Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi đầu tại vùng đất mới

Khi trở về địa bàn cũ của Bích Nguyệt Tông, tôi đứng lặng trước cảnh tượng tan hoang. Linh điền bị Huyền Thạch Tông cày xới thành đất cằn, đại sảnh biến thành kho chứa pháp khí của Liệt Hỏa Tông, và năm nữ đệ tử còn sót lại bị giam trong lồng sắt, cơ thể đầy vết bầm, ánh mắt trống rỗng. Thanh Liên siết chặt kiếm, ánh mắt bùng cháy: “Tông chủ, chúng ta phải lấy lại tông môn! Lũ khốn đó phải trả giá!” Tiểu Mai, đứng cạnh, nghiến răng: “Họ biến nơi này thành chuồng thú, tông chủ, hãy để chúng tôi giết sạch bọn chúng!” Nhưng tôi lắc đầu, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán: “Không, các ngươi. Tông môn này giờ chỉ là đống tro tàn. Chúng ta không lấy lại nó. Chúng ta sẽ cứu các tỷ muội, rồi rời đi, xây dựng một Hợp Hoan Tông mới, nơi không ai dám khinh miệt.”

Tôi dẫn Tử Hà, Thanh Liên, và Tiểu Mai lén đột nhập vào đêm khuya, dùng mê hương để mê hoặc đám lính gác Trúc Cơ kỳ. Trong bóng tối, chúng tôi cắt khóa lồng sắt, giải cứu năm nữ đệ tử. Tiểu Lan, một cô gái trẻ với mái tóc rối bù, ôm lấy tôi, khóc nức nở: “Tông chủ… chúng tôi nghĩ ngài đã bỏ rơi chúng tôi… Họ… họ làm nhục chúng tôi mỗi ngày…” Giọng nàng vỡ vụn, khiến tim tôi như bị đâm. Tôi vuốt tóc nàng, thì thầm: “Tiểu Lan, ta sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai. Từ nay, các ngươi là máu thịt của Hợp Hoan Tông. Hãy đứng lên, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”

Để tránh tai mắt của Thanh Vân Tông và các thế lực chính đạo, tôi quyết định vượt biên giới quốc gia, tiến vào một vùng hoang vu ở quốc gia láng giềng: Đại Sâm Lâm, một đồng bằng rộng lớn với rừng rậm bạt ngàn, nơi linh khí dồi dào nhưng nguy hiểm rình rập. Khu vực này bị sáu thế lực lớn – mỗi thế lực mạnh hơn Thanh Vân Tông gấp nhiều lần – tranh giành quyền kiểm soát. Tôi chọn một góc hẻo lánh, sâu trong rừng, nơi linh khí vừa đủ nhưng ít bị chú ý. Tại đây, chúng tôi dựng một tông môn mới, vẫn mang vỏ bọc Bích Nguyệt Tông, nhưng bên trong là Hợp Hoan Tông – một lầu xanh bí mật, nơi dục vọng trở thành sức mạnh.

Hợp Hoan Tông hoạt động dưới vỏ bọc chính đạo, ban ngày đóng vai tông môn nhỏ yếu, ban đêm biến đại sảnh thành lầu xanh. Các nữ đệ tử, kể cả Lý Linh Ngọc, tham gia phục vụ tu sĩ từ các thành trì lân cận, dùng công pháp Hợp Hoan Tông để hút tinh khí. Thanh Liên, với nhan sắc ma mị, nằm ngửa trên giường nhung đỏ, váy lụa trễ xuống để lộ khe ngực sâu, để một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trung giai đâm sâu vào âm hộ ướt át của nàng. Nàng cong người, ngực rung lên dữ dội, rên rỉ dâm đãng: “Mạnh hơn… sâu hơn… ta muốn tất cả!” Tinh khí của hắn tràn vào, nuôi dưỡng đan điền nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc lạnh, như một thợ săn. Tiểu Mai quỳ trước một thương nhân béo ị, mút lấy dương vật to lớn của hắn, môi đỏ mọng chuyển động điêu luyện, ánh mắt mê muội khi tinh khí chảy vào, nhưng tay nàng siết chặt như sẵn sàng giết hắn nếu cần.

Lý Linh Ngọc, dù đã sa vào con đường ma đạo, vẫn giữ chút dấu vết của thánh nữ. Nàng mặc váy lụa trắng mỏng, để lộ đường cong hoàn mỹ, quấn lấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ hậu giai. Nàng hôn lên ngực hắn, tay lần mò xuống dưới, vuốt ve dương vật cương cứng, khiến hắn rên rỉ: “Thánh… thánh nữ… nàng tuyệt quá…” Linh Ngọc mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng, hút tinh khí khi hắn đạt cao trào, cơ thể nàng run rẩy trong khoái lạc giả tạo. “Chính đạo chẳng cho ta gì ngoài đau đớn,” nàng thì thầm với tôi sau đó, giọng đầy oán hận. “Giờ ta hiểu vì sao ngươi chọn con đường này, Lục Vân.”

Nhưng dù chúng tôi cố gắng, tông môn vẫn trì trệ. Tinh khí từ các tu sĩ yếu ớt không đủ để giúp tôi, Tử Hà, hay các đệ tử đột phá. Một đêm, sau một buổi dâm loạn, Lý Linh Ngọc kéo tôi ra góc đại sảnh, ánh mắt nghiêm túc: “Lục Vân, tông môn của ngươi quá phụ thuộc vào Kim Ngân Dương. Nó chỉ ở Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, tinh khí của nó không đủ mạnh để giúp chúng ta tiến xa. Muốn nó mạnh hơn, cần yêu đan, nhưng Đại Sâm Lâm là chiến trường của sáu thế lực lớn. Chúng ta không đủ sức tranh giành.”

Tôi cau mày, biết nàng nói đúng. “Vậy ngươi đề xuất gì?” tôi hỏi, giọng lạnh lùng. Linh Ngọc hít sâu, ánh mắt kiên định: “Đảo ngược quá trình. Ngươi phải hy sinh tu vi của mình, để Kim Ngân Dương hút ngược linh khí từ ngươi. Chỉ có cách đó, nó mới đột phá Kim Đan kỳ. Nhưng… cái giá là tu vi của ngươi sẽ tụt xuống Trúc Cơ kỳ.”

Tim tôi như thắt lại. Từ Kim Đan kỳ xuống Trúc Cơ kỳ là một đòn giáng mạnh, không chỉ vào sức mạnh mà cả uy tín của tôi trong tông môn. Thanh Liên, nghe được cuộc nói chuyện, hét lên: “Tông chủ, không được! Ngài là linh hồn của Hợp Hoan Tông! Nếu ngài yếu đi, ai sẽ dẫn dắt chúng tôi?” Tiểu Mai nắm tay Thanh Liên, ánh mắt lo lắng: “Linh Ngọc, ngươi từng là chính đạo, giờ lại muốn tông chủ hy sinh? Ngươi có ý đồ gì?” Linh Ngọc đứng thẳng, giọng sắc lạnh: “Ý đồ? Ta đã mất tất cả vì chính đạo! Giờ ta là người của Hợp Hoan Tông. Nếu Lục Vân không làm, chúng ta sẽ mãi là con kiến dưới chân sáu thế lực lớn!”

Mâu thuẫn bùng nổ. Tử Hà, luôn lạnh lùng, lên tiếng: “Lục Vân, ta tin ngươi, nhưng Linh Ngọc nói đúng. Kim Ngân Dương là chìa khóa. Nếu nó đạt Kim Đan, tinh khí của nó sẽ giúp cả tông môn mạnh hơn.” Tôi nhìn các đệ tử, ánh mắt họ dao động giữa lo lắng và trung thành. Tôi hít sâu, quyết định: “Được. Ta sẽ hy sinh tu vi. Nhưng Linh Ngọc, nếu kế hoạch này thất bại, ta sẽ khiến ngươi trả giá.”

Tôi dựng một kết giới riêng trong đại sảnh, nơi linh khí dồi dào nhất. Nghi lễ bắt đầu, với mục tiêu để Kim Ngân Dương hút linh khí từ tôi để đột phá Kim Đan. Tôi cởi hắc y, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng tròn, âm hộ ướt át, và quỳ trước Kim Ngân Dương. “Ngân, hãy lấy hết linh khí của ta,” tôi thì thầm, vuốt ve sừng nó. Nó gầm nhẹ, bộ phận khổng lồ cương cứng, và xâm nhập vào tôi. Tôi rên rỉ, cong người khi nó đâm sâu, từng nhịp mạnh mẽ khiến âm hộ tôi rung lên, tinh khí của nó hòa lẫn với linh khí của tôi, chảy ngược vào đan điền nó. Khoái lạc tràn ngập, nhưng tôi cảm nhận tu vi mình dần suy yếu, kim đan trong đan điền mờ đi, linh khí bị rút cạn.

Mỗi đêm, nghi lễ tiếp diễn. Tôi nằm ngửa, dang chân, để Kim Ngân Dương đâm sâu, hét lên trong khoái lạc khi linh khí của tôi tràn vào nó. Thanh Liên và Tiểu Mai đứng ngoài, ánh mắt ghen tị nhưng đầy lo lắng. “Tông chủ, ngài không thể hy sinh quá nhiều!” Thanh Liên hét lên, nước mắt lăn dài. Tôi cười nhạt, giọng yếu ớt: “Im lặng, Thanh Liên. Đây là con đường duy nhất để chúng ta mạnh hơn.” Tiểu Mai ôm lấy Thanh Liên, thủ dâm để kìm nén dục vọng, ngón tay đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ khi nhìn tôi và Kim Ngân Dương.

Trong khi đó, ba quả trứng Kim Bằng nở ra ba con Kim Bằng đực, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Các nữ đệ tử gọi chúng là Tiểu Kim, Tiểu Ngân, và Tiểu Đồng, xem chúng như con mình. Sau 10 năm, chúng trưởng thành, trở thành những yêu thú Trúc Cơ kỳ sơ giai, với cơ thể nam tính, cánh vàng kim lấp lánh, và bộ phận khổng lồ không kém Kim Ngân Dương. Các nữ đệ tử mê mẩn chúng. Tiểu Mai quấn lấy Tiểu Kim, nằm ngửa trên sàn, để nó đâm sâu, hét lên dâm đãng: “Tiểu Kim… sướng quá… mạnh hơn!” Thanh Liên cưỡi lên Tiểu Ngân, ngực rung lên dữ dội, âm hộ ướt át chảy nước khi nó xâm nhập. Tử Hà, dù lạnh lùng, cũng không cưỡng lại được Tiểu Đồng, quỳ trước nó, mút lấy bộ phận của nó, rên rỉ khi tinh khí tràn vào.

Lý Linh Ngọc, giờ là yêu nữ của Hợp Hoan Tông, cũng sa vào dục vọng. Nàng nằm ngửa, để Tiểu Kim xâm nhập, hét lên: “Sướng… sướng hơn chính đạo ngàn lần!” Nàng cong người, ngực rung lên, ánh mắt mê muội. Các nữ đệ tử khác, ghen tị vì không còn Kim Ngân Dương, quấn lấy ba con Kim Bằng, tạo thành những buổi dâm loạn trong đại sảnh. Một nữ đệ tử trẻ, tên Tiểu Lan, quỳ trước Tiểu Ngân, mút lấy nó, trong khi Tiểu Đồng đâm vào từ phía sau, khiến nàng hét lên trong khoái lạc, âm hộ chảy nước lênh láng.

Sau 30 năm, Kim Ngân Dương đạt Kim Đan kỳ sơ giai, linh khí bùng nổ trong đại sảnh. Nhưng tôi, giờ chỉ còn Trúc Cơ kỳ sơ giai, yếu ớt đến mức gần như ngã quỵ. Tử Hà, với tu vi Kim Đan, trở thành người mạnh nhất tông môn, nhưng nàng quỳ trước tôi: “Lục Vân, ngài vẫn là tông chủ của chúng tôi. Không ai xứng đáng hơn ngài.” Thanh Liên và Tiểu Mai ôm lấy tôi, khóc nức nở: “Tông chủ, chúng tôi sẽ không để ngài hy sinh vô ích!”

Kim Ngân Dương cần 20 năm để ổn định tu vi Kim Đan, còn tôi cần 5 năm bế quan để khôi phục cơ thể suy yếu. Trong thời gian này, ba con Kim Bằng trở thành nguồn tinh khí mới, giúp các nữ đệ tử duy trì tu luyện. Tử Hà đạt Kim Đan kỳ trung giai, Lý Linh Ngọc tiến đến Trúc Cơ kỳ trung giai, và Thanh Liên, Tiểu Mai cùng các đệ tử khác đều tăng tu vi. Tôi, dù yếu ớt, vẫn được mọi người tôn kính. Tiểu Vân, nữ đệ tử từng mạo hiểm lấy trứng Kim Bằng, nói: “Tông chủ, ngài đã hy sinh tu vi vì chúng tôi. Chúng tôi sẽ dành cả đời để báo đáp ngài.”

Sau 5 năm bế quan, tôi bước ra, cơ thể vẫn yếu, tu vi Trúc Cơ kỳ sơ giai chưa ổn định. Các nữ đệ tử tổ chức một buổi thác loạn để giúp tôi củng cố tu vi, dẫn tôi đến đại sảnh, nơi ba con Kim Bằng đứng chờ. Thanh Liên mỉm cười, ánh mắt ma mị: “Tông chủ, hãy để Tiểu Kim, Tiểu Ngân, và Tiểu Đồng giúp ngài.” Tôi gật đầu, cởi hắc y, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng tròn, âm hộ ướt át. Tiểu Kim lao đến, bộ phận khổng lồ đâm sâu vào tôi, khiến tôi hét lên dâm đãng: “Tiểu Kim… mạnh hơn!” Tiểu Ngân cưỡi lên từ phía sau, đâm vào hậu môn, khiến tôi cong người, khoái lạc tràn ngập. Tiểu Đồng đưa bộ phận vào miệng tôi, tôi mút lấy, rên rỉ khi tinh khí tràn vào. Các nữ đệ tử vây quanh, thủ dâm hoặc quấn lấy nhau, tiếng rên dâm dục vang vọng. Thanh Liên ôm lấy Tiểu Mai, ngón tay đâm sâu vào âm hộ nhau, hét lên: “Tông chủ… chúng tôi sẽ mãi trung thành!”

Buổi thác loạn kéo dài ba ngày, linh khí từ ba con Kim Bằng chảy vào tôi, giúp tu vi Trúc Cơ kỳ sơ giai ổn định. Tôi đứng dậy, ánh mắt kiên định: “Hợp Hoan Tông sẽ mạnh hơn. Thanh Vân Tông, Kim Linh Điện, tất cả sẽ phải trả giá.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com