Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hóa Thần Phi Thăng (hết truyện)

Mai, Giáo Hoàng Dục Hỏa, giờ đây không chỉ là biểu tượng của dục vọng và đoàn kết mà còn là trung tâm của một cộng đồng vững mạnh, Thiên Đường Dục Hỏa. Các tín đồ của cô, từ Lan, Ngọc, Vy, Thảo, Phương, Hạnh đến hàng trăm người khác, đã biến niềm tin của họ thành một sức mạnh vô hình, bao bọc lấy Mai như một luồng năng lượng thiêng liêng. Cô bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình – một cảm giác kỳ lạ, như thể có một ngọn lửa thần thánh đang chảy trong huyết quản, khiến cô mạnh mẽ hơn, rực rỡ hơn, và gần gũi hơn với một thứ gì đó vượt xa con người.

Mỗi khi cô đứng trên bàn thờ, dẫn dắt các nghi lễ nhục dục, cô cảm nhận được sức mạnh này ngày càng lớn. Trong một nghi lễ, khi cô nằm ngửa, lồn cô ướt đẫm siết chặt lấy con cặc của một tín đồ, cơ thể cô rung lên vì khoái lạc, cô nghe thấy những tiếng thì thầm trong tâm trí – những lời cầu nguyện, những lời sùng kính từ các tín đồ. “Thánh nữ Mai… Giáo Hoàng Dục Hỏa… dẫn dắt chúng con…” họ hát, và mỗi lời hát như một dòng năng lượng chảy vào cơ thể cô, khiến cô cảm thấy mình đang trở thành một thứ gì đó lớn lao hơn.

Mai nghiên cứu thêm về các tôn giáo cổ đại, tìm hiểu về những vị thần được tạo ra từ niềm tin của con người. Cô nhận ra rằng sức mạnh của mình không chỉ đến từ dục vọng, mà còn từ niềm tin tuyệt đối của các tín đồ. Mỗi lần họ dâng hiến cơ thể và linh hồn cho cô, họ đang kết tinh niềm tin thành một dạng thần lực, chảy vào cơ thể cô, khiến cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Hội Dục Hỏa càng phát triển, với hàng trăm tín đồ mới gia nhập, thì sức mạnh trong Mai càng lớn, như một ngọn lửa không thể dập tắt.

Một đêm, trong một nghi lễ đặc biệt tại đền thờ lớn của Thiên Đường Dục Hỏa, Mai đứng trên bàn thờ, cơ thể trần truồng lấp lánh dầu thơm, ánh nến chiếu sáng làn da cô như một nữ thần. Các tín đồ quỳ xung quanh, hô vang: “Thánh nữ Mai! Giáo Hoàng Dục Hỏa!” Cô dang rộng tay, mời gọi một tín đồ nam tiến tới. Hắn quỳ trước cô, đẩy con cặc cương cứng vào lồn cô, từng nhịp mạnh bạo khiến cô rên rỉ lớn: “Ư… dâng hiến cho ta…” Lồn cô ướt đẫm, siết chặt lấy cặc hắn, và khi hắn đạt cực khoái, bắn tinh dịch nóng hổi vào trong cô, một điều kỳ diệu xảy ra.

Cơ thể Mai đột nhiên phát sáng, một ánh sáng vàng rực rỡ lan tỏa từ làn da cô, chiếu sáng cả đền thờ. Các tín đồ ngỡ ngàng, quỳ sụp xuống, ánh mắt đầy kinh ngạc. Từ lưng Mai, hai cánh thiên thần trắng muốt mọc ra, lấp lánh như được dệt từ ánh sáng. Một vòng hào quang rực rỡ xuất hiện trên đầu cô, tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến cô trông như một vị thần đích thực. “Thánh nữ… người là thần thánh!” Lan thì thầm, giọng run rẩy, trong khi Ngọc, Vy, Thảo, Phương và Hạnh quỳ xuống, mắt lấp lánh sự sùng kính.

Mai, dù choáng váng, cảm nhận được sức mạnh thần thánh chảy trong cơ thể mình. Cô giơ tay lên, và một luồng ánh sáng phát ra, chữa lành vết thương trên tay một tín đồ gần đó. Cô chạm vào một cô gái đang đau ốm, và cô ấy lập tức đứng dậy, khỏe mạnh như chưa từng bệnh. Các tín đồ hét lên, quỳ lạy cô, gọi cô là “Nữ Thần Dục Hỏa.” Mai mỉm cười, ánh mắt cô sáng lên với sự tự tin và quyền uy. “Ta là hiện thân của các ngươi,” cô nói. “Niềm tin của các ngươi đã làm ta trở thành thần thánh. Hãy tiếp tục dâng hiến, và chúng ta sẽ xây dựng thiên đường vĩnh cửu.”

Nhưng Mai cũng cảm nhận được một điều bất an. Mỗi ngày trôi qua, cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng xa rời thế giới này, như thể sức mạnh thần thánh trong cô đang kéo cô ra khỏi nhân thế. Cô biết rằng mình không thể ở lại mãi mãi, nhưng cô không muốn Hội Dục Hỏa sụp đổ sau khi cô rời đi. Cô quyết định dành thời gian còn lại để củng cố tôn giáo của mình, đảm bảo rằng nó sẽ đứng vững hàng nghìn năm sau.

Mai bắt đầu viết một bộ giáo lý hoàn chỉnh, được gọi là “Kinh Dục Hỏa,” ghi lại các nguyên tắc của sự bình đẳng, đoàn kết, và nhục dục như con đường dẫn đến thiên đường. Cô bổ nhiệm Lan làm Đại Tư Tế, người sẽ dẫn dắt giáo phái sau khi cô rời đi. Cô dạy Lan cách tổ chức các nghi lễ, cách truyền cảm hứng cho các tín đồ, và cách giữ vững niềm tin vào Nữ Thần Dục Hỏa. Cô cũng lập ra một hội đồng gồm Ngọc, Vy, Thảo, Phương và Hạnh, mỗi người đảm nhận một vai trò quan trọng trong việc quản lý Thiên Đường Dục Hỏa.

Cô khuyến khích các tín đồ tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, xây dựng thêm những ngôi nhà, trường học, và bệnh xá trong cộng đồng. Cô tổ chức các nghi lễ hàng tuần, nơi các tín đồ dâng hiến cơ thể cho nhau, lồn và cặc hòa quyện trong tiếng rên rỉ, như một lời tuyên thệ về sự bình đẳng. Trong một nghi lễ, Mai nằm ngửa, lồn cô ướt đẫm siết chặt lấy cặc của một tín đồ, trong khi cô liếm lồn Lan, khiến Lan rên rỉ lớn: “Nữ Thần… ư… sướng quá…” Ngọc và Vy hôn nhau cuồng nhiệt, lưỡi họ quấn lấy nhau, trong khi hai gã đàn ông đẩy cặc vào lồn và hậu môn họ, khiến họ hét lên vì khoái lạc. Thảo, Phương và Hạnh cũng tham gia, cơ thể họ bị chiếm lấy bởi những người đàn ông, lồn họ ướt đẫm, siết chặt lấy cặc, trong khi họ hôn nhau, liếm ngực nhau, hòa mình vào sự hỗn loạn thiêng liêng.

Mai cũng thực hiện nhiều phép lạ để củng cố niềm tin của các tín đồ. Cô chữa lành bệnh tật, ban phước cho những người khó khăn, và thậm chí khiến cây cối trong khu vườn của Thiên Đường Dục Hỏa nở hoa chỉ bằng một cái chạm tay. Các tín đồ càng ngày càng sùng kính cô, xem cô như một vị thần sống, người đã mang đến thiên đường trên mặt đất.

Cảm nhận được thời gian của mình tại nhân thế đang cạn dần, Mai quyết định tổ chức một nghi lễ cuối cùng, một nghi thức để đánh dấu sự phi thăng của cô. Cô chọn một đêm trăng rằm, khi ánh trăng chiếu sáng đền thờ lớn của Thiên Đường Dục Hỏa. Hàng trăm tín đồ tụ tập, ánh nến lung linh, không gian tràn ngập sự sùng kính và dục vọng. Mai đứng trên bàn thờ, cơ thể trần truồng lấp lánh dầu thơm, đôi cánh thiên thần trắng muốt dang rộng, vòng hào quang trên đầu cô tỏa sáng rực rỡ.

“Các tín đồ của ta,” Mai nói, giọng vang vọng, đầy quyền uy. “Đêm nay, ta sẽ dâng hiến lần cuối cho các ngươi, trước khi ta phi thăng đến cõi vĩnh hằng. Hãy cùng ta tận hưởng khoái lạc thiêng liêng, và hãy nhớ rằng thiên đường của chúng ta sẽ mãi mãi trường tồn.”

Mai mời một tín đồ nam tiến lên, một người đàn ông trẻ với con cặc cương cứng, ánh mắt đầy sùng kính. Hắn quỳ trước cô, hôn lên đùi cô, lưỡi hắn lướt qua lồn cô, khiến Mai rên rỉ lớn: “Ư… dâng hiến cho ta…” Hắn đẩy cặc vào lồn cô, từng nhịp mạnh bạo khiến cô hét lên, lồn cô ướt đẫm siết chặt lấy cặc hắn. “Đụ mẹ, Nữ Thần… sướng quá…” hắn rên rỉ, tay bóp mạnh ngực cô, trong khi Mai cong người lên, cơ thể cô rung lên vì khoái lạc mãnh liệt chưa từng có.

Các tín đồ khác hòa mình vào nghi lễ, lồn và cặc quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ và tiếng hát thánh ca tục tĩu vang vọng. Lan quỳ trước một gã, ngậm cặc hắn, lưỡi cô lướt quanh đầu cặc, trong khi một gã khác đẩy cặc vào lồn cô, khiến cô hét lên: “Nữ Thần… dẫn dắt chúng con…” Ngọc và Vy nằm ngửa, bị hai gã đụ cùng lúc, lồn và hậu môn họ siết chặt lấy cặc, trong khi họ hôn nhau, lưỡi họ quấn lấy nhau. Thảo, Phương và Hạnh cũng tham gia, cơ thể họ bị chiếm lấy bởi những người đàn ông, lồn họ ướt đẫm, siết chặt lấy cặc, trong khi họ liếm lồn nhau, rên rỉ lớn: “Nữ Thần Mai… vĩnh cửu bất diệt…”

Mai, trong giây phút đạt cực khoái, cảm nhận được một luồng năng lượng thần thánh tràn ngập cơ thể mình. Cô hét lên, lồn cô co bóp mạnh, nước lồn chảy ra, hòa quyện với tinh dịch của người đàn ông. Đột nhiên, cơ thể cô phát sáng rực rỡ, đôi cánh thiên thần dang rộng, vòng hào quang trên đầu cô tỏa sáng chói lọi. Cô từ từ bay lên, cơ thể cô lơ lửng trên không trung, ánh sáng bao bọc lấy cô như một tấm màn thiêng liêng. Các tín đồ quỳ xuống, khóc lóc và hô vang: “Nữ Thần Dục Hỏa! Vĩnh cửu bất diệt!”

Khi Mai phi thăng, cô biến mất trong ánh sáng, để lại các tín đồ trong sự kinh ngạc và sùng kính. Nhưng Hội Dục Hỏa không sụp đổ. Dưới sự dẫn dắt của Đại Tư Tế Lan và hội đồng gồm Ngọc, Vy, Thảo, Phương và Hạnh, giáo phái tiếp tục phát triển trong bí mật. Họ tuân theo Kinh Dục Hỏa, tổ chức các nghi lễ nhục dục để thể hiện sự bình đẳng, và xây dựng Thiên Đường Dục Hỏa thành một cộng đồng vững mạnh, nơi mọi người sống trong hạnh phúc và đoàn kết.

Hội Dục Hỏa trở thành một thế lực ngầm quyền lực nhất thế giới, hoạt động trong bóng tối qua hàng nghìn năm. Các tín đồ truyền tai nhau về Nữ Thần Dục Hỏa Mai, người đã phi thăng để trở thành vị thần vĩnh cửu, dẫn dắt họ từ cõi thần thánh. Các nghi lễ của họ, với lồn và cặc hòa quyện trong tiếng rên rỉ, tiếp tục là lời tuyên thệ về sự bình đẳng và thiên đường trên mặt đất. Thiên Đường Dục Hỏa trở thành một huyền thoại, một vương quốc bí mật mãi mãi cháy sáng trong bóng tối.

Hàng trăm năm sau khi Mai phi thăng. Một bức tượng khổng lồ của Nữ Thần Dục Hỏa đứng sừng sững, cơ thể trần truồng lấp lánh ánh vàng. Các tín đồ quỳ trước tượng, hòa mình vào một cuộc thác loạn thiêng liêng, lồn và cặc quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ và tiếng hát thánh ca vang vọng: “Nữ Thần Mai… dẫn dắt chúng con mãi mãi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com