Mộc Như Tuyết thỏa hiệp
Một buổi sáng, ánh linh thạch đỏ rực chiếu sáng chính điện Hợp Hoan Tông, lụa đỏ treo cao, mê hương nồng nặc. Mộc Như Tuyết, trong áo choàng xanh thẫm, được triệu tập. Nàng đứng giữa đại sảnh, đối diện tôi, Lục Vân, trên ghế tông chủ, váy lụa trắng bó sát, ngực căng tròn rung nhẹ. Xung quanh, các nữ đệ tử - Lý Linh Ngọc, Tử Hà, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, Tiểu Mai, Thanh Liên - ánh mắt sắc lạnh, dò xét. Hắc Phượng, xích ở góc, cúi đầu, ánh mắt cam chịu. Tiểu Nhi, đang luyện đan, không có mặt. Không khí nặng nề, linh khí áp bức khiến Như Tuyết run nhẹ, lòng bất an: "Ta đã sai gì? Tiểu Nhi đang làm việc tốt... Nhưng ta... chẳng lẽ ta lại có vấn đề gì sao?"
Tôi, giọng lạnh lùng, mở lời: "Như Tuyết tiền bối, ngươi gia nhập Hợp Hoan Tông đã hơn tháng rồi, nhưng theo phản ánh của các đệ tử trong tông môn, ngươi lại chẳng làm gì cả. Tiểu Nhi luyện đan, cung cấp Hồi Linh Đan chất lượng cao cho đan quán. Còn ngươi? Chỉ đi qua đi lại, ăn không ở không, không đóng góp gì!" Như Tuyết, mặt tái nhợt, lắp bắp: "Ta... ta ở đây để bảo vệ Tiểu Nhi! Con bé còn trẻ, ta không muốn nó bị lôi kéo vào..." Nàng ngập ngừng, ánh mắt lướt qua các nữ đệ tử, nghĩ đến lầu xanh, lòng rối loạn: "Những chuyện dâm dục..."
Lý Linh Ngọc, váy đỏ phất phơ, ngắt lời, giọng sắc bén: "Bảo vệ Tiểu Nhi? Ngươi nghĩ chúng ta hại cô bé sao? Tiểu Nhi luyện đan giỏi, đã giúp đan quán mạnh hơn. Còn ngươi, chỉ biết đứng nhìn, không làm gì! Ngươi nghĩ Hợp Hoan Tông là nơi cho ngươi ăn bám?" Tiểu Hồng, ngực rung lên dưới váy lụa mỏng, chen vào, giọng mỉa mai: "Như Tuyết tiền bối, ngươi khinh miệt lầu xanh, nhưng chính lầu xanh mang linh thạch về cho tông môn! Ngươi thì làm được gì ngoài việc trốn tránh?" Thanh Liên, ánh mắt khinh bỉ, thêm vào: "Chúng ta phục vụ khách, vận Dâm Nữ Trận, chiến đấu vì tông môn. Ngươi có làm được gì hữu ích giống như là chúng ta không?"
Như Tuyết, mặt đỏ bừng, hét lên: "Đừng sỉ nhục ta! Ta là trưởng lão Đan Vân Tông, ta không cần sa ngã như các ngươi, làm những chuyện dâm dục để sống sót!" Tử Hà, đứng cạnh, cười lạnh: "Dâm dục? Ngươi gọi sức mạnh của chúng ta là dâm dục? Chính Dâm Nữ Trận đã cứu ngươi và Tiểu Nhi khỏi ba trưởng lão Kim Đan kỳ! Ngươi không đóng góp, sao dám ở lại?" Như Tuyết, run rẩy, gầm lên: "Ta ở đây vì Tiểu Nhi! Con bé cần ta bảo vệ, không thể để nó rơi vào con đường của các ngươi!" Tiểu Thanh, cười khinh miệt: "Bảo vệ? Ngươi chỉ biết giam Tiểu Nhi trong phòng luyện đan, như chim trong lồng! Ngươi sợ dục vọng, nhưng dục vọng là sức mạnh của Hợp Hoan Tông!"
Không khí chính điện rung chuyển, tiếng tranh cãi vang vọng. Tôi giơ tay, mọi người im lặng, giọng tôi lạnh như băng: "Như Tuyết, ta đề xuất ba phương án. Một, ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, thu thập linh thảo hoặc đối phó tán tu. Hai, ngươi đến đan quán ở Vụ Lâm, phụ trách kinh doanh. Hoặc ba..." Tôi nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi gia nhập lầu xanh, phục vụ khách hàng, giống như các đệ tử khác." Như Tuyết, sốc, hét lên: "Lầu xanh? Ngươi muốn ta làm kỹ nữ? Ta là trưởng lão Đan Vân Tông, không bao giờ sa ngã như vậy!" Linh Ngọc, cười khẩy: "Kỹ nữ? Chúng ta là nữ tu, dùng dục vọng để tu luyện, để mạnh hơn! Ngươi thì sao? Chỉ biết khinh miệt, nhưng không dám đối mặt thực tại!"
Tiểu Mai, ngực rung lên, chen vào: "Ngươi nghĩ mình thanh cao? Hắc Phượng từng kiêu ngạo hơn ngươi, giờ còn quỳ ở lầu xanh, phục vụ khách! Ngươi thì khác gì?" Hắc Phượng, nghe nhắc tên, cúi đầu, ánh mắt run rẩy, nghĩ: "Bọn họ muốn dồn ép người đến đường cùng rồi, Như Tuyết, ngươi không thoát được đâu..." Như Tuyết, tức giận, chỉ tay vào tôi: "Lục Vân, ngươi ép ta vào đường cùng! Ta không làm những việc đó!" Tôi, đứng dậy, giọng kiên quyết: "Như Tuyết, ta muốn ngươi ở lại, vì tài năng của ngươi và Tiểu Nhi. Nhưng không tông môn nào trong tu tiên giới chứa chấp kẻ không đóng góp! Trừ khi ngươi đạt Kim Đan kỳ, chứng minh giá trị, còn không, ngươi và Tiểu Nhi khó ở lại. Hợp Hoan Tông không có ngoại lệ. Các đệ tử sẽ bất mãn nếu ta ưu ái ngươi." Tôi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi có một đêm để suy nghĩ. Chọn đi, hoặc làm nhiệm vụ, hoặc đan quán, hoặc lầu xanh. Nếu không, rời khỏi đây."
Như Tuyết, sững người, lòng rối loạn: "Kim Đan kỳ? Ta chỉ là Trúc Cơ kỳ trung giai, còn cách quá xa! Nếu bị đuổi, Tiểu Nhi sẽ ra sao? Thế giới bên ngoài đầy kẻ thù!" Nàng cúi đầu, rời chính điện, các nữ đệ tử nhìn theo, ánh mắt khinh miệt. Linh Ngọc thì thầm với Tử Hà: "Cô ta sẽ khuất phục thôi... Không ai chống lại được Hợp Hoan Tông."
Trở về phòng, Như Tuyết ngồi trên giường, trằn trọc cả đêm, không ngủ được. Nàng nghĩ về lời tôi: "Kim Đan kỳ... bất khả thi! Nếu bị đuổi, Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, Huyết Hà Tông sẽ tìm ra chúng ta! Tiểu Nhi còn quá trẻ, không thể sống sót ngoài kia!" Nàng nhớ đến lầu xanh, cảnh Hắc Phượng quỳ mút dương vật, Linh Ngọc cưỡi Tiểu Kim, ngực rung dữ dội, rên rỉ dâm dục. Cơ thể nàng nóng ran, âm hộ ướt át, lòng rối loạn: "Ta không muốn sa ngã... Ta thề giữ Tiểu Nhi trong sạch! Nhưng nếu không đóng góp, cả hai sẽ bị đuổi... Tiểu Nhi sẽ ra sao nếu không có ta canh chừng?" Nàng nghĩ đến những tán tu gạ gẫm nàng, mê hương nồng nặc, và hình ảnh Hắc Phượng ngoan ngoãn phục vụ, khiến nàng run rẩy: "Sao ta lại thấy rạo rực? Không... ta không được sa ngã!"
Dục vọng bùng cháy, nàng không kìm được, tay trượt xuống âm hộ ướt sũng, xoa nhẹ, rồi đâm sâu, rên rỉ khe khẽ: "Không... ta không muốn..." Nàng lấy que gỗ trơn nhẵn từ đan lư, đâm vào âm hộ, cảm giác khoái lạc khiến nàng cong người, rên: "Sướng... tại sao lại sướng thế này?" Nàng đẩy que nhanh hơn, dâm thủy bắn tung tóe, cơ thể co giật, lên đỉnh. Nàng gục xuống, que vẫn nằm sâu trong âm hộ, thở hổn hển, lòng thoải mái hơn. Những suy nghĩ cứng nhắc dần nới lỏng, nàng thì thầm: "Nếu ta không thỏa hiệp... Tiểu Nhi sẽ mất nơi an toàn. Ta phải làm điều này... vì con bé." Nàng quyết định chấp nhận phương án thứ ba, gia nhập lầu xanh, để bảo vệ Tiểu Nhi và giữ cả hai ở lại Hợp Hoan Tông.
Ngày hôm sau, Mộc Như Tuyết, với khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên quyết, bước vào chính điện, đối diện tôi và các nữ đệ tử. Nàng cúi đầu, giọng run rẩy: "Lục Vân tông chủ, ta đồng ý... gia nhập lầu xanh, để bảo vệ Tiểu Nhi và đóng góp cho tông môn." Trong lòng, nàng tự nhủ: "Ta làm điều này vì Tiểu Nhi... Chỉ là tạm thời, ta sẽ giữ tâm trong sạch!" Nhưng sâu trong tâm trí, nàng sợ hãi: "Lầu xanh... ta có thể chống lại dục vọng không?" Lý Linh Ngọc, váy lụa đỏ bó sát, nhếch môi: "Tốt lắm, Như Tuyết tiền bối. Thu Thủy sẽ hướng dẫn ngươi." Như Tuyết, lòng nặng trĩu, nghĩ: "Ta là trưởng lão Đan Vân Tông, từng thanh cao... Giờ phải làm kỹ nữ sao?"
Tại Bích Nguyệt Lâu, lụa đỏ rực rỡ, mê hương nồng nặc, tiếng rên rỉ dâm dục vang vọng khắp không gian. Thu Thủy, một nữ đệ tử Luyện Khí kỳ hậu giai, váy lụa mỏng lộ ngực căng tròn, dẫn Như Tuyết đến một gian phòng nhỏ, nơi một tán tu Luyện Khí kỳ sơ giai, mặt thô kệch, mắt đỏ ngầu, đang chờ. Gã nhìn Như Tuyết, cười dâm đãng: "Trúc Cơ kỳ... thật là mỹ nhân! Vú to, mông tròn, ta thích!" Như Tuyết, trong váy lụa xanh bó sát, ngực rung nhẹ, lùi lại, giọng lạnh lùng: "Ngươi chỉ là Luyện Khí kỳ, tu vi quá thấp! Ta không phục vụ kẻ như ngươi!" Thu Thủy, cười khẩy: "Như Tuyết tiền bối, ở lầu xanh, mọi khách hàng đều bình đẳng! Tông chủ Lục Vân cũng từng phục vụ Luyện Khí kỳ. Ngươi nghĩ mình đặc biệt sao?" Như Tuyết, sững người, nhớ lời tôi: "Không có ngoại lệ." Nàng cắn môi, lòng giằng xé: "Ta làm vì Tiểu Nhi... nhưng nhục nhã quá!" Cuối cùng, nàng gật đầu, giọng run: "Được... ta sẽ làm."
Thu Thủy đẩy nàng vào phòng, đóng cửa. Như Tuyết, run rẩy, quỳ trước tán tu, cởi áo gã, để lộ dương vật cương cứng, mùi tanh nồng. Nàng, mặt đỏ bừng, lòng nhục nhã, nghĩ: "Ta từng là trưởng lão, giờ phải làm chuyện này?" Nàng ngậm dương vật, lưỡi miễn cưỡng liếm quanh đầu khấc, nước dãi chảy xuống cằm. Gã rên rỉ: "Tốt... mỹ nhân, mạnh hơn!" Nàng mút nhanh hơn, cố kìm nén cảm giác bẩn thỉu, nghĩ: "Chỉ là công việc... vì Tiểu Nhi!" Gã lên đỉnh, tinh khí phun ra, dính lên mặt nàng, nóng bỏng và nhớt nháp. Như Tuyết, định đứng dậy rời đi, lòng thầm nhủ: "Xong rồi... ta không muốn tiếp tục!" Nhưng gã bất ngờ lao tới, bóp mạnh mông nàng, đẩy nàng vào tường. Nàng hét: "Ngươi làm gì? Dừng lại!" Gã, không nghe, vén váy lụa, để lộ âm hộ ướt sũng bất ngờ, và hôn nàng say đắm, lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, khiến nàng sững sờ. Tay gã sờ soạn ngực, xoa núm vú qua lớp lụa, rồi trượt xuống âm hộ, ngón tay đâm sâu, chà xát mạnh. Như Tuyết, cơ thể run rẩy, cố phản kháng, nhưng khoái lạc dâng trào, nàng không nói nên lời, chỉ rên khe khẽ: "Không... đừng..."
Gã thì thầm, giọng dâm đãng: "Mỹ nhân, ngươi có cơ thể gợi dục, vú to, mông tròn, thật hấp dẫn! Chồng ngươi không biết hưởng thụ sao?" Những lời này, chồng nàng - tông chủ Đan Vân Tông - chưa từng nói trong trăm năm hôn nhân lạnh nhạt, khiến nàng sốc, cơ thể nóng ran, âm hộ co bóp quanh ngón tay gã. Nàng, lòng giằng xé: "Ta... ta... sao lại sướng thế này?" Khoái lạc vượt qua lý trí, nàng run rẩy, tự vén váy cao hơn, để lộ mông tròn mọng, rên: "Làm đi... nhanh lên!" Gã cười dâm đãng, đâm dương vật cương cứng vào âm hộ nàng, dập mạnh, mỗi cú đẩy khiến ngực nàng rung dữ dội, dâm thủy chảy ra, nhỏ xuống sàn. Nàng hét: "Sướng... mạnh hơn!" Mê hương nồng nặc tăng khoái lạc, tiếng da thịt va chạm vang lên, gian phòng rung chuyển. Gã lên đỉnh, tinh khí phun đầy âm hộ nàng, nóng bỏng và nhớt nháp. Như Tuyết, cũng cong người, lên đỉnh, dâm thủy bắn tung tóe, cơ thể co giật. Gã rời đi, bỏ lại nàng run rẩy, chống tay vào tường, tinh khí chảy từ âm hộ xuống đùi, lòng đê mê: "Ta... ta đã sa ngã... nhưng vì Tiểu Nhi, ta phải tiếp tục!" Nàng thở hổn hển, lòng hỗn loạn: "Chỉ là lần đầu... ta sẽ không nghiện!"
Như Tuyết bắt đầu công việc tại lầu xanh, mới đầu dè dặt, chỉ phục vụ một khách mỗi ngày, nghĩ: "Ta làm lấy lệ, để bảo vệ Tiểu Nhi và tránh bị đuổi." Nhưng khoái lạc từ lần đầu khiến nàng ám ảnh. Mỗi đêm, nàng nhớ lại cảm giác dương vật nóng bỏng trong âm hộ, những lời khen "nàng có cơ thể gợi dục" của khách hàng khiến âm hộ nàng ướt sũng, lòng khao khát: "Chồng ta chưa từng cho ta cảm giác này... Ta từng nghĩ dục vọng là sai, nhưng sao nó lại mạnh mẽ thế?" Nàng cố giữ tâm trong sạch, nhưng mê hương lầu xanh, tiếng rên rỉ dâm dục của các nữ đệ tử, và hình ảnh Hắc Phượng quỳ phục vụ khách, khiến nàng không kìm được. Mỗi lần phục vụ, nàng nhiệt tình hơn, quỳ mút dương vật, lưỡi liếm quanh đầu khấc, rên rỉ: "Đạo hữu... sâu hơn!" Nàng cưỡi khách, âm hộ siết chặt, ngực rung dữ dội, dâm thủy chảy ra, hòa với tinh khí. Mỗi khách hàng khen: "Như Tuyết, ngươi thật gợi dục! Cơ thể này sinh ra để làm tình!" Những lời này khiến nàng cảm giác hồi xuân, như trẻ lại sau trăm năm hôn nhân lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com