Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lô đỉnh hoàn hảo

Hắc Phượng, bị trói chặt bằng dây linh khí, quỳ trước đại sảnh Hợp Hoan Tông, lụa đỏ rực rỡ, mê hương nồng nặc, ánh linh thạch lấp lánh. Cơ bắp cuồn cuộn của nàng căng cứng dưới bộ giáp da hắc báo rách nát, ánh mắt hung tợn nhưng tái nhợt vì bị Dâm Nữ Trận áp chế. Tôi, Lục Vân, trong váy lụa trắng bó sát, đứng trên đài cao, nhìn xuống nàng, giọng lạnh lùng: “Hắc Phượng, ngươi dám tấn công Bích Nguyệt Tông, muốn biến chúng ta thành chiến lợi phẩm?” Hắc Phượng ngẩng đầu, cười khinh miệt: “Lục Vân, ngươi chỉ là Trúc Cơ kỳ, yếu hơn ta! Ngươi không xứng làm tông chủ! Có ngày ta thoát ra, ta sẽ khiến tất cả nữ nhân ở đây quỳ dưới háng ta, phục vụ ta như nô lệ!” Nàng nhếch môi, cơ bắp rung lên thách thức.

Các nữ đệ tử – Lý Linh Ngọc, Tử Hà, Lưu Thu Thủy, Tiểu Mai, Thanh Liên, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết – điên tiết. Tiểu Hồng, ngực rung lên dưới váy lụa, hét: “Đồ khốn, dám sỉ nhục tông môn? Ta sẽ giết ngươi!” Nàng lao lên, kiếm lấp lánh sát khí, nhưng tôi giơ tay ngăn lại: “Dừng lại! Giết nàng ta quá dễ. Nàng ta sẽ trả giá bằng cách khác.” Hắc Phượng, vẫn kiêu ngạo, cười lớn: “Ngươi nghĩ ngươi làm được gì? Ta là Kim Đan kỳ, các ngươi chỉ là đám ma nữ đê tiện!” Tôi bước xuống, mỉm cười mỉa mai, giọng lạnh như băng: “Hắc Phượng, ngươi chẳng có tư cách bắt chúng ta quỳ dưới háng ngươi. Ngược lại, ta sẽ khiến ngươi quỳ dưới háng linh thú của chúng ta, phục vụ chúng để nâng cao tu vi. Ngươi, một tu sĩ Kim Đan kỳ, là nguồn linh lực dồi dào. Tiểu Kim, Tiểu Ngân, Tiểu Đồng cần linh khí, và ngươi sẽ là lô đỉnh hoàn hảo.”

Các nữ đệ tử, ánh mắt sáng rực, cười nhạo. Lý Linh Ngọc, trong váy lụa đỏ, nhếch môi: “Hắc Phượng, ngươi sắp biết thế nào là nhục nhã!” Tiểu Mai và Thanh Liên cười khúc khích, ngực rung lên: “Để xem nàng ta chịu được bao lâu!” Hắc Phượng, vẫn chưa hiểu, gầm lên: “Các ngươi dám?” Nhưng ánh mắt nàng lóe tia hoang mang khi các nữ đệ tử vây quanh, khí tức áp bức khiến nàng rùng mình. Tôi ra lệnh: “Lôi nàng ta xuống hầm ngục! Chuẩn bị trận pháp hấp thu linh lực. Nàng ta sẽ học cách phục tùng.”

Lưu Thu Thủy kéo Hắc Phượng xuống hầm ngục tối tăm, nơi trận pháp hấp thu linh lực khắc đầy phù văn đỏ rực lấp lánh. Hắc Phượng, bị xích chặt vào lồng giam, vùng vẫy điên cuồng, cơ bắp căng cứng, gầm lên: “Thả ta ra! Ta sẽ xé xác các ngươi!” Nhưng trận pháp hút linh khí từ đan điền nàng, khiến cơ thể yếu đi, mồ hôi chảy dài trên làn da lực lưỡng. Thu Thủy, đứng ngoài lồng, cười nhạo: “Hắc Phượng, ngươi từng muốn chúng ta quỳ dưới háng ngươi? Giờ hãy vui vẻ tận hưởng những ngày sắp tới với Kim Bằng!” Nàng quay đi, tiếng cười vang vọng, để lại Hắc Phượng trong hoang mang, cơ thể run rẩy khi ba con Kim Bằng – Tiểu Kim, Tiểu Ngân, Tiểu Đồng – bước vào, đôi cánh vàng rực lấp lánh, dương vật khổng lồ dựng đứng, khí tức hung bạo.

Trong 49 ngày liên tiếp, Hắc Phượng bị ba Kim Bằng thay nhau làm nhục trong lồng giam. Tiểu Kim, với dương vật lấp lánh ánh kim loại, đâm sâu vào âm hộ nàng, khiến nàng hét lên đau đớn xen khoái lạc không tự chủ: “Dừng lại… đồ súc sinh!” Trận pháp ép nàng mở rộng cơ thể, âm hộ ướt sũng co bóp vô thức quanh dương vật khổng lồ, tinh khí nóng bỏng tràn ra, nhớt nháp. Tiểu Ngân, không chờ đợi, đâm vào hậu môn nàng, dương vật khổng lồ xé toạc, khiến nàng cong người, ngực lực lưỡng rung lên dữ dội, rên rỉ: “Không… ta không chịu nổi!” Tiểu Đồng, hung tợn hơn, nhét dương vật vào miệng nàng, ép nàng mút, tinh khí tràn xuống họng, khiến nàng sặc, nước mắt lăn dài trong nhục nhã. Mỗi ngày, ba Kim Bằng luân phiên, liên tục giao hợp, lấp đầy âm hộ, hậu môn, và miệng nàng, cơ thể nàng run rẩy, nhớt nháp tinh khí, linh khí bị hút sạch, truyền vào Kim Bằng, đẩy tu vi chúng từ Trúc Cơ sơ giai lên đỉnh phong.

Trong khi Hắc Phượng bị làm nhục, Tiểu Hồng và Tiểu Thanh, hai nữ đệ tử Trúc Cơ kỳ, được tôi phái đến hầm ngục để giám sát. Họ đứng ngoài lồng, cởi váy lụa, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng mọng đung đưa, âm hộ ướt át lấp lánh. Tiểu Hồng ngồi lên Thạch Hỏa Nhân, dương vật nóng như đá đâm sâu vào âm hộ nàng, khiến nàng rên rỉ dâm dục: “Sướng… Thạch Hỏa Nhân… cho ta linh khí!” Nàng dập mông điên cuồng, ngực rung lên, linh khí nóng bỏng tràn vào đan điền, đẩy tu vi nàng tăng tiến. Tiểu Thanh, cưỡi Đồng Tử Thi Oán, âm hộ siết chặt dương vật lạnh buốt, hét lên: “Mạnh hơn… ta muốn mạnh hơn!” Nàng cong người, mồ hôi chảy dài, linh khí âm hàn giúp nàng củng cố Trúc Cơ kỳ. Cả hai, vừa giao hợp vừa nhìn Hắc Phượng, cười nhạo: “Hắc Phượng, ngươi từng muốn chúng ta quỳ dưới háng ngươi? Giờ nhìn ngươi kìa, bị Kim Bằng làm nhục, không khác gì món đồ chơi!” Tiểu Hồng, lên đỉnh, hét lên: “Sướng… ngươi chỉ là lô đỉnh cho linh thú!” Tiểu Thanh, cong người, rên rỉ: “Ngươi từng kiêu ngạo? Giờ chỉ là nô lệ!” Hắc Phượng, bị ba Kim Bằng đâm liên tục, ánh mắt đờ đẫn, cơ thể run rẩy, chỉ biết gầm gừ yếu ớt trong nhục nhã.

Sau khi lên đỉnh, Tiểu Hồng và Tiểu Thanh bước đến lồng giam, ngực vẫn rung lên, âm hộ ướt sũng nhỏ giọt tinh khí. Tiểu Hồng, nhếch môi, ra lệnh: “Hắc Phượng, ngươi còn chưa xong việc đâu. Vệ sinh dương vật cho Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán đi!” Tiểu Thanh, cười khinh miệt, kéo tóc nàng: “Nhanh lên, nô lệ! Dùng miệng ngươi cho sạch sẽ!” Hắc Phượng, cơ thể nhớt nháp, ánh mắt trống rỗng, ngoan ngoãn quỳ xuống, mút dương vật nóng bỏng của Thạch Hỏa Nhân, lưỡi liếm sạch tinh khí, rồi chuyển sang dương vật lạnh buốt của Đồng Tử Thi Oán, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Nàng, từng là thiên tài kiêu ngạo của Hắc Hổ Tông, giờ khóc than cho số phận, lòng vỡ vụn: “Ta… đã rơi xuống đáy vực…” Nhưng nàng không dám chống cự, chỉ biết cúi đầu, mút và liếm, cơ thể run rẩy trong nhục nhã tột cùng.

Ngày thứ 49, tôi đến hầm nguc, nhìn Hắc Phượng quỳ trong lồng, cơ thể trần truồng, nhớt nháp, ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn lóe tia thù hận. Nàng gầm lên, giọng yếu ớt: “Lục Vân… chờ ta thoát ra… ta sẽ khiến các ngươi trả giá!” Tôi mỉm cười mỉa mai: “Hắc Phượng, ngươi còn dám đe dọa? Với tu vi Luyện Khí kỳ, ngươi chẳng là gì cả.” Tôi ra lệnh: “Thả nàng ta ra.” Các đệ tử – Lý Linh Ngọc, Tử Hà, Thu Thủy – sững sờ, thì thầm: “Tông chủ, thả nàng ta sao?” Tôi nhếch môi: “Yên tâm. Nàng ta sẽ quay lại nhanh thôi.”

Hắc Phượng, được thả ra, mỉm cười đắc ý, lảo đảo đứng dậy, cơ thể mảnh mai hơn, không còn dấu vết cơ bắp lực lưỡng. Nàng hét lên: “Lục Vân, các ngươi sẽ hối hận! Ta sẽ quay lại, nghiền nát tông môn này!” Nàng chạy mất, biến vào rừng sâu. Các đệ tử lo lắng, nhưng tôi trấn an: “Đừng lo. Nàng ta không thoát được đâu.”

Thực tế, ngay sau khi đánh bại Hắc Phượng, tôi đã cho lan truyền tin đồn khắp Đại Sâm Lâm: Hắc Phượng bị Bích Nguyệt Tông đánh bại, sử dụng bí pháp trốn thoát, nhưng tu vi tụt xuống Trúc Cơ kỳ, cơ thể trọng thương. Tin này khiến các kẻ thù cũ của nàng – Hắc Hổ Tông, Huyền Thiên Tông, và nhiều tông môn khác – tăng cường truy sát. Cáo thị truy nã dán khắp nơi, mô tả Hắc Phượng với hình dáng cũ: nữ tu sĩ lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn. Nhưng sau 49 ngày làm lô đỉnh, nàng đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một nữ tử mảnh mai, gương mặt thanh tú, không ai nhận ra.

Hắc Phượng, sau khi chạy trốn, phát hiện tu vi mình chỉ còn Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Nàng sốc, hét lên trong rừng, tiếng thét của sự bất lực và ai oán. Nàng cố tìm nơi ẩn náu để tu luyện, nhưng không có linh thạch, không đồng minh, năng lực tu luyện gần như bằng không. Cáo thị truy nã khiến nàng ngày đêm trốn tránh, sống như chuột trong cống. Một lần, nàng chạm trán hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hắc Hổ Tông, từng là đồng môn. Họ nhìn nàng, nhưng không nhận ra, vì nàng đã mất cơ bắp, trở thành một nữ tử bình thường. Nàng thoát nạn, nhưng lòng nhục nhã: “Ta từng là thiên tài… Giờ ta là gì?” Bị dồn đến đường cùng, Hắc Phượng, run rẩy, quay lại Hợp Hoan Tông, quỳ trước đại sảnh, giọng nghẹn ngào: “Lục Vân… ta xin ngươi… bảo hộ ta… kẻ thù đang săn lùng ta khắp nơi!” Tôi, đứng trên đài, mỉm cười lạnh lùng: “Bảo hộ ngươi? Được, nhưng ngươi phải trở thành nô lệ của Hợp Hoan Tông, phục vụ lầu xanh và linh thú.” Hắc Phượng, cắn răng, nước mắt lăn dài, gật đầu: “Ta… đồng ý.”

Hắc Phượng, từng kiêu ngạo muốn cả thiên hạ quỳ dưới háng, giờ trở thành nô lệ tại Bích Nguyệt Lâu. Nàng mặc váy lụa mỏng, để lộ cơ thể mảnh mai, ngực căng tròn, âm hộ ướt át vì mê hương. Mỗi ngày, nàng quỳ trước các tán tu, mút dương vật cương cứng, lưỡi liếm quanh đầu khấc, rên rỉ dâm dục: “Đạo hữu… mua Hồi Linh Đan… ta sẽ phục vụ ngươi cả đêm!” Nàng cong người, để khách đâm sâu vào âm hộ hoặc hậu môn, ngực rung lên, cơ thể uốn éo như món đồ chơi. Trong lòng, nàng gào thét: “Ta từng là Hắc Phượng, thiên tài của Hắc Hổ Tông! Giờ ta phải quỳ dưới háng đàn ông, làm nhục chính mình!” Nhưng vì sinh tồn, nàng không còn lựa chọn, chỉ biết cúi đầu, phục tùng.

Đôi khi, nàng bị gọi đến hầm nguc, nơi Tiểu Kim, Tiểu Ngân, và Tiểu Đồng chờ sẵn. Ba Kim Bằng, giờ ở Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, đâm dương vật khổng lồ vào âm hộ, hậu môn, và miệng nàng, khiến nàng hét lên: “Sướng… dừng lại…” Tinh khí tràn ra, nhớt nháp, khiến nàng run rẩy trong nhục nhã. Các nữ đệ tử, như Tiểu Hồng và Tiểu Thanh, đứng ngoài, cười nhạo: “Hắc Phượng, ngươi từng muốn chúng ta quỳ? Giờ ngươi là nô lệ của linh thú!” Hắc Phượng, ánh mắt đờ đẫn, chỉ biết chịu đựng, lòng vỡ vụn: “Ta không ngờ… ta lại rơi vào cảnh này…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com