Thoát khỏi lãnh thổ yêu tộc
Lý Linh Ngọc tỉnh lại trong động phủ, đôi mắt trong veo mở to, khuôn mặt thanh tú tái nhợt vì kiệt sức. Nàng hít một hơi, rồi sững sờ trước cảnh tượng trước mặt: Thanh Liên, nữ đệ tử Trúc Cơ kỳ trung giai, nằm ngửa trên sàn đá, cơ thể trần truồng ướt đẫm mồ hôi, quấn lấy Kim Ngân Dương. Thanh Liên rên rỉ dâm đãng, đôi chân dang rộng, âm hộ ướt át lấp lánh khi bộ phận khổng lồ của Kim Ngân Dương đâm sâu vào nàng, từng nhịp mạnh mẽ khiến cơ thể nàng rung lên, ngực căng tròn lắc lư dữ dội. Tinh khí dồi dào của linh thú chảy vào đan điền, chữa lành vết thương trên vai nàng, nhưng ánh mắt Thanh Liên mê muội, hét lên trong khoái lạc: “Sâu hơn… Ngân… mạnh hơn!” Xung quanh, Tiểu Mai và các nữ đệ tử khác đứng vây, y phục mỏng manh trễ xuống, tay họ lần mò giữa hai đùi, thủ dâm cuồng nhiệt. Tiểu Mai, ngón tay đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ khi nhìn Kim Ngân Dương, cơ thể nàng cong lên, nước mắt khoái lạc chảy dài.
Lý Linh Ngọc hét lên, giọng run rẩy vì kinh hãi và khinh bỉ: “Các ngươi… các ngươi là lũ ma nữ dơ bẩn! Đây là Hợp Hoan Tông, một lũ dâm tà không xứng với danh tu sĩ!” Nàng chỉ vào tôi, ánh mắt bùng cháy giận dữ: “Lục Vân, ngươi cứu ta chỉ để kéo ta vào cái động dâm loạn này? Ngươi không khác gì yêu thú!”
Tôi đứng dậy, hắc y ôm sát cơ thể, để lộ đường cong ma mị, ánh mắt lạnh như băng. “Thánh nữ, ngươi nghĩ mình thanh cao?” tôi đáp, giọng sắc lạnh nhưng đầy uy quyền. “Chính đạo của ngươi đã làm gì? Phản bội ngươi, vỡ nát đan điền ngươi, để ngươi suýt chết trong tay chính tông môn của mình. Còn ta, một ma nữ, lại cứu ngươi khỏi lưỡi kiếm của ba trưởng lão Nguyên Anh. Ngươi dám gọi ta dơ bẩn?”
Lý Linh Ngọc siết chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và nhục nhã. “Ngươi đừng ngụy biện! Chính đạo có thể có sai lầm, nhưng không bao giờ thấp hèn như lũ các ngươi, dùng thân xác để tu luyện, như những con điếm trong lầu xanh!” Nàng hét lên, nước mắt lăn dài, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ vẻ cao ngạo.
Tôi bước đến gần nàng, giọng trầm xuống, như thì thầm vào linh hồn: “Lý Linh Ngọc, ngươi muốn biết chính đạo thật sự là gì? Để ta kể ngươi nghe.” Tôi kể lại câu chuyện của mình, từng lời như lưỡi dao: ngôi làng Liễu Hà bị Thanh Vân Tông tàn sát, chồng tôi bị chém đầu trước mặt tôi, con tôi chết cháy trong ngọn lửa; những năm tháng lang thang, bị chính đạo khinh miệt, bị gọi là “tiện nữ” chỉ vì tôi là tán tu không môn phái; và cái bẫy chết người mà các tông môn lớn giăng ra, đẩy Hợp Hoan Tông vào lãnh thổ Kim Bằng để làm mồi nhử. “Ngươi thấy đó, Linh Ngọc,” tôi nói, ánh mắt sắc lạnh, “chính đạo của ngươi là lũ khốn nạn, còn ta, dù là ma nữ, đã cứu ngươi. Ngươi còn dám gọi ta thấp hèn?”
Lý Linh Ngọc câm lặng, ánh mắt dao động giữa giận dữ và đau đớn. Nàng muốn phản bác, nhưng lời tôi như ghim vào tim nàng. “Kim Linh Điện… họ phản bội ta…” nàng thì thầm, giọng vỡ vụn. “Nhưng ta không thể chấp nhận cách của ngươi… không thể!” Nàng ôm lấy cơ thể, nước mắt rơi, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa cố chấp.
Chúng tôi bị kẹt trong động phủ suốt nhiều tuần. Hàng ngày, tôi và Tử Hà lén ra ngoài, dùng mê hương để tránh Kim Bằng, thu thập linh thảo và nước suối để duy trì sự sống. Các nữ đệ tử, dù được Kim Ngân Dương chữa lành, vẫn yếu ớt, chỉ có thể dựa vào tinh khí của nó để duy trì linh khí. Mỗi đêm, tôi tổ chức nghi thức trong động phủ, để Kim Ngân Dương quan hệ với từng đệ tử. Tiểu Mai, cơ thể non nớt đầy vết sẹo, quỳ trước Kim Ngân Dương, mút lấy bộ phận khổng lồ của nó, rên rỉ khi tinh khí chảy vào, âm hộ nàng ướt át, cơ thể rung lên trong khoái lạc. Thanh Liên nằm ngửa, dang chân, để Kim Ngân Dương đâm sâu, hét lên dâm đãng: “Ngân… sướng quá… tiếp tục!” Các nữ đệ tử khác vây quanh, thủ dâm hoặc quấn lấy nhau, tay họ lần mò khắp cơ thể, ngón tay đâm sâu vào âm hộ, tiếng rên vang vọng như một bản nhạc dâm mỹ.
Lý Linh Ngọc, dù cố giữ vẻ thánh nữ, không thể che giấu sự dao động. Nàng ngồi trong góc, ôm lấy đầu gối, nhưng ánh mắt thường xuyên liếc nhìn các nữ đệ tử và Kim Ngân Dương. Mỗi lần Tiểu Mai hét lên trong khoái lạc, cơ thể Linh Ngọc khẽ run, tay nàng vô thức siết chặt áo. Tôi nhận ra dục vọng đang len lỏi trong nàng, dù nàng cố kìm nén. Một đêm, tôi đến gần, thì thầm: “Linh Ngọc, ngươi khinh miệt chúng ta, nhưng ngươi có thấy khoái lạc trong mắt họ không? Họ không chỉ sống sót, họ mạnh hơn mỗi ngày. Còn ngươi, phàm nhân, ngươi có gì ngoài sự cao ngạo vô dụng?”
Nàng quay mặt đi, giọng run rẩy: “Ta khác với các ngươi!” Nhưng lời nói của nàng thiếu đi sự kiên định, và tôi biết, thời gian sẽ phá vỡ bức tường thanh cao ấy.
Một ngày, khi tôi và Tử Hà trở về từ chuyến thu thập linh thảo, tôi phát hiện ba nữ đệ tử trẻ biến mất. Lý Linh Ngọc, với vẻ mặt lo lắng, nói: “Ta đã cố ngăn họ, Lục Vân. Họ nói muốn tìm thứ gì đó giúp tông môn, nhưng ta không đủ sức giữ họ lại.” Nàng cúi đầu, ánh mắt đầy áy náy, lần đầu tiên tôi thấy sự chân thành trong nàng. Tôi giận dữ, lo lắng cho các đệ tử, nhưng không thể làm gì ngoài chờ đợi.
Nhiều ngày sau, ba nữ đệ tử trở về, cơ thể đầy vết thương nhưng ánh mắt rực rỡ. Họ mang theo ba quả trứng Kim Bằng, lấp lánh ánh vàng, tỏa linh khí mạnh mẽ. “Tông chủ, chúng tôi mạo hiểm vào một tổ Kim Bằng lẻ, ăn cắp được chúng. Những quả trứng này có thể giúp ngài và tông môn mạnh hơn!” một nữ đệ tử, tên Tiểu Vân, nói, giọng đầy tự hào. Tôi trách mắng họ: “Các ngươi liều lĩnh quá! Nếu chết ngoài đó, ta sẽ không tha thứ!” Nhưng Tiểu Vân quỳ xuống, nước mắt lăn dài: “Tông chủ, chúng tôi nghe câu chuyện của ngài – ngôi làng bị tàn sát, gia đình ngài bị giết. Chúng tôi cũng từng bị chính đạo khinh miệt, bị xem như cỏ rác. Chỉ có ngài đối xử với chúng tôi như người thân. Nếu ngài muốn báo thù Thanh Vân Tông, muốn xây dựng Hợp Hoan Tông, chúng tôi sẵn sàng hi sinh cả tính mạng!”
Lời nói của Tiểu Vân như ngọn lửa, thắp lên sự đoàn kết trong động phủ. Thanh Liên, Tiểu Mai, và các nữ đệ tử khác rơi nước mắt, đồng thanh: “Tông chủ, chúng tôi thề trung thành với ngài!” Tử Hà, dù luôn lạnh lùng, cũng cúi đầu: “Lục Vân, ta đã sai khi từng nghi ngờ ngươi. Ngươi là ánh sáng của chúng ta.” Bầu không khí xúc động khiến cả tôi cũng rung động, nhưng tôi giữ vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ gật đầu.
Lý Linh Ngọc, ngồi trong góc, không giấu được sự rung động. Nàng đứng dậy, giọng run rẩy: “Lục Vân, ta đã sai khi gọi ngươi là ma nữ. Ta… ta có một bí mật.” Nàng hít sâu, ánh mắt dao động giữa sợ hãi và quyết tâm: “Cha ta, tông chủ cũ của Kim Linh Điện, giao cho ta một pháp trận dịch chuyển. Nó có thể đưa chúng ta thoát khỏi lãnh thổ Kim Bằng, nhưng chỉ hoạt động với tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên. Ta giờ là phàm nhân, không thể kích hoạt nó. Ta từng khinh miệt Hợp Hoan Tông, nhưng ta không còn tông môn, không còn nhà. Nếu muốn sống sót, muốn báo thù Kim Linh Điện, ta cần các ngươi.”
Tôi lập kế hoạch để Lý Linh Ngọc khôi phục tu vi. Với đan điền vỡ nát, nàng cần tinh khí của Kim Ngân Dương để tái tạo đan điền trong 5 năm đầu, tu luyện trong 5 năm tiếp theo, và đạt Trúc Cơ kỳ sau khoảng 50 năm. Tôi giao Kim Ngân Dương cho nàng, dù các nữ đệ tử không khỏi ghen tị. Kim Ngân Dương, với bộ lông vàng bạc, sừng sắc nhọn, và khí thế uy nghiêm, là “soái ca” mà mọi nữ đệ tử Hợp Hoan Tông khao khát. Thanh Liên siết chặt tay, ánh mắt ghen tỵ: “Tông chủ, tại sao lại là nàng ta? Chúng tôi cũng cần Ngân!” Tiểu Mai thì thầm: “Nàng ta từng khinh miệt chúng ta, giờ lại cướp Ngân…” Tôi quát: “Im lặng! Linh Ngọc cần Ngân để cứu tất cả chúng ta. Nhẫn nhịn, hoặc các ngươi muốn chết trong lãnh thổ Kim Bằng?”
Quá trình bắt đầu trong một kết giới riêng trong động phủ. Lý Linh Ngọc, vốn là thánh nữ thuần khiết, ban đầu ngượng ngùng đến run rẩy. Nàng cởi bạch y, để lộ cơ thể trắng ngần, ngực căng tròn, âm hộ hồng hào, và cặp đùi mịn màng, nhưng ánh mắt vẫn đầy e thẹn. Tôi đứng cạnh, vận công pháp Hợp Hoan Tông, dẫn tinh khí của Kim Ngân Dương vào nàng. “Linh Ngọc, nếu ngươi muốn sống, muốn báo thù, hãy buông bỏ sự cao ngạo,” tôi nói, giọng trầm nhưng sắc bén. Nàng cắn môi, quỳ trước Kim Ngân Dương, bàn tay run rẩy vuốt ve bộ phận khổng lồ của nó, rồi từ từ mút lấy, môi đỏ mọng chuyển động chậm rãi. Tinh khí tràn vào, khiến nàng rên rỉ, cơ thể cong lên, âm hộ ướt át lấp lánh. “Tiếp tục,” tôi ra lệnh, và nàng, dù ngượng ngùng, để Kim Ngân Dương xâm nhập. Nó đâm sâu, từng nhịp mạnh mẽ khiến nàng hét lên, ngực rung lên dữ dội, ánh mắt từ e thẹn chuyển thành mê muội.
Các nữ đệ tử đứng ngoài, ghen tị đến đỏ mắt. Thanh Liên, không kìm được, thủ dâm cuồng nhiệt, ngón tay đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ: “Ngân… tại sao lại là nàng ta…” Tiểu Mai ôm lấy một nữ đệ tử khác, môi họ khóa chặt, tay lần mò khắp cơ thể, ngón tay đâm vào nhau, tiếng rên dâm dục vang vọng. Lý Linh Ngọc, dù nghe thấy, cố tập trung, nhưng mỗi nhịp xâm nhập của Kim Ngân Dương khiến nàng rên lớn hơn, cơ thể run rẩy, khoái lạc tràn ngập. “Sướng… sướng quá…” nàng thì thầm, giọng vỡ vụn, ánh mắt mất đi sự thuần khiết.
Sau vài tháng, Lý Linh Ngọc thay đổi. Nàng không còn ngượng ngùng, mà chủ động quấn lấy Kim Ngân Dương, nằm ngửa trên sàn đá, dang rộng chân, cầu xin: “Ngân… mạnh hơn… sâu hơn!” Nó đâm sâu, tinh khí tràn vào khiến nàng hét lên dâm đãng, âm hộ ướt át chảy nước, ngực lắc lư dữ dội. Nàng cười lớn, ánh mắt mê muội: “Tu luyện thế này… sướng hơn chính đạo ngàn lần!” Các nữ đệ tử, ghen tị, chỉ có thể thủ dâm hoặc quấn lấy nhau, tay họ đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ khi nhìn Lý Linh Ngọc chiếm trọn Kim Ngân Dương.
Sau 5 năm, đan điền của Lý Linh Ngọc hồi phục. Nàng bắt đầu tu luyện, dùng tinh khí của Kim Ngân Dương để tăng tu vi. Mỗi ngày, nàng quan hệ không ngừng, cơ thể trần truồng quấn lấy linh thú, rên rỉ khi nó đâm sâu, tinh khí tràn vào khiến linh khí trong nàng sôi sục. Nàng trở nên nghiện khoái lạc, ánh mắt không còn chút dấu vết của thánh nữ, chỉ còn dục vọng và tham vọng. “Lục Vân, ngươi đúng… chính đạo là giả dối… chỉ có dục vọng là thật!” nàng hét lên trong một lần cao trào, cơ thể cong lên, nước mắt khoái lạc chảy dài.
Trong 50 năm, Hợp Hoan Tông dần mạnh lên, dù vẫn bị mắc kẹt trong động phủ. Tôi và Tử Hà ra ngoài thu thập tài nguyên, đối mặt với Kim Bằng và các nguy hiểm khác. Ba quả trứng Kim Bằng tỏa linh khí mạnh mẽ, giúp các nữ đệ tử tăng tu vi khi thiền định gần chúng. Tôi nghiên cứu bí kíp kiếm pháp của Lý Linh Ngọc, dù không nhiều, nhưng đủ để nâng cao chiến lực của Thanh Liên và Tiểu Mai. Thanh Liên, với kiếm pháp mới, trở thành cánh tay phải của tôi, ánh mắt nàng giờ không chỉ có dục vọng mà còn là sự kiên định: “Tông chủ, tôi sẽ cùng ngài báo thù Thanh Vân Tông.” Tiểu Mai, dù vẫn trẻ trung, trở nên tàn nhẫn hơn, sẵn sàng dùng mê hương để hạ gục bất kỳ kẻ thù nào.
Các nữ đệ tử khác, dù ghen tị với Lý Linh Ngọc, dần học cách hợp tác. Họ tổ chức các nghi thức dâm loạn để duy trì linh khí, quấn lấy nhau trong những đêm dài, tay và môi khám phá cơ thể nhau, tiếng rên vang vọng. Một lần, tôi chứng kiến Thanh Liên và Tiểu Mai ôm nhau, môi khóa chặt, ngón tay đâm sâu vào âm hộ, rên rỉ khi nhìn Lý Linh Ngọc và Kim Ngân Dương. Dục vọng trở thành động lực, nhưng sự trung thành với tôi là thứ gắn kết họ. “Tông chủ, chúng tôi sống vì ngài,” Tiểu Vân nói trong một lần nghi thức, nước mắt lăn dài khi nàng cong người trong khoái lạc.
Tử Hà, với tu vi Kim Đan kỳ, trở thành người hỗ trợ đắc lực. Nàng thường ra ngoài cùng tôi, dùng mê hương để thu thập linh thảo, ánh mắt nàng giờ đầy phục tùng: “Lục Vân, ta từng nghĩ mình là tông chủ, nhưng giờ ta biết, chỉ có ngươi xứng đáng dẫn dắt chúng ta.” Tôi gật đầu, nhưng lòng vẫn cảnh giác. Tôi biết dục vọng có thể khiến con người thay đổi, và tôi không bao giờ hoàn toàn tin bất kỳ ai.
Sau 50 năm, Lý Linh Ngọc đạt Trúc Cơ kỳ sơ giai. Nàng đứng giữa động phủ, bạch y rách nát, nhưng ánh mắt giờ đầy kiên định và dục vọng. “Lục Vân, ta sẵn sàng,” nàng nói, giọng trầm nhưng mạnh mẽ. Nàng kích hoạt pháp trận dịch chuyển, một vòng sáng vàng kim bao lấy cả đoàn. Các nữ đệ tử, dù kiệt sức, nắm tay nhau, ánh mắt đầy hy vọng. Tử Hà đứng cạnh tôi, thì thầm: “Tông chủ, chúng ta sẽ mạnh hơn, sẽ báo thù tất cả.” Tôi nhìn Kim Ngân Dương, vuốt ve sừng nó, mỉm cười: “Ngân, chúng ta sắp bắt đầu lại.”
Pháp trận lóe sáng, đưa chúng tôi ra khỏi lãnh thổ Kim Bằng, đến một khu rừng an toàn gần biên giới bí cảnh. Lý Linh Ngọc quay sang tôi, ánh mắt phức tạp: “Lục Vân, ta đã sai khi khinh miệt ngươi. Giờ ta là người của Hợp Hoan Tông. Hãy giúp ta báo thù Kim Linh Điện, và ta sẽ giúp ngươi đối đầu Thanh Vân Tông.” Tôi gật đầu, biết rằng nàng không còn là thánh nữ thuần khiết, mà là một yêu nữ của Hợp Hoan Tông, sẵn sàng đắm mình trong dục vọng và hận thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com