Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50


Tống Ngải ngồi trên ghế sofa, chỉnh tivi không mục đích, chuyển từ kênh tin tức sang phim bong bóng tình yêu của trai gái thì dừng lại, góc màn hình bị đập vỡ tan tành, căn phòng cũng hỗn loạn, tràn ngập mùi rượu, chai bia rơi lăn lóc khắp mặt đất, bọt phun ra từ miệng chai vãi đen trên mặt đất.

Trong phòng ngủ là tiếng ngáy, bà ta nhìn điện thoại di động, đã gần đến giờ hẹn, lập tức đi vào phòng đánh thức Trần Tống.

Trần Tống bị đánh thức khỏi giấc ngủ, vẻ mặt không kiên nhẫn, tóc người đàn ông lộn xộn, trên người bốc lên mùi hôi hám, nhưng nét khí khái trên khuôn mặt đó vẫn khó che giấu dẫu có trải qua thời gian.

Người đàn ông nôn nao tỉnh dậy vẫn còn hơi mệt, giọng nói khàn khàn chửi bới khó chịu, thế là ông ta liếc nhìn vợ mình, người chỉ mặc một chiếc váy hai dây, ông ta hỏi: "Làm gì?"

Tống Ngải lấy điện thoại di động đưa cho ông ta: "Ông không nghe điện thoại, lão Vương nói ông ta có hàng mới, sáng sớm đã gửi tới vài tin nhắn, không ai trả lời, nên lão tìm tới tôi rồi."

Trần Tống lập tức trở nên hăng hái, lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường nhìn xem, quả nhiên, lão Vương gửi tin nhắn cho ông ta lúc tám giờ sáng.

Lão Vương là chủ phòng bài bạc, Trần Tống không biết tên thật, mới đầu những người đó gọi anh là Anh Vương, ông chủ rất biết cách làm người, mở cửa làm ăn có thể khiến khách hàng hô to như vậy, dần dà đổi lời thành Lão Vương.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn chia làm ba, sáu và chín, quan hệ giữa các cá nhân trong phòng bài bạc nhỏ giống như một kim tự tháp, uống rượu nhâm nhi thịt nướng với nhau sau khi chơi cả đêm là quan hệ qua lại giữa người với người trong vương quốc nhỏ.

Lão Vương người biết tất cả mọi người hi đơn giản chính là quốc vương, người ta nói lão vương này cái gì cũng biết, làm ăn lớn, lợi nhuận ròng của riêng phòng bài bạc đều phải mười nghìn mỗi tháng.

Trước kia lão Vương chỉ tán gẫu với ông ta ở bàn rượu, không thân lắm, nhưng sau khi tham dự đám cưới của mấy người bạn chơi bài, Lão Vương đột nhiên thay đổi, bắt đầu đưa ông ta đi chơi thứ khác, cũng hứa hẹn sẽ cùng nhau làm ăn, kiếm bộn tiền.

Cái thân lười biếng của Trần Tống cứ như vậy bị được khắc phục, một tin nhắn của Lão Vương còn hữu dụng hơn tiếng gọi của Thiên Vương, ông ta lập tức đứng dậy lết cơ thể trần truồng đi vệ sinh, sửa soạn sạch sẽ, thấy trên bàn ăn không có gì cũng không tức giận với Tống Ngải, đi thẳng ra khỏi cửa, bộp một tiếng, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Tống Ngải nhẹ giọng giễu cợt.

Gửi tin nhắn đến Lão Vương ở đầu bên kia: [Người kia đã đi rồi.]

Bên kia nhanh chóng trả lời: [Ba giờ đến nhà em có tiện không?]

Bà ta dựa vào cửa, đáp lại bên kia: [Chốt.]

Sau khi đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta ngồi trên ghế sofa quay đầu lại, nhìn thấy Trần Miên mặc đồng phục học sinh đứng ở cửa, trong tay cô cầm một chuỗi chìa khóa.

Tống Ngải rút điếu thuốc ra, dùng sơn móng tay màu đỏ chỉ xuống phòng: "Bố cô đã sớm mở cửa cho cô rồi."

Trần Miên liếc nhìn vào phòng ngủ, không ngạc nhiên trước sự lộn xộn bên trong, cô đi vào lấy một số tài liệu ôn tập và giấy kiểm tra để sử dụng, khi cô mở tủ ra lấy quần áo thì thấy ngăn kéo chứa đồ lót của mình đã bị mở ra, quần lót của cô bị xé toạc, lộn xộn, trên đó có đám dịch trắng khô.

Quần lót, áo lót, đồng phục học sinh, lật ra đều bị dính chất dịch trắng khô, giống như kem đánh răng vô tình bị lem vào.

Nhưng Trần Miên biết không phải như vậy.

Đó là tinh dịch.

Tống Ngải không biết từ lúc nào đã ra cửa, dựa vào đó, cười tủm tỉm nói với cô với một nơi kỳ lạ: "Đêm đó bố cô lật hết quần áo của cô ra, ngửi quần lót của cô mới bắn ra, ông ta nói vài thứ, cô có muốn biết không?"

Trần Miên nhìn bà ta, giọng điệu thần nhiên: "Tôi có muốn hay không thì bà đều sẽ nói."

"Đương nhiên rồi, cô không nghĩ chuyển ra khỏi căn nhà là thoát ra được đấy chứ?"

Lời nói của Tống Ngải giống như một con dao, lập tức đâm xuyên qua sự giả tạo hào nhoáng trên bề mặt, bà ta cười tủm tỉm nói với cô: "Bố cô nói nuôi cô lớn như vậy còn chưa chịch được lại để kẻ khác chịch mất."

Tống Ngải lấy điếu thuốc nhìn Trần Miên: "Sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu, đối với người không có át chủ bài, mà chỉ có nhan sắc, xinh đẹp mới là cội nguồn tội lỗi."

Trần Miên đi ra khỏi hành lang, nhìn thấy Thẩm Vực đang dựa vào gốc cây hút thuốc, đầu ngón tay có một điểm đỏ tươi, thân ốc mảnh khảnh trắng gầy.

Những người không nghiện thuốc lá thích sử dụng nó như một trò tiêu khiển, bạc hà, việt quất, cũng chỉ có hai hương vị này.

Vào lúc đợi người mới lấy ra hút một điếu, chủ nhật anh không mặc đồng phục, chỉ bận áo len màu xám và quần đen, thỉnh thoảng có cô gái trẻ đi ngang qua sẽ nhìn anh thêm vài lần.

Sau cơn mưa sương mù sáng sớm, bầu trời bắt đầu quang đãng, mặt trời chiếu xuống từ những đám mây thưa thớt như một màu vàng mỏng.

Bức tranh dường như biến tòa nhà dân cư phía sau anh đầy vết nứt và nấm mốc thành một cảnh tượng trong truyện tranh.

Đường kẻ kéo xuống, khiến Trần Miên nhớ đến bức tranh mà Kiều Chi Vãn để lại trong nhà Thẩm Vực, thiếu niên dường như bị mặt trời móc ra khỏi giấy vẽ, nghiêng người ở đó, tư thế lười biếng, lông mày sắc nét, anh nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên nhìn cô, thuốc trong tay vẫn chưa dập tắt, có một làn sương lụa bay lên.

Hơi bắt mắt một cách quá đáng.

Thẩm Vực vừa châm một điếu thuốc, còn chưa kịp hút hai hơi đã nghe thấy âm thanh trong hành lang, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên Trần Miên đứng đó nhìn anh.

"Đứng đó làm gì?"

Thẩm Vực hỏi cô: "Làm thần cửa?"

Trần Miên đang muốn trả lời là không phải.

Một người đàn ông mập mạp hói đầu đi tới, khi tới trước mặt cô, liếc mắt nhìn Trần Miên nhiều hơn, sau đó đi vào hành lang tối tăm.

Mùi rượu bị gió cuốn lấy thổi đến, Trần Miên cau mày, vô thức quay đầu nhìn lại, song bàn tay lại trống rỗng, đồ đã bị Thẩm Vực lấy đi, trọng lượng nặng trịch như nhẹ tênh ở trong tay anh, thậm chí anh còn có thể dùng bàn tay rảnh rỗi ấn trán cô, dẫn người quay lại.

"Sao cái gì cũng tò mò vậy."

Người kia hơi kỳ lạ, nhìn lạ mắt, không phải cư dân của tòa nhà này, những người sống ở đây đều là những gương mặt quen thuộc, người nào Trần Miên cũng biết.

Đổi lại là bình thường, Trần Miên sẽ không có hứng thú với người lạ, nhưng vừa lên lầu, cô nhìn thấy một tin nhắn hiển thị trên màn hình sáng của điện thoại di động Tống Ngải, một tin nhắn từ một người được nhận là Anh Vương: Tôi đến ngay đây.

Giống như Tống Ngải không biết rõ về Trần Miên, Trần Miên cũng không biết rõ về Tống Ngải.

Cô chỉ vô thức cảm thấy Tống Ngải đang lên kế hoạch gì đó mới có thể đưa người về nhà một cách trắng trợn như vậy.

Cô vẫn đang suy nghĩ, Thẩm Vực đã kéo cổ tay cô dẫn người đi về phía trước, anh chỉ hút một điếu thuốc, nhất thời không biết ném nó vào đâu, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, mùi thơm của việt quất lượn lờ.

"Trai đẹp đàng hoàng đứng đắn cậu không nhìn, nhìn chằm chằm tên hói đầu ấy mà không dời nổi mắt hả." Thiếu niên chờ rất lâu lâu nói lời gai góc, nhưng lòng bàn tay anh ấm áp, hương thơm ngọt ngào của việt quất xoáy giữa hai người.

Trần Miên bị mùi này hấp dẫn nhìn tay anh, cũng không để ý tới lời anh nói.

Thẩm Vực nghĩ cô tò mò nên nhét điếu thuốc vào tay cô.

Mang ý trêu chọc, có lẽ là để xem Trần Miên có thể làm gì.

Dạ dày Trần Miên vẫn còn buồn nôn.

Những đốm tinh trùng trên đồ lót khiến mũi cô ngửi thấy mùi cá thối rữa.

Cộng thêm điếu thuốc của Thẩm Vực là trái cây, cô cầm lên, học Thẩm Vực hút một hơi, người mới bắt đầu không có kỹ năng gì cả, khi hít vào thì phát hiện đó không phải là vị ngọt của trái cây, cho dù được đóng gói như hương vị trái cây, nhưng vẫn là thuốc lá.

Trần Miên họ khan, chóp mũi đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thẩm Vực đang đứng đó mỉm cười với đôi vai run rẩy, cặp sách vẫn treo trên vai, trong tay vẫn là chiếc túi giấy mà Trần Miên tùy tiện lấy ra đựng đồ, rách nát, sợi dây xách còn như sắp đứt, nhưng nó vẫn được giữ chặt trong tay.

Anh mỉm cười, thu điếu thuốc trong tay Trần Miên: "Cậu có biết cậu như vậy gọi là gì không?"

Trần Miên vẫn còn ho, giọng khàn khàn hỏi: "Cái, cái gì."

Thẩm Vực nói: "Đã không biết còn thích thể hiện."

Mặc dù đây là sự thật, nhưng với giọng ấm áp của Thẩm Vực, sự nhạo báng lập tức tăng gấp đôi.

Trần Miên vặn lại: "Cậu cũng hút thuốc."

Còn không chịu phục.

Thẩm Vực nhìn ánh mắt của cô, giọng nói mang theo ý cười: "Tôi còn có thể chịch cậu đấy, cậu có thể sao."

Nói rồi, anh lấy ra một viên kẹo trái cây từ trong túi, bóc nó vào miệng người trước mặt.

Kẹo cứng lạnh lẽo đẩy vào, đầu ngón tay mềm mại chạm vào môi cô.

Vị ngọt vị dâu tây lan tỏa ngay lập tức.

Thẩm Vực dặn dò cô: "Lần sau, còn dám tùy tiện bắt chước người khác hút thuốc không?"

Trần Miên ngậm kẹo trong miệng, lời nói hơi ậm ờ: "Tôi có thể tự mua."

"Có thể nói gì dễ nghe được không vậy?"

Thiếu niên lạnh lùng nhìn cô, lời này sắp trở thành câu cửa miệng của anh rồi.

Trần Miên không còn tức giận nữa, đưa tay bóp cổ tay anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Thẩm Vực, tôi không hút thuốc nữa."

Nơi được nắm lấy ấm áp, giọng điệu của cô cô có thể xem như ngoan ngoãn, nhưng sự mất tập trung vẫn viết trên khuôn mặt, cậu hỏi: "cậu muốn về hay đi chơi với tôi?"

Thẩm Vực ngước mắt lên nhìn lên lầu, cũng không hỏi bên trong vừa rồi xảy ra chuyện gì,

"Chơi cái gì?"

"KTV, quán bar, sân bi-a."

"Vị thành niên có thể vào quán bar?"

"Vị thành niên thì không thể, nhưng chủ quán bar thì có thể."

Trần Miên nhất thời không nói nên lời, sau đó cô nói với Thẩm Vực: "Chẳng bằng cậu nói thẳng luôn toàn bộ sản nghiệp ở Bắc Đô đều là của nhà cậu đi."

Ai biết Thẩm Vực lại gật đầu: "Gần như vậy."

Hai người tán dóc, dăm câu chuyện phiếm.

Khi hai người đi đến bên cạnh xe, tài xế lấy đồ trong tay Thẩm Vực rồi bỏ vào cốp xe.

Trần Miên đứng bên cửa xe, lúc chuẩn bị chui vào, cô quay đầu nhìn hành lang chỉ chiếu được một nửa ánh sáng.

Không gian dường như bị nứt vỡ.

Xe hơi sang trọng và các tòa nhà dân cư đổ nát dường như là sản phẩm của hai bên không gian.

Thiếu niên đứng đó mặc áo len để trả lời tin nhắn của mọi người và người đàn ông say rượu trên lầu cũng là người của hai thế giới.

"Học sinh cấp ba bình thường có đến KTV, quán bar và bi-a không?"

Thẩm Vực nhìn xuống mắt cô, giọng điệu nói từng chữ một: "Học sinh cấp ba bình thường sẽ làm tình và sống ở trong nhà người ta sao?"

Trần Miên khịt mũi hờn dỗi, xích vào một chút, chừa một chỗ cho Thẩm Vực ngồi.

Khi cửa xe đóng sầm lại.

Thẩm Vực nghe thấy giọng nói của Trần Miên rất nhẹ, giống như đang nói chuyện với chính mình, nói: "Nhưng cuộc sống của tôi, vốn từ khi bắt đầu đã không bình thường rồi."

Ngón tay Thẩm Vực trả lời tin nhắn khựng lại.

Cô gái ngồi bên cạnh đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đặt ở hai bên chân, lưng hơi cong, giống như một đứa trẻ tò mò nhìn thấy điều gì đó mới mẻ, mái tóc dài ngoan ngoãn và quấn qua vai.

Khung cảnh của khu phố cổ bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, các cửa hàng quần áo siêu thị và các tòa nhà cao tầng vừa được xây dựng cách đây không lâu san sát nối tiếp.

Cô quay đầu lại, đối mặt với mắt Thẩm Vực đang nhìn mình, mỉm cười rồi nói với anh: "Nhưng may mắn thay, Thẩm Vực, cậu cũng không bình thường, phải không."

Phải.

Vì vậy, chắc chắn sẽ bị thu hút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com