Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu Thu Thuỷ và con đường trong cơn tuyệt vọng

Lưu Thu Thủy, một nữ tán tu Luyện Khí kỳ hậu giai, đã sống hơn 100 năm tại thị trấn Vụ Lâm. Dù thời gian khắc nghiệt đã để lại vài nếp nhăn mờ trên khuôn mặt, nàng vẫn giữ được nét dịu dàng, đôi mắt to tròn ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, mái tóc đen dài điểm vài sợi bạc lòa xòa trên vai, và thân hình mảnh mai trong bộ váy lụa xanh bạc màu toát lên vẻ thanh tao nhưng tiều tụy. Thọ nguyên của nàng chỉ còn chưa đầy năm năm, như ngọn nến lập lòe trước cơn gió lạnh lẽo của tử thần. Hơn một thế kỷ lăn lộn, nàng đã dốc hết tâm sức tìm kiếm linh thảo, luyện đan, và thử mọi bí kíp để đột phá Trúc Cơ kỳ, nhưng tu vi của nàng như bị giam cầm trong một bức tường vô hình. Mỗi đêm, trong căn phòng trọ tồi tàn, nàng ngồi trước gương đồng, đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt vẫn còn chút nhan sắc, lòng đau như dao cắt: "Ta đã sống hơn trăm năm, nhưng vẫn chỉ là một con kiến hèn mọn dưới chân thiên đạo. Nếu không đột phá, ta sẽ tan biến, không ai nhớ đến tên Lưu Thu Thủy." Nàng nhớ lại những ngày tuổi trẻ, khi giấc mơ phi thăng Tiên giới rực cháy trong tim, giờ chỉ còn là tro tàn phủ đầy tuyệt vọng. "Ta đã chiến đấu quá lâu... nhưng ta không cam tâm chết như một kẻ thất bại," nàng thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự kiên định xen lẫn điên cuồng, như ngọn lửa cuối cùng trước khi tắt.

Vụ Lâm, gần Rừng Hắc Vân - nơi trù phú linh thảo như Huyền Tử Thảo, Tăng Khí Thảo, và Ngân Diệp Hoa - là nơi nàng bám trụ. Nàng thường mạo hiểm vào rừng, đối mặt yêu thú cấp thấp, đôi tay đầy vết sẹo từ những lần bị cào xé, chỉ để thu thập vài cọng linh thảo đổi lấy linh thạch. Nhưng mọi viên đan nàng dùng đều vô hiệu, như ném đá xuống vực sâu. "Thiên đạo bất công!" nàng từng gào thét giữa rừng, giọng hòa vào tiếng gió, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao. "Ta đã hy sinh tất cả - tuổi trẻ, giấc mơ, cả lòng tự trọng - nhưng tại sao ta vẫn không thể vượt qua?" Nỗi sợ hãi cái chết bóp nghẹt tâm trí nàng, như một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy: "Chỉ cần ta đột phá, ta sẽ sống thêm trăm năm. Ta sẽ chứng minh ta không vô dụng, dù phải đánh đổi tất cả!"

Gần đây, Thu Thủy nhận thấy Vụ Lâm thay đổi. Một đan quán mới, Bích Nguyệt Đan Quán, do một tông môn toàn phụ nữ lập nên, xuất hiện ở trung tâm thị trấn. Họ bán Hồi Linh Đan và Tăng Khí Đan với giá rẻ bất ngờ - chỉ bằng một phần năm thị trường. Dù chất lượng chỉ đạt một phần ba so với đan dược của Đan Vân Tông, chúng vẫn đủ tốt cho các tán tu nghèo như nàng. Thu Thủy, gom góp toàn bộ linh thạch tích lũy qua nhiều thập kỷ - từ việc bán linh thảo và tiết kiệm từng đồng - mua mười lăm viên Hồi Linh Đan và mười viên Tăng Khí Đan. Sau vài tuần sử dụng, nàng cảm nhận linh khí trong đan điền dồi dào hơn, như một dòng suối nhỏ len lỏi qua sa mạc khô cằn. "Đây là tia hy vọng cuối cùng của ta," nàng nghĩ, tim đập mạnh, ánh mắt sáng lên như tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Nhưng niềm vui nhanh chóng tan biến khi linh thạch cạn kiệt. Nàng ngồi co ro trong phòng trọ, ôm lọ đan rỗng, nước mắt lăn dài trên gò má: "Chỉ cần thêm vài viên... chỉ vài viên nữa thôi, ta có thể đột phá! Nhưng ta không còn gì cả..." Nỗi tuyệt vọng như lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào trái tim đã mệt mỏi hơn trăm năm. "Ta không muốn chết như thế này... Ta đã sống quá lâu để kết thúc trong vô nghĩa," nàng thì thầm, tay siết chặt lọ đan đến mức làm cho nó vỡ vụn.

Tuyệt vọng đẩy Thu Thủy vào con đường liều lĩnh. Nàng quyết định ăn trộm đan dược từ Bích Nguyệt Đan Quán, dù lòng đầy mâu thuẫn. "Ta không phải kẻ trộm," nàng tự nhủ, "nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ vài viên đan, ta sẽ sống!" Một đêm tối, nàng lẻn vào kho chứa phía sau đan quán, dùng một tấm phù ẩn thân cấp thấp để che giấu khí tức. Tim nàng đập thình thịch, lòng rối bời: "Nếu bị bắt, ta sẽ mất tất cả. Nhưng nếu không làm, ta sẽ chết trong vài năm nữa." Nhưng chưa kịp chạm vào kệ đan dược, một luồng khí tức Kim Đan kỳ mạnh mẽ ập tới, đè nàng xuống đất như núi sập. Tử Hà, trong váy lụa tím bó sát, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao, xuất hiện, bàn tay ngọc bóp chặt cổ nàng. "Tán tu già nua, dám ăn trộm của Bích Nguyệt Tông?" Tử Hà quát, một chưởng đánh nàng văng ra, máu phun từ miệng, xương ngực đau nhói như gãy. Thu Thủy quỳ xuống, nước mắt hòa máu, giọng run rẩy: "Tiền bối, xin tha thứ! Ta đã sống hơn trăm năm, nhưng thọ nguyên chỉ còn vài năm. Ta chỉ cần vài viên đan để đột phá Trúc Cơ kỳ... Nếu thành công, ta thề sẽ trả gấp mười lần!" Nhưng Tử Hà, ánh mắt sắc lạnh, cười khinh miệt: "Ngươi dám ăn trộm trước, giờ còn cầu xin? Cút đi, lần sau ta sẽ lấy mạng ngươi!" Thu Thủy, ôm vết thương, lảo đảo rời đi, lòng đau đớn như bị xé toạc: "Ta đã sai... nhưng ta không thể dừng lại. Nếu không có đan dược, ta sẽ chết trong tủi nhục."

Không chịu khuất phục, Thu Thủy tiếp tục theo dõi đan quán, chờ cơ hội. Khi biết Tử Hà rời Vụ Lâm để về tông môn chính, nàng quyết định thử lại, lòng đầy quyết tâm: "Đây là cơ hội cuối cùng. Ta phải lấy được đan dược, dù phải trả giá bằng mạng sống." Nàng ẩn mình sau một bụi cây gần đan quán, tim đập mạnh, lòng rối bời: "Ta không muốn làm kẻ trộm, nhưng ta đã sống quá lâu để từ bỏ. Chỉ cần vài viên đan, ta sẽ có hy vọng!" Nhưng trước khi hành động, nàng chứng kiến một cảnh tượng khiến tim nàng đập loạn. Tiểu Mai, nữ đệ tử của đan quán, trong váy lụa hồng bó sát, dẫn một tán tu nam Trúc Cơ kỳ tên Triệu Hùng ra vườn sau. Dưới ánh trăng, Tiểu Mai chống tay vào gốc cây, kéo váy lên, chổng mông ra sau, để lộ cặp mông tròn trịa và âm hộ ướt át. Triệu Hùng, ánh mắt mê muội, đâm dương vật cương cứng vào âm hộ nàng từ phía sau, khiến Tiểu Mai cong người, rên rỉ dâm dục: "Triệu đạo hữu... mạnh hơn đi... mua Hồi Linh Đan của ta, ngươi sẽ mạnh hơn thế này!" Hắn, thở hổn hển, đáp: "Tiểu Mai cô nương... nàng quá mê hoặc... ta mua mười viên!" Tiểu Mai cười ma mị, siết chặt âm hộ: "Tốt lắm, đạo hữu. Mua thêm Tăng Khí Đan, ta sẽ cho ngươi khoái lạc cả đêm! Hồi Linh Đan sẽ giúp ngươi hồi phục linh lực nhanh hơn!" Hắn, kích động, rên rỉ: "Ta mua... mười viên Hồi Linh Đan, năm viên Tăng Khí Đan... nàng thật tuyệt vời!"

Thu Thủy, dù ngại ngùng, không rời mắt, lòng đầy mâu thuẫn: "Đây là chuyện thường thấy ở lầu xanh, nhưng có gì đó không đúng..." Khi Triệu Hùng xuất tinh, cơ thể hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mờ đi như bị rút cạn sức sống. Thu Thủy, với kinh nghiệm hơn trăm năm lăn lộn, lập tức nhận ra: "Họ đang hút tinh khí! Đây không phải tông môn bình thường... Đây là ma đạo, dùng dục vọng để tu luyện!" Nàng cảm thấy tim mình đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì một tia hy vọng điên cuồng bùng lên: "Đan dược không đủ để ta đột phá trước khi thọ nguyên cạn. Nhưng nếu ta học được công pháp của họ, dùng tinh khí để tu luyện, ta có thể kéo dài tuổi thọ và đột phá Trúc Cơ kỳ!" Nàng nghĩ đến những năm tháng dài đằng đẵng, những lần thất bại, và nỗi sợ hãi cái chết như bóng ma ám ảnh. "Ta đã sống hơn trăm năm trong vô vọng. Nếu con đường ma đạo là lối thoát duy nhất, ta sẵn sàng bước vào, dù phải trả giá bằng linh hồn," nàng tự nhủ, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm gần như điên dại.

Sáng hôm sau, Thu Thủy, mặc bộ váy lụa xanh sạch sẽ nhất, đứng trước Bích Nguyệt Đan Quán, đối diện Thanh Liên - nữ đệ tử phụ trách khi Tử Hà vắng mặt. Nàng hít sâu, cố kìm nén nỗi sợ và sự tuyệt vọng tích tụ hơn trăm năm, giọng dịu dàng nhưng kiên định: "Ta là Lưu Thu Thủy, tán tu Luyện Khí kỳ hậu giai, đã sống hơn trăm năm. Ta muốn gia nhập tông môn của các ngươi, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để học công pháp và đột phá Trúc Cơ kỳ. Ta biết các ngươi là ma đạo, dùng dục vọng để tu luyện, và ta không sợ. Ta chỉ muốn sống, muốn chứng minh ta không vô dụng!" Thanh Liên, trong váy lụa xanh, ánh mắt sắc sảo, nhìn nàng từ đầu đến chân, cười nhạt: "Ngươi? Một tán tu hơn trăm năm, thọ nguyên sắp cạn, muốn gia nhập Hợp Hoan Tông? Ngươi có biết công pháp của chúng ta đòi hỏi từ bỏ mọi giới hạn đạo đức không? Ngươi dám bước vào con đường ma đạo?" Thu Thủy, không nao núng, đáp: "Ta đã sống quá lâu để bận tâm đến đạo đức chính đạo. Hơn trăm năm, ta chỉ nhận được sự bất công và thất bại. Nếu dục vọng là con đường để sống, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả!"

Thanh Liên, thấy sự quyết tâm cháy bỏng trong đôi mắt nàng, ngừng cười, nhưng lắc đầu: "Ngươi từng định ăn trộm đan dược của chúng ta. Lòng trung thành của ngươi đáng nghi ngờ. Việc này không phải ta quyết định được. Tử Hà tỷ, tu sĩ Kim Đan kỳ của chúng ta, sẽ xem xét ngươi. Nhưng tỷ ấy vừa trở về tông môn chính. Ngươi phải chờ ít nhất một tháng. Trong thời gian đó, ngươi có thể làm việc ở đan quán - dọn dẹp, bán đan - để chứng minh lòng trung thành." Thu Thủy, dù thất vọng vì phải chờ, cảm thấy hy vọng le lói như ánh nến trong cơn bão: "Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ chứng minh ta xứng đáng. Hợp Hoan Tông là lối thoát cuối cùng của ta sau hơn trăm năm vô vọng." Nàng quỳ xuống, giọng run rẩy nhưng đầy kiên định: "Xin các ngươi cho ta một con đường sống. Ta không muốn chết như một kẻ thất bại." Thanh Liên, ánh mắt dịu đi, gật đầu: "Được. Làm việc tốt, Tử Hà tỷ sẽ cân nhắc. Nhưng nếu ngươi phản bội, đừng trách chúng ta vô tình."

Hơn một tháng sau, Tử Hà trở lại Vụ Lâm, váy lụa tím bó sát, khí tức Kim Đan kỳ khiến cả đan quán im lặng. Thanh Liên báo cáo về sự chăm chỉ của Thu Thủy, nhưng nhấn mạnh: "Cô ta từng định ăn trộm, Tử Hà tỷ. Dù làm việc tốt, chúng ta vẫn không chắc lòng trung thành của cô ta." Thu Thủy, nghe tin Tử Hà trở về, lao đến trước mặt nàng, quỳ xuống, giọng run rẩy: "Tử Hà tiền bối, ta là Lưu Thu Thủy, đã sống hơn trăm năm, thọ nguyên chỉ còn vài năm. Ta biết ta sai khi định ăn trộm, nhưng đó là vì ta tuyệt vọng. Ta đã sống quá lâu, lăn lộn khắp Đại Sâm Lâm, nhưng tu vi vẫn đình trệ. Ta không muốn chết như một kẻ thất bại! Xin cho ta gia nhập Hợp Hoan Tông, học công pháp ma đạo. Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì, dù phải đánh đổi thân xác hay linh hồn!" Nàng dập đầu xuống đất, nước mắt lăn dài, lòng đau như cắt: "Ta sợ chết... Ta sợ hơn trăm năm đời ta sẽ tan biến như cát bụi. Xin tiền bối cho ta một con đường sống!"

Tử Hà, ánh mắt lạnh lùng, định từ chối: "Hợp Hoan Tông không thu nhận người ngoài dễ dàng. Ngươi từng ăn trộm, ấn tượng của ta về ngươi không tốt. Hơn nữa, tông môn đang tập trung phát triển, không muốn gây chú ý hay lãng phí tài nguyên cho một tán tu già nua." Nhưng khi Thu Thủy tiếp tục dập đầu, trán rớm máu, giọng nghẹn ngào: "Ta biết ta không xứng, nhưng ta đã sống hơn trăm năm trong vô vọng. Mỗi đêm, ta mơ thấy cái chết đến gần, như quái thú nuốt chửng ta. Xin tiền bối thương xót, cho ta một cơ hội!" Tử Hà bỗng chạnh lòng. Nàng nhớ lại những ngày tháng tuyệt vọng của chính mình, khi suýt chết trong nghèo khó trước khi được tông chủ Lục Vân trọng dụng, cho phép quan hệ với Kim Ngân Dương để đột phá Kim Đan kỳ. "Cô ta... giống ta năm xưa," Tử Hà nghĩ, ánh mắt dịu đi. Nàng nói: "Ta đồng ý tạm thu nhận ngươi, nhưng quyết định cuối cùng thuộc về tông chủ Lục Vân. Vài tháng nữa, ta sẽ đưa ngươi về tông môn để tông chủ xem xét. Trong thời gian đó, tiếp tục làm việc ở đan quán, chứng minh lòng trung thành."

Thu Thủy, nước mắt lăn dài, dập đầu đến mức trán chảy máu, giọng run rẩy: "Đa tạ Tử Hà tiền bối! Ta thề sẽ không làm ngài thất vọng!" Nàng đứng dậy, lòng ngập tràn hy vọng, dù biết con đường phía trước vẫn đầy thử thách. Tử Hà giao nàng tiếp tục làm việc lặt vặt - lau dọn, sắp xếp đan dược, hỗ trợ khách - và Thu Thủy lao vào công việc với sự quyết tâm cháy bỏng: "Ta sẽ không để cơ hội này vuột mất. Dù chỉ là một tia sáng nhỏ, ta sẽ nắm lấy!"

Vài tháng sau, Tử Hà dẫn Thu Thủy về Hợp Hoan Tông, nơi đại sảnh lộng lẫy với lụa đỏ, mê hương nồng nặc, và ánh linh thạch lấp lánh. Thu Thủy, trong bộ váy lụa xanh sạch sẽ, đứng trước tôi, Lục Vân, và Lý Linh Ngọc, lòng đầy lo âu nhưng kiên định. Nàng đã chuẩn bị hàng trăm kịch bản để thuyết phục, nhưng khi đối diện tôi, nàng chỉ biết quỳ xuống, giọng nghẹn ngào: "Tông chủ Lục Vân, ta là Lưu Thu Thủy, một tán tu hơn trăm năm, thọ nguyên chỉ còn vài năm. Ta đã sống trong vô vọng, lăn lộn khắp Đại Sâm Lâm, nhưng không thể đột phá Trúc Cơ kỳ. Ta sợ chết, sợ hơn trăm năm đời ta tan biến như cát bụi. Ta biết Hợp Hoan Tông là ma đạo, nhưng ta sẵn sàng bước vào, dùng dục vọng để tu luyện, chỉ mong kéo dài thọ nguyên và chứng minh ta không vô dụng. Xin tông chủ cho ta một con đường sống!" Nàng dập đầu, nước mắt lăn dài, lòng đau đớn: "Ta đã thấy cái chết trong giấc mơ mỗi đêm. Nó như quái thú gầm gừ, chờ nuốt chửng ta. Ta không muốn chết như một kẻ thất bại!"

Tôi nhìn nàng, lòng chạnh lòng. Tôn chỉ của Hợp Hoan Tông là tạo nơi cho chị em phụ nữ sinh tồn trong giới tu tiên khắc nghiệt. "Cô ta cũng là một người phụ nữ tuyệt vọng, như ta từng là," tôi nghĩ, ánh mắt dịu đi, định đồng ý. Nhưng Lý Linh Ngọc, trong váy lụa đỏ bó sát, giơ tay ngăn lại, giọng sắc bén: "Tông chủ, xin chờ đã. Tông môn đang phát triển về chất, không thể nhận một đệ tử chỉ vì cô ta đáng thương. Chúng ta cần người hữu dụng, không phải kẻ chỉ biết cầu xin." Thu Thủy, nghe vậy, tái mặt, lòng như rơi xuống vực: "Ta... không hữu dụng sao? Sau hơn trăm năm, ta vẫn là kẻ vô dụng?" Nhưng nàng cắn răng, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ chứng minh ta có giá trị!"

Lý Linh Ngọc mỉm cười ma mị, dẫn Thu Thủy đến Bích Nguyệt Lâu, nói: "Ngươi muốn gia nhập Hợp Hoan Tông? Hãy chứng minh sự hữu dụng của ngươi. Phục vụ một khách hàng tại lầu xanh, làm hắn hài lòng, và quảng bá đan dược của chúng ta. Nếu thất bại, đừng mơ gia nhập." Thu Thủy, dù chưa từng làm việc này, gật đầu ngay: "Ta đồng ý. Ta không còn gì để mất!" Nàng nghĩ: "Dù phải đánh đổi lòng tự trọng, ta sẽ làm tất cả để sống."



Tại Bích Nguyệt Lâu, Thu Thủy, trong váy lụa xanh bó sát, được Tiểu Lan hướng dẫn cách tiếp khách. Nàng chọn một tán tu Luyện Khí kỳ tên Vương Bảo, một gã trung niên thô kệch. Trong phòng riêng, nàng cởi váy, để lộ cơ thể mảnh mai, ngực căng tròn dù mang dấu vết thời gian, âm hộ ướt át run rẩy vì lo lắng. Nàng quỳ trước hắn, vụng về mút dương vật cương cứng, lưỡi lóng ngóng liếm quanh đầu khấc, giọng run rẩy: "Vương đạo hữu... Hồi Linh Đan của Bích Nguyệt Lâu sẽ giúp ngươi hồi phục linh lực nhanh hơn... Thích ta không?" Nhưng do thiếu kinh nghiệm, nàng làm hắn khó chịu. Vương Bảo cau mày, đẩy nàng ra: "Ngươi vụng về quá! Đổi người khác đi!" Thu Thủy, hoảng loạn, quỳ xuống, nước mắt lăn dài: "Vương đạo hữu, xin cho ta một cơ hội nữa! Ta sẽ làm tốt hơn... Ta cần chứng minh ta xứng đáng!" Nàng nghĩ: "Nếu thất bại, ta sẽ mất tất cả. Hơn trăm năm, ta không thể kết thúc như thế này!"



Vương Bảo, thấy nàng quỳ xin, miễn cưỡng đồng ý. Ở lần thứ hai, Thu Thủy dồn hết tâm sức, nhớ lại những gì Tiểu Lan dạy. Nàng nằm ngửa trên giường lụa, dang chân, để hắn đâm sâu vào âm hộ, cố rên rỉ dâm dục: "Vương đạo hữu... mạnh hơn... mua Tăng Khí Đan, ngươi sẽ mạnh hơn thế này!" Hắn, kích động, thở hổn hển: "Ngươi... tốt hơn rồi... ta mua năm viên!" Nàng siết chặt âm hộ, cong người, ngực rung lên, hét lên: "Sướng... mua thêm Hồi Linh Đan, ta sẽ cho ngươi khoái lạc cả đêm!" Dù vụng về, nàng cố dùng nhan sắc và giọng nói dịu dàng để mê hoặc. Tinh khí của hắn tràn vào, nàng không hút linh khí, chỉ cười: "Vương đạo hữu, quay lại thường xuyên, ta sẽ chăm sóc ngươi." Vương Bảo, hài lòng, mua năm viên Hồi Linh Đan và ba viên Tăng Khí Đan, đồng ý bỏ qua lần đầu thất bại.



Lý Linh Ngọc, bí mật quan sát từ đầu, bước vào, ánh mắt sắc sảo nhưng hài lòng. "Ngươi vụng về, nhưng sự quyết tâm của ngươi là thật," nàng nói. "Bài kiểm tra này không chỉ để xem ngươi phục vụ khách, mà để thấy mục đích thực sự của ngươi. Ngươi sẵn sàng quỳ xin, đánh đổi lòng tự trọng để gia nhập Hợp Hoan Tông. Điều đó chứng minh lòng trung thành." Thu Thủy, nghe vậy, quỳ rạp xuống, nước mắt lăn dài vì hạnh phúc: "Đa tạ Linh Ngọc tiền bối! Ta... ta đã sống hơn trăm năm trong vô vọng, nhưng giờ ta có cơ hội sống tiếp!" Nàng dập đầu trước Linh Ngọc, rồi trước tôi và Tử Hà, giọng nghẹn ngào: "Đa tạ tông chủ, đa tạ Tử Hà tiền bối! Ta thề sẽ trung thành với Hợp Hoan Tông, dù phải làm bất cứ điều gì!" Tôi, nhìn nàng, gật đầu: "Ngươi đã chứng minh lòng quyết tâm. Từ nay, ngươi là đệ tử Hợp Hoan Tông. Học công pháp của chúng ta, nhưng nhớ rằng con đường ma đạo không dễ dàng."



Thu Thủy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy, quỳ lạy tất cả, lòng ngập tràn hạnh phúc: "Ta đã sống hơn trăm năm trong bóng tối, nhưng cuối cùng ta thấy ánh sáng. Ta sẽ không phụ lòng tông môn!" Nàng nghĩ: "Dù phải bước vào con đường ma đạo, ta sẽ sống, sẽ đột phá, và chứng minh giá trị của mình."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com