Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hành trình gia nhập tu tiên giới

Tôi tên là Lục Vân, một người phụ nữ bình thường sống ở thôn Liễu Hà, một ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân núi Thanh Vân. Cuộc sống của tôi từng bình dị mà hạnh phúc. Tôi có một người chồng dịu dàng, một đứa con trai nhỏ lanh lợi, và những ngày trôi qua trong tiếng cười bên ruộng lúa, dù cái giá phải trả cho sự yên bình ấy không hề rẻ. Làng chúng tôi nằm dưới sự bảo hộ của Thanh Vân Tông, một tông môn chính đạo lẫy lừng. Đổi lại, mỗi năm chúng tôi phải cống nạp gần hết vụ mùa, để lại cho dân làng chỉ vừa đủ để sống qua ngày. Nhưng tôi chẳng oán than, vì tôi nghĩ, chỉ cần gia đình còn bên nhau, mọi thứ đều đáng giá.Cho đến ngày định mệnh ấy.

Hôm đó, trời âm u, mây đen giăng kín. Một đám đệ tử cấp thấp của Thanh Vân Tông đến làng thu cống phẩm. Chúng không chỉ lấy lương thực mà còn say rượu, làm loạn, lôi kéo các cô gái trong làng để làm nhục. Chồng tôi, A Hán, không chịu nổi cảnh tượng ấy, đứng ra ngăn cản. Anh lớn tiếng đe dọa sẽ báo việc này lên tông môn, để chính đạo trừng trị bọn chúng. Tôi còn nhớ ánh mắt hoảng loạn xen lẫn giận dữ của đám tu sĩ đó. Thẹn quá hóa giận, chúng rút kiếm. Máu nhuộm đỏ sân làng. Tiếng kêu la, tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên, rồi tất cả chìm vào im lặng. Tôi trốn dưới hầm chứa củi, ôm chặt con trai, tim đập thình thịch. Nhưng khi tôi bò ra, cả làng đã thành đống tro tàn. Chồng tôi, con tôi… tất cả đều đã chết. Chỉ mình tôi sống sót, như một lời nguyền.

Từ đó, tôi sống trong bóng tối của oán hận. Tôi hận những kẻ tu tiên, hận cái gọi là “chính đạo” đã cướp đi tất cả của tôi. Nhưng tôi chỉ là một phàm nhân, yếu ớt, bất lực. Tôi làm gì được đây? Tôi chỉ biết sống qua ngày, lòng như tro tàn, mỗi đêm ôm lấy nỗi đau mà khóc.

Rồi một ngày, khi đang đi hái củi trên núi, tôi thấy một đám tu sĩ Thanh Vân Tông đang truy sát một người phụ nữ. Nàng ta mặc hắc y, tóc dài tung bay, kiếm trong tay như ánh chớp, hạ gục từng tên một. Nhưng khi trận chiến kết thúc, nàng ta gục xuống, máu thấm đỏ cả vạt áo. Tôi không hiểu sao mình lại cứu nàng, kéo nàng về căn lều tồi tàn của mình, băng bó vết thương. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, tôi muốn biết nàng là ai, và tại sao chính đạo lại truy sát nàng.

Nàng tên là Huyền Nguyệt, tông chủ của Hợp Hoan Tông – một ma giáo từng khiến giang hồ khiếp sợ. Nàng lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra chút bi ai. Tôi kể cho nàng nghe câu chuyện của mình, lòng đầy căm hận. Tôi hỏi nàng có thể giúp tôi báo thù không. Nàng lắc đầu, nói rằng mình sắp chết, tông môn cũng đã bị diệt, nàng chẳng còn gì để giúp tôi. Nhưng để trả ơn cứu mạng, nàng đưa cho tôi một quyển bí kíp, bảo rằng đó là công pháp độc môn của Hợp Hoan Tông. “Nếu ngươi muốn báo thù, thứ này sẽ cho ngươi sức mạnh,” nàng nói, giọng yếu ớt. “Nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ.”

Quyển bí kíp của Huyền Nguyệt nằm trong tay tôi, lạnh lẽo như chính lòng tôi lúc này. Tôi đứng trước căn lều tồi tàn, nhìn ánh trăng mờ nhạt chiếu lên trang giấy đầy những dòng chữ ma mị. Công pháp Hợp Hoan Tông yêu cầu tôi hấp thu tinh khí của nam nhân để tu luyện, một con đường mà chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi run rẩy. Tôi, Lục Vân, một người vợ, một người mẹ, làm sao có thể chấp nhận thứ này? Nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh chồng tôi ngã xuống trong vũng máu, tiếng khóc của con trai tôi trước khi bị giết, lại như dao cắt vào tim. Nếu tôi không làm gì, tôi sẽ mãi là một kẻ bất lực, sống trong oán hận và chết trong đau khổ. Tôi siết chặt bí kíp, nước mắt rơi. “Ta sẽ làm,” tôi thì thầm, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.

Tôi biết mình phải bắt đầu từ đâu. Một phàm nhân như tôi, không tiền, không thế, chỉ có nhan sắc còn sót lại sau những năm tháng đau khổ. Tôi rời khỏi căn lều, bước chân nặng nề hướng về thành Lăng Vân, nơi có một lầu xanh nổi tiếng – Hồng Phấn Lâu. Đó là nơi những nữ tử bán thân kiếm sống, nơi mà tinh khí của nam nhân tụ hội nhiều nhất. Tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu muốn báo thù, tôi phải bước lên con đường này, dù nó dẫn tôi đến vực thẳm.

Ngày tôi bước vào Hồng Phấn Lâu, bà chủ lầu xanh, một người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc như dao, nhìn tôi từ đầu đến chân. “Ngươi còn chút nhan sắc, nhưng tuổi không còn trẻ. Nếu muốn ở lại, phải biết chiều khách,” bà ta nói, giọng lạnh lùng. Tôi gật đầu, cắn chặt môi để không bật khóc. Tôi được đưa vào một căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn sơ và một tấm gương mờ. Đêm đầu tiên, khi người khách đầu tiên bước vào, tôi cảm thấy cơ thể mình run lên từng đợt. Hắn là một thương nhân béo ị, hơi thở nồng nặc rượu. Hắn cười khẩy, gọi tôi là “gái làng chơi già”, rồi thô bạo kéo tôi vào lòng. Tôi nhắm chặt mắt, để mặc hắn làm gì thì làm, trong đầu chỉ tập trung vào công pháp Hợp Hoan Tông. Khi hắn kiệt sức ngã xuống, tôi cảm nhận được một luồng tinh khí yếu ớt chảy vào cơ thể mình. Nó nhỏ bé, nhưng đủ để khiến tôi biết công pháp này là thật.

Những ngày sau đó, tôi học cách kìm nén cảm xúc. Mỗi khách nhân là một thử thách. Có kẻ đối xử với tôi như món hàng, có kẻ mắng chửi, sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ cay độc. “Ngươi chỉ là một con điếm, biết gì ngoài nằm ngửa?” một gã tu sĩ cấp thấp từng nói, sau khi vứt cho tôi vài đồng bạc. Tôi mỉm cười, nuốt nước mắt vào trong, nhưng mỗi lời sỉ nhục như một nhát dao. Tôi thường ngồi trước gương vào ban đêm, nhìn khuôn mặt mình dần mất đi sự hồn nhiên của ngày xưa. Tôi tự hỏi: “Lục Vân, ngươi đang trở thành gì đây? Một con quỷ? Hay chỉ là một kẻ báo thù?” Nhưng rồi tôi nhớ đến mục tiêu của mình. Thanh Vân Tông. Những kẻ đã giết chồng con tôi. Tôi cắn răng, lau nước mắt, tiếp tục tu luyện.

Sau hai năm, tôi đã quen với bóng tối của Hồng Phấn Lâu. Tôi học cách mỉm cười giả tạo, cách dùng lời nói ngọt ngào để dụ dỗ khách nhân, và cách vận dụng công pháp để hút tinh khí mà không để họ nhận ra. Nhưng mỗi lần hấp thu tinh khí, tôi cảm thấy linh hồn mình như bị xói mòn. Tôi bắt đầu mơ thấy chồng và con trai. Trong giấc mơ, họ nhìn tôi với ánh mắt thất vọng, như thể tôi đã phản bội họ. Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, ôm lấy ngực mà khóc. Nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi không còn đường lui.

Khách nhân đến Hồng Phấn Lâu ngày càng đông, từ thương nhân, quan lại, đến cả những tu sĩ cấp thấp của các tông môn nhỏ. Họ coi tôi như một món đồ chơi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chọn lọc những kẻ có tu vi, vì tinh khí của họ mạnh hơn, giúp tôi tiến bộ nhanh hơn. Một lần, tôi gặp một tu sĩ Luyện Khí kỳ sơ giai. Hắn kiêu ngạo, khoe khoang về việc mình là đệ tử ngoại môn của một tông môn nhỏ. Tôi tiếp cận hắn, dùng nhan sắc và sự khéo léo để khiến hắn say mê. Khi hắn kiệt sức, tôi hút lấy tinh khí của hắn, cảm nhận tu vi của mình tăng lên một chút. Hắn tỉnh dậy, yếu ớt, nhưng không nghi ngờ gì. Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo.

Năm năm trôi qua, tôi đã trở thành một trong những “hoa khôi” của Hồng Phấn Lâu. Không phải vì tôi đẹp nhất, mà vì tôi biết cách khiến khách nhân hài lòng. Nhưng sự nổi tiếng này chỉ càng làm tôi cô đơn. Các cô gái khác trong lầu xanh xa lánh tôi, gọi tôi là “yêu nữ” vì tôi luôn giữ khoảng cách, không kết bạn, không chia sẻ. Tôi không trách họ. Tôi không đến đây để tìm bạn, tôi đến để báo thù.

Trong năm này, tôi cảm nhận được một bước tiến lớn trong tu luyện. Luồng tinh khí trong cơ thể tôi đã ngưng tụ thành một dòng chảy nhỏ, chạy dọc kinh mạch. Theo bí kíp, đó là dấu hiệu tôi sắp đột phá Luyện Khí kỳ. Tôi mừng đến phát khóc, nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi một gã khách nhân hung bạo. Hắn là một tu sĩ Luyện Khí kỳ trung giai, say rượu và đánh tôi vì tôi “không đủ nhiệt tình”. Tôi nằm trên sàn, mặt sưng vù, nhưng không khóc. Tôi chỉ nghĩ: “Chờ đi. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến tất cả bọn ngươi quỳ dưới chân ta.”

Tám năm ở Hồng Phấn Lâu đã biến tôi thành một người khác. Tôi không còn run rẩy khi đối mặt với khách nhân, không còn khóc vào ban đêm. Tôi học cách che giấu cảm xúc, cách dùng nụ cười để che đậy oán hận. Tu vi của tôi đã đạt đến ngưỡng Luyện Khí kỳ sơ giai, nhưng tôi vẫn chưa đột phá. Tôi biết mình cần nhiều tinh khí hơn, cần những đối tượng mạnh hơn. Tôi bắt đầu nhắm đến những tu sĩ có tu vi cao hơn, dù điều đó nguy hiểm hơn. Một lần, tôi suýt bị phát hiện khi hút tinh khí của một tu sĩ Luyện Khí kỳ hậu giai. Hắn tỉnh dậy, nghi ngờ, nhưng tôi giả vờ yếu đuối, khóc lóc để đánh lạc hướng. Hắn bỏ đi, nhưng tôi biết mình phải cẩn thận hơn.


Tôi bắt đầu lên kế hoạch chuộc thân. Tôi không muốn mãi bị giam cầm trong lầu xanh. Mỗi đồng bạc tôi kiếm được, tôi đều giấu kỹ, chuẩn bị cho ngày rời đi. Trong lòng tôi, ngọn lửa báo thù vẫn cháy bỏng. Tôi không quên những khuôn mặt của đám đệ tử Thanh Vân Tông năm xưa. Tôi đã nghe ngóng được tin tức: chúng giờ đã là chấp sự hoặc trưởng lão ngoại môn. Chúng nghĩ tội ác của mình đã bị chôn vùi, nhưng tôi sẽ khiến chúng phải trả giá.

Năm thứ mười, tôi cuối cùng cũng đạt được mục tiêu. Một đêm trăng sáng, trong căn phòng nhỏ của mình, tôi ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp. Luồng tinh khí trong cơ thể tôi bùng nổ, phá vỡ rào cản cuối cùng. Tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh mới chảy qua kinh mạch, mạnh mẽ và ấm áp. Tôi đã đột phá, bước vào Luyện Khí kỳ sơ giai. Tôi bật khóc, không phải vì vui, mà vì tôi biết mình đã đi được bước đầu tiên trên con đường báo thù.

Tôi mang số bạc tích cóp được đến gặp bà chủ. “Ta muốn chuộc thân,” tôi nói, giọng lạnh lùng. Bà ta nhìn tôi, cười nhạt. “Ngươi nghĩ rời khỏi đây sẽ thay đổi được gì? Ngươi vẫn là một con điếm.” Tôi không đáp, chỉ đặt túi bạc lên bàn. Bà ta đếm xong, gật đầu. Tôi bước ra khỏi Hồng Phấn Lâu, không quay đầu lại. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương tự do, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Mười năm sỉ nhục, mười năm cô đơn, mười năm đánh đổi linh hồn – tất cả chỉ để đến được ngày hôm nay.

Tôi đứng dưới ánh trăng, hắc y tung bay, trong tay là thanh kiếm cũ kỹ tôi mua từ một lò rèn. Tôi không còn là Lục Vân yếu đuối của mười năm trước. Tôi đã trở thành một tu sĩ, dù là một tu sĩ ma đạo. Con đường phía trước còn dài, nhưng tôi không sợ. Thanh Vân Tông, những kẻ đã phá hủy cuộc đời tôi, đang ở đâu đó ngoài kia. Tôi sẽ tìm đến chúng, từng tên một. Dù phải đánh đổi thêm bao nhiêu, dù phải trở thành một con quỷ, tôi sẽ không dừng lại cho đến khi công đạo được thực hiện.

Tôi bước đi, bóng dáng hòa vào màn đêm. Hành trình báo thù của tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com