Thức Tỉnh Tình Dục
Ánh nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ kính màu của tu viện, chiếu lên khuôn mặt Tsubomi, nhưng ánh sáng thánh thiện ấy không còn xoa dịu được tâm hồn cô. Cô đứng trước gương trong phòng ngủ đơn sơ, bộ áo tu sĩ đen dài xộc xệch, không còn được cài cẩn thận như trước. Tóc cô xõa rối, không buộc, để lộ phần cổ trắng ngần đầy vết đỏ từ những lần trói buộc của Taro. Đôi mắt to tròn, từng long lanh như nước hồ, giờ đây mờ đục, ánh lên một tia khao khát lạ lẫm. Tay cô nắm chặt chuỗi hạt, nhưng những lời kinh cầu không còn tuôn ra dễ dàng. “Chúa ơi… xin dẫn dắt con…” Cô lẩm bẩm, nhưng giọng yếu ớt, như thể chính cô cũng không tin vào lời cầu nguyện nữa.
Cơ thể Tsubomi vẫn đau rát từ những lần xâm phạm. Những vết bầm trên ngực, đùi, và cổ tay như nhắc nhở cô về sự sa ngã. Cô chạm vào ngực mình qua lớp áo, cảm nhận núm vú vẫn cứng lại khi nhớ đến lưỡi của Taro liếm láp, hay dương vật gân guốc của anh ta lấp đầy âm đạo cô. Tsubomi cắn môi, cố xua đi hình ảnh dâm dục đang trỗi dậy trong đầu, nhưng cơ thể cô phản bội. Âm đạo cô vô thức co bóp, một dòng dịch nhờn ấm nóng rỉ ra, thấm ướt lớp vải lót mỏng manh. “Không… mình không được nghĩ đến…” Cô lắc đầu, nước mắt lăn dài, nhưng ngón tay cô vô thức lướt xuống bụng, chạm nhẹ vào vùng kín, khiến cô giật mình rút tay lại như bị bỏng.
Tsubomi ép mình ra sân tu viện, nơi những người nghèo khổ đang xếp hàng nhận đồ ăn cứu trợ. Cô cố mỉm cười, trao bánh mì và lương khô, nhưng nụ cười gượng gạo, đôi tay run rẩy. Dân làng vẫn kính cẩn cúi đầu, gọi cô là “chị thánh”, không nhận ra sự rối loạn trong tâm hồn cô. Khi cô đưa ổ bánh mì cho một người đàn ông lớn tuổi, ánh mắt cô vô tình lướt qua khuôn mặt khắc khổ của anh ta, rồi xuống đôi tay rắn chắc. Một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng, âm đạo cô lại co bóp, khiến cô giật mình, làm rơi ổ bánh. “Xin lỗi…” Cô lẩm bẩm, cúi xuống nhặt, nhưng ánh mắt cô lạc lõng, như đang tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Taro xuất hiện cuối hàng, dáng người cao lớn, quần áo rách rưới bốc mùi mồ hôi. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn Tsubomi với nụ cười nhếch mép, đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng. Tsubomi cảm nhận được ánh nhìn ấy, như một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể cô. Cô cố cúi đầu, tập trung trao đồ ăn, nhưng tim cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Khi Taro đến gần, nhận bánh mì, ngón tay thô ráp của anh ta cố ý vuốt qua tay cô, để lại cảm giác bỏng rát. “Cảm ơn, chị thánh,” anh ta nói, giọng khàn khàn, đầy ẩn ý. Tsubomi không đáp, chỉ cúi đầu, nhưng cơ thể cô run lên, âm đạo ướt át hơn bao giờ hết.
Đêm xuống, tu viện chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo len qua cửa sổ phòng Tsubomi. Cô quỳ trước thánh giá, cầu nguyện dữ dội, tay siết chặt chuỗi hạt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. “Chúa ơi… xin cứu con khỏi cám dỗ…” Nhưng lời cầu nguyện bị cắt ngang bởi tiếng cửa sổ bật mở. Taro bước vào, bóng dáng cao lớn che khuất ánh trăng, hơi thở nặng nề. “Cô vẫn cầu nguyện sao, nữ thánh?” Anh ta cười nham hiểm, tiến đến gần, tay cầm sợi dây thừng cũ kỹ. Tsubomi lùi lại, lưng chạm vào tường, tay ôm lấy ngực. “Xin anh… đi đi… tôi không muốn…” Cô van xin, nhưng giọng cô run rẩy, không còn mạnh mẽ như lần đầu.
Taro không nói gì, chỉ túm lấy tay cô, kéo cô về phía giường. Tsubomi giãy giụa, nhưng sức lực của cô yếu ớt trước anh ta. “Cô không thoát được đâu,” Taro gầm gừ, trói tay cô vào đầu giường bằng dây thừng, dây cọ vào da thịt, để lại những vết đỏ mới. Anh ta xé toạc áo tu sĩ, để lộ cơ thể trần truồng của Tsubomi: ngực nhỏ săn chắc, núm vú hồng nhạt dựng đứng, eo thon, và vùng kín với lông mu đen nhánh, giờ đây ướt đẫm dịch nhờn dù cô cố kìm nén. “Nhìn này… cô đã sẵn sàng rồi,” Taro cười lớn, ngón tay thô ráp vuốt qua âm đạo cô, cảm nhận sự ẩm ướt.
Tsubomi lắc đầu, nước mắt lăn dài. “Không… tôi không muốn… Chúa ơi, xin cứu con…” Nhưng Taro cúi xuống, ngậm lấy núm vú trái của cô, mút mạnh, lưỡi xoáy quanh đầu ti, kéo dài nó ra. Tsubomi cong người, rên rỉ: “Dừng lại… xin anh…” Nhưng cơ thể cô phản bội, núm vú cứng lại, gửi những luồng khoái cảm xuống bụng. Taro chuyển sang núm vú phải, cắn nhẹ, khiến cô hét lên, vừa đau vừa kích thích. Anh ta lướt lưỡi xuống bụng cô, dừng lại ở vùng kín, rồi bắt đầu liếm. Lưỡi anh ta liếm dọc hai mép thịt hồng hào, xoáy vào âm vật, mút mạnh khiến Tsubomi cong người, hét lớn: “Không! Tôi không thể chịu nổi!” Âm thanh nhóp nhép từ miệng anh ta và âm đạo cô vang lên, dâm dục đến mức khiến cô đỏ mặt.
Taro đứng dậy, cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, gân guốc, đầu khấc đỏ ửng, rỉ dịch trong suốt. “Cô sẽ biết thế nào là đàn ông,” anh ta gầm gừ, kéo chân cô ra, đặt cô nằm ngửa trên giường. Tsubomi giãy giụa trong dây trói, nhưng Taro giữ chặt hông cô, đặt đầu khấc vào cửa mình, rồi thúc mạnh. Dương vật anh ta lấp đầy âm đạo cô, nóng hổi, căng cứng, khiến cô rên lên đau đớn xen lẫn khoái lạc. “Chúa ơi… tha thứ cho con…” Cô lẩm bẩm, nhưng Taro bắt đầu thúc, chậm rãi rồi nhanh dần, mỗi cú đẩy khiến ngực cô nảy lên, mông cô đập vào giường phát ra tiếng bôm bốp. “Chặt quá… cô ngon hơn lần trước,” Taro rên rỉ, tay bóp mạnh ngực cô, ngón tay bấu vào núm vú, kéo mạnh khiến cô hét lên.
Âm đạo Tsubomi siết chặt dương vật anh ta, dịch nhờn chảy ra, làm mỗi cú thúc trơn tru hơn, phát ra tiếng nhóp nhép dâm đãng. Tsubomi cắn môi, cố kìm nén, nhưng cơ thể cô không nghe lời. Hông cô vô thức nhấc lên, đón nhận từng cú đẩy. “Không… tôi không muốn…” Cô lắc đầu, nhưng tiếng rên của cô giờ đây lẫn lộn giữa đau đớn và khoái lạc. Taro cười lớn: “Cô thích rồi, đúng không?” Anh ta kéo cô ngồi dậy, vẫn bị trói, rồi chuyển sang thế doggy. Tsubomi quỳ trên giường, mông cong lên, Taro túm tóc cô, kéo mạnh, rồi thúc từ phía sau. Dương vật anh ta đâm sâu vào âm đạo, chạm vào điểm nhạy cảm khiến cô hét lên: “Aaaah! Không thể!” Mỗi cú đẩy khiến mông cô đập vào hông anh ta, phát ra tiếng bôm bốp dâm dục.
Tsubomi cảm nhận khoái cảm dâng trào, âm đạo co bóp mạnh, cơ thể run rẩy. “Không… tôi không được…” Cô lẩm bẩm, nhưng cơ thể cô đã đầu hàng. Taro tăng tốc, tay bóp mạnh mông cô, để lại dấu tay đỏ ửng. “Ra đi, nữ thánh!” Anh ta gầm lên, và Tsubomi không thể kìm nén nữa. Cô đạt orgasm thứ hai, cơ thể cong lên, âm đạo siết chặt dương vật anh ta, dịch nhờn trào ra, thấm ướt giường. “Ôi… Chúa ơi… tôi…” Cô rên lớn, nước mắt lăn dài, nhưng môi cô hé mở, thở hổn hển trong khoái lạc.
Taro chưa dừng lại. Anh ta lật cô lại, đặt cô ngồi lên mình. “Cưỡi tôi đi,” anh ta ra lệnh, tay giữ hông cô. Tsubomi, vẫn bị trói, di chuyển hông miễn cưỡng, nhưng khoái cảm khiến cô không thể dừng. Cô thúc hông, dương vật anh ta trượt sâu vào âm đạo, mỗi chuyển động khiến ngực cô nảy lên, tiếng rên dâm dục thoát ra: “Aaaah… sâu quá…” Taro cười lớn, tay bóp ngực cô, ngón tay xoáy quanh núm vú. “Tốt lắm, nữ thánh… cô sinh ra để làm điều này!” Tsubomi lắc đầu, nhưng hông cô di chuyển nhanh hơn, như bị dục vọng điều khiển.
Sau hàng chục cú thúc, Taro rên lên, cơ thể căng cứng. “Tôi sắp ra!” Anh ta gầm gừ, tay bấu chặt hông cô. Tsubomi hoảng loạn, nhưng cơ thể cô không dừng lại. “Không… đừng bên trong…” Cô van xin, nhưng Taro thúc mạnh vài cú cuối, rồi xuất tinh, dòng tinh dịch nóng hổi phun trào vào sâu trong âm đạo cô. Tsubomi run rẩy, cảm nhận sự ấm nóng tràn ngập, cơ thể mềm nhũn sau cao trào. Taro rút ra, dương vật ướt đẫm dịch nhờn và tinh dịch, nhỏ giọt xuống giường.
Taro đứng dậy, mặc lại quần, nhìn Tsubomi nằm trên giường, cơ thể trần truồng đầy dấu vết: ngực đỏ ửng, tinh dịch chảy ra từ âm đạo, và mắt cô lạc lõng. “Cô sẽ cầu xin tôi lần nữa,” anh ta cười nhếch mép, rồi rời đi qua cửa sổ. Tsubomi lê người đến trước gương, nhìn khuôn mặt mình: mắt mờ đục, môi sưng, và cơ thể đầy dấu vết dâm dục. Cô chạm vào âm đạo, ngón tay ướt đẫm tinh dịch và dịch nhờn, rồi khóc: “Chúa ơi… con đã sa ngã…” Nhưng sâu trong lòng, khoái cảm như một ngọn lửa không thể dập tắt, đang cháy rực.
Sáng hôm sau, Tsubomi mặc lại áo tu sĩ, cố che giấu những vết đỏ trên cơ thể. Cô ra sân tu viện, tiếp tục phân phát đồ ăn cứu trợ, nhưng ánh mắt cô lạc lõng, tay run rẩy. Khi một người đàn ông trẻ chạm vào tay cô, âm đạo cô lại co bóp, dịch nhờn rỉ ra. Cô cúi đầu, lẩm bẩm kinh cầu, nhưng tâm trí cô không còn thuộc về Chúa. Cô biết, một phần của cô đã thuộc về dục vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com