Chương 10
Không còn nỗi đau nào đau hơn khi nhìn thấy người mình yêu đang yêu mình nhưng lại lên giường cùng với người khác, còn là cả hai bên tự nguyện. Quang Anh nhớ như in cái ngày chết tiệt khi đó, Đức Duy từ đâu không biết gửi cho anh hai tấm ảnh của Đăng Dương, nhưng bên cạnh hắn lại có một cô gái lạ mặt.
Bọn họ tình tứ âu yếm, trông hệt như một cặp tình nhân yêu nhau sâu đậm.
Trong quan điểm tình yêu của Quang Anh, không tồn tại hai từ: "Anh lỡ". Nếu như anh muốn yêu thì nên biết điều, còn không thì cút xa ra.
"Em biết điều này sẽ khiến anh buồn, nhưng sự thật vẫn phải chấp nhận. Quang Anh, nếu như anh có đủ can đảm, một giờ sáng tại khách sạn X, em đưa anh lên gặp nhân chứng."
Đức Duy đã nhắn với Quang Anh như vậy, và anh đương nhiên sẽ đến. Không có lý do gì khiến em chùn bước cả, em phải nhìn thấy được chân tướng của sự việc, bộ mặt thật của người mình yêu năm năm qua đã phản bội lên chính tình cảm này ra sao.
Và dường như Đăng Dương không chừa lại cho Quang Anh chút thể diện nào, hoặc hắn đã không cần cái tình yêu cũ nát này nữa. Trước mắt Quang Anh, hai con người một nam một nữ trần trụi cuốn quýt va vào nhau như đôi tình nhân lâu ngày xa cách.
Đức Duy đứng đằng sau em, chứng kiến cảnh người mình phải lòng đang khổ sở vì một tên khốn. Cái nư định nhảy vào tấp cho đôi khốn kiếp kia một trận tơi bời, nhưng bởi nước mắt của người thương đã rơi, Quang Anh đã khóc, nên Đức Duy chợt khựng lại, quên hết mọi hành sự đáng lẽ ra mình phải làm ngay lúc đó.
Đôi mắt trong sáng lấp lánh ý cười của Quang Anh, giờ đây phủ một màn mưa mờ mịt, tăm tối. Quang Anh nhìn không rõ nữa, cũng chẳng muốn nhìn nữa, emxoay người toan chạy đi thoát khỏi hiện thực đau đớn này.
Đăng Dương đã không còn yêu em nữa rồi, Đăng Dương đã phản bội lời hứa của cả hai rồi.
Đức Duy chạy theo Quang Anh, cậu biết tâm tình của em đang không ổn, nếu cứ đâm đầu chạy như thế chắc chắc sẽ không có chuyện gì tốt.
Gần hai giờ sáng, đường tối mịt, xe qua lại không còn nhiều. Đức Duy nhìn thấy bóng lưng vội vã của Quang Anh, trông thật cô độc và đáng thương. Em cứ chạy, cậu cứ đuổi theo, tốc độ của Quang Anh không thể bằng cậu, hai ba bước tiếp theo đã bị Đức Duy ôm chầm lấy từ phía sau.
Cậu ta ôm chặt lấy em, như sợ em sẽ vụt khỏi tầm tay mình mà chạy mất.
"Đừng chạy nữa, có em, có em ở đây với anh rồi. Em không bỏ lại anh đâu, đừng khóc nữa Quang Anh."
Quang Anh không vùng vẫy, cũng không khóc lớn. Em chỉ đau đớn nấc lên từng cơn, giấu nhẹm đi sự mất kiểm soát của mình, nuốt ngược nước mắt vào trong. Ngoài Đăng Dương, Quang Anh chưa từng muốn một ai khác nhìn thấy mình yếu đuối thế nào, vì từ trước tới giờ, em chỉ biết dựa dẫm vào Dương.
Em yêu Dương nhiều đến thế, sao Dương nỡ làm vậy với em...
Đức Duy không thấy Quang Anh có phản ứng gì, chỉ cảm nhận được có thể nhỏ bé đang run từng đợt. Duy chầm chậm buông Quang Anh ra, cậu ta đi đến trước mặt em, bằng sự dịu dàng nhất có thể khẽ nâng gương mặt đang ướt đẫm vì nước mắt kia lên.
Quang Anh đến khi khóc cũng rất xinh đẹp. Điều đó có hơi khốn nạn vào thời điểm này, nhưng Đức Duy cứng mẹ nó rồi!
Né tránh cái nhìn của Đức Duy, Quang Anh thấy bản thân thật thất bại. Để một người chưa mấy thân thiết đã vội nhận ra được mình mất mặt thế nào, vì tình yêu mà khổ sở đến vậy. Quang Anh khẽ đẩy tay Duy ra, chất giọng non mềm vì nghẹn ngào mà càng thêm nỉ non, rót vào tai Đức Duy như liều thuốc kích dục, càng thêm hứng tình.
"Cảm ơn Duy đã cho anh biết sự thật. Cũng khuya lắm rồi, em về trước đi."
Đức Duy không buông ra khỏi người Quang Anh, vẫn nắm lấy cổ tay nhỏ xíu kia, trông thật vừa vặn với khổ bàn tay của cậu. Miết nhẹ lấy làn da mịn màng nơi cổ tay, mặc dù diện tích rất hạn chế nhưng bước đầu chỉ bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Chỉ cần chạm được vào Quang Anh, một chút cũng đủ khiến Đức Duy sung sướng.
"Không được! Sao em có thể để Quang Anh ở lại một mình giữa đường vắng thế này chứ? Trời còn đang mưa lâm râm, anh không thể vì một người không xứng đáng mà làm tổn hại đến bản thân."
Đức Duy đưa tay còn lại lên má Quang Anh, tự nhiên gạt đi những dòng nước mắt lạnh tanh. Cậu ta kéo em đi, kéo em đi trước khi trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn.
Quang Anh thuận theo Đức Duy ngồi xuống bậc tam cấp của một cửa hàng đang đóng cửa, mái che cũng đủ để không bị mưa tạt vào người. Quang Anh ngẩn ngơ nhìn trời đang đổ lệ, có lẽ trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng của em, dội từng đợt mưa như trút nước, gột rửa đi tâm hồn đang âm ỉ mang những vết thương.
Chân thành đổi lại gì đâu?
Ngay lúc này đây, Quang Anh thật sự kiệt sức rồi. Mưa thì lạnh, lòng em thì đau. Dù biết làm vậy là không lịch sự với Đức Duy, nhưng em không còn đủ tỉnh táo để nói chuyện nữa. Gục đầu lên tay, Quang Anh thơ thẫn ngắm nhìn mưa, làn mưa trong suốt như đã nhìn thấu chính tâm can của người đã phản bội.
Dặn lòng là sẽ không khóc nữa, nhưng sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Người làm em cười tươi nhất là Dương, nhưng người khiến em phải tuôn những dòng lệ đau đớn nhất cũng là Dương.
Dương mang đến cho em tất cả, và cũng nhẫn tâm lấy đi hết tất cả.
Chân thành cũng chỉ đổi lại lừa dối.
Đức Duy biết Quang Anh đang rất mệt, cậu cũng không nói gì thêm. Chỉ im lặng ngồi bên cạnh, cởi áo khoác của mình đắp lên bờ vai đơn bạc kia. Cậu sao cũng được, chỉ sợ Quang Anh chịu không nổi gió trời thôi.
Em ngắm nhìn mưa, cậu ta ngắm em.
Chưa bao giờ trong cuộc đời, Đức Duy bắt đầu biết thương xót và muốn bảo vệ một ai đó thật lòng.
Quang Anh có lẽ là định mệnh của cậu, cũng chính là ngoại lệ duy nhất của Đức Duy.
Kể từ hôm đó, Quang Anh tự lên bài trên chính trang cá nhân của mình thông báo việc em và Đăng Dương đã chấm dứt mối quan hệ, phiền các bạn và anh chị không đề cập đến đối phương trong bài viết cá nhân của mỗi người.
Đăng Dương nhận được tin này tá hoả, hắn gọi điện nhắn tin liên tục nhưng Quang Anh không nghe máy. Đến khi hắn sắp nổi điên lên thì Quang Anh chủ động hẹn gặp hắn, địa điểm chính là nơi trước kia Đăng Dương đã chọn để tỏ tình em.
"Anh đừng hỏi, anh xem đi."
Quang Anh không để cho Đăng Dương mở lời, em chặn ngay lời hắn bằng những tấm ảnh thiết thực được chụp rõ băng trên điện thoại. Đăng Dương nuốt ngược lại những bất bình vào cổ họng, nhận lấy và tận mắt nhìn thấy những hình ảnh đồi bại của mình với người khác trên chính điện thoại của Quang Anh.
Đăng Dương nói không nổi nữa, hắn nghẹn rồi, hắn không biết phải giải thích như thế nào với em cả.
"Quang Anh, anh..."
Vội quỳ xuống dưới chân Quang Anh, chưa bao giờ Đăng Dương làm một việc mất mặt thế này. Nhưng bây giờ hắn là người sai, và người kia lại là Quang Anh cho nên đừng nói là quỳ, em muốn gì hắn cũng làm được cho em cả. Miễn là...
"Anh đừng quỳ, anh đứng lên đi."
Quang Anh vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng em không đỡ hắn, không chạm vào người hắn nữa.
"Quang Anh, anh có lỗi với em, anh khốn nạn với em. Nhưng xin em đừng chia tay với anh, em muốn gì anh cũng đáp ứng với em nhưng không được rời xa anh."
Đăng Dương vẫn ngoan cố như thế, nhìn hắn lúc này thảm hại thật, cũng rất đáng thương. Đăng Dương rất hay dễ khóc, hắn còn dễ xúc động hơn cả em nữa. Lúc trước Quang Anh cảm thấy điều này rất đáng yêu ở Đăng Dương, nhưng giờ đây em mệt rồi, cho dù biết hắn không hề giả tạo nhưng lòng em cũng không còn đủ bao dung để thừa nhận.
"Cái em muốn anh đáp ứng, chính là chúng ta nên chia tay!" Bình tĩnh với những gì hắn làm, đó mới là bản lĩnh của em.
"Không! Không bao giờ có chuyện đó! Quang Anh, anh xin em đừng nói với anh những điều này. Chúng ta ở bên nhau năm năm rồi, em không thể nhanh chóng chia tay anh như vậy được đâu Quang Anh!" Đăng Dương vùng vẫy, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
Mệt mỏi, đau đớn, bất lực, đó là những gì Quang Anh đang phải trải qua. Em rất mệt rồi, em không muốn nói nhiều nữa. Nếu như hắn thật sự yêu em, hắn đã không hành xử khốn nạn như vậy.
Năm năm sao? Hắn còn tư cách nói ra những lời đó sao?
"Dương."
Em khẽ gọi tên hắn, chạm nhẹ vào gương mặt điển trai mà em từng yêu nhất trên đời, nhưng giờ sao thấy hắn thật lạ.
"Anh đây."
Hắn đáp em, trân trọng ôm ấp lấy bàn tay em như trước kia hắn từng làm. Đúng là hắn có sai phạm, nhưng hắn yêu em cũng là thật lòng mà.
"Anh nói, chúng ta ở bên nhau năm năm rồi." Em cười, một nụ cười nhẹ bẫng: "Thì ra anh cũng biết, nhưng sao anh lại lên giường với người khác khi mà chúng ta đã cùng nhau được năm năm rồi vậy Đăng Dương?"
Hắn cứng họng, bao nhiêu lời định nói cũng đành ngậm vào trước câu hỏi của em.
"Không phải là em cố chấp, nhưng em không thể chấp nhận một người đang yêu mình lại cùng người khác ôm ấp. Nói em ích kỉ cũng được, em ích kỉ vì em yêu người đó và muốn người ta cũng yêu em, chung thuỷ với em thì điều đó có sai không Dương? Có khó không anh?"
Quang Anh buông hắn ra, em đứng dậy, hắn cứ nắm giữ mãi tay em nhưng không thể nói được lời nào. Đăng Dương dịu dàng mà em cho rằng chỉ yêu mình em, nhìn mỗi em, thật ra không hề tồn tại.
Em lầm mất rồi.
"Em..." Dương yếu ớt gọi em, nắm lấy tay em như đang nắm lấy sợi rơm cuối cùng: "Chúng ta có thể..."
Nhắm mắt lại, Quang Anh biết điều Dương sắp nói ra là gì. Em tuyệt tình gỡ tay hắn ra, đừng chạm vào em nữa, em cảm thấy kinh tởm lắm.
Quang Anh lắc đầu, ngắt lời hắn, em không muốn nghe nữa Dương ơi.
"Đừng bắt em phải tiếp tục ôm lấy một người có thể cùng với người khác va chạm mà vẫn nói lời yêu em. Và giá như lúc đấy anh biết suy nghĩ, thì chúng ta không thành thế này đâu Dương."
Chúng ta kết thúc được rồi.
Quang Anh và Đăng Dương chấm dứt thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com