Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Em muốn anh trừng phạt thế nào?

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Ninh Khanh không ngờ mẹ Trịnh Ngộ Tư lại là ngôi sao ca nhạc nổi đình nổi đám mười mấy năm trước, người mà mẹ cô từng tiếc nuối nhắc đến khi bà rời sân khấu ở đỉnh cao vì kết hôn. 

Bà Trịnh bảo dưỡng cực tốt. Dù đã ngoài năm mươi, thời gian chỉ để lại vài nếp nhăn nhẹ trên gương mặt bà. Bà ngồi trong nhà hàng, mặc sườn xám, toát lên phong thái thanh lịch khó cưỡng. 

Chẳng trách Trịnh Ngộ Tư sở hữu vẻ ngoài tinh tế đến vậy. 

Ninh Khanh lễ phép chào hỏi, bày tỏ sự yêu mến của mẹ mình dành cho bà. 

Bà Trịnh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, giống hệt người đàn ông bên cạnh Ninh Khanh. 

Bữa ăn dường như chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường. Trịnh Ngộ Tư khéo léo chăm sóc cả mẹ và bạn gái, không để ai bị bỏ rơi. 

Bà Trịnh hỏi han về tình hình gần đây của hai người, cách họ quen nhau. Khi nghe Trịnh Ngộ Tư kể Ninh Khanh chính là cô gái hai năm trước giúp bà ngoại anh lấy lại túi xách, bà nhìn cô, mắt sáng rực: “Hóa ra là con à? Mẹ cô vẫn còn nhắc đến con. Nhưng con gái, một mình ngoài đường phải bảo vệ mình trước nhé.” 

Ninh Khanh ngoan ngoãn gật đầu. 

Sau bữa ăn, bà Trịnh vội đi dạo phố với bạn. Trịnh Ngộ Tư bất lực thở dài: “Mẹ, hóa ra mẹ không đến gặp con.” 

“Ai thèm gặp con? Giống y ba con, nhàm chán chết đi được,” bà Trịnh lườm anh. “Bữa cơm này là để gặp con dâu mẹ. Con chỉ tiện thể thôi.” 

Ninh Khanh sững sờ, một vì tiếng “con dâu”, hai vì bà Trịnh dám bảo Trịnh Ngộ Tư nhàm chán. 

Anh rõ ràng là kiểu “sáng lòa” mới đúng. 

Đột nhiên, tay cô bị bà kéo lấy. Một chiếc vòng ngọc bích sắc màu tuyệt đẹp được đeo vào cổ tay cô. Vòng nhìn có tuổi, làm cô thêm phần đoan trang, lạnh mà không băng giá, toát lên sự ấm áp. 

“Đây là quà gặp mặt của cô, giữ cẩn thận nhé.” Bà Trịnh vỗ nhẹ mu bàn tay cô. 

Quà trưởng bối không thể từ chối, Ninh Khanh nắm tay bà, cười rạng rỡ: “Cảm ơn cô, con sẽ trân trọng.” 

Hai người tiễn bà Trịnh rời đi. Trịnh Ngộ Tư nhìn chiếc vòng giá trị cả chục triệu trên tay cô, cúi mắt: “Đây là vòng bà nội truyền cho mẹ anh. Giờ mẹ cho em, mẹ rất thích em.” 

Ninh Khanh cẩn thận nâng cổ tay: “Lần đầu gặp mà đã cho thứ quý thế này, lỡ sau này chúng ta…” 

Cô ngậm miệng khi thấy ánh mắt nguy hiểm của anh. 

“Đừng nghĩ lung tung, em chỉ có thể là của anh.” Trịnh Ngộ Tư kề tai cô thì thầm, ngón tay nâng cằm cô. “Dù em chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ lôi về, rồi trừng phạt.” 

“Anh định trừng phạt thế nào…” Cô đỏ mặt hỏi. 

“Giam cầm em,” anh siết eo cô, kéo vào lòng. “Mỗi ngày làm tình, làm em không bao giờ rời xa anh.” 

Không ngờ Trịnh tiên sinh lại có chút chiếm hữu đấy. 

Ninh Khanh chìm trong vòng tay anh, lưu luyến hơi ấm của anh. 

“Ngốc, em cũng chẳng định rời xa anh.” 

Buổi chiều, họ đến văn phòng anh. Anh dẫn cô tham quan, tiện thể ký hợp đồng. 

Văn phòng diện tích vừa phải, gồm phòng họp, phòng hóa trang, đạo cụ và studio. Đáng chú ý là văn phòng của Trịnh Ngộ Tư, trong đó có một phòng ngủ với cửa sổ sát đất. 

“Khi bận, anh có thể ở đây.” Như thời chưa yêu, anh bận đến mức không nhắn tin cho cô. 

Giường rộng 1m5. Ninh Khanh ngẫm nghĩ, thấy đây là nơi làm tình lý tưởng. 

Cô còn đang cân nhắc cách diễn đạt ý tưởng “sắc tình” sao cho uyển chuyển, thì anh đã khóa cửa phòng ngủ, từ phía sau áp sát. 

“Ưm… Anh làm gì…” Hơi thở nóng rực phả vào tai, Ninh Khanh muốn cự còn nghênh, giả bộ như thiếu nữ ngoan bị lưu manh trêu chọc. 

Nhưng ai biết, khi cô để ý chiếc giường lớn, dưới thân đã ướt át. 

Đôi tay anh vén áo cô, luồn vào cọ da thịt bên hông. Nụ hôn ướt át đặt trên vai cô, nhẹ nhàng, không để lại dấu vết. 

Cơ thể mềm mại của Ninh Khanh ngả vào lòng anh. Áo bị cởi nửa vời, nội y ren ôm lấy đôi gò bồng – bộ anh mua trước đây. Trịnh Ngộ Tư sờ lên: “Thích cái này?” 

Anh thì rất thích, nó làm làn da trắng nõn của cô thêm phần thuần khiết mà gợi dục. 

“Thích,” cô xoay người ôm anh, ngực áp vào ngực anh. “Cái bên dưới… cũng thích lắm.” 

Hơi thở anh nặng nề, ngón tay kéo nhẹ, váy cô trượt xuống sàn. 

“Tắm không?” Anh hơi gấp, bàn tay to xoa mông cô, lòng bàn tay dùng sức, chìm vào da thịt đàn hồi. 

Ninh Khanh cởi áo anh, lấy bao cao su từ túi. Cô hôn lên ngực anh, hàm hồ: “Làm xong rồi tắm.” 

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ 
Tương tác nàoooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com