Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57


Đêm nay quá đỗi phong phú, khiến cho trong lúc ngủ Trần Miên vẫn còn có chút mơ hồ. Vô số cơn ác mộng cứ quấn lấy cô, có khi là khuôn mặt của Trần Tống, có khi là khuôn mặt của Nguyễn Diễm Mai, cuối cùng là ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Vực khi nhìn cô.

Bảy giờ rưỡi, khi đồng hồ báo thức reo lên, Trần Miên đã mở mắt ra từ lâu rồi.

Đêm qua không kéo rèm cửa lại nên ánh nắng ban mai chiếu vào, âm thanh từ bên ngoài lọt vào qua kẽ hở trên cửa sổ, bao gồm cả tiếng của trẻ con đi học mẫu giáo khóc lóc ầm ĩ, tiếng lá rơi xào xạc từ chối của người quét dọn khu dân cư.

Trần Miên đứng dậy đi tắm rửa xong thì ra khỏi phòng, trong phòng khách đã không còn ai cả.

Cuộc trò chuyện tối qua của hai người đã không còn phần sau nữa, chỉ dừng lại ở đó, Thẩm Vực nhìn cô, cuối cùng xác nhận cô thực sự không còn gì để nói thì anh cười lớn, cầm điện thoại đi thẳng vào phòng.

Bây giờ anh cũng không có ở đây, có lẽ anh đã đến trường rồi.

Trần Miên thay đồng phục, mua bánh bao ở một tiệm bán hàng gần trường làm bữa sáng, đang đứng đợi thì nghe thấy Nguyễn Diễm Mai gọi tên mình.

Nguyễn Diễm Mai lái một chiếc Audi đỗ bên đường, bà ta hạ kính xuống, trên mặt đeo kính râm, đặt tay lên vô lăng.

Dưới ánh mắt của những người qua đường nhìn sang, bà ta nói với Trần Miên: "Có thể nói chuyện với mẹ một chút được không?"

Trần Miên nhìn đồng hồ nói: "Chỉ có năm phút thôi, tôi phải đến trường."

Đêm qua, từ chỗ của Kiều Chi Vãn bà ta biết được rằng Trần Miên đang học lớp 12.

Nguyễn Diễm Mai cảm thấy có chút cảm khái trước duyên phận: "Mẹ thậm chí còn không biết rằng con và Tiểu Văn học cùng trường. Tiểu Vãn nói rằng con đang học trong lớp trọng điểm của ban xã hội. Miên Miên à, mẹ còn không biết là bây giờ con đã trở nên xuất sắc như vậy."

Trần Miên chỉ cảm thấy buồn cười, cô không biết làm thế nào Nguyễn Diễm Mai có thể thờ ơ, không hề đả động đến cô nhiều năm như vậy.

Bây giờ mở miệng ra là tự xưng mình là mẹ, như thể hai người là quan hệ mẹ con vô cùng bình thường.

Cô liền cắt đứt cách chào hỏi khiến mình cảm thấy buồn nôn này: "Có thể nói vào trọng tâm được không? Bà tìm tôi chắc không phải là để khen ngợi tôi mấy câu này đâu nhỉ?"

Quả thật là như vậy.

Từ lúc gặp lại Trần Miên, Nguyễn Diễm Mai đã cảm thấy trong lòng rất hoảng loạn.

Ban đầu khi kết hôn với Kiều Thành, vì để tránh Kiều Chi Vãn có suy nghĩ lung tung, Kiều Thành đã đi triệt sản, bà ta cũng hứa với Kiều Chi Vãn rằng sẽ không có con riêng của mình.

Nhược điểm của việc không có máu mủ ruột rà chính là bà ta tin rằng mình thiếu đi sợi dây gắn bó để ràng buộc chặt Kiều Thành lại với mình.

Có thể trở thành người bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, đặc biệt là sau khi nghe Kiều Chi Vãn nói rằng chàng trai mà cô ta thích lại đi thích Trần Miên.

Sự hoảng loạn trong lòng của Nguyễn Diễm Mai càng nặng nề hơn, trong tim như đang có một hòn đá đè nặng, đầu nhọn cứ đâm vào tim bà ta hết lần này đến lần khác, mỗi lần hít thở đều không khỏi nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất.

Cuối cùng bà ta chọn cách nói rõ với Kiều Thành. Kiều Thành là một người đàn ông thông minh, cách thông minh nhất để ở chung với một người thông minh là đừng giấu giếm bất cứ điều gì.

Giống như lúc đầu khi bà ta đến với Kiều Thành cũng không giấu diếm cuộc hôn nhân thất bại và người chồng khốn nạn của mình.

Sau khi Kiều Thành phát hiện ra con gái ruột của bà ta cũng đang học ở trường trung học Tuy Bắc và mối quan hệ với Kiều Chi Vãn, ông ta đã lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho bà ta.

Lúc này thẻ ngân hàng ở trong tay bà ta đã được đưa tới trước mặt của Trần Miên.

"Mẹ biết con sống với bố con rất khó khăn, mẹ hiểu rõ cái tính nết đó của ông ta. Nhưng Miên Miên à, mẹ không có năng lực, tất cả đều dựa vào mối quan hệ với chú Kiều của con nên mới có thể vào đơn vị hiện tại. Sau khi chú Kiều biết tình hình của con đã bảo mẹ đưa tiền cho con, con cũng sắp phải thi đại học rồi đúng không? Số tiền ở đây đủ để con ra nước ngoài du học, chọn một ngôi trường tốt, còn vấn đề thủ tục cần thiết thì mẹ sẽ giúp con liên hệ."

Trần Miên chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, cũng ít xem phim truyền hình, không gian sống đều là những người nghèo khổ nên không có thời gian để đi mở rộng thế giới tinh thần của mình.

Nhưng câu nói đưa thẻ ngân hàng để cô ra nước ngoài cho dù là từ góc độ nào đánh giá cũng không giống việc một người mẹ ruột có thể nói ra được, ẩn ý trong lời nói này Trần Miên hiểu được. Chẳng qua là rời khỏi nơi đây, sau này đừng làm phiền cuộc sống của bà ta nữa.

"Ra nước ngoài." Trần Miên lặp lại lời nói Nguyễn Diễm Mai, sau đó nói với bà ta: "Tôi không có ý định làm như vậy, bà vẫn nên giữ lại cho mình đi."

Cô nhìn đồng hồ trong xe và nói: "Năm phút hết rồi."

Cô mở cửa xe, đang định xuống xe thì bị Nguyễn Diễm Mai nắm lấy tay, kết quả không được như mong đợi khiến giọng điệu vốn dĩ đang dịu dàng của Nguyễn Diễm Mai đã nhạt đi đôi chút.

Cuối cùng bà ta chọn thành thật nói với Trần Miên: "Mẹ cũng hy vọng con có thể ra nước ngoài. Miên Miên à, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho con vào lúc này."

"Trong thẻ có bao nhiêu tiền?"

Nghe được Trần Miên hỏi như vậy, sắc mặt của Nguyễn Diễm Mai đã khá hơn nhiều: "Năm chục nghìn nhân dân tệ."

Đối với một sinh viên nghèo mà nói thì đây đã là một con số trên trời rồi.

Không ngờ Trần Miên lại đẩy tấm thẻ lại: "Bà có biết mỗi tháng đối tượng mà Kiều Chi Vãn yêu thầm cho tôi bao nhiêu không?"

Cô vùng thoát khỏi tay của Nguyễn Diễm Mai, không đợi Nguyễn Diễm Mai phản ứng đã mỉm cười đưa ra câu trả lời.

"Một trăm ngàn nhân dân tệ."

Buổi sáng vẫn còn bài kiểm tra.

Giờ ra chơi cũng đã bị cắt bỏ, tiếng chuông ở tòa nhà lớp 12 đã bị chặn, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của học sinh lớp 10 và lớp 11 chạy ra ngoài sân chơi.

Một nửa lớp đang nằm bò xuống, gối đầu vào chồng sách cao và bắt đầu nghỉ ngơi. Lúc Trần Miên rửa bình quay về, đã bị Trần Kha từ văn phòng về gọi tên, sợ làm phiền các bạn cùng lớp, cho nên anh ta đã cố ý đi đến chỗ Trần Miên nói: "Giáo viên chủ nhiệm đang tìm cậu."

Trần Miên đặt bình nước xuống, trên đường đến phòng giáo viên chủ nhiệm trong lòng cô đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi.

Hơn một nửa là về chuyện bản kê khai học sinh ngoại trú.

Nhà trường có những yêu cầu khắt khe đối với học sinh nghèo, mong bọn họ sẽ phải nghèo như định nghĩa trong bách khoa toàn thư Baidu.

Tuy không bắt buộc phải sống trong cảnh túng thiếu, thiếu ăn thiếu mặc nhưng nhìn chung vẫn có một số quy định ngầm, chẳng hạn như không được sử dụng điện thoại di động loại tốt, không được mang giày hàng hiệu, v.v.

Trần Miên – một người sống trong khu dân cư cao cấp rõ ràng đã trúng ngay hồng tâm.

Giáo viên chủ nhiệm nói chuyện khá uyển chuyển, không đi vào chủ đề ngay từ đầu, mà quan tâm đến việc học của cô một lát, sau đó mới chậm rãi chuyển đề tài nói với cô: "Trần Miên, cô thấy địa chỉ em điền vào không phải là cái trước nữa. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này Trần Miên có lẽ đã hiểu những lời nói lúc sáng của Nguyễn Diễm Mai không thể xem là giả tạo, mà là sĩ diện của một người trưởng thành.

Biết rõ nội dung trong lời nói của mình sẽ đâm vào tim người khác, tổn thương đến lòng tự trọng của họ nhưng vì hiểu rõ nên mới cố tình gói ghém lại, tô son trát phấn lên ra vẻ như là đang quan tâm.

"Cô à, chuyện này có ảnh hưởng đến việc xin học bổng không?" Trần Miên trực tiếp phá vỡ sự sĩ diện đó.

Giáo viên chủ nhiệm im lặng một lúc rồi mới khó xử gật đầu: "Việc này không phù hợp với yêu cầu của trường, nhà trường chỉ có bấy nhiêu hạn ngạch cho học sinh nghèo mà thôi, rồi còn phải nộp đơn lên chính phủ nữa. Cô chỉ muốn biết rốt cuộc tình hình là như thế nào mà thôi? Người thân của em sống ở đó hay là..."

"Mẹ của em sống ở đó." Trần Miên ngắt lời giáo viên chủ nhiệm, nói với bà ta: "Không phải mẹ kế, mà là mẹ ruột của em sống ở đó, nhưng bà ta không có ý định đòi quyền nuôi dưỡng em. Nếu là như vậy thì vẫn phù hợp với tiêu chuẩn chứ?"

Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt, nhất thời không biết phải nói gì, bà ta biết hoàn cảnh gia đình của Trần Miên, trong tài liệu ghi rõ bố mẹ cô đã ly hôn, mức độ thẳng thắn này khiến cho một người đã quen với việc đối phó với học sinh như bà ta phải sững sờ một lúc, nhất thời không biết phải nói gì.

Cũng may là đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Bà ta vội vàng vẫy tay với Trần Miên, bảo cô nhanh chóng quay lại lớp, tài liệu thì được đè xuống phía bên dưới.

Cách một con đường, giáo viên chủ nhiệm ban âm nhạc đã nghe hết toàn bộ quá trình vội thò đầu ra, nhìn theo bóng lưng của cô gái và nói: "Cô bé này khá kiên cường đấy."

Giọng điệu bình thản tự để lộ vết sẹo của chính mình, như thể cô đang kể câu chuyện của người khác vậy.

Từ "kiên cường" này thực sự là rất thỏa đáng.

Khi Trần Miên đi vào lớp bằng cửa sau, Trần Kha đang làm bài, vô thức liếc nhìn về phía sau, bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta mất tự nhiên đẩy kính lên, vô thức ho khan, sau đó quay lại và tiếp tục nghiêm túc làm bài.

Khi Triệu Lị Lị nhìn thấy cô quay lại, cô ấy đưa cho cô chiếc phong bì đang cầm trên tay để chiếu sáng nhìn.

Cô ấy có chút kỳ lạ nói với cô: "Kiều Chi Vãn đưa cho cậu đấy, tuyệt thật đấy, đến năm nay rồi mà vẫn còn có người viết thư."

Chiếc phong thư màu hồng thoảng mùi nước hoa trái cây nhẹ nhàng.

Trên phong bì có hình + một cái cây bằng bút chì, phong cách phác họa giống như Trần Miên đã nhìn thấy ở nhà Thẩm Vực.

Ở giữa có viết dòng chữ "Người nhận: Trần Miên", ở phía trên một bên thì vẽ mặt trời.

Trần Miên mở ra, phát hiện bên trong không có thư.

Nhưng có một vé đi xem ca nhạc.

Ngoài ra còn có một tờ giấy ghi chú.

Kiều Chi Vãn hỏi cô: Nếu cuối tuần có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau đi xem ca nhạc được không?

Triệu Lị Lị khá ngạc nhiên khi Kiều Chi Vãn mời cô ấy tham dự buổi hòa nhạc.

Dù thế nào cô ấy cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc Trần Miên và Kiều Chi Vãn đã gặp nhau ở đâu. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô ấy mới nghĩ đến khả năng cùng lúc xuất hiện trên trang confession, có quan hệ với cùng một người đàn ông, nhưng lập luận này nhanh chóng bị cô ấy bác bỏ.

Không hiểu sao, Triệu Lị Lị lại tin Trần Miên và Thẩm Vực không thể phát sinh chuyện gì được.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dòng suy nghĩ của cô ấy cũng bị tiếng chuông vào học cắt ngang, dù có nói nhảm cỡ nào cũng đành phải nhường chỗ cho bài kiểm tra.

Chớp mắt một ngày nữa trôi qua, vừa tan học, Trần Kha lại đếm ngược thêm một ngày đến ngày thi đại học trên tấm bảng đen.

Từ sáu mươi mốt xuống còn sáu mươi.

Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.

Lưu Tuấn Kiệt mang theo tâm trạng hiếm khi nhìn tấm bảng đen, anh ta quay lại nói với Trần Miên và Triệu Lị Lị: "Trong vòng chưa đầy hai tháng nữa, chúng ta ai cũng sẽ đi theo con đường riêng của mình."

Điều này nghe có vẻ hơi buồn nôn, ban đầu Trần Miên không biết rõ lắm về Lưu Tuấn Kiệt.

Chỉ sau sự việc của Lâm Lâm, họ mới quen nhau và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Người ta thường nói đám con trai luôn hướng ngoại và vui vẻ. Bình thường chỉ chào nhau vài lần rồi thành bạn ngồi cùng bàn, rồi dần dần coi mọi người như bạn bè.

Cô không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc của mình.

Triệu Lị Lị ở bên cạnh cô là người làm động tác nôn oẹ đầu tiên, nói với cái giọng thô lỗ: "Tớ lại hy vọng chúng ta lập tức chia tay với cậu ngay bây giờ."

Sau đó, cô ấy chắp hai tay lại làm động tác cúi lạy: "Nguyện quãng đời còn lại của tớ không còn vướng phải mấy chuyện yêu đương."

Lưu Tuấn Kiệt bị những lời này chọc thủng cả phổi, gần như cả lớp Văn 3 đều biết việc anh ta tỏ tình thất bại với Lâm Lâm, vì chuyện này mà anh ta thường xuyên bị người khác trêu chọc.

Lâm Lâm chơi thân với mọi người trong lớp âm nhạc, dần dần trở nên ít nói hơn với các thành viên trong lớp.

Sau đó ngày càng có nhiều người ghét cô ấy, cũng ngày càng nhiều người chế giễu Lưu Tuấn Kiệt.

Lưu Tuấn Kiệt đang định chửi rủa thì nghe thấy đội viên thể thao ở hàng ghế đầu gần cửa sau hét lên: "Ô, sao anh Vực của em lại ở đây?"

Uỷ viên thể thao là người được Thẩm Vực tặng giày thể thao trong ngày sinh nhật, cậu ta thích chơi bóng rổ, có rất nhiều bạn bè, có thể coi là một cậu bạn khá hòa đồng trong lớp Văn 3.

Giọng nói của cậu ta khiến nửa lớp nhìn sang, Lưu Tuấn Kiệt đặt tay lên bàn của Trần Miên, quay đầu lại nhìn như muốn xem náo nhiệt, bỗng bắt gặp ánh mắt Thẩm Vực đang nhìn mình.

Lưu Tuấn Kiệt sửng sốt, tưởng mình bị ảo giác, dịch sang một bên mới phát hiện Thẩm Vực vẫn đang nhìn mình.

Anh ta hơi do dự hỏi: "Tìm, tìm tôi à?"

Kết quả, anh ta nhìn thấy Thẩm Vực tựa ở cửa không đi vào. Ủy viên ban thể thao lớp anh ta đứng cạnh như một bà cô, vung tay về phía lớp, giọng điệu rất hào hùng nói: "Anh cứ tuỳ ý chọn một người trong lớp em, em sẽ dẫn người đó ra ngoài."

Lưu Tuấn Kiệt đứng dậy, nói: "Có lẽ là đang tìm tôi?"

Anh ta vừa dùng lực dưới chân đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Vực.

"Tìm bạn cùng lớp của bạn học Trần Miên."

Lưu Tuấn Kiệt lập tức chửi thề một tiếng, ba chữ "đáng xấu hổ" đã ở trên môi lại phải nghẹn ngào nuốt lại.

Đang định quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Lị Lị trông còn giống ăn phải phân hơn cả mình.

Trông như kiểu vừa tè ra quần xong bị người ta phát hiện, anh ta nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Trần Miên đang thu dọn đồ đạc với vẻ mặt kinh ngạc.

Người duy nhất có thể bình tĩnh được chính là người có liên quan.

Sự nổi tiếng của confession vẫn chưa qua đi, nhiều người cũng giống như Lưu Tuấn Kiệt, thỉnh thoảng nhìn Trần Miên và Thẩm Vực.

Ánh mắt tò mò của họ đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Trần Miên xách một chiếc túi đi về phía cửa sau rồi dừng lại trước mặt Thẩm Vực.

Nhìn thì giống như tỏ tình, nhưng kết quả Trần Miên đi ngang qua mà không thèm nhìn Thẩm Vực.

Mặt Thẩm Vực cũng không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn cười nói với ủy ban thể thao đang ngơ ngác, tạm biệt rồi đi theo Trần Miên.

Hai bóng người lần lượt đi ngang qua cửa sổ.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất ở góc đường mới nghe thấy có người phát ra âm thanh, giống như tiếng mở công tắc, sau khi âm thanh này phát ra là một loạt tiếng chết tiệt.

"Có phải tớ làm đề nhiều đến đần người rồi không? Thẩm Vực tới đây gặp Trần Miên à?"

"Chết tiệt, không phải họ thực sự hôn nhau trong nhà vệ sinh đấy chứ?"

"Họ dính líu đến nhau nào vậy? Cậu cũng không thấy họ nói chuyện với nhau phải không?"

"Có lẽ là khi vào phòng vệ sinh?"

Họ rời đi để lại một bầu không khí náo nhiệt trong lớp, suốt chặng đường đến cổng trường đều có người theo dõi họ.

Trần Miên không để ý đến người khác, cứ thế đi về phía trước, mãi đến khi ra khỏi cổng mới có người giật lấy cặp sách của cô, Thẩm Vực đi theo phía sau.

Anh lười biếng nói với cô: "Đi đâu đấy? Lên xe đi."

Là nói xe tài xế đỗ ở cổng trường, Trần Miên dừng lại hỏi Thẩm Vực: "Tôi không thể tự đi bộ về được sao?"

"Có, nếu cậu muốn gặp Trần Tống ở cổng khu chung cư."

Những lời này khiến Trần Miên cau mày, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa. Có người kéo quai cặp sách của cô, dẫn cô vào xe như dắt chó đi dạo rồi đóng cửa xe lại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy vô số những cặp mắt toát lên vẻ kinh ngạc, lượng thông tin trong mắt họ vô cùng đặc sắc, chỉ có thể tóm gọn trong hai từ: "Chết tiệt"

Cô ngồi thẳng dậy, cởi cặp sách đang đeo trên vai, ôm vào lòng, mở khóa, lấy vé xem hòa nhạc Kiều Chi Vãn đưa cho Thẩm Vực: "Đây là của Kiều Chi Vãn."

Thẩm Vực đang nhìn điện thoại di động, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thấy tấm vé, anh không lấy, cô giơ lên xem giờ, nói: "Chiều thứ bảy, định đi nên giữ lấy à?"

"Tôi không biết." Trần Miên dừng tay lại, đặt tấm vé vào giữa hai người: "Tôi đại khái biết cô ta muốn nói chuyện gì với tôi, ngoại trừ cậu và Nguyễn Diễm Mai ra, nhưng hai chủ đề này, tôi không có gì để nói, hơn nữa..."

Cô chỉ vào năm chữ Miyazaki Hayao viết trên tấm vé và nói với Thẩm Vực: "Tôi cũng chưa xem phim của Miyazaki Hayao bao giờ."

Giọng cô vô cùng bình tĩnh, nói xong mới nhìn về phía Thẩm Vực.

Trong mắt cô hiện lên vẻ dò hỏi, như đang hỏi ý kiến anh, hỏi anh có nên đi không.

Thẩm Vực trầm mặc một lát, mới nói: "Tối nay đừng học nữa."

Trần Miên sửng sốt, đang định hỏi tại sao, lại nghe Thẩm Vực nói với cô: "Tôi vẫn chưa xem phim này. Tối nay chúng ta xem nhé? Phòng chiếu phim ở nhà tôi còn chưa dùng."

Xe rẽ vào một góc cua, chuẩn bị tiến vào Thịnh Thế Hào Đình, Trần Miên nhìn thấy Trần Tống đang lảng vảng ở cửa, hai tay đút túi quần, đầu cúi xuống châm một điếu thuốc, ngước mắt nhìn qua nhìn lại mấy hồi.

Lúc xe anh đi ngang qua, ánh mắt của ông ta dừng lại trên xe một lúc, cổng mở ra, xe chạy vào, Trần Tống cũng không nhìn nữa mà nhìn về phía trước.

Ông ta không nhìn thấy cô.

Trần Miên dời ánh mắt đi, nhìn Thẩm Vực, sau đó nói với anh: "Được, chúng ta xem."

Phòng chiếu phim vốn là một phòng ngủ, chiếc ghế sofa màu xám đậm nhìn to ngang với một chiếc giường.

Trong căn phòng tối mờ trông có vẻ khá nguy hiểm, cả hai người đều đã tắm xong. Thẩm Vực nói thay quần áo thoải mái rồi sẽ quay lại, cho nên Trần Miên thay đồ, mặc đồ ngủ đi vào, lại thấy Thẩm Vực vẫn mặc đồng phục, ngồi đó chọn phim.

Có rất nhiều thứ để lựa chọn, bìa đều là anime. Thẩm Vực cầm điều khiển từ xa lướt từ Spirited Away đến Lâu đài bay của pháp sư Howl rồi đến Nàng tiên cả trên vách đá, lựa chọn cuối cùng khiến cô có chút đau đầu.

Anh không thích xem phim mấy, cũng rất ít xem phim hoạt hình. Khi còn nhỏ anh cùng đám Du Hoài chỉ xem Ultraman và pikachu.

Khi đó mọi người đều tin vào sức mạnh siêu nhiên, chỉ có Thẩm Vực là người duy nhất dập tắt ánh sáng của bọn nhỏ, anh nói: "Trên đời không có Ultraman hay Pikachu đâu."

Du Hoài khóc đến đầm đìa nước mũi, còn đánh nhau với Thẩm Vực mấy lần, cuối cùng người lớn đành phải đến can ngăn cả hai.

Từ đó về sau không có ai rủ Thẩm Vực cùng xem những thứ này nữa.

Bây giờ anh lại ở đây lật từng cái đĩa, từng đĩa một, cảm thấy mình khá ngu ngốc.

Màn hình vẫn hiện câu hỏi trên Baidu.

Bộ nào của Miyazaki Hayao nổi tiếng nhất?

Kết quả câu trả lời liệt kê ra 10 tác phẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com