khu chợ đen ở thành Hắc Thạch. Hắn là một gã trung niên với khuôn mặt đầy sẹo, ánh mắt thèm thuồng khi nhìn tôi. Tôi mỉm cười, dùng sự quyến rũ mà công pháp ban tặng, mời hắn đến một tửu quán nhỏ. Đêm đó, tôi hút tinh khí của hắn, đổi lấy ba viên linh thạch và một bình đan dược tạp chất. Khi hắn rời đi, yếu ớt và mơ màng, tôi cảm thấy một chút thỏa mãn, nhưng cũng là một vết rạn mới trong tâm hồn. Tôi tự nhủ: “Đây chỉ là một giao dịch. Ta không còn là Lục Vân của ngày xưa. Ta là một kẻ báo thù.”
Những năm sau đó, tôi sống như một bóng ma, lang thang từ thành này sang thành khác, từ khu rừng hoang vu đến những hang động ẩm thấp. Tôi tiếp cận các nam tán tu, từ những kẻ Luyện Khí kỳ như tôi đến những người đã đạt Trúc Cơ kỳ sơ giai. Mỗi lần quan hệ, tôi hút tinh khí, đổi lấy tài nguyên hoặc bí mật về tu luyện. Có kẻ đối xử với tôi như món hàng, có kẻ tỏ ra thương hại, nhưng tôi không cần lòng thương. Tôi chỉ cần linh thạch, đan dược, và bất cứ thứ gì giúp tôi mạnh hơn. Mỗi đêm, khi ngồi vận công trong những hang đá lạnh lẽo, tôi cảm nhận tu vi mình tăng lên từng chút, nhưng trái tim tôi ngày càng trống rỗng. Tôi thường mơ thấy chồng và con trai, nhưng giờ đây, họ không còn nhìn tôi với ánh mắt thất vọng. Họ chỉ im lặng, như những bóng ma xa xôi, nhắc nhở tôi về lý do tôi vẫn tiếp tục.
Sau mười năm lang thang, tôi đạt đến Luyện Khí kỳ trung giai, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ. Công pháp Hợp Hoan Tông tuy giúp tôi tu luyện nhanh hơn người thường, nhưng việc liên tục hút tinh khí khiến cơ thể tôi đôi khi rơi vào trạng thái mất cân bằng. Có lần, tôi suýt tẩu hỏa nhập ma khi cố hút tinh khí của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ giai. Hắn phát hiện ra, nổi giận đuổi giết tôi. Tôi phải trốn trong rừng sâu suốt ba tháng, sống nhờ thảo dược và nước suối, mới thoát khỏi lưỡi kiếm của hắn. Từ đó, tôi cẩn thận hơn, chỉ chọn những mục tiêu yếu hơn hoặc không đủ tỉnh táo để nhận ra sự bất thường.
Tôi cũng học được cách sinh tồn trong thế giới tàn khốc của tán tu. Tôi mua một thanh kiếm pháp khí cấp thấp, luyện tập kiếm thuật cơ bản từ một bí kíp rẻ tiền nhặt được ở chợ đen. Tôi học cách ngụy trang, cách che giấu tu vi, và cách phát hiện cạm bẫy. Nhưng dù tôi có mạnh hơn, tài nguyên vẫn luôn thiếu thốn. Một viên đan dược Trúc Cơ, thứ tôi cần để đột phá, có giá bằng cả một gia tài mà một tán tu như tôi không bao giờ mơ tới. Tôi tiếp tục đánh đổi, tiếp tục lang thang, nhưng mục tiêu báo thù dường như ngày càng xa vời. Có những đêm, tôi ngồi bên đống lửa, nhìn ánh sáng lập lòe, tự hỏi liệu mình có thể sống sót đến ngày đối mặt Thanh Vân Tông hay không.
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn. Những nam tu sĩ tôi gặp chỉ coi tôi như một công cụ thỏa mãn dục vọng. Những nữ tán tu khác xa lánh tôi, gọi tôi là “yêu nữ” vì nhan sắc không tàn phai và cách tôi kiếm tài nguyên. Tôi không trách họ. Tôi đã chọn con đường này, và tôi sẽ đi đến cùng. Nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc yếu đuối, tôi ôm lấy mình, khóc trong im lặng, nhớ về những ngày hạnh phúc bên chồng con. Những giọt nước mắt ấy nhanh chóng khô đi, nhường chỗ cho ngọn lửa hận thù. Tôi không thể dừng lại. Không được phép dừng lại.
Đến năm thứ hai mươi, tôi đã đạt Luyện Khí kỳ hậu giai, chỉ cách Trúc Cơ kỳ một bước nhỏ. Nhưng bước nhỏ ấy lại là một bức tường không thể vượt qua với một tán tu như tôi. Tôi đã gần sáu mươi tuổi, nhưng nhờ công pháp Hợp Hoan Tông, tôi vẫn trông như một nữ tử đôi mươi. Nhan sắc ấy là lợi thế duy nhất của tôi, nhưng cũng là lời nguyền. Mỗi lần nhìn vào gương, tôi thấy một người xa lạ – một Lục Vân đã đánh mất chính mình.
Tôi tiếp tục hành trình, nhưng sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm. Tôi đã đi qua hàng chục thành trì, hàng trăm khu chợ đen, gặp vô số tu sĩ. Tôi đã hút tinh khí của hàng trăm người, đổi lấy từng chút tài nguyên nhỏ nhoi. Có lần, tôi suýt chết khi cố cướp một bình đan dược từ một nhóm tán tu. Có lần, tôi bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ giai ép buộc, và chỉ thoát được nhờ giả vờ quy phục. Mỗi lần như vậy, tôi càng thêm quyết tâm, nhưng cũng càng thêm tuyệt vọng. Con đường báo thù dường như bất khả thi.
Rồi một ngày, tại một khu chợ đen ở thành Vụ Giang, tôi nghe được tin tức về một tông môn nhỏ đang suy tàn – Bích Nguyệt Tông. Tông môn này chỉ còn sáu nữ tu sĩ, tất cả đều là tán tu tụ hợp lại, và họ đang tổ chức kỳ thi tuyển để tìm thêm thành viên. Phần thưởng cho người vượt qua là một viên đan dược Trúc Cơ và sự bảo hộ của tông môn. Tôi biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Một tông môn, dù nhỏ bé, cũng có thể cho tôi chỗ dựa, tài nguyên, và thời gian để mạnh lên. Tôi quyết định tham gia.
Kỳ thi của Bích Nguyệt Tông diễn ra tại một thung lũng hẻo lánh, nơi có một ngôi miếu nhỏ làm tổng đàn tạm thời. Sáu nữ tu sĩ của tông môn – từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ sơ giai – đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng quan sát đám tán tu tụ tập. Hơn ba mươi người tham gia, phần lớn là nữ tử trẻ tuổi, nhưng cũng có vài người lớn tuổi hơn như tôi. Bài thi gồm ba phần: kiểm tra tu vi, đấu pháp, và thử thách tâm tính
Phần kiểm tra tu vi, tôi dễ dàng vượt qua nhờ Luyện Khí kỳ hậu giai. Phần đấu pháp, tôi sử dụng kiếm thuật cơ bản và một ít thủ thuật từ công pháp Hợp Hoan Tông để đánh bại đối thủ – một nữ tử Luyện Khí kỳ trung giai. Tôi không dám lộ công pháp thật, chỉ dùng một phần nhỏ để tăng cường tốc độ và sức mạnh. Phần thử thách tâm tính là khó nhất. Tôi bị đưa vào một ảo cảnh, nơi tôi thấy lại cảnh làng mình bị tàn sát. Chồng tôi, con tôi, tất cả hiện ra, cầu xin tôi dừng lại, bảo rằng tôi đã trở thành quỷ dữ. Tôi run rẩy, suýt gục ngã, nhưng rồi tôi cắn môi đến chảy máu, hét lên: “Ta không dừng lại! Ta phải báo thù!” Ảo cảnh tan biến, và tôi thấy ánh mắt của sáu nữ tu sĩ nhìn mình với chút kinh ngạc.
Cuối cùng, chỉ ba người vượt qua, trong đó có tôi. Nữ tu sĩ dẫn đầu, một người phụ nữ Trúc Cơ kỳ sơ giai tên Tử Hà, trao cho tôi một viên đan dược Trúc Cơ và một tấm lệnh bài của Bích Nguyệt Tông. “Từ nay, ngươi là đệ tử của chúng ta,” bà nói, giọng nghiêm nghị. “Nhưng nhớ, tông môn này không mạnh, và chúng ta chỉ tồn tại nhờ đoàn kết. Nếu ngươi có ý phản bội, đừng trách ta vô tình.”
Tôi quỳ xuống, nhận lệnh bài, lòng dâng trào cảm xúc. Hai mươi năm lang thang, hai mươi năm đánh đổi, cuối cùng tôi cũng có một chỗ đứng, dù chỉ là một tông môn nhỏ bé. Tôi biết con đường phía trước vẫn gian nan, nhưng giờ đây, tôi có cơ hội. Tôi sẽ dùng Bích Nguyệt Tông làm bàn đạp, tích lũy sức mạnh, và một ngày nào đó, tôi sẽ khiến Thanh Vân Tông trả giá.
Tôi nắm chặt viên đan dược Trúc Cơ, ánh mắt lạnh như băng. Hành trình báo thù của tôi, giờ đã bước sang một chương mới.
Khi tôi, Lục Vân, trở thành đệ tử của Bích Nguyệt Tông, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng có một chỗ dựa. Ngôi miếu nhỏ trong thung lũng hẻo lánh, nơi sáu nữ tu sĩ dẫn đầu sinh sống, là tổng đàn của tông môn. So với cuộc sống lang thang làm tán tu, tài nguyên ở đây tốt hơn nhiều. Mỗi tháng, tôi được cấp một viên đan dược Luyện Khí cấp thấp và vài mảnh linh thạch. Bích Nguyệt Tông tuy suy tàn, nhưng vẫn có một mảnh linh điền nhỏ và một lò luyện đan cũ kỹ, đủ để các đệ tử duy trì tu luyện. Tuy nhiên, với công pháp Hợp Hoan Tông của tôi, đan dược và linh thạch chỉ là phụ trợ. Thứ tôi thực sự cần là tinh khí của nam nhân – thứ mà ở một tông môn toàn nữ tử như Bích Nguyệt Tông gần như không thể tìm thấy.
Bích Nguyệt Tông có quy tắc nghiêm ngặt: các đệ tử phải cùng nhau làm nhiệm vụ, đóng góp tài nguyên và bảo vệ lẫn nhau. Tôi được phân công chăm sóc linh điền, một công việc đơn giản nhưng tốn thời gian. Những lúc rảnh rỗi, tôi lén lút tu luyện công pháp Hợp Hoan Tông trong căn phòng nhỏ của mình, dùng tinh khí tích lũy từ trước để củng cố tu vi Luyện Khí kỳ hậu giai. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng lượng tinh khí còn lại từ những năm lang thang không đủ để duy trì tốc độ tu luyện. Nếu muốn tiến bộ, tôi phải ra ngoài tìm kiếm.
Tôi bắt đầu xin phép rời tông môn với lý do “thu thập dược liệu” hoặc “tìm hiểu tin tức”. Tử Hà, tông chủ Trúc Cơ kỳ sơ giai, luôn nhìn tôi với ánh mắt dò xét nhưng không ngăn cản. Tôi đến các thành trì gần đó, thường là những khu chợ đen hoặc tửu quán đông đúc, nơi nam tu sĩ tụ tập. Tôi dùng nhan sắc trẻ trung – nhờ công pháp Hợp Hoan Tông duy trì – để tiếp cận họ. Một gã thương nhân, một tán tu Luyện Khí kỳ, hay thậm chí một đệ tử ngoại môn của tông môn khác, tất cả đều là mục tiêu. Tôi mỉm cười, dùng lời nói ngọt ngào, và dẫn họ vào những góc khuất. Mỗi lần hút tinh khí, tôi cảm nhận tu vi của mình tăng lên một chút, nhưng trái tim lại thêm một vết sẹo. Tôi tự nhủ đây chỉ là phương tiện để đạt được mục tiêu: báo thù Thanh Vân Tông.
Những chuyến đi này không dễ dàng. Có lần, một tu sĩ Luyện Khí kỳ hậu giai nghi ngờ tôi sau khi bị hút tinh khí. Hắn đuổi theo, buộc tôi phải dùng kiếm pháp và tốc độ để trốn thoát. Tôi học cách cẩn thận hơn, chọn những mục tiêu yếu hơn hoặc say rượu, và luôn che giấu tung tích. Nhưng mỗi lần trở về tông môn, tôi phải đối mặt với ánh mắt tò mò của các đồng môn. “Sao ngươi tiến bộ nhanh vậy?” một sư tỷ tên Thanh Liên, Luyện Khí kỳ đỉnh phong, từng hỏi tôi trong lúc dùng bữa. “Ta thấy ngươi mới vào tông môn có vài năm, mà tu vi đã gần bằng ta rồi.” Tôi cười nhạt, nói rằng mình chỉ chăm chỉ tu luyện và gặp chút may mắn khi tìm được dược liệu. Nhưng tôi biết Thanh Liên và vài người khác không tin. Họ bắt đầu để ý tôi, cố dò hỏi về phương pháp tu luyện. Tôi giữ kín bí mật, không bao giờ để lộ công pháp Hợp Hoan Tông. Nếu họ biết tôi tu luyện ma công, không chỉ tôi bị đuổi khỏi tông môn, mà có lẽ cả tính mạng cũng khó giữ.
Nhờ công pháp Hợp Hoan Tông, tôi tiến bộ vượt bậc. Sau mười năm, tôi đạt đến Luyện Khí kỳ đỉnh phong, chỉ cách Trúc Cơ kỳ một bước nhỏ. Các đồng môn ngày càng ngạc nhiên, thậm chí ghen tị. Tử Hà từng gọi tôi vào hỏi riêng: “Lục Vân, ngươi có bí mật gì mà không chia sẻ với tông môn?” Tôi quỳ xuống, thề rằng mình chỉ dựa vào nỗ lực và chút cơ duyên. Bà không hỏi thêm, nhưng ánh mắt bà khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi biết mình phải cẩn thận hơn nữa. Tôi giảm tần suất ra ngoài, chỉ rời tông môn khi thực sự cần thiết, và tập trung vào việc luyện kiếm thuật và học các bí kíp cơ bản của Bích Nguyệt Tông để che giấu công pháp thật.
Nhưng khó khăn lớn nhất không phải là sự nghi ngờ của đồng môn, mà là thiếu hụt tinh khí. Ở Bích Nguyệt Tông, tôi không thể tìm được nguồn tinh khí dồi dào. Mỗi lần ra ngoài, tôi chỉ hút được lượng nhỏ từ những tu sĩ yếu ớt, không đủ để đẩy tôi qua ngưỡng Trúc Cơ. Theo bí kíp Hợp Hoan Tông, để đột phá Trúc Cơ, tôi cần một nguồn tinh khí mạnh mẽ và liên tục trong suốt quá trình, điều mà những nam tu sĩ bình thường không thể cung cấp. Tôi bắt đầu tuyệt vọng. Hai mươi năm lang thang, mười năm ở tông môn, tôi đã đánh đổi quá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ sức mạnh để đối mặt Thanh Vân Tông. Tôi cần một cơ hội, một bước ngoặt để thay đổi tất cả.
Một ngày, Tử Hà triệu tập tất cả đệ tử đến đại sảnh. “Một bí cảnh cổ xưa vừa xuất hiện ở dãy núi Hắc Vân, cách đây ba ngày đường,” bà nói. “Các tông môn nhỏ và tán tu đang tụ tập để khám phá. Bích Nguyệt Tông chúng ta sẽ cử ba người tham gia. Đây là cơ hội để tìm tài nguyên quý giá, nhưng cũng đầy nguy hiểm.” Tôi xung phong ngay lập tức. Không chỉ vì bí cảnh có thể chứa đan dược Trúc Cơ hay linh thạch, mà vì tôi hy vọng sẽ tìm được một nguồn tinh khí đủ mạnh để giúp tôi đột phá.
Tôi được chọn cùng Thanh Liên và một đệ tử khác tên Tiểu Mai, cả hai đều là Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Chúng tôi lên đường, mang theo pháp khí và một ít đan dược. Dọc đường, tôi giữ khoảng cách với hai người, tránh để họ nghi ngờ. Khi đến dãy núi Hắc Vân, bí cảnh đã thu hút hàng trăm tu sĩ, từ tán tu đến đệ tử của các tông môn nhỏ. Bí cảnh này là một khu rừng cổ xưa, đầy sương mù và linh khí nồng đậm, ẩn chứa cả bảo vật lẫn nguy hiểm. Tôi đi cùng Thanh Liên và Tiểu Mai, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến mục tiêu của mình: tìm một nguồn tinh khí dồi dào.
Trong bí cảnh, chúng tôi đối mặt với nhiều thử thách: cạm bẫy trận pháp, yêu thú cấp thấp, và cả những tu sĩ khác sẵn sàng cướp bóc. Tôi dùng kiếm thuật và sự khéo léo để bảo vệ nhóm, nhưng luôn tìm cơ hội tách ra một mình. Một đêm, khi đang đi sâu vào rừng, tôi cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ, mạnh mẽ và nguyên sơ. Tôi lần theo nó, đến một hang động ẩn sau thác nước. Bên trong, tôi thấy một linh thú kỳ lạ – một con Huyền Linh Hổ, to lớn, lông trắng như tuyết, đôi mắt lấp lánh như ngọc. Theo bí kíp Hợp Hoan Tông, có những linh thú đặc biệt sở hữu tinh khí mạnh hơn cả tu sĩ nhân loại, và Huyền Linh Hổ là một trong số đó. Nếu tôi có thể hấp thu tinh khí của nó, không chỉ tôi có thể đột phá Trúc Cơ, mà tu vi còn có thể tiến xa hơn
Nhưng Huyền Linh Hổ không dễ đối phó. Nó có tu vi tương đương Trúc Cơ kỳ sơ giai, mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi không dám trực tiếp đối đầu, thay vào đó dùng nhan sắc và công pháp Hợp Hoan Tông để phóng ra một luồng mê hương đặc biệt, khiến linh thú mất đi sự hung dữ. Tôi cẩn thận tiếp cận, dùng công pháp để liên kết với linh khí của nó. Quá trình này kéo dài hàng giờ, vừa nguy hiểm vừa kiệt sức. Khi tôi hấp thu tinh khí của Huyền Linh Hổ, cơ thể tôi như bùng nổ linh khí. Tôi ngồi xuống, vận công, cảm nhận rào cản Trúc Cơ kỳ vỡ tan. Linh khí trong cơ thể ngưng tụ thành một luồng xoáy, đánh dấu sự đột phá lên Trúc Cơ kỳ sơ giai.
Khi tôi mở mắt, Huyền Linh Hổ đã kiệt sức, nhưng vẫn sống. Tôi không giết nó, mà lặng lẽ rời đi, mang theo một viên linh châu nhỏ mà nó để lại – một bảo vật chứa đựng tinh khí dư thừa. Tôi trở về nhóm, giấu kín sự đột phá của mình. Thanh Liên và Tiểu Mai chỉ nghĩ tôi tìm được một ít dược liệu, không nghi ngờ gì. Chúng tôi rời bí cảnh với vài bảo vật nhỏ, nhưng với tôi, thu hoạch lớn nhất là tu vi Trúc Cơ và viên linh châu – thứ sẽ giúp tôi tiếp tục tu luyện trong tương lai.
Trở về Bích Nguyệt Tông, tôi che giấu tu vi Trúc Cơ, chỉ để lộ Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Tôi biết nếu lộ ra sức mạnh thật, sự nghi ngờ của đồng môn sẽ càng tăng. Nhưng trong lòng, tôi tràn đầy tự tin. Tôi đã vượt qua một ngưỡng quan trọng, và con đường báo thù giờ đây gần hơn bao giờ hết. Thanh Vân Tông, những kẻ đã phá hủy cuộc đời tôi, sẽ sớm phải đối mặt với tôi – một Lục Vân không còn là phàm nhân yếu đuối, mà là một ma nữ Trúc Cơ, mang trong mình ngọn lửa hận thù không bao giờ tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com