Gia nhập Hợp Hoan Tông
Sau trận chiến kinh thiên động địa, tổng đàn Hợp Hoan Tông chìm trong khói bụi, đất đá vỡ vụn, và mùi máu tanh nồng. Tôi đứng trên đài cao, váy lụa trắng phấp phới, ra lệnh: “Dọn sạch mọi dấu vết! Không để Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, hay Huyết Hà Tông phát hiện manh mối!” Các nữ đệ tử – Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, Tiểu Mai, Thanh Liên – lập tức hành động. Thi thể ba trưởng lão – Huyền Phong, Lôi Chấn, Huyết Ma – bị Tử Hà dùng hỏa diễm thiêu thành tro, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, ánh sáng chiếu rọi thung lũng. Kim Ngân Dương, với pháp thuật thổ hệ, đào hố sâu, chôn tro tàn xuống lòng đất, không để lại chút dấu vết. Lý Linh Ngọc, váy lụa đỏ bó sát, kiểm tra Dâm Nữ Trận, hút sạch linh khí còn sót lại từ trận chiến, đảm bảo không ai phát hiện. Tôi nhìn quanh, hài lòng: “Tốt. Hợp Hoan Tông phải giữ bí mật, chuẩn bị cho những trận chiến lớn hơn.”
Mộc Như Tuyết, ôm Đan Tiểu Nhi, chứng kiến sự hiệu quả của tông môn, lòng hỗn loạn: “Họ xóa dấu vết như chưa từng có trận chiến… đây quả là một nơi thích hợp để trú ẩn! Nhưng mà dục vọng của họ… liệu có làm hỏng Tiểu Nhi?” Nàng siết chặt tay con gái, quyết tâm: “Ta phải giữ Tiểu Nhi trong sạch!” Tiểu Nhi, mắt sáng rực, nhìn các nữ đệ tử dọn dẹp, nghĩ về Dâm Nữ Trận trong trận chiến: “Cảnh các tỷ rên rỉ, ngực rung lên, linh khí bùng nổ… Muội muốn thử, muốn mạnh mẽ như vậy!” Nhưng nàng giấu mẹ, sợ bị ngăn cản.
Mộc Như Tuyết và Đan Tiểu Nhi chính thức gia nhập Hợp Hoan Tông. Tôi giao cho Tiểu Nhi nhiệm vụ phụ trách đan quán, nơi chỉ có vài đan lư cũ kỹ, linh thảo chất lượng thấp, quy mô nhỏ bé so với Đan Vân Tông ngày trước. Tiểu Nhi, với thiên phú luyện đan, kiểm tra đan lư, ngọc giản, và linh thảo, nói với mẹ: “Mẹ, đan quán này quá đơn sơ, nhưng con muốn tự làm để nâng cao kinh nghiệm. Mẹ không cần giúp con!” Như Tuyết, ánh mắt dịu dàng nhưng lo âu, gật đầu: “Tốt lắm, Tiểu Nhi. Con cứ ở trong phòng luyện đan, tập trung tu luyện. Đừng ra ngoài, đừng để những thứ… dơ bẩn ở đây ảnh hưởng!” Nàng nghĩ: “Phòng luyện đan sẽ giữ Tiểu Nhi an toàn, tránh xa lầu xanh và dục vọng!” Tiểu Nhi, gật đầu, nhưng lòng rạo rực: “Ở đây, muội sẽ học bí pháp của Vân tỷ… Muội muốn thử Dâm Nữ Trận, cảm giác khoái lạc mạnh mẽ đó!” Mỗi đêm, nàng lén nhìn qua khe cửa phòng luyện đan, thấy ánh sáng đỏ rực từ lầu xanh, nghe tiếng rên rỉ dâm dục, âm hộ ướt át, lòng khao khát: “Chỉ cần mẹ không biết… muội sẽ tìm cách gia nhập!”
Như Tuyết, không có việc làm, trở nên rảnh rỗi, lang thang khắp tông môn. Nàng cố tránh Bích Nguyệt Lâu, nhưng mê hương nồng nặc và tiếng rên rỉ từ đó khiến nàng bất an. Một ngày, nàng dừng chân trước lầu xanh, nơi lụa đỏ rực rỡ, ánh linh thạch lấp lánh. Ở trung tâm, nàng sững sờ thấy Hắc Phượng – kẻ từng cướp phá Đan Vân Tông, cơ bắp cuồn cuộn, kiêu ngạo bất kham, từng khiến trưởng lão Đan Vân Tông run sợ. Nhưng giờ, Hắc Phượng hoàn toàn thay đổi: cơ thể mảnh mai như nữ tử bình thường, mất hết cơ bắp, tu vi tụt xuống Luyện Khí kỳ đỉnh phong, yếu ớt đến thảm hại. Nàng bị xích giữa lầu xanh như thú cưng, váy lụa mỏng lộ ngực căng tròn, âm hộ ướt sũng lấp lánh. Ba tán tu vây quanh, một người đâm dương vật cương cứng vào âm hộ nàng, một người ép nàng mút, người còn lại vuốt ve ngực nàng. Hắc Phượng, ánh mắt đờ đẫn nhưng môi nở nụ cười ngoan ngoãn, rên rỉ dâm dục: “Đạo hữu… mạnh hơn… ta sẽ phục vụ tốt!” Nàng cong người, âm hộ co bóp, ngực rung lên, dường như tận hưởng khoái lạc, không chút phản kháng.
Như Tuyết, kinh hãi, tiến đến, giọng run: “Hắc Phượng, sao ngươi ra nông nỗi này? Ngươi từng là thiên tài Hắc Hổ Tông, kiêu ngạo ngút trời!” Hắc Phượng, ngẩng đầu, ánh mắt đau đớn xen lẫn cam chịu: “Như Tuyết… Ta bị Hợp Hoan Tông đánh bại, tu vi mất hết, kẻ thù truy sát khắp nơi. Ta không còn lựa chọn, phải phục tùng để sống sót. Ở đây, ta được bảo vệ, nhưng phải… làm nô lệ lầu xanh.” Chưa nói hết, một tán tu kéo tóc nàng, đâm dương vật sâu vào hậu môn, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Sướng… đừng dừng!” Sau khi cả ba lên đỉnh, tinh khí tràn ra, nhớt nháp trên cơ thể nàng, Hắc Phượng ngoan ngoãn dùng miệng liếm sạch dương vật từng người, lưỡi quấn quanh đầu khấc, ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn mỉm cười. Như Tuyết, chứng kiến cảnh thác loạn, lòng rối loạn: “Hắc Phượng… từ kẻ kiêu ngạo thành nô lệ dâm dục… Hợp Hoan Tông đáng sợ thế sao?” Nàng quay đi, nhưng hình ảnh Hắc Phượng quỳ dưới háng đàn ông, rên rỉ khoái lạc, in sâu trong tâm trí, khiến nàng run rẩy, một cảm giác khó tả trỗi dậy: "Kiềm chế lại, ta phải kiềm chế nó, không thể để dục vọng ở nơi đây làm mình bị ảnh hưởng?” - Như Tuyết cố gắng tự trấn an bản thân mình.
Càng ở lại Hợp Hoan Tông, Như Tuyết càng chứng kiến nhiều cảnh dâm dục. Mỗi lần đi ngang lầu xanh, nàng thấy các nữ đệ tử – Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết – cưỡi linh thú hoặc phục vụ khách. Tiểu Hồng, ngực căng mọng rung lên, dập mông trên Tiểu Kim, rên rỉ: “Sướng… linh khí, cho ta nhiều hơn!” Tiểu Thanh, quỳ trước một tán tu, mút dương vật cương cứng, lưỡi liếm quanh đầu khấc, cười dâm đãng: “Mua đan dược, ta sẽ cho ngươi cả đêm!” Các nữ đệ tử của tông môn rên rỉ trong khoái lạc, gạ gẫm Như Tuyết: “Như Tuyết tiền bối, gia nhập lầu xanh đi, ngươi sẽ mạnh hơn!” Nàng gắt gỏng từ chối, nhưng mê hương nồng nặc khiến cơ thể nàng nóng ran, âm hộ ẩm ướt bất thường. Nàng nghĩ về chồng, tông chủ cũ của Đan Vân Tông, một người đam mê luyện đan, bỏ bê nàng để nghiên cứu đan dược. Hôn nhân của họ, dù từng là cặp đôi trời sinh, lại thiếu lửa dục vọng. Sau khi sinh Tiểu Nhi, chuyện vợ chồng dừng hẳn. Như Tuyết, từng tự hào với cuộc sống thanh tịnh, giờ bối rối: “Ta luôn nghĩ dục vọng là sai trái… Nhưng sao cơ thể ta lại phản ứng thế này?”
Mỗi đêm, khi Tiểu Nhi ngủ trong phòng luyện đan, Như Tuyết nằm trên giường, hình ảnh lầu xanh hiện lên: Hắc Phượng quỳ mút dương vật, Linh Ngọc cưỡi Tiểu Kim, rên rỉ khoái lạc, ngực rung dữ dội. Nàng bồn chồn, không ngủ được, tay vô thức vuốt ve ngực, rồi trượt xuống âm hộ ướt sũng. Nàng bắt đầu thủ dâm, ngón tay xoa nhẹ, rồi đâm sâu, rên rỉ khe khẽ: “Không… ta không được sa ngã…” Nhưng dục vọng bùng cháy, không thể kìm nén. Một đêm, cơn nứng lên đến đỉnh điểm, Như Tuyết lấy một que gỗ trơn nhẵn từ đan lư, run rẩy đâm vào âm hộ, cảm giác khoái lạc khiến nàng cong người, rên rỉ: “Sướng… tại sao lại sướng thế này?” Nàng đẩy que sâu hơn, nước dâm tràn ra, bắn tung tóe trên giường. Cơ thể nàng co giật, lên đỉnh, âm hộ siết chặt que gỗ, nàng gục xuống, thở hổn hển, que vẫn nằm sâu trong cơ thể. Nàng chìm vào giấc ngủ, lòng chửi rủa: “Hợp Hoan Tông… ngươi đã làm ta sa ngã! Ta thề sẽ giữ Tiểu Nhi tránh xa con đường này!” Nhưng sâu trong tâm trí, nàng sợ hãi: “Nếu ta không cưỡng lại được… thì Tiểu Nhi sẽ thế nào?”
Giam mình trong phòng luyện đan, Tiểu Nhi không ngừng nghĩ về Dâm Nữ Trận, về cảnh Linh Ngọc cưỡi Tiểu Kim, ngực rung dữ dội, rên rỉ khoái lạc. Dục vọng bùng cháy, nàng khóa cửa, run rẩy tụt váy lụa, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng tròn rung nhẹ, âm hộ lấp lánh dâm thủy. Nàng nhìn đan đỉnh đồng nóng ran, hơi nóng kích thích cơ thể. Không kìm được, nàng trèo lên, chà xát âm hộ ướt sũng vào bề mặt đan đỉnh, cảm giác nóng bỏng khiến nàng rên: “Sướng… quá sướng!” Nàng đẩy hông nhanh hơn, âm hộ co bóp, dâm thủy chảy ra, nhỏ xuống đan đỉnh, bốc khói. Càng chà mạnh, nàng càng phê, ngực rung dữ dội, mắt mờ đi. Cuối cùng, nàng cong người, hét khe khẽ, lên đỉnh, dâm thủy bắn tung tóe, dính vào đan dược vừa ra lò, hòa với linh thảo, tạo mùi hương kỳ lạ. Tiểu Nhi gục xuống, thở hổn hển, lòng khao khát: “Chưa đủ… Muội muốn hơn nữa!”
Luyện đan gặp khó khăn khi linh lực Luyện Khí kỳ không đủ duy trì ngọn lửa đan lư, Tiểu Nhi nói với mẹ: “Mẹ, con cần Thạch Hỏa Nhân để ổn định ngọn lửa!” Như Tuyết, lo âu nhưng đồng ý, xin tôi giữ Thạch Hỏa Nhân cho con gái. Tôi mỉm cười: “Được, Tiểu Nhi sẽ tiến bộ nhanh.” Thạch Hỏa Nhân, cơ thể nham thạch rực cháy, giúp Tiểu Nhi luyện ra đan dược chất lượng cao. Như Tuyết, hài lòng, nghĩ rằng là Tiểu Nhi vẫn an toàn trong phòng luyện đan. Nhưng tốc độ luyện đan tăng nhanh, Tiểu Nhi có nhiều thời gian rảnh. Nhìn Thạch Hỏa Nhân, dương vật nóng bỏng phập phồng linh khí, nàng nhớ trận chiến, lòng khao khát: “Hắn mạnh thế… Muội muốn thử!” Thế là bất chấp sự phản đối từ lâu của mẹ, nàng cởi váy, cưỡi Thạch Hỏa Nhân, âm hộ siết chặt dương vật nóng bỏng, hét: “Sướng… mạnh hơn!” Hỏa khí tăng khoái lạc, nàng lên đỉnh liên tục, dâm thủy bắn ra, hòa với hỏa khí, tạo khói trắng. Tiểu Nhi, gục xuống, lòng thỏa mãn: “Đây là khoái lạc tuyệt đỉnh… Muội muốn mãi như thế này!”
Một đêm, khi Như Tuyết ngủ say, Thạch Hỏa Nhân dẫn Tiểu Nhi đến Bích Nguyệt Lâu. Mê hương nồng nặc, lụa đỏ rực rỡ, tiếng rên rỉ dâm dục vang vọng. Linh Ngọc cưỡi Tiểu Kim, ngực rung dữ dội, rên: “Sướng… linh khí, nhiều hơn!” Tiểu Hồng, quỳ trước một tán tu, mút dương vật, lưỡi liếm đầu khấc, cười dâm đãng. Hắc Phượng, xích giữa lầu, phục vụ ba tán tu, âm hộ và hậu môn bị đâm mạnh, rên ngoan ngoãn: “Đạo hữu… sâu hơn!” Tiểu Nhi, âm hộ ướt sũng, lao vào, cởi váy, quỳ trước một tán tu, mút dương vật cương cứng, lưỡi quấn quanh, rên: “Muội sẽ phục vụ tốt!” Nàng cong người, để một tán tu đâm vào âm hộ, người khác vuốt ve ngực, khoái lạc khiến nàng hét: “Sướng… mạnh hơn!”
Tiểu Nhi nhanh chóng trở thành ngôi sao lầu xanh. Một đêm, nàng gây sốc khi một mình phục vụ năm tán tu cùng lúc. Nàng cưỡi một người, âm hộ siết chặt dương vật, nước dâm chảy ra, nhỏ xuống sàn. Người thứ hai đâm vào hậu môn, khiến nàng cong người, rên rỉ dâm dục: “Sâu hơn… muội chịu được!” Người thứ ba ép nàng mút dương vật, lưỡi nàng liếm quanh đầu khấc, tinh khí tràn ra, nàng nuốt trọn, mắt mờ đi vì khoái lạc. Hai người còn lại vuốt ve ngực nàng, ngón tay xoa núm vú, khiến nàng lên đỉnh liên tục, dâm thủy bắn tung tóe, ngực rung dữ dội. Nàng hét: “Các đạo hữu… cho muội nhiều hơn!” Năm tán tu, mắt đỏ ngầu, lên đỉnh, tinh khí phun khắp cơ thể nàng, nhớt nháp trên ngực, mặt, và âm hộ. Tiểu Nhi, gục xuống, cười dâm đãng: “Đây là khoái lạc tối đa… Muội sinh ra để làm việc này!” Linh Ngọc, vỗ tay: “Tiểu Nhi, muội vượt xa cả tỷ!” Các nữ đệ tử kinh ngạc, thì thầm: “Tiểu Nhi… thật đáng sợ!”
Một đêm khác, Tiểu Nhi lại tham gia luyện tập Dâm Nữ Trận tại lầu xanh, cưỡi Tiểu Ngân, âm hộ co bóp dương vật khổng lồ, rên rỉ: “Sướng… linh khí, cho muội!” Tiểu Thanh, bên cạnh, cưỡi Tiểu Đồng, ngực rung lên, hét: “Tiểu Nhi, muội mạnh thật!” Một tán tu, mắt đỏ, đâm dương vật vào hậu môn Tiểu Nhi, nàng cong người, dâm thủy bắn ra, hòa với linh khí, tạo hồng quang rực rỡ. Nàng phục vụ thêm ba tán tu khác, mút dương vật, tay vuốt ve, miệng rên rỉ: “Muội muốn tất cả!” Cả lầu xanh rung chuyển bởi tiếng rên dâm dục, mùi mê hương nồng nặc. Tiểu Nhi, lên đỉnh liên tục, ngã xuống, cơ thể ướt đẫm dâm thủy và tinh khí, lòng thỏa mãn: “Đây là nhà của muội… Muội không cần gì khác!” Trong khi đó, Như Tuyết vẫn ngủ say, tin tưởng rằng là con gái vẫn an toàn trong phòng luyện đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com