Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mẹ con đồng lòng

Một đêm, Bích Nguyệt Lâu vắng vẻ hơn thường lệ, lụa đỏ phấp phới trong ánh linh thạch mờ ảo, tiếng rên rỉ dâm dục thưa thớt. Lý Linh Ngọc, váy lụa đỏ bó sát, ngực căng tròn rung nhẹ, đang cưỡi một tán tu Luyện Khí kỳ sơ giai, âm hộ siết chặt dương vật cương cứng, rên rỉ: “Đạo hữu… mạnh hơn!” Nàng cảm thấy lạ, nghĩ: “Sao đêm nay ít khách thế này?” Trong lúc dập mông nhanh hơn, nàng hỏi: “Đạo hữu, sao lầu xanh hôm nay vắng vậy?” Gã, thở hổn hển, đáp: “Linh Ngọc cô nương, gần đây có tin đồn về bí cảnh của Hoa Nữ Tông, một tông môn toàn nữ chuyên kiếm pháp, nằm sâu trong Đại Sâm Lâm. Bí cảnh này chỉ cho tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống vào, nên đám Trúc Cơ kỳ đều kéo đến đó săn bảo vật. Chúng ta, Luyện Khí kỳ thấp kém, không đủ sức tranh giành, đành đến đây giải trí!” Nàng gật đầu, âm hộ co bóp mạnh, khiến gã rên rỉ: “Sướng… cô nương, ta sắp…” Gã tăng tốc, dập mạnh, lên đỉnh, tinh khí phun đầy âm hộ nàng, nhớt nháp chảy xuống đùi. Linh Ngọc, cười dâm đãng, liếm sạch dương vật gã, tiễn khách rời đi, lòng nghĩ: “Bí cảnh Hoa Nữ Tông… Có lẽ tông chủ sẽ quan tâm.”

Phục vụ xong, Linh Ngọc dạo một vòng lầu xanh, thấy chỉ còn vài khách Luyện Khí kỳ cấp thấp đang được Tiểu Hồng và Tiểu Thanh phục vụ. Nàng ra lệnh: “Đêm nay vắng, các muội về nghỉ sớm, để lại vài người trực. Thu Thủy, Tiểu Mai, ở lại.” Mộc Như Tuyết, hôm nay không phục vụ khách nào, cảm thấy cơ thể nóng ran, âm hộ ẩm ướt, lòng khó chịu: “Cả ngày không được giải tỏa… Ta nghiện rồi sao?” Nhưng nàng cũng vui vẻ, nghĩ: “Về sớm, ta sẽ kiểm tra Tiểu Nhi, đảm bảo con bé an toàn.” Nàng rời lầu xanh, không biết Tiểu Nhi đã sa ngã sâu vào dục vọng.

Như Tuyết bước đến phòng luyện đan của Tiểu Nhi, lòng nhẹ nhõm, nghĩ: “Con bé chắc đang luyện đan chăm chỉ.” Nhưng khi đến gần, nàng nghe tiếng rên rỉ dâm dục vọng ra từ khe cửa, kèm theo tiếng va chạm da thịt và tiếng gầm gừ của linh thú. Nàng sững người, tim đập mạnh, lòng hoảng loạn: “Không… không thể nào!” Nàng đẩy cửa xông vào, và cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết lặng. Tiểu Nhi, trần truồng, cơ thể mảnh mai ướt đẫm mồ hôi, đang cưỡi Tiểu Kim, âm hộ siết chặt dương vật khổng lồ, ngực rung dữ dội, rên rỉ: “Sướng… Tiểu Kim, mạnh hơn!” Tiểu Ngân, đứng cạnh, đâm dương vật vào hậu môn nàng, khiến nàng cong người, hét: “Sâu hơn… muội chịu được!” Tiểu Đồng, quỳ trước, ép nàng mút dương vật, lưỡi nàng liếm quanh đầu khấc, nước dãi chảy xuống cằm. Dâm thủy bắn tung tóe, hòa với tinh khí linh thú, sàn phòng nhớt nháp, mùi dục vọng nồng nặc.

Như Tuyết, run rẩy, hét lên: “Tiểu Nhi! Con làm gì vậy? Dừng lại ngay!” Tiểu Nhi, giật mình, quay lại thấy mẹ, ánh mắt lóe lên bất ngờ nhưng không hoảng loạn. Nàng ngừng lại, rời khỏi Tiểu Kim, cơ thể ướt đẫm, tinh khí chảy xuống đùi, giọng bình tĩnh: “Mẹ… sao mẹ về sớm thế?” Như Tuyết, nước mắt trào ra, gầm lên: “Con… con đã sa ngã! Ta cố bảo vệ con, giam con trong phòng luyện đan, nhưng con lại làm chuyện dâm dục với linh thú! Con là con gái ta, sao con có thể như thế?” Tiểu Nhi, đứng thẳng, ngực rung nhẹ, ánh mắt kiên định: “Mẹ, con không sa ngã! Đây là điều con muốn! Con thích khoái lạc này, thích cảm giác mạnh mẽ qua dục vọng!” Như Tuyết, sốc, lùi lại, giọng run: “Không… con bị lầu xanh mê hoặc! Mẹ làm việc ở đó để bảo vệ con, để con không rơi vào con đường này! Con phải dừng lại!”

Tiểu Nhi, cười lạnh, giọng sắc bén: “Bảo vệ con? Mẹ giam con trong phòng luyện đan, như chim trong lồng! Mẹ nghĩ con ngây thơ sao? Con đã thấy mẹ ở lầu xanh, cưỡi khách, rên rỉ dâm dục! Mẹ cũng nghiện khoái lạc, sao lại cấm con?” Như Tuyết, mặt tái nhợt, hét: “Đừng nói nữa! Mẹ làm vì con, để cả hai được ở lại tông môn! Con còn trẻ, con có thể sống khác, không cần sa ngã như mẹ!” Tiểu Nhi, tiến tới, ánh mắt rực cháy: “Mẹ, con không muốn sống khác! Con tự nguyện! Con đã thử với Thạch Hỏa Nhân, với Kim Bằng, với khách ở lầu xanh. Khoái lạc này khiến con mạnh hơn, tự do hơn! Mẹ không hiểu sao? Mẹ cũng thích, con thấy mẹ lên đỉnh với năm tán tu, dâm thủy bắn khắp sàn!” Như Tuyết, như bị đánh vào mặt, nước mắt chảy dài, gào lên: “Im đi! Mẹ không muốn con như mẹ! Con là hy vọng của ta, của Đan Vân Tông!”

Tiểu Nhi, giọng dịu lại nhưng kiên quyết: “Mẹ, Đan Vân Tông đã mất. Hợp Hoan Tông là nhà của chúng ta. Con không hối hận. Mẹ cũng đừng ép con thay đổi!” Nàng quay lại giường, cưỡi Tiểu Ngân, âm hộ siết chặt dương vật, rên rỉ: “Tiếp tục… các ngươi, làm muội sướng!” Tiểu Kim và Tiểu Đồng vây quanh, tiếp tục quan hệ, tiếng rên dâm dục vang lên. Như Tuyết, đứng lặng, nước mắt lăn dài, lòng vỡ vụn: “Ta đã thất bại… Ta không bảo vệ được con bé…”

Như Tuyết, lảo đảo rời phòng Tiểu Nhi, về giường, nằm xuống, cố ngủ nhưng không được. Nàng khóc nức nở, trách bản thân: “Ta là mẹ tồi… Ta đưa Tiểu Nhi đến đây, nghĩ nơi này an toàn, nhưng chính ta đẩy con bé vào dục vọng! Nếu ta mạnh hơn, nếu ta không sa ngã, Tiểu Nhi đã không thế này!” Hình ảnh Tiểu Nhi cưỡi Kim Bằng, rên rỉ dâm dục, ám ảnh nàng, khiến lòng đau như cắt: “Con bé nói đúng… Ta cũng nghiện khoái lạc. Ta có tư cách gì trách nó?” Nàng ôm mặt, nước mắt thấm đẫm gối, nghĩ: “Ta phải đưa Tiểu Nhi rời khỏi đây… nhưng đi đâu? Thế giới ngoài kia đầy kẻ thù!”

Nửa đêm, khi Như Tuyết vẫn chìm trong đau đớn, cửa phòng khẽ mở. Tiểu Nhi, trong váy lụa mỏng, cơ thể còn vương mùi dục vọng, bước vào, ngồi cạnh giường mẹ. Nàng nhẹ giọng: “Mẹ… con xin lỗi vì lúc nãy. Con không muốn mẹ buồn.” Như Tuyết, giật mình, ngồi dậy, ôm chặt Tiểu Nhi, khóc: “Tiểu Nhi… mẹ xin lỗi! Mẹ không bảo vệ được con, để con rơi vào con đường này!” Tiểu Nhi, ôm lại mẹ, giọng dịu dàng: “Mẹ, con không trách mẹ. Con muốn nói thật lòng. Con thích cuộc sống này, thích khoái lạc, thích cảm giác mạnh mẽ qua Dâm Nữ Trận, qua lầu xanh. Con tự nguyện, không ai ép con.” Như Tuyết, nước mắt lăn dài, lắc đầu: “Nhưng con còn trẻ… Con có thể sống khác, không cần như mẹ, không cần sa ngã!”

Tiểu Nhi, nắm tay mẹ, ánh mắt chân thành: “Mẹ, con thấy mẹ ở lầu xanh, mẹ cũng tận hưởng, đúng không? Mẹ rên rỉ, lên đỉnh, mẹ hạnh phúc hơn khi ở Đan Vân Tông. Sao mẹ không chấp nhận? Hợp Hoan Tông là nơi cho chúng ta tự do, mạnh mẽ. Con muốn ở lại, muốn mẹ ở lại, cùng con sống cuộc sống mới.” Như Tuyết, sững người, nhớ lại khoái lạc ở lầu xanh, cảm giác hồi xuân khi khách khen “vú to, mông tròn”, những lần lên đỉnh dâm thủy bắn tung tóe. Nàng run rẩy, nghĩ: “Tiểu Nhi nói đúng… Ta cũng nghiện. Ta từng khinh miệt dục vọng, nhưng giờ ta không thể sống thiếu nó.” Nàng ôm Tiểu Nhi chặt hơn, khóc: “Mẹ sợ mất con… Mẹ sợ con hối hận!” Tiểu Nhi, mỉm cười, lau nước mắt mẹ: “Con không hối hận. Mẹ cũng đừng hối hận. Chúng ta là mẹ con, cùng ở đây, cùng mạnh mẽ. Mẹ đồng ý không?”

Như Tuyết, lòng giằng xé, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Nhi, nàng nhận ra: “Hợp Hoan Tông là nơi duy nhất bảo vệ chúng ta. Ta không thể đưa Tiểu Nhi đi, cũng không thể sống thiếu dục vọng.” Nàng gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Được… mẹ đồng ý. Chúng ta sẽ ở lại, cùng sống cuộc sống này.” Tiểu Nhi, mừng rỡ, ôm mẹ, cười: “Cảm ơn mẹ! Chúng ta sẽ là mẹ con mạnh nhất Hợp Hoan Tông!” Cả hai tâm sự suốt đêm, chia sẻ về khoái lạc, về lầu xanh, về Dâm Nữ Trận. Như Tuyết, lần đầu thành thật với dục vọng, cảm thấy nhẹ nhõm, lòng hòa quyện với con gái: “Tiểu Nhi… con là niềm tự hào của mẹ, dù ở Đan Vân Tông hay Hợp Hoan Tông.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com