Tử Hà và bí mật của Ngự Thú Tông
Tử Hà, cải trang thành Hà Tử Vân, gia nhập Ngự Thú Tông – một trong sáu thế lực lớn của Đại Sâm Lâm, nơi nổi tiếng với khả năng thuần hóa yêu thú. Với tu vi Kim Đan kỳ trung giai, Tử Hà vốn là chiến binh mạnh nhất Hợp Hoan Tông, nhưng tại đây, nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn tầm thường, bị giao nhiệm vụ chăm sóc các linh thú cấp thấp ở Trúc Cơ kỳ: Hỏa Lang với bộ lông đỏ rực và ánh mắt hung dữ, Thanh Phong Hạc với đôi cánh xanh yếu ớt, và Huyền Quy với mai rùa chậm chạp. Những linh thú này chỉ có bản năng chiến đấu cơ bản, tinh khí yếu ớt, không đáp ứng được yêu cầu của Hợp Hoan Tông: một linh thú với tinh khí thuần dương mạnh mẽ, tương tự Kim Ngân Dương.
Cuộc sống ở Ngự Thú Tông là một chuỗi ngày khắc nghiệt. Tử Hà phải làm việc trong chuồng thú, nơi mùi phân, máu tanh, và tiếng gầm của yêu thú hòa quyện, không khí ngột ngạt đến mức khiến nàng khó thở. Nàng lau dọn chuồng, cho thú ăn, và chịu sự quát tháo của các quản sự, những kẻ tu vi chỉ ở Luyện Khí kỳ nhưng tự cho mình quyền uy. Các đệ tử nội môn, từ Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan kỳ sơ giai, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt, gọi nàng là “con bé chăm thú” hoặc “nha đầu ngoại môn” với nụ cười chế giễu. Tử Hà, từng kiêu hãnh với vẻ lạnh lùng và sức mạnh ma đạo, cảm thấy lòng mình dâng lên sự uất ức và nhục nhã. Mỗi đêm, trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường gỗ cứng và một tấm gương đồng cũ kỹ, nàng cởi váy lụa tím, đứng trước gương, nhìn cơ thể mình – ngực căng tròn, eo thon nhỏ, cặp đùi mịn màng, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh nến – và thì thầm: “Ta không thuộc về nơi này. Ta là yêu nữ của Hợp Hoan Tông, và ta sẽ tìm được linh thú để khiến tông môn tự hào.” Dục vọng, thứ nàng từng kìm nén để giữ vẻ lạnh lùng, giờ trở thành ngọn lửa duy trì ý chí. “Chính đạo muốn ép ta cúi đầu, nhưng ta sẽ dùng thân xác và dục vọng để lấy lại quyền lực,” nàng nghĩ, ánh mắt lấp lánh tham vọng và căm hận.
Tử Hà quyết định dùng công pháp Hợp Hoan Tông để quyến rũ các đệ tử nội môn, nhằm moi thông tin về linh thú mạnh mẽ. Nàng chọn Vương Lâm, một đệ tử Trúc Cơ kỳ hậu giai, người thường kiểm tra chuồng thú. Một đêm trăng sáng, nàng cố ý để váy lụa trễ xuống, lộ khe ngực sâu, ánh mắt mê hoặc khi mời hắn vào chuồng Hỏa Lang “kiểm tra công việc”. Vương Lâm, bị nhan sắc nàng làm mê muội, lao đến, bàn tay thô ráp bóp ngực nàng qua lớp lụa mỏng, đè nàng xuống đống cỏ khô còn vương mùi thú. Tử Hà quỳ trước hắn, mút lấy dương vật cương cứng, lưỡi nàng liếm quanh đầu khấc, rên rỉ dâm dục: “Vương đạo hữu… mạnh hơn… ta muốn tinh khí của ngươi!” Hắn xé toạc váy nàng, đâm sâu vào âm hộ ướt át, từng nhịp mạnh mẽ khiến nàng cong người, ngực rung lên dữ dội, nước chảy lênh láng xuống cỏ. “Sướng… sâu hơn… cho ta tất cả!” nàng hét lên, vận công pháp Hợp Hoan Tông, hút tinh khí và linh khí, khiến hắn kiệt sức, ngã gục trong khoái lạc. Trong cơn mê muội, nàng thì thầm: “Ngự Thú Tông có linh thú gì đặc biệt?” Hắn lẩm bẩm: “Cấm địa… có những thứ bí mật… nhưng chỉ trưởng lão mới được vào…” Tử Hà ghi nhớ, lòng khao khát khám phá, dù biết cấm địa là nơi nguy hiểm chết người.
Nàng không dừng lại ở con người. Để thử nghiệm tiềm năng của linh thú, Tử Hà lẻn vào chuồng Hỏa Lang vào một đêm tối, dùng mê hương khiến con thú Trúc Cơ kỳ sơ giai mê muội. Nàng cởi y phục, nằm ngửa trên cỏ khô, dang chân để Hỏa Lang, với bộ lông đỏ rực, đâm bộ phận nóng bỏng vào âm hộ. Nàng rên rỉ dâm dục: “Hỏa Lang… sướng… mạnh hơn!” Tinh khí của nó, dù yếu, tràn vào, nuôi dưỡng đan điền nàng, nhưng không đủ mạnh. Nàng đạt cao trào, nước chảy lênh láng, ngực rung lên dữ dội, nhưng thất vọng: “Ngươi không phải thứ ta cần.” Nàng thử với Thanh Phong Hạc, để nó đâm vào từ phía sau, nhưng tinh khí mỏng manh chỉ khiến nàng rên rỉ vài tiếng trước khi chán nản. “Những con thú này vô dụng,” nàng nghĩ, lòng càng tuyệt vọng. Nhưng mỗi lần thất bại, Tử Hà càng quyết tâm, lòng tự nhủ: “Ta không thể làm tông chủ Lục Vân thất vọng. Linh Ngọc và các tỷ muội đang chờ ta.”
Sau ba năm kiên nhẫn, Tử Hà được giao nuôi dưỡng một con Thạch Hỏa Nhân – yêu thú hình người, cao chỉ một mét, trông như đứa trẻ đứng cạnh nàng. Cơ thể nó bọc trong lớp đá xám cứng cáp, đôi mắt đỏ rực như than cháy, và khi chiến đấu, nó phun ra hỏa diễm, trở thành trợ thủ đắc lực. Tinh khí của Thạch Hỏa Nhân mang tính thuần dương thuần cương, rất có lợi cho công pháp Hợp Hoan Tông. Tử Hà, nhận ra tiềm năng, đưa nó vào mật thất mỗi đêm. Nàng cởi váy lụa tím, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng tròn rung lên, âm hộ ướt át lấp lánh dưới ánh nến. Nàng cưỡi lên Thạch Hỏa Nhân, để bộ phận đá nóng bỏng của nó đâm sâu vào âm hộ, hét lên dâm dục: “Thạch Hỏa… thiêu đốt ta… mạnh hơn!” Nhiệt độ nóng rực khiến âm hộ nàng run rẩy, nước chảy lênh láng xuống sàn đá, ngực lắc lư dữ dội. Tinh khí thuần dương tràn vào, nuôi dưỡng đan điền, khiến nàng đạt cao trào liên tiếp, rên rỉ: “Sướng… ngươi thật tuyệt… nhưng chưa đủ!” Dù Thạch Hỏa Nhân làm nàng thỏa mãn, Tử Hà biết một mình nó không đủ để đáp ứng nhu cầu của cả tông môn.
Tâm lý của Tử Hà dần thay đổi qua những năm tháng ở Ngự Thú Tông. Ban đầu, nàng cảm thấy bị cầm tù, uất ức vì phải cúi đầu trước những kẻ yếu hơn. Nhưng qua những đêm dâm loạn với đệ tử và linh thú, nàng nhận ra dục vọng không chỉ là công cụ, mà là cách để nàng khẳng định bản thân. “Chính đạo ép ta sống như nô lệ, nhưng Hợp Hoan Tông cho ta tự do,” nàng nghĩ, ánh mắt lấp lánh tham vọng. Mỗi lần quan hệ, nàng càng khao khát tìm được linh thú mạnh mẽ, không chỉ để giúp tông môn mà còn để chứng minh giá trị của mình trước Lục Vân và Lý Linh Ngọc. Nàng bắt đầu tận hưởng khoái lạc, không còn kìm nén dục vọng, mà để nó dẫn dắt. “Nếu đây là con đường ma đạo, ta sẽ đi đến cùng,” nàng tự nhủ, lòng đầy kiêu hãnh và quyết tâm.
Một ngày, Tử Hà lẻn vào cấm địa của Ngự Thú Tông, nơi bị canh gác nghiêm ngặt bằng trận pháp cấp cao. Trong một căn hầm tối tăm, nàng phát hiện những chiếc bình gốm khắc phù văn phức tạp, chứa Đồng Tử Thi Oán – những bé trai đã qua đời từ nhỏ, xác được bảo quản và linh hồn bị phong ấn bằng tà thuật. Ngự Thú Tông nuôi dưỡng oán niệm của chúng, biến chúng thành vũ khí bí mật, dùng để ám sát hoặc thu thập tài nguyên trong bí cảnh nguy hiểm. Những Đồng Tử này, với cơ thể nhỏ bé, da tái nhợt, đôi mắt trắng dã đầy oán hận, gào thét trong đau đớn khi bị khống chế. Tử Hà, dù lạnh lùng, cảm thấy tim mình thắt lại. “Chính đạo tự xưng cao thượng, nhưng lại tàn nhẫn hơn cả ma đạo,” nàng thì thầm, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn thương cảm. Nàng nghĩ đến Hợp Hoan Tông, nơi dục vọng là sức mạnh, nhưng không ai bị đầy đọa như những Đồng Tử này. Nàng nhận ra tiềm năng: oán khí kết hợp tinh khí của Đồng Tử có thể là nguồn sức mạnh độc đáo.
Tử Hà quyết định moi thêm thông tin bằng cách quyến rũ Lý Huyền, một trưởng lão Trúc Cơ kỳ hậu giai. Trong phòng riêng của hắn, nàng cởi váy, để lộ cơ thể trần truồng, quỳ trước hắn, mút lấy dương vật cương cứng, lưỡi nàng liếm quanh đầu khấc, rên rỉ dâm dục: “Lý trưởng lão… mạnh hơn… ta muốn tất cả!” Hắn đè nàng xuống giường gỗ, xé toạc váy, đâm sâu vào âm hộ ướt át, khiến nàng cong người, ngực rung lên dữ dội, hét lên: “Sướng… sâu hơn!” Tinh khí của hắn tràn vào, nàng hút linh khí, khiến hắn kiệt sức, ngã gục. Trong cơn mê muội, nàng thấy một chiếc bình gốm trên bàn, hỏi: “Lý trưởng lão, bình này là gì?” Hắn lẩm bẩm: “Đồng Tử Thi Oán… oán niệm quá mạnh, ta định vứt nó đi… không kiểm soát được.”
Tử Hà, động lòng trước số phận của Đồng Tử, thuyết phục: “Trưởng lão, cho ta nuôi nó. Ta sẽ xử lý.” Hắn, vẫn mê muội, đồng ý. Tử Hà mang chiếc bình về, thả Đồng Tử ra, chỉ giữ vài cấm chế cần thiết để tránh nguy hiểm. Đồng Tử, với cơ thể nhỏ bé, da tái nhợt, đôi mắt trắng dã, gầm gừ đầy oán niệm, lao vào tấn công nàng, gào thét: “Ngươi cũng như chúng! Muốn dùng ta để giết chóc!” Tử Hà, với tu vi Kim Đan kỳ, dễ dàng khống chế, nhưng thay vì đàn áp, nàng ngồi xuống, giọng dịu dàng: “Tiểu Đồng, ta không phải kẻ thù. Ta sẽ cho ngươi một cuộc sống mới, không đau đớn, không bị lợi dụng.” Đồng Tử, đầy oán niệm, không tin, liên tục gào thét, cố cào cấu nàng, đôi mắt trắng dã lấp lánh sự căm hận.
Tử Hà kiên nhẫn, mỗi ngày chăm sóc, trò chuyện, và dùng mê hương dịu nhẹ để xoa dịu. Nàng kể về Hợp Hoan Tông, nơi dục vọng là sức mạnh, không phải xiềng xích. “Ở đó, ngươi sẽ được yêu thương,” nàng nói, vuốt đầu nó. Dần dần, oán niệm trong mắt Đồng Tử phai đi. Một đêm, khi Tử Hà ôm nó, Đồng Tử không chống cự, mà rúc vào lòng nàng, thì thầm: “Tỷ tỷ… ngươi thật sự khác họ…” Đôi mắt trắng dã giờ lấp lánh chút ấm áp, như một đứa trẻ tìm được gia đình. Tử Hà mỉm cười, lòng tự hào: “Ta không cần oán niệm hay bạo lực. Hợp Hoan Tông sẽ là nhà của ngươi, Tiểu Đồng.” Đồng Tử bắt đầu gọi nàng là “Tỷ tỷ,” bám theo nàng như một người bạn, sự trung thành dần thay thế oán niệm. Nó thậm chí cười, giọng trong trẻo: “Tỷ tỷ, ta muốn mãi ở bên tỷ.” Sự thay đổi của Đồng Tử không chỉ là chiến thắng của Tử Hà, mà còn củng cố niềm tin của nàng vào con đường ma đạo – nơi dục vọng và tình cảm có thể vượt qua cả tà thuật của chính đạo.
Một đêm, trong mật thất của Tử Hà, nàng cởi váy lụa tím, cưỡi lên Thạch Hỏa Nhân, để bộ phận đá nóng bỏng của nó đâm sâu vào âm hộ. Nàng cong người, ngực rung lên dữ dội, hét lên dâm dục: “Thạch Hỏa… thiêu đốt ta… mạnh hơn!” Nhiệt độ nóng rực khiến âm hộ nàng run rẩy, nước chảy lênh láng xuống sàn đá, tinh khí thuần dương tràn vào, nuôi dưỡng đan điền. Nàng rên rỉ: “Sướng… ngươi thật tuyệt… nhưng chưa đủ!” Đột nhiên, chiếc bình gốm rung lên, Đồng Tử Thi Oán chui ra, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm, tò mò xen lẫn chút oán niệm còn sót lại.
Tử Hà, ánh mắt lấp lánh dục vọng, mỉm cười: “Tiểu Đồng, lại đây. Tỷ tỷ sẽ cho ngươi khoái lạc.” Nàng quỳ trước Đồng Tử, mút lấy bộ phận nhỏ bé nhưng cứng như sắt của nó, lưỡi nàng liếm quanh, rên rỉ: “Tiểu Đồng… ngươi thật đặc biệt…” Đồng Tử, lần đầu cảm nhận khoái lạc thay vì đau đớn, run rẩy, đôi mắt trắng dã lấp lánh niềm vui, giọng nhỏ nhẹ: “Tỷ tỷ… sướng quá…” Tử Hà mời nó tham gia, nằm ngửa trên giường, để Thạch Hỏa Nhân đâm vào âm hộ, còn Đồng Tử xâm nhập hậu môn. Nàng hét lên dâm dục: “Sướng… cả hai… mạnh hơn!” Tinh khí thuần dương từ Thạch Hỏa Nhân và oán khí kết hợp tinh khí từ Đồng Tử tràn vào, khiến cơ thể nàng rung lên dữ dội, ngực lắc lư, nước chảy lênh láng. Cuộc thác loạn kéo dài đến sáng, cả ba lăn ra ngủ, mật thất nhớp nháp tinh khí và mồ hôi.
Đồng Tử, sau đêm đó, hoàn toàn thay đổi. Oán niệm gần như tan biến, nó bắt đầu cười, giọng trong trẻo: “Tỷ tỷ, ta muốn mãi ở bên tỷ.” Tử Hà vuốt đầu nó, nghĩ: “Ngươi không chỉ là linh thú, mà là người của Hợp Hoan Tông.” Nàng nhận ra Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán là những gì tông môn cần: tinh khí thuần dương và oán khí kết hợp sẽ bổ sung hoàn hảo cho Kim Ngân Dương.
Trong khi Tử Hà hoàn thành nhiệm vụ, tôi, Lục Vân, đối mặt rắc rối tại Đan Vân Tông. Thương thành Vạn Bảo rơi vào tranh chấp gay gắt giữa bốn thế lực: Đan Vân Tông, Huyền Thiên Tông, Lôi Vân Môn, và Huyết Hà Tông. Ba tông môn kia liên thủ, quyết tâm tiêu diệt Đan Vân Tông để độc chiếm linh thảo và bí kíp. Tôi, với thân phận Vân Nhi, nhận thấy chiến tranh không thể tránh khỏi. Đan Tiểu Nhi, con gái tông chủ, ngày càng tò mò về tôi, gửi thư: “Vân Nhi tỷ, ta muốn học cách của tỷ. Đưa ta đi!” Nhưng tôi biết ở lại là tự chuốc họa. Tôi thu thập bí kíp Hồi Linh Đan, Tăng Khí Đan, và một lượng lớn linh thảo, rồi rút lui, để lại thư cho Triệu Phong: “Ta có việc gấp, sẽ sớm trở lại.” Chỉ vài tuần sau, Đan Vân Tông bị ba tông môn tiêu diệt, tông môn tan rã, Đan Tiểu Nhi biến mất trong hỗn loạn.
Tử Hà trở về Hợp Hoan Tông cùng Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán, được Lý Linh Ngọc, Thanh Liên, Tiểu Mai, và các nữ đệ tử chào đón nồng nhiệt. Tôi, vừa trở về với tài nguyên từ Đan Vân Tông, tuyên bố tổ chức một buổi tiệc ăn mừng tập thể để chào đón Tử Hà và linh thú mới. Tử Hà, muốn chia sẻ thành quả, quyết định để các nữ đệ tử trải nghiệm sức mạnh của Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán. Đại sảnh được trang trí bằng lụa đỏ, mê hương nồng nặc, ánh linh thạch lấp lánh, tạo nên không khí dâm mỹ.
Tử Hà đứng giữa đại sảnh, cởi váy lụa tím, để lộ cơ thể trần truồng, ngực căng tròn, âm hộ ướt át. Nàng cưỡi lên Thạch Hỏa Nhân, để bộ phận đá nóng bỏng đâm sâu vào âm hộ, hét lên dâm dục: “Thạch Hỏa… thiêu đốt ta… mạnh hơn!” Nhiệt độ nóng rực khiến nàng run rẩy, nước chảy lênh láng, ngực rung lên dữ dội. Đồng Tử Thi Oán, nhỏ bé nhưng hung tợn, đứng sau, đâm vào hậu môn nàng, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Tiểu Đồng… sướng quá… sâu hơn!” Tinh khí từ cả hai tràn vào, khiến nàng đạt cao trào, hét lên: “Các tỷ muội, hãy thử sức mạnh của chúng!” Thanh Liên, không chút do dự, cưỡi lên Thạch Hỏa Nhân, để bộ phận nóng bỏng của nó đâm vào âm hộ, hét lên: “Nóng quá… sướng chết mất!” Tiểu Mai, tò mò, quỳ trước Đồng Tử, mút lấy bộ phận nhỏ bé của nó, rồi để nó đâm vào âm hộ, rên rỉ: “Tiểu Đồng… ngươi thật đặc biệt… sướng quá!”
Tôi, đứng giữa, cưỡi lên Kim Ngân Dương, để bộ phận khổng lồ của nó đâm sâu vào âm hộ, hét lên: “Ngân… mạnh hơn… ta muốn tất cả!” Linh Ngọc, không chịu thua, quấn lấy Tiểu Kim, cong người khi nó xâm nhập, rên rỉ: “Tiểu Kim… sướng… sâu hơn!” Tiểu Lan và các nữ đệ tử trẻ tham gia, quan hệ với Tiểu Ngân, Tiểu Đồng, và một vài đệ tử nam được mời từ thương thành gần đó. Thanh Liên, Tiểu Mai, và các cô gái khác lần lượt thử Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán, tiếng rên dâm dục vang vọng: “Sướng… tinh khí này… mạnh quá!” Đại sảnh trở thành bãi chiến trường dâm loạn, tinh khí tràn ngập, nuôi dưỡng tu vi cả tông môn. Buổi tiệc kéo dài đến sáng, đại sảnh nhớp nháp mồ hôi và tinh khí, các nữ đệ tử ngã gục trong khoái lạc, ánh mắt lấp lánh tự hào
Lý Linh Ngọc, đứng cạnh tôi, báo cáo: “Tông chủ, Dâm Nữ Trận đã hoàn thiện. Với Thạch Hỏa Nhân và Đồng Tử Thi Oán, chúng ta có nguồn tinh khí mạnh mẽ. Kết hợp với bí kíp luyện đan của ngài, Hợp Hoan Tông sẽ sớm có thể đi vào ổn định và phát triển.” Tôi gật đầu, ánh mắt kiên định: “Tử Hà, ngươi đã làm tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com