Đánh bại Hắc Phượng
Sau vụ cướp của Hắc Phượng, Hợp Hoan Tông tổ chức một cuộc họp khẩn cấp trong đại sảnh, nơi lụa đỏ rực rỡ, mê hương nồng nặc, và ánh linh thạch lấp lánh. Tôi, Lục Vân, trong váy lụa trắng bó sát, đứng giữa, giọng nghiêm nghị: “Chị em, vụ cướp vừa rồi không phải ngẫu nhiên. Kẻ thù nhắm vào đan dược và phi thuyền của chúng ta. Chúng ta không biết chúng là ai, nên ưu tiên bây giờ là thu thập thông tin.” Lý Linh Ngọc, trong váy lụa đỏ, ánh mắt sắc sảo, bước lên: “Tông chủ, để ta đến Bích Nguyệt Lâu. Lầu xanh là nơi tụ tập nhiều tán tu và khách hàng. Ta sẽ dò hỏi để tìm hiểu về kẻ đứng sau vụ cướp.” Tử Hà gật đầu: “Hợp lý. Nhưng phải cẩn thận, kẻ này có tu vi Kim Đan kỳ.” Lưu Thu Thủy, đứng cuối hàng, lòng đầy lo âu: “Hắc Phượng… Nàng ta quá mạnh. Nếu không xử lý, tông môn sẽ gặp nguy!” Nàng nghĩ: “Ta đã thoát khỏi nàng ta một lần nhờ Kim Bằng Tăng Tốc Trận. Nhưng nếu nàng ta tấn công lần nữa, ta phải làm gì?”
Lý Linh Ngọc, với sự quyến rũ và mưu mẹo, đến Bích Nguyệt Lâu, nơi các nữ đệ tử phục vụ khách trong không khí ngập dục vọng. Nàng cởi váy lụa đỏ, để lộ cơ thể cong hoàn hảo, ngực căng tròn, âm hộ ướt át, quỳ trước một tán tu Trúc Cơ kỳ tên Trần Hùng. Nàng mút dương vật cương cứng của hắn, lưỡi liếm quanh đầu khấc, rên rỉ dâm dục: “Trần đạo hữu… mạnh hơn… kể ta nghe, có nghe gì về vụ cướp ở Đại Sâm Lâm không?” Trần Hùng, thở hổn hển, đâm sâu vào âm hộ nàng, đáp: “Nghe nói… là Hắc Phượng, một nữ tu sĩ Kim Đan kỳ… cướp khắp nơi…” Linh Ngọc siết chặt âm hộ, cong người, hét lên: “Sướng… kể thêm đi… nàng ta là ai?” Qua nhiều khách hàng, từ tán tu đến đệ tử tông môn nhỏ, Linh Ngọc thu thập được thông tin: Hắc Phượng, tên thật Phượng Vô Song, từng là thiên tài luyện thể của Hắc Hổ Tông, một tông môn tầm trung chuyên về công pháp luyện thể. Dù tông môn này chủ yếu thu nhận nam đệ tử, Hắc Phượng là ngoại lệ nhờ thiên phú vượt trội, nhanh chóng nắm vững các công pháp luyện thể mạnh mẽ. Nhưng tính kiêu ngạo khiến nàng bắt nạt đồng môn, đặc biệt là nam đệ tử yếu hơn. Trong một lần bắt nạt, nàng bị một sư huynh ngăn cản, nhưng do tu vi thấp hơn, nàng nổi điên, giết chết hắn, dẫn đến bị Hắc Hổ Tông trục xuất.
Sau khi bị đuổi, Hắc Phượng lập băng cướp, chuyên cướp bóc, giết chóc, và quấy phá khắp Đại Sâm Lâm. Nàng bị nhiều thế lực truy nã, nhưng luôn trốn thoát nhờ mưu mẹo và sức mạnh Kim Đan kỳ. Đáng chú ý, dù là nữ, Hắc Phượng có cơ thể lực lưỡng như nam nhân, cơ bắp cuồn cuộn, tính cách hung bạo, và sở thích làm nhục phụ nữ, coi họ như chiến lợi phẩm để khẳng định bản thân “vượt trội hơn đàn ông”. Linh Ngọc, trở về tông môn, báo cáo: “Hắc Phượng nhắm vào chúng ta không phải vì đan dược, mà vì Bích Nguyệt Tông toàn nữ đệ tử. Nàng ta muốn chiếm chúng ta làm chiến lợi phẩm, thỏa mãn dục vọng bệnh hoạn. Đây không phải vụ cướp đơn lẻ, mà có thể là các cuộc tấn công có hệ thống.”
Tôi trầm ngâm: “Hắc Phượng là mối đe dọa lớn. Với tu vi Kim Đan kỳ, chỉ Tử Hà có thể đối đầu trực tiếp.” Tử Hà, ánh mắt lạnh lùng: “Tông chủ, để ta xử lý nàng ta. Một chưởng của ta đủ khiến nàng ta tan xác.” Nhưng Linh Ngọc giơ tay ngăn lại: “Tử Hà tỷ, Hắc Phượng rất mưu mẹo. Đàn em của nàng ta là đám tạp nham, nhưng nàng ta luôn chạy trốn khi gặp tu sĩ Kim Đan kỳ. Nếu tỷ ra tay, nàng ta sẽ trốn mất. Hãy để ta dùng Dâm Nữ Trận. Với sự phối hợp của các chị em và linh thú, chúng ta có thể áp chế nàng ta.” Tôi gật đầu: “Hợp lý. Linh Ngọc, ngươi dẫn dắt kế hoạch. Toàn bộ đệ tử, kể cả Thạch Hỏa Nhân, Đồng Tử Thi Oán, và ba Kim Bằng, sẽ tham gia. Chúng ta sẽ tổ chức một chuyến giao hàng giả để dụ Hắc Phượng.”
Thu Thủy, lòng rực cháy: “Ta sẽ tham gia! Hắc Phượng đã suýt giết ta và chị em. Ta phải bảo vệ tông môn!” Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và Tiểu Tuyết, dù mới đột phá Trúc Cơ kỳ, cũng đồng thanh: “Chúng ta sẽ chiến đấu vì tông môn!” Kế hoạch được thông qua. Sau vài ngày sửa chữa Bích Vân 1, toàn bộ đệ tử – Lý Linh Ngọc, Tử Hà, Thu Thủy, Tiểu Mai, Thanh Liên, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, và hơn hai mươi người khác – cùng Thạch Hỏa Nhân, Đồng Tử Thi Oán, và ba Kim Bằng, lên phi thuyền, mang theo một lô đan dược giả để dụ Hắc Phượng.
Bích Vân 1, phi thuyền nhỏ của Hợp Hoan Tông, cố ý bay chậm qua một vùng rừng thưa, mang theo lô đan dược giả để dụ Hắc Phượng – nữ tu sĩ Kim Đan kỳ sơ giai, cơ bắp cuồn cuộn như nam nhân, bộ giáp da hắc báo bó sát lộ đường cong hung tợn, ánh mắt sắc lạnh như dã thú. Nàng dẫn hơn 30 đàn em, gồm tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, chặn đường phi thuyền, đứng trên phi kiếm khổng lồ, gầm vang: “Giao đan dược và toàn bộ nữ nhân ra đây! Bích Nguyệt Tông sẽ là chiến lợi phẩm của ta!” Lý Linh Ngọc, trong váy lụa đỏ bó sát, bước ra khoang lái, ngực căng tròn rung lên, nụ cười ma mị: “Hắc Phượng, muốn chúng ta? Thử xem ngươi có bản lĩnh không!” Nàng vung tay, kích hoạt Dâm Nữ Trận, kéo Tiểu Mai và Thanh Liên vào trận pháp. Ba nữ tu sĩ cởi phăng váy lụa, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng mọng đung đưa, âm hộ ướt sũng lấp lánh dưới ánh linh thạch. Họ ngồi lên Tiểu Kim, Tiểu Ngân, và Tiểu Đồng, dương vật khổng lồ của ba Kim Bằng đâm sâu vào âm hộ, khiến họ rên rỉ dâm dục: “Kim Bằng… mạnh hơn… cho chúng ta linh khí… nghiền nát nàng ta!”
Dâm Nữ Trận bùng nổ, ánh sáng đỏ rực lan tỏa, linh khí từ dục vọng của ba nữ tu sĩ và Kim Bằng hóa thành hàng chục đạo hồng quang sắc bén, bắn thẳng vào Hắc Phượng. Nàng, sốc trước cách chiến đấu, gầm lên: “Đám ma nữ đê tiện! Dám dùng giao hợp để đấu với ta?” Nàng vung tay, hắc khí cuồn cuộn hóa thành một cự quyền đen kịt, to như ngọn đồi, đập mạnh vào hồng quang, tạo ra tiếng nổ chấn động, khiến cây cối xung quanh đổ rạp. Linh Ngọc, dập mông điên cuồng trên Tiểu Kim, âm hộ siết chặt dương vật khổng lồ, rên rỉ: “Sướng… Tiểu Kim… cho ta thêm linh khí!” Tiểu Mai, cưỡi Tiểu Ngân, ngực rung lên dữ dội, hét lên: “Mạnh hơn… ta muốn nàng ta quỳ!” Thanh Liên, trên Tiểu Đồng, cong người, âm hộ co bóp, rên rỉ: “Đè nàng ta xuống!” Linh khí từ ba Kim Bằng tràn vào âm hộ họ, đẩy Dâm Nữ Trận lên cao trào, phóng ra những đạo hồng quang mạnh hơn, sắc như lưỡi dao, chém vào cự quyền của Hắc Phượng, khiến nàng lùi lại, giáp da rách một mảng, lộ cơ bắp cuồn cuộn.
Hắc Phượng, với tu vi Kim Đan kỳ, không dễ bị áp đảo. Nàng gầm lên, vận công pháp luyện thể, cơ thể tỏa hắc khí, hóa thành một con hắc hổ khổng lồ, lao thẳng vào trận pháp. Răng hắc hổ cắn nát một đạo hồng quang, móng vuốt chém xuống, suýt trúng Linh Ngọc. Nàng hét lên: “Các ngươi nghĩ chút dục vọng này đủ để thắng ta? Ta sẽ xé xác các ngươi!” Linh Ngọc, mồ hôi chảy dài, ngực rung lên theo nhịp dập, rên rỉ: “Hắc Phượng, ngươi sẽ quỳ trước Dâm Nữ Trận!” Nàng siết chặt âm hộ, khiến Tiểu Kim gầm vang, xuất tinh, tinh khí nóng bỏng tràn vào, đẩy trận pháp bắn ra một cột hồng quang khổng lồ, đâm thủng hắc hổ, khiến Hắc Phượng lảo đảo, máu rỉ từ khóe miệng. Nhưng nàng bật cười hung tợn, vung phi kiếm, chém ra một đạo kiếm khí đen kịt, dài hơn mười trượng, cắt ngang trận pháp, khiến Linh Ngọc, Tiểu Mai, và Thanh Liên rung người, âm hộ co bóp dữ dội để duy trì linh khí.
Trong khi Hắc Phượng mải đối đầu Dâm Nữ Trận, các nữ đệ tử còn lại – Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, Tiểu Vân, Tiểu Phượng, và hơn hai mươi người khác – phối hợp với Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán, lao vào đám đàn em. Đám cướp, chỉ là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, nhanh chóng bị áp đảo. Thạch Hỏa Nhân, cơ thể rực cháy, phun lửa thiêu sống năm tên Luyện Khí kỳ, dương vật nóng như đá đâm vào không khí, tỏa linh khí hỗ trợ các nữ đệ tử. Đồng Tử Thi Oán, khí âm hàn bao phủ, đóng băng bảy tên khác, móng vuốt sắc lạnh xé toạc giáp của một tên Trúc Cơ kỳ. Tiểu Hồng, vung kiếm chém ngã một tên, ngực rung lên dưới váy lụa mỏng, hét: “Đám tạp nham, chịu chết!” Tiểu Thanh, dùng pháp trận giam cầm, trói ba tên Luyện Khí kỳ, rên rỉ khi linh khí từ Đồng Tử Thi Oán chạm vào cơ thể. Tiểu Tuyết, phối hợp với Thạch Hỏa Nhân, phóng phi châm, đâm thủng ngực một tên Trúc Cơ kỳ, ánh mắt rực cháy: “Vì tông môn!” Đám đàn em nhanh chóng bị tiêu diệt, chỉ còn vài tên bị thương nhẹ, nằm rên rỉ dưới đất.
Hắc Phượng, vẫn giằng co với Dâm Nữ Trận, không nhận ra đàn em đã bị hạ. Linh Ngọc, Tiểu Mai, và Thanh Liên, càng lúc càng điên cuồng, dập mông mạnh hơn, âm hộ ướt sũng co bóp quanh dương vật Kim Bằng, rên rỉ dâm dục: “Sướng… mạnh hơn… chúng ta sẽ đè nàng ta!” Linh khí từ Kim Bằng bùng nổ, khiến trận pháp tỏa sáng chói lòa. Các nữ đệ tử còn lại, sau khi hạ đám đàn em, lao vào trận pháp, tạo thành đội hình mười người. Tiểu Hồng cưỡi Thạch Hỏa Nhân, âm hộ siết chặt dương vật nóng bỏng, hét: “Cho ta linh khí!” Tiểu Thanh, ngồi lên Đồng Tử Thi Oán, âm hộ co bóp quanh dương vật lạnh buốt, rên rỉ: “Hắc Phượng, ngươi xong rồi!” Tiểu Tuyết và Tiểu Phượng, phối hợp với Tiểu Vân, giao hợp với nhau trong trận pháp, ngực rung lên, âm hộ va chạm, linh khí hòa quyện, tạo thành một trận pháp giam cầm khổng lồ, vây chặt Hắc Phượng.
Hắc Phượng, bị trận pháp giam cầm, gầm lên: “Đám ma nữ! Ta sẽ xé xác các ngươi!” Nàng vận hết nội công, cơ bắp căng phồng, hắc khí bùng nổ, hóa thành hàng chục lưỡi kiếm đen, chém vào trận pháp, khiến không gian rung chuyển. Nhưng Dâm Nữ Trận, được tăng cường bởi mười nữ tu sĩ và linh thú, hấp thu linh khí của nàng, khiến cơ thể nàng suy yếu. Linh Ngọc, lên đỉnh, hét lên: “Bây giờ!” Nàng dập mông điên cuồng, âm hộ siết chặt Tiểu Kim, khiến nó xuất tinh, tinh khí nóng bỏng tràn vào. Tiểu Mai, Thanh Liên, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, và các nữ đệ tử khác đồng loạt lên đỉnh, cơ quan sinh dục va đập mãnh liệt, rên rỉ vang vọng, đẩy trận pháp đạt sức mạnh tối đa. Một cột hồng quang khổng lồ, rực rỡ như mặt trời, bắn ra từ trung tâm trận pháp, đâm xuyên ngực Hắc Phượng. Nàng gầm lên, máu phun như suối, cơ bắp run rẩy, đổ gục bất tỉnh. Linh Ngọc, thở hổn hển, ngực rung lên, ra lệnh: “Trói nàng ta! Mang về tông môn cho tông chủ xử lý!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com