Đau Đớn Và Kháng Cự
Ánh sáng mờ nhạt của bình minh len lỏi qua cửa sổ phòng ngủ đơn sơ của Tsubomi, chiếu lên cơ thể cô đang quỳ trước thánh giá treo trên tường. Bộ áo tu sĩ đen dài không còn ngay ngắn như trước, hơi xộc xệch, để lộ phần cổ trắng ngần đầy vết đỏ từ sợi dây thừng đêm trước. Đôi tay cô siết chặt chuỗi hạt, những ngón tay thon dài run rẩy, môi mấp máy những lời kinh cầu, nhưng giọng cô yếu ớt, ngắt quãng. “Chúa ơi… xin tha thứ cho con… xin xua tan tội lỗi khỏi tâm hồn con…” Tsubomi lẩm bẩm, nước mắt lăn dài trên má, nhưng đôi mắt to tròn của cô không còn trong veo như xưa. Có một bóng tối lạ lẫm, như một vết nứt sâu trong tâm hồn, đang âm thầm lan rộng.
Cô đứng dậy, lê bước đến trước gương. Khuôn mặt thanh tú vẫn đẹp, nhưng đôi môi hồng giờ đây hơi sưng, dấu vết của sự xâm phạm thô bạo từ Taro. Cô chạm vào ngực mình qua lớp áo, cảm nhận những vết bầm đau rát, và vùng kín vẫn nhức nhối từ lần đầu tiên bị xé toạc. Tsubomi nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh dương vật gân guốc của Taro, tiếng rên dâm dục của anh ta, và cảm giác tinh dịch nóng hổi tràn ngập trong cô. Nhưng càng cố quên, hình ảnh đó càng rõ nét, khiến tim cô đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. “Không… mình không được nghĩ đến…” Cô lắc đầu, siết chặt chuỗi hạt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, rồi vội vã rời phòng, như chạy trốn khỏi chính mình.
Buổi sáng, Tsubomi cố gắng trở lại công việc từ thiện. Cô đứng ở sân tu viện, phân phát bánh mì và lương khô cho những người nghèo. Nhưng tay cô run rẩy, nụ cười hiền từ giờ đây gượng gạo, ánh mắt lạc lõng. Dân làng vẫn kính cẩn, gọi cô là “chị thánh”, nhưng không ai nhận ra sự thay đổi trong cô. Khi cô trao ổ bánh mì cho một người đàn ông trẻ, ngón tay cô vô tình chạm vào tay anh ta, và một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô giật mình, rút tay lại, tim đập thình thịch. “Cảm ơn chị thánh,” người đàn ông nói, cúi đầu, không biết rằng ánh mắt Tsubomi vừa lướt qua cơ thể anh ta, dừng lại ở đôi vai rộng và đôi tay rắn chắc. Cô cúi đầu, lẩm bẩm kinh cầu, cố xua tan ý nghĩ tội lỗi đang trỗi dậy.
Đêm xuống, tu viện chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng gió rít qua những bức tường đá lạnh lẽo. Tsubomi trở về phòng, quỳ trước thánh giá, cầu nguyện dữ dội hơn bao giờ hết. Cô cởi áo tu sĩ, để lộ cơ thể trần truồng đầy dấu vết: những vết đỏ trên cổ, ngực, và đùi, dấu tay của Taro vẫn in rõ. Cô ôm lấy mình, nước mắt rơi, nhưng cơ thể cô lại nóng lên khi nhớ lại sự xâm phạm đêm trước. “Chúa ơi… xin cứu con…” Cô thì thầm, nhưng lời cầu nguyện bị cắt ngang bởi tiếng cửa sổ bật mở. Tsubomi giật mình, quay lại, và thấy Taro đứng đó, bóng dáng cao lớn che khuất ánh trăng. Anh ta mặc bộ quần áo rách rưới, tóc bù xù, đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng. “Cô nghĩ cô có thể quên tôi sao, nữ thánh?” Taro cười nham hiểm, bước vào phòng, tay cầm sợi dây thừng cũ kỹ.
Tsubomi lùi lại, lưng chạm vào tường, tay ôm lấy ngực. “Xin anh… đi đi… đừng làm điều này nữa…” Cô van xin, giọng run rẩy, nhưng Taro không nghe. Anh ta tiến đến, nhanh như một con thú, túm lấy tay cô, trói chúng vào đầu giường bằng dây thừng. Dây cọ vào cổ tay cô, để lại những vết đỏ mới chồng lên vết cũ. Tsubomi giãy giụa, nhưng sức lực của cô không thể chống lại anh ta. “Cô sẽ thấy, cô không thể thoát khỏi khoái lạc,” Taro gầm gừ, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô. Anh ta xé toạc áo tu sĩ còn lại, để lộ cơ thể cô: ngực nhỏ săn chắc, núm vú hồng nhạt dựng đứng trong không khí lạnh, eo thon, và vùng kín với lông mu đen nhánh, giờ đây hơi ướt át dù cô cố kìm nén.
Taro quỳ xuống trước cô, tay thô ráp vuốt từ cổ xuống ngực, bóp mạnh khiến Tsubomi rên lên đau đớn. “Đừng… xin anh…” Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài, nhưng Taro không dừng lại. Anh ta cúi xuống, ngậm lấy núm vú trái của cô, mút mạnh, lưỡi anh ta xoáy quanh đầu ti, kéo dài nó ra. Tsubomi cong người, rên rỉ: “Không… Chúa ơi…” Nhưng cơ thể cô phản bội, núm vú cứng lại trong miệng anh ta, gửi những luồng khoái cảm lạ lẫm xuống bụng. Taro chuyển sang núm vú phải, cắn nhẹ, khiến cô hét lên, vừa đau vừa kích thích. “Cô thấy chưa? Cơ thể cô muốn điều này,” Taro cười khẩy, tay lướt xuống bụng cô, chạm vào âm đạo.
Ngón tay thô ráp của anh ta vuốt qua hai mép thịt hồng hào, cảm nhận sự ẩm ướt bất ngờ. “Ướt rồi, nữ thánh,” Taro thì thầm, ngón tay trượt vào trong, xoáy sâu vào âm đạo chặt chẽ của cô. Tsubomi cắn môi, cố kìm tiếng rên, nhưng cơ thể cô co giật khi ngón tay anh ta chạm vào điểm nhạy cảm bên trong. “Dừng lại… tôi không muốn…” Cô lẩm bẩm, nhưng giọng cô yếu ớt, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển. Taro rút ngón tay ra, bóng loáng dịch nhờn, rồi cúi xuống, đặt miệng vào âm đạo cô, bắt đầu liếm lồn. Lưỡi anh ta liếm dọc hai mép thịt, xoáy vào âm vật, mút mạnh khiến Tsubomi cong người lên, hét lớn: “Không! Tôi không thể!” Âm thanh nhóp nhép từ miệng anh ta và âm đạo cô vang lên, dâm dục đến mức khiến cô đỏ mặt, nhưng cơ thể cô lại run rẩy vì khoái cảm.
Taro đứng dậy, cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, gân guốc, đầu khấc đỏ ửng, rỉ dịch trong suốt. “Cô sẽ biết thế nào là thật,” anh ta gầm gừ, kéo chân cô ra, đặt cô nằm ngửa trên giường. Tsubomi giãy giụa trong dây trói, nhưng Taro giữ chặt hông cô, đặt đầu khấc vào cửa mình, rồi thúc mạnh. Dương vật anh ta lấp đầy âm đạo cô, nóng hổi, căng cứng, khiến cô rên lên đau đớn xen lẫn khoái lạc. “Chúa ơi… tha thứ cho con…” Cô lẩm bẩm, nhưng Taro bắt đầu thúc, chậm rãi rồi nhanh dần, mỗi cú đẩy khiến ngực cô nảy lên, mông cô đập vào giường phát ra tiếng bôm bốp. “Chặt quá… cô ngon hơn tôi tưởng,” Taro rên rỉ, tay bóp mạnh ngực cô, ngón tay bấu vào núm vú, kéo mạnh khiến cô hét lên.
Âm đạo Tsubomi siết chặt dương vật anh ta, dịch nhờn chảy ra, làm mỗi cú thúc trơn tru hơn, phát ra tiếng nhóp nhép dâm đãng. Tsubomi cắn môi đến bật máu, cố kìm nén, nhưng cơ thể cô không nghe lời. Hông cô vô thức nhấc lên, đón nhận từng cú đẩy. “Không… tôi không muốn…” Cô lắc đầu, nhưng tiếng rên của cô giờ đây lẫn lộn giữa đau đớn và khoái lạc. Taro tăng tốc, hông anh ta đập mạnh vào đùi cô, dương vật xoáy sâu vào âm đạo, chạm vào điểm nhạy cảm khiến cô cong người, hét lớn: “Aaaah!” Đột nhiên, một luồng khoái cảm dữ dội bùng nổ, âm đạo cô co bóp mạnh, cơ thể run rẩy dữ dội. Tsubomi đạt orgasm đầu tiên trong đời, nước mắt lăn dài, nhưng môi cô hé mở, rên rỉ không kiểm soát: “Ôi… không thể… Chúa ơi…”
Taro cười lớn, cảm nhận âm đạo cô siết chặt quanh dương vật. “Cô thấy chưa? Cô là đàn bà, không phải thánh nữ!” Anh ta thúc mạnh hơn, tay túm tóc cô, kéo đầu cô ngửa ra sau. Tsubomi thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn sau cao trào, nhưng Taro chưa xong. Anh ta rút dương vật ra, bóng loáng dịch nhờn và máu, rồi kéo cô ngồi dậy, vẫn bị trói. “Mút nó,” anh ta ra lệnh, ấn dương vật vào miệng cô lần nữa. Tsubomi ho sặc sụa, nhưng lần này cô không kháng cự mạnh như trước. Lưỡi cô vô thức liếm quanh đầu khấc, cảm nhận vị mặn của dịch nhờn và tinh dịch còn sót lại. Taro giữ đầu cô, đẩy sâu vào họng, khiến cô nghẹn, nước dãi chảy dài xuống cằm.
Sau vài phút, Taro rút ra, dương vật rung lên, sẵn sàng bùng nổ. “Nhìn tôi!” anh ta gầm lên, tay kích thích dương vật ngay trước mặt cô. Tsubomi ngẩng lên, mắt long lanh nước, và Taro xuất tinh, dòng tinh dịch trắng đục phun trào, bắn lên má, mũi, và môi cô. Một ít nhỏ xuống cằm, chảy dài xuống ngực. Tsubomi ho khù khụ, môi cô vô thức liếm nhẹ tinh dịch, vị mặn khiến cô giật mình, đỏ mặt. Cô cúi đầu, xấu hổ, nhưng cơ thể cô vẫn nóng rực, âm đạo vẫn co bóp dù không còn dương vật bên trong.
Taro đứng dậy, mặc lại quần, nhìn Tsubomi nằm trên giường, cơ thể trần truồng đầy dấu vết: ngực đỏ ửng, tinh dịch trên mặt, và âm đạo ướt đẫm. “Cô sẽ cầu xin tôi lần nữa,” anh ta cười nhếch mép, rồi rời đi qua cửa sổ, để lại Tsubomi trong bóng tối. Cô lê người đến trước gương, nhìn khuôn mặt mình: tinh dịch vẫn dính trên má, mắt cô lạc lõng, môi run rẩy. Cô chạm vào ngực, cảm nhận núm vú vẫn cứng, rồi chạm xuống vùng kín, ngón tay ướt đẫm dịch nhờn. “Chúa ơi… con đã làm gì…” Cô khóc, nhưng trong lòng, khoái cảm đầu tiên như một ngọn lửa không thể dập tắt, đang cháy âm ỉ.
Sáng hôm sau, Tsubomi mặc lại áo tu sĩ, cố che giấu những vết đỏ trên cơ thể. Cô đứng trước thánh giá, cầu nguyện, nhưng tâm trí cô rối loạn. Hình ảnh Taro, cảm giác dương vật lấp đầy cô, tiếng rên dâm dục, tất cả như một cơn bão không ngừng. Cô ra sân tu viện, tiếp tục phân phát đồ ăn cứu trợ, nhưng mỗi lần chạm tay vào một người đàn ông, cơ thể cô lại run lên, âm đạo vô thức co bóp. Cô cúi đầu, lẩm bẩm kinh cầu, nhưng ánh mắt cô lạc lõng, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó trong đám đông nghèo khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com