Đan Tiểu Nhi và Mộc Như Tuyết
Khi Đan Vân Tông sụp đổ dưới sự liên thủ tàn bạo của ba thế lực lớn – Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, và Huyết Hà Tông – Mộc Như Tuyết, tu sĩ Trúc Cơ kỳ trung giai, và con gái nàng, Đan Tiểu Nhi, rơi vào cảnh chạy trốn đầy tuyệt vọng. Ba năm trước, Huyền Thiên Tông dẫn đầu cuộc tấn công, kiếm khí sắc bén chém nát đại sảnh Đan Vân Tông, giết chết tông chủ và các trưởng lão trong một đêm. Lôi Vân Môn, với lôi điện cuồng bạo, phá hủy đan lư quý giá, thiêu rụi kho linh thảo thành tro. Huyết Hà Tông, tàn nhẫn nhất, sử dụng huyết trận hút máu hàng trăm đệ tử, biến sân tông môn thành biển máu đỏ thẫm. Mộc Như Tuyết, từng là trưởng lão luyện đan được kính trọng, ôm Tiểu Nhi, lúc đó mới 17 tuổi, chạy trốn qua màn mưa máu, lòng đau như cắt: “Đan Vân Tông… nhà của ta… chỉ còn là đống tro tàn!” Nàng, với mái tóc đen điểm bạc, khuôn mặt sắc sảo giờ hốc hác, thề sẽ bảo vệ con gái, dù phải hy sinh tất cả.
Suốt mấy năm chạy trốn là chuỗi ngày đầy gian khổ. Họ lẩn trốn trong rừng sâu, hang động ẩm ướt, và những thôn làng hẻo lánh ở Đại Sâm Lâm. Mộc Như Tuyết, từng đứng trước đan lư tỏa hương, giờ mặc áo choàng rách nát, che giấu Tiểu Nhi dưới mũ trùm, lén mua linh thảo ở chợ đen để luyện đan dược cấp thấp, duy trì linh lực. Mỗi đêm, nàng ngồi bên đống lửa nhỏ, nhìn Tiểu Nhi ngủ, lòng ngập oán hận: “Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, Huyết Hà Tông… các ngươi cướp đi tất cả! Ta sẽ khiến các ngươi trả giá!” Nhưng nỗi sợ hãi cũng gặm nhấm nàng: “Tiểu Nhi còn quá trẻ, nếu ta chết, ai sẽ bảo vệ con bé?” Một lần, họ bị tu sĩ Huyết Hà Tông phát hiện trong rừng. Như Tuyết tung pháp trận hỏa diễm, hy sinh một cánh tay linh khí, máu chảy đầm đìa, để đánh lạc hướng, kéo Tiểu Nhi chạy thoát. Trong hang động lạnh lẽo, nàng ôm con, nước mắt lăn dài: “Mẹ xin lỗi, Tiểu Nhi… Mẹ không thể cho con một mái nhà!” Tiểu Nhi, nhờ đan dược sót lại, đạt Luyện Khí kỳ sơ giai, ánh mắt sáng rực: “Mẹ, con sẽ luyện đan giỏi như mẹ, tái lập Đan Vân Tông!” Nhưng Như Tuyết, lòng nặng trĩu, sợ con gái sẽ bị hận thù nuốt chửng, hoặc tệ hơn, bị cám dỗ bởi dục vọng và quyền lực.
Một đêm mưa tầm tã, họ suýt bị yêu thú Luyện Khí kỳ tấn công. Như Tuyết, linh lực cạn kiệt, nuốt Tăng Khí Đan, bạo phát sức mạnh, chém chết yêu thú, nhưng ngã xuống, máu loang trên đất. Tiểu Nhi, khóc nức nở, ôm mẹ: “Mẹ, mẹ không được chết!” Như Tuyết, tỉnh lại, nhìn con, lòng đau đớn: “Ta không thể để Tiểu Nhi lớn lên trong cảnh này… Ta phải tìm nơi an toàn!” Nàng quyết tâm tìm đồng môn cũ, hy vọng tái hợp để bảo vệ con gái và phục hưng Đan Vân Tông.
Tại một khu chợ nhỏ ở Vụ Lâm, Tiểu Nhi, che mặt dưới mũ trùm, phát hiện một tán tu râu xồm bán Hồi Linh Đan với giá rẻ bất thường – chỉ bằng một phần năm đan dược Đan Vân Tông. Nàng kéo mẹ, thì thầm: “Mẹ, đan này… giống của tông môn ta!” Mộc Như Tuyết, ánh mắt sắc lạnh, mua một lọ, nghiền nát một viên, ngửi mùi linh thảo, lòng rối bời: “Bí pháp luyện đan này… là của Đan Vân Tông! Nhưng linh thảo chất lượng kém, tay nghề non nớt. Ai dám dùng bí pháp của ta?” Nàng, từng là bậc thầy luyện đan, cảm thấy nhục nhã xen lẫn hy vọng: “Một đệ tử sống sót đã tiết lộ bí pháp… Ta phải tìm họ, dù để hợp sức hay trừng phạt!” Tiểu Nhi, ánh mắt sáng lên: “Mẹ, nếu tìm được đồng môn, chúng ta có thể tái lập tông môn!” Nhưng Như Tuyết, lòng đầy nghi ngờ, nghĩ: “Kẻ này bán rẻ bí pháp, chắc đã phản bội. Ta phải cẩn thận.”
Sau nhiều ngày dò hỏi, lẩn tránh tu sĩ Lôi Vân Môn tuần tra, hai mẹ con biết đan dược đến từ Bích Nguyệt Tông, một tông môn nhỏ gồm toàn nữ. Như Tuyết, lòng xen lẫn hy vọng và lo âu, nghĩ: “Bích Nguyệt Tông… một tông môn toàn nữ, chắc chắn không đơn giản. Nhưng nếu có đệ tử cũ ở đó, ta phải gặp họ.” Nhưng nàng giấu kín, sợ mẹ biết sẽ nổi giận. Hai mẹ con vượt rừng sâu, suýt bị tu sĩ Huyền Thiên Tông phát hiện, cuối cùng đến được trụ sở Bích Nguyệt Tông, ẩn trong thung lũng mây mù.
Tại đại sảnh Bích Nguyệt Tông, lụa đỏ rực rỡ, mê hương nồng nặc, tôi, Lục Vân, trong váy lụa trắng bó sát, ngực căng tròn rung nhẹ, chào đón: “Tiểu Nhi, Như Tuyết tiền bối, đã lâu không gặp! Đan Vân Tông gặp đại nạn, ta rất tiếc.” Tiểu Nhi, mắt sáng rực, lao đến ôm tôi: “Vân tỷ, muội nhớ tỷ quá! Tỷ giờ là tông chủ, thật tuyệt!” Nhưng Mộc Như Tuyết, ánh mắt lạnh lùng, dò xét: “Trúc Cơ kỳ sơ giai đỉnh phong… Tu vi thấp như vậy, làm sao dẫn dắt tông môn? Bích Nguyệt Tông này… có gì mờ ám!” Nàng giữ vẻ lịch sự, nhưng lòng nghĩ: “Lục Vân quá trẻ, không đáng tin. Ta phải bảo vệ Tiểu Nhi.”
Trong buổi trò chuyện, Tiểu Nhi ôn lại chuyện cũ, giọng nghẹn ngào: “Vân tỷ, Đan Vân Tông bị Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, Huyết Hà Tông hủy diệt… Muội thề sẽ báo thù!” Tôi gật đầu, an ủi cô bé: “Tiểu Nhi, ta cũng mang thù với các thế lực đó. Bích Nguyệt Tông là nơi an toàn. Hai người có thể ở lại.” Như Tuyết, dù nghi ngờ, đồng ý tạm thời, nhưng lòng nghĩ: “Ta phải điều tra rõ nơi này trước khi để Tiểu Nhi ở lại.”
Đêm đó, khi Tiểu Nhi ngủ, Như Tuyết lén rời phòng, vận linh khí che giấu khí tức, theo dõi các nữ đệ tử đến làm việc tại Bích Nguyệt Lâu. Ẩn sau của sổ, nàng kinh hãi chứng kiến cảnh thác loạn: hàng chục nữ đệ tử Hợp Hoan Tông, trần truồng, ngực căng mọng rung lên, âm hộ ướt sũng, giao hợp điên cuồng trong Dâm Nữ Trận. Lý Linh Ngọc, cưỡi Tiểu Kim, dập mông mạnh mẽ, rên rỉ dâm dục: “Sướng… Tiểu Kim… đâm sâu hơn!” Tiểu Mai, trên Thạch Hỏa Nhân, ngực rung dữ dội, hét: “Cho ta linh khí… ta muốn đột phá!” Thanh Liên, cưỡi Đồng Tử Thi Oán, âm hộ co bóp, rên: “Lạnh quá… mạnh hơn!” Các tán tu, mắt đỏ ngầu, đâm dương vật vào âm hộ, hậu môn các nữ đệ tử, tiếng rên rỉ hòa quyện với tiếng va chạm cơ thể, mê hương khiến không khí rung động dục vọng. Như Tuyết, mặt tái nhợt, lùi lại, lòng gào thét: “Tông môn ma đạo! Đám nữ nhân này… suy đồi, không khác kỹ nữ! Ta không thể để Tiểu Nhi ở đây!”
Quay về phòng, thấy Tiểu Nhi nói chuyện thân mật với tôi, Như Tuyết giận dữ kéo con ra, chỉ vào tôi, hét: “Lục Vân, ngươi là đồ ma nữ! Ta thấy gì ngoài kia? Đệ tử của ngươi thác loạn, giao hợp với đàn ông, linh thú, như đám kỹ nữ! Ngươi định lôi kéo Tiểu Nhi vào con đường suy đồi này?” Tiểu Nhi, sốc, lắp bắp: “Mẹ… Vân tỷ không phải người xấu!” Tôi, đứng dậy, váy lụa rung nhẹ, giọng lạnh lùng: “Như Tuyết tiền bối, ngươi gọi chúng ta ma đạo, nhưng chúng ta không hại ai! Bích Nguyệt Tông sống hòa bình, vừa đánh bại Hắc Phượng, tên cướp khét tiếng. Trong khi đó, Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, Huyết Hà Tông – những tông môn ‘chính đạo’ – đã hủy diệt Đan Vân Tông, giết người thân của ngươi! Ngươi dám gọi ta suy đồi?” Như Tuyết, mặt đỏ bừng, gầm lên: “Đừng ngụy biện! Ngươi dùng dục vọng để tu luyện, lôi kéo đệ tử vào con đường dâm loạn! Ta không để Tiểu Nhi ở đây!” Tôi cười khinh miệt: “Ngươi sợ dục vọng? Nhưng chính dục vọng đã giúp chúng ta sống sót, mạnh mẽ hơn! Ngươi có gì? Chỉ là kẻ chạy trốn, không bảo vệ nổi con gái!” Như Tuyết, tức giận, vung tay định đánh, nhưng Tiểu Nhi ôm nàng, khóc: “Mẹ, dừng lại!” Như Tuyết, thở hổn hển, hét: “Lục Vân, cút ra!” Tôi rời đi, ánh mắt lạnh lùng: “Rồi ngươi sẽ phải hối hận.”
Trong phòng, Tiểu Nhi, nước mắt lăn dài, nhìn mẹ: “Mẹ, sao mẹ không tin Vân tỷ? Tỷ ấy cho chúng ta nơi trú ẩn!” Như Tuyết, giọng run rẩy: “Tiểu Nhi, con không hiểu! Bích Nguyệt Tông là tông môn ma đạo, đầy dục vọng! Ta thấy họ giao hợp với linh thú, đàn ông, như kỹ nữ! Nếu ở lại, con sẽ bị lôi kéo, trở thành như họ!” Nàng ôm con, lòng đau đớn: “Ta đã mất Đan Vân Tông, mất đồng môn… Ta không thể mất con! Ta phải đưa con rời khỏi đây!” Tiểu Nhi, cắn môi, im lặng, nhưng lòng rối bời: “Muội từng thấy Vân tỷ ở lầu xanh, cưỡi linh thú, rên rỉ dâm dục… Lòng muội tò mò, muốn thử cảm giác đó, cảm giác mạnh mẽ qua dục vọng… Nhưng mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận!” Nàng giấu kín, sợ mẹ thất vọng, nhưng lòng thoáng hối tiếc: “Nếu rời đi, muội sẽ không bao giờ biết cảm giác đó… Không bao giờ mạnh mẽ như Vân tỷ…”
Như Tuyết bắt đầu thu dọn, gói ngọc giản và đan dược, giọng kiên quyết: “Ngày mai, chúng ta rời đi. Ta sẽ tìm nơi an toàn, giúp con tái lập Đan Vân Tông. Bích Nguyệt Tông không phải nơi dành cho chúng ta!” Nàng nghĩ: “Ta không để Tiểu Nhi bị dục vọng nuốt chửng. Dù gian khó, ta sẽ bảo vệ sự trong sáng của con!” Nhưng nàng không biết, tôi, Lục Vân, đã ra lệnh cho Lý Linh Ngọc và Tử Hà bí mật theo dõi, đề phòng cho hai mẹ con họ.
Chưa đầy ba ngày sau khi Mộc Như Tuyết và Đan Tiểu Nhi rời Bích Nguyệt Tông, hai mẹ con bị phục kích trong một khu rừng thưa, sương mù dày đặc che phủ ánh trăng. Ba trưởng lão Kim Đan kỳ – Huyền Phong của Huyền Thiên Tông, Lôi Chấn của Lôi Vân Môn, và Huyết Ma của Huyết Hà Tông – xuất hiện, khí tức hung bạo làm đất trời rung chuyển. Huyền Phong, lão già tóc trắng, mắt sắc như kiếm, vung tay triệu kiếm khí dài mười trượng, chém nát cây cối xung quanh. Lôi Chấn, cơ thể bao phủ lôi điện tím rực, giơ tay gọi lôi cầu khổng lồ, sấm sét nổ vang. Huyết Ma, mắt đỏ như máu, phóng huyết khí hóa thành móng vuốt ma quái, mùi máu tanh nồng. Mộc Như Tuyết, tu vi Trúc Cơ kỳ trung giai, ôm chặt Tiểu Nhi, tung pháp trận hỏa diễm, nhưng kiếm khí của Huyền Phong xuyên thủng vai nàng, máu phun ra, nhuộm đỏ áo choàng. Nàng gào lên: “Tiểu Nhi, chạy!” Nhưng Tiểu Nhi, chỉ Luyện Khí kỳ sơ giai, chân run rẩy, mắt đẫm lệ: “Mẹ, con không bỏ mẹ!” Huyết Ma cười gằn: “Mộc Như Tuyết, giao bí pháp luyện đan, ta sẽ cho người chết một cách êm ái!” Như Tuyết, lòng đau như cắt, nghĩ: “Ta đã mất Đan Vân Tông, không thể mất Tiểu Nhi! Nhưng ta không đủ sức chống lại Kim Đan kỳ!” Nàng nuốt Tăng Khí Đan, linh lực bạo phát, nhưng bị lôi cầu của Lôi Chấn đánh trúng, ngã xuống, máu loang trên đất, ánh mắt tuyệt vọng: “Tiểu Nhi… mẹ xin lỗi…”
Ngay khi Huyền Phong giơ kiếm định kết liễu, Tử Hà và Lý Linh Ngọc, được tôi phái theo dõi, xuất hiện như chớp. Tử Hà, tu vi Kim Đan kỳ trung giai, tung chưởng hỏa diễm, ngọn lửa đỏ rực như phượng hoàng, đẩy lùi Huyền Phong, khiến lão lùi ba bước, áo rách tơi tả. Linh Ngọc, váy lụa đỏ bó sát, kích hoạt pháp trận giam cầm, dây linh khí đỏ rực trói chặt huyết khí của Huyết Ma, khiến lão gầm lên: “Đám ma nữ, dám cản ta?” Tử Hà, tóc tím tung bay, hét: “Như Tuyết, Tiểu Nhi, theo ta!” Linh Ngọc kéo hai mẹ con lên phi thuyền Bích Vân 1, lao về Hợp Hoan Tông. Như Tuyết, ôm Tiểu Nhi, lòng hỗn loạn: “Ta sai rồi… Bích Nguyệt Tông là nơi duy nhất an toàn! Nhưng ta đã xúc phạm Lục Vân…” Ba trưởng lão, tức giận, đuổi theo, khí tức Kim Đan kỳ khiến rừng sâu rung chuyển.
Tại tổng đàn Hợp Hoan Tông, ba trưởng lão đáp xuống, khí tức Kim Đan kỳ làm đất đá nứt vỡ, cây cối khô héo. Huyền Phong, giọng lạnh như băng: “Lục Vân, giao Mộc Như Tuyết và Đan Tiểu Nhi, hoặc Bích Nguyệt Tông sẽ thành tro!” Tôi, đứng trên đài cao, váy lụa trắng phất phơ, ngực căng tròn rung nhẹ, cười khinh miệt: “Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, Huyết Hà Tông? Các ngươi dám đến đây? Hợp Hoan Tông sẽ cho các ngươi thấy địa ngục!” Tôi ra lệnh: “Kích hoạt pháp trận! Toàn tông chiến đấu!” Các nữ đệ tử – Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, Tiểu Mai, Thanh Liên – triển khai pháp trận phòng ngự, ánh sáng đỏ rực bao phủ tông môn, mê hương nồng nặc lan tỏa. Hắc Phượng, nô lệ lầu xanh, đứng dưới đại sảnh, ánh mắt phức tạp, nghĩ: “Đối đầu với cả ba tu sĩ Kim đan ư, ta trong thời kỳ mạnh nhất của mình cũng chưa dám nghĩ đến điều đó, bọn họ lấy đâu ra cái tự tin như vậy chứ.” Mộc Như Tuyết, ôm Tiểu Nhi, lòng rối bời: “Ta đã sai khi rời đi… Nhưng Dâm Nữ Trận… bọn họ liệu có đáng để tin cậy?”
Ba trưởng lão, tức giận, lao vào tấn công, khói lửa mù mịt, tiếng nổ rung trời. Lý Linh Ngọc dẫn Tiểu Mai, Thanh Liên, và ba con Kim Bằng khởi động Dâm Nữ Trận đối đầu Huyền Phong. Họ cởi phăng váy lụa, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng mọng rung dữ dội, âm hộ ướt sũng lấp lánh dưới ánh linh thạch. Linh Ngọc, cưỡi Tiểu Kim, dập mông điên cuồng, âm hộ siết chặt dương vật khổng lồ, rên rỉ dâm dục: “Sướng… Tiểu Kim, cho ta linh khí!” Tiểu Mai, trên Tiểu Ngân, ngực rung lên theo nhịp dập, hét: “Huyền Phong, ngươi sẽ quỳ!” Thanh Liên, cưỡi Tiểu Đồng, cong người, âm hộ co bóp, rên: “Mạnh hơn… nghiền nát hắn!” Huyền Phong, sốc trước cảnh thác loạn, gầm lên: “Đám ma nữ đê tiện, dám dùng dục vọng đấu ta?” Nhưng hồng quang từ Dâm Nữ Trận, được tăng cường bởi dục vọng, hóa thành hàng trăm lưỡi dao sắc bén, chém nát kiếm khí của lão, khiến lão lùi lại, máu rỉ từ khóe miệng, ánh mắt kinh hãi: “Trận pháp này… không thể nào!”
Tử Hà, phối hợp với Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán, đối đầu Lôi Chấn. Thạch Hỏa Nhân, cơ thể rực cháy, phun lửa như núi lửa, cơ thể nóng bỏng tỏa linh khí, hỗ trợ Tử Hà tung chưởng hỏa diễm, thiêu cháy lôi cầu. Đồng Tử Thi Oán, khí âm hàn bao phủ, phóng móng vuốt băng giá, đóng băng chân Lôi Chấn. Tử Hà, váy tím tung bay, cười lạnh: “Lôi Vân Môn? Chỉ là đám phàm phu!” Lôi Chấn, mặt tái mét, triệu lôi điện khổng lồ, nhưng bị Thạch Hỏa Nhân phun lửa thiêu rụi, cơ thể lão run rẩy, ánh mắt hoảng loạn: “Linh thú này… quá mạnh!”
Tôi, dù chỉ Trúc Cơ kỳ, phối hợp với Kim Ngân Dương đối đầu Huyết Ma. Kim Ngân Dương, tu vi Kim Đan kỳ sơ giai, húc thẳng về phía trước, ánh kim loại lấp lánh, phá tan huyết khí. Tôi, vận pháp trận phụ trợ, điều khiển hàng trăm phi châm sắc bén, đâm vào yếu huyệt Huyết Ma. Huyết Ma, cười gằn: “Trúc Cơ kỳ cũng dám đấu ta?” Nhưng tôi, nhếch môi: “Huyết Ma, ngươi sẽ thấy sức mạnh của Hợp Hoan Tông!” Phi châm của tôi, kết hợp với quyền pháp của Kim Ngân Dương, xuyên thủng huyết khí, khiến Huyết Ma lùi lại, máu phun ra, ánh mắt sốc: “Ngươi… chỉ là Trúc Cơ kỳ!”
Khói lửa mù mịt, đất đá vỡ vụn, tiếng nổ rung chuyển thung lũng. Trong Dâm Nữ Trận, Linh Ngọc, Tiểu Mai, Thanh Liên dập mông điên cuồng, rên rỉ dâm dục, ngực rung lên, âm hộ ướt sũng co bóp quanh dương vật Kim Bằng. Linh khí dục vọng bùng nổ, hồng quang hóa thành cột sáng khổng lồ, đâm xuyên kiếm khí của Huyền Phong. Lão gào lên, ngực thủng một lỗ, ngã xuống, máu loang đất. Tử Hà, nhanh hơn, tung chưởng hỏa diễm, thiêu cháy Lôi Chấn, lão hóa thành tro, tiếng gào thét tan biến. Tôi và Kim Ngân Dương phối hợp, phi châm xuyên tim Huyết Ma, lão gục ngã, huyết khí tan rã. Cả tông môn quay sang Huyền Phong, giờ hấp hối. Linh Ngọc, lên đỉnh, hét: “Kết thúc!” Hồng quang khổng lồ bắn ra, Tử Hà và tôi tung đòn cuối, Huyền Phong vỡ nát trong ánh sáng đỏ rực.
Hắc Phượng đứng dưới đại sảnh, chứng kiến trận chiến, ánh mắt đờ đẫn chuyển thành kinh hãi, rồi cam chịu. Nàng, từng kiêu ngạo muốn cả thiên hạ quỳ dưới háng, giờ đây chỉ còn biết tỏ ra bất lực: “Ta từng muốn phản kháng Lục Vân, muốn xé nát tông môn này… Nhưng sức mạnh của Dâm Nữ Trận, của Tử Hà, của linh thú… quá kinh khủng! Ta không có cơ hội!” Nhìn Linh Ngọc rên rỉ dâm dục, ngực rung lên, nàng nhớ lại 49 ngày bị Kim Bằng làm nhục, lòng vỡ vụn: “Ta đã mất tất cả… Giờ ta chỉ là nô lệ, không thể phản kháng!” Nàng quỳ xuống, nước mắt lăn dài, cam chịu phục tùng Hợp Hoan Tông, ý chí phản kháng tan biến hoàn toàn.
Mộc Như Tuyết ôm Tiểu Nhi chứng kiến trận chiến, lòng rối loạn: “Ta đã sai… Ta gọi họ ma đạo, nhưng họ đánh bại ba trưởng lão Kim Đan kỳ! Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, Huyết Hà Tông không thể chạm đến nơi này!” Nhìn Dâm Nữ Trận, nàng kinh hãi trước cảnh thác loạn, nhưng cũng nhận ra sức mạnh: “Dục vọng… là nguồn lực của họ. Ta từng khinh miệt, nhưng giờ… chỉ nơi này bảo vệ được Tiểu Nhi!” Nàng, từng thề giữ con gái trong sạch, giờ bất lực, nghĩ: “Ta không còn lựa chọn. Để Tiểu Nhi sống sót, ta phải gia nhập tông môn này!” Quay sang tôi, giọng run rẩy: “Lục Vân, ta xin lỗi… Ta và Tiểu Nhi muốn gia nhập Hợp Hoan Tông. Con bé cần nơi an toàn để tu luyện, để luyện đan.”
Tiểu Nhi, đứng cạnh mẹ, mắt sáng rực khi nhìn Dâm Nữ Trận. Cảnh Linh Ngọc, Tiểu Mai, Thanh Liên giao hợp với Kim Bằng, ngực rung lên, âm hộ ướt sũng, rên rỉ dâm dục, khiến nàng run rẩy, âm hộ ướt át, lòng khao khát: “Cảm giác đó… mạnh mẽ quá! Muội từng thấy Vân tỷ làm chuyện này, muội muốn thử, muốn trở nên mạnh mẽ như các tỷ!” Nàng nhớ lại những lần từng quan sát Lục Vân giao hợp ở đan Vân tông trước kia, tim đập mạnh: “Nếu ở lại, muội có thể gia nhập Dâm Nữ Trận, cảm nhận khoái lạc đó!” Nhưng nàng trấn tĩnh, giấu mẹ, sợ mẹ thất vọng. Khi Như Tuyết đồng ý gia nhập, Tiểu Nhi mừng thầm, nghĩ: “Cuối cùng… muội sẽ được thử! Muội sẽ mạnh hơn, như Vân tỷ!” Nàng mỉm cười, che giấu sự thèm khát cháy bỏng.
Các nữ đệ tử, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể trần truồng, reo hò: “Hợp Hoan Tông vô địch!” Tiểu Hồng, ngực rung lên, hét: “Chúng ta đã nghiền nát Kim Đan kỳ!” Tôi, đứng trên đài, mỉm cười: “Như Tuyết tiền bối, Tiểu Nhi, hoan nghênh đến với Hợp Hoan Tông. Bí pháp luyện đan của Đan Vân Tông sẽ giúp đan quán chúng ta mạnh hơn.” Tiểu Nhi, lòng rạo rực, nghĩ: “Muội sẽ học Dâm Nữ Trận, trở thành như Linh Ngọc tỷ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com