Chương 76
Quang Anh bị ốm. Mặc dù đêm đó Đức Duy đã hết sức ôn nhu cẩn thận, nhưng dù sao 2 người cũng là nam, không có khả năng hài hòa vốn có của nam nữ hoan ái. Hơn nữa Quang Anh mặc dù cũng đã từng tưởng tượng qua cảnh mình cùng Đức Duy, nhưng chưa từng tưởng tượng đến vị trí (trên dưới đó mà) mà mình sẽ tiếp nhận, cho nên sau khi sự tình phát sinh, tự tôn khó tránh khỏi có chút bị suy yếu, nếu như không phải thực sự yêu Đức Duy, cậu tuyệt đối không có khả năng nằm ở phía dưới.
Hai ngày tiếp đó, di chứng của hạnh phúc và tình cảm mãnh liệt lũ lượt kéo đến: choáng váng đầu, phát sốt, đi ngoài, chảy máu.....Đức Duy đối với tình như như vậy có chút trở tay không kịp, hiển nhiên hắn chưa từng dự liệu sẽ như vậy, ngược lại Quang Anh tương đối bình tĩnh, dù sao bản thân cậu chính là một bác sĩ.
Loại tình trạng này đi làm hay học đều là không có khả năng, cho nên Quang Anh xin nghỉ hai ngày ở nhà tĩnh dưỡng.
Đức Duy đối với hậu quả bản thân gây ra rất là tự trách, ân hận đêm đó không kịp thời giúp cậu rửa sạch, vì thế lúc Quang Anh rửa ráy muốn giúp cậu, kết quả càng giúp càng rối, khiến cho Quang Anh dở khóc dở cười.
Đức Duy cho tới nay đều trấn tĩnh ung dung, phảng phất như trên thế giới này không có bất luận sự việc gì có thể làm khó hắn, một Đức Duy chân tay luống cuống như vậy, Quang Anh chưa từng thấy qua, nhưng rất thích.
Cậu tin tưởng đây là tình yêu viên mãn.
Mặc dù người kia sẽ không đồng ý, không hiểu, thế nhưng hắn biết, hắn đã ở chỗ này, cùng cậu cùng nhau đối mặt hết thảy.
...
...
Tuy công việc "y tá" Đức Duy không cách nào đảm nhiệm, nhưng cái nhiệm vụ "đầu bếp" này hắn ngược lại làm không tệ. Buổi chiều, hắn đem Quang Anh ôm đến ghế sô pha trong phòng khách, ân cần mà bưng canh gà hầm muốn bón cho cậu ăn.
Quang Anh trên đầu rớt ba cái vạch đen: "Tôi còn chưa...." Ngẫm lại nói không được, sửa lời nói, "Tôi tự mình ăn là được rồi, tôi là người không thoải mái cũng không phải đứt tay."
"Không được, cậu hôm qua vừa sốt cao, tay chân vô lực, cậy mạnh là tối kỵ. Để tôi bón cậu."
Quang Anh có chút bất đắc dĩ trừng Đức Duy một cái, có điều ngẫm lại cũng không cần phải vì chút việc nhỏ ấy cùng hắn tranh cãi.
"A, thân ái, mở miệng." Đức Duy hoàn toàn đem cậu làm tiểu hài tử mà đối đãi.
"Này, Đức Duy, cậu đủ rồi đó! Đừng gọi tôi là thân ái nữa!" Quang Anh mồ hôi lạnh đều sắp chảy xuống rồi.
"Ha ha, được rồi được rồi, không gọi liền không gọi, Tiểu Quang nói cái gì chính là cái đó. Tới, lại uống một ngụm." Thấy Quang Anh không phản đối, Đức Duy thỏa mãn mà nở nụ cười, cẩn cẩn dực dực mà bón.
Quang Anh vừa ăn vừa vụng trộm nhìn bộ dáng chăm chú của Đức Duy, có một loại cảm giác gọi là hạnh phúc đang lén lút tràn ra.
Trầm mặc mà uống hết canh gà, Quang Anh lại hơi có cảm giác mệt nhọc.
"Có muốn lên giường ngủ một chút hay không?"
"Không, lười muốn di chuyển."
"Vậy ngủ sô pha đi, dù sao sô pha này cũng rất thoải mái." Đức Duy giúp cậu đem cái gối dựa đặt tốt, đỡ cậu nằm xuống, nhẹ nhàng đẩy tóc mái cậu ra, ở trên mặt ấn xuống một nụ hôn dịu dàng, thâm tình mà nhìn cậu nói: "Cậu hảo nghỉ ngơi, tôi ở trong thư phòng bên cạnh làm việc, có việc gì gọi tôi."
Quang Anh hơi vung lên khóe môi, trong thỏa mãn mà rơi vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, trong mơ hồ cậu bị tiếng chuông cửa giật mình tỉnh giấc.
Cậu day day con mắt còn ngái ngủ, thấy Đức Duy từ thư phòng đi ra cửa.
Cửa mở, vào là Đõ Đức Duy.
"Cậu đợi một lát." Đức Duy đem cửa mở ra người cũng bước nhanh chân.
Đỗ Đức Duy tự giác mà đứng ở cửa đổi giày, đổi xong vừa đi vừa nói: "Sếp, bên kia có chút rắc rối, tôi bị bọn họ biến thành đại diện phái tới nghe cậu chỉ thị...." Đang nói bỗng nhiên nhìn thấy Quang Anh tóc tôii tán loạn, ánh mắt lờ mờ, mặc áo ngủ rộng thùng thình đang nằm trên sô pha, rõ ràng là vừa tỉnh ngủ.
"Tiểu Quang?!" Đỗ Đức Duy cảm thấy có chút đang nằm mơ, hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm rồi,lại nhìn Đức Duy ở bên cạnh đang rót nước nóng bưng cho Quang Anh, trong đầu càng thêm hỗn loạn.
Trước mắt hắn là một hình ảnh duy mĩ như một bức tranh lãng mạn:
Rèm cửa lam nhạt dưới gió nhẹ khẽ bay bay, ánh tà dương vàng sữa xuyên thấu qua cửa kính rơi xuống nền nhà, Đức Duy nửa quỳ trên tấm thảm trước sô pha, cẩn cẩn dực dực mà cầm nước đưa cho người ngồi trên sô pha.
Cái loại dáng vẻ thâm tình, chuyên chú, giống như vạn vật đều không đặt vào mắt khiến cho Đỗ Đức Duy ảo giác như bản thân đang rơi vào một cảnh trong phim Hàn. Hắn đứng ngốc ở cửa, tạm thời não bộ đều không thể vận hành.
Đây....đây.....đây rốt cục là cái tình huống gì?!
"Các cậu.....các cậu....."
Quang Anh trên sô pha không nhận lấy nước Đức Duy đưa cho, lúc này cậu cũng ngây dại, nhìn Đỗ Đức Duy đầu óc trống rỗng cách đó không xa.
"Đỗ Đức Duy...."
Xong rồi, xong rồi, bị người phát hiện rồi.
Trên thực tế, mình cậu mà nói, cậu cho tới nay đều không sợ bị người phát hiện, điều cậu lo lắng chỉ là Đức Duy.
Cậu nhìn Đỗ Đức Duy, lại nhìn Đức Duy, đẩy nước nóng Đức Duy đưa cho, muốn giả bộ như bạn lâu năm không có việc gì mà đứng lên, không ngờ dưới chân mềm nhũn, Đức Duy vội vàng ôm lấy cậu:"Tiểu Quang, cậu cẩn thận một chút." Một chút ý nghĩ tránh nghi ngờ cũng không có.
Đây là cái gì cùng cái gì!
Quang Anh ngồi ở trên sô pha, bụm mặt cái gì cũng không nói lên lời.
Người này sao lại thiếu tâm nhãn như thế chứ?
"Tiểu Quang, cậu mới hạ sốt không lâu, nhất định là khát nước, tôi đem nước để ở đây, cậu lát nữa nhớ uống." Đức Duy ôn nhu mà ở bên cạnh cậu nói, tiếp đó lại đứng lên, hướng Đỗ Đức Duy vẫy vẫy tay, "Theo tôi đi thư phòng bàn chuyện."
Đỗ Đức Duy đầu óc một mảnh như hồ dán theo sát Đức Duy vào thư phòng, hắn đến bây giờ cũng còn chưa phản ứng lại.
Thế giới này quá điên cuồng rồi!
Ông chủ hắn sùng bái nhất, hảo hữu hắn thân thiết nhất, vậy mà đều là đồng tính luyến ái?
Lão Thiên, đây đều không phải nằm mơ đi?!
Quang Anh nhìn bóng dáng hai người biến mất ở cửa thư phòng, thở dài, ngửa đầu ngã xuống sô pha.
Bất an trong ngực đang lén lút nảy sinh.
Đức Duy......Hắn hình như hoàn toàn không có ý tứ giấu diếm hay trốn tránh, nhưng là bọn họ như vậy thực sự có thể chứ?
...
...
Trong xe rộng rãi, mẹ Đức Duy sắc mặt lạnh lùng mà ngồi ở ghế sau, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm, tài xế ngay cả hô hấp cũng có chút dè dặt. Hắn rất ít khi nhìn thấy phu nhân có tình trạng như thế, mà một khi bà như thế, hắn chỉ biết có một số người sẽ không may rồi.
Hai người đang tiến vào sân bệnh viện, hắn biết bà muốn đi làm cái gì, trong lòng đã lặng lẽ mà mặc niệm cho người trẻ tuổi sắp mất hết danh dự kia.
Mẹ Đức Duy sau khi đến Bắc Kinh, cũng không hề tìm đến Đức Duy, cũng không đi tìm Quang Anh. Bà là cố tình không tìm hai người, bởi vì bà biết hiện tại đi tìm hai người chỉ là vô dụng.
Bệnh nặng phả dùng thuốc mạnh.
Bà không cách nào hạ thủ đối với con trai mình, tất nhiên cũng chỉ có thể hạ thủ đối với người khác.
Muốn trách, chỉ có thể trách chính hắn.
Thấy hướng dẫn của Quang Anh là giáo sư Hồ bề bộn nhiều việc, nhưng lấy địa vị và năng lực của bà muốn gặp hắn hiển nhiên là không khó khăn gì.
".....Lão Thái, chút chuyện này cậu còn gọi điện thoại sao, cậu có phiền hay không a! Ừ, tôi đương nhiên là biết, không cần cậu dài dòng, được rồi được rồi, có khách đến, tôi phải cúp điện thoại đây!"
Khi mẹ Đức Duy đẩy cửa vào, Hồ giáo sư vừa vặn cúp máy.
Rót trà, ngồi xuống, không muốn lãng phí thời gian không cần thiết bà nói thẳng ý đồ đến: "Hồ giáo sư, tôi nghĩ ngài đã nhận được thông tin về sự tích của học sinh lưu manh của ngài đi?"
Nghe xong lời của bà, Hồ giáo sư ngẩng đầu nhìn bà một hồi lâu, mới chậm rì rì mà nói: "Nhận đã nhận được, có điều tôi có điểm xem không rõ."
"Thế nào? ý tứ bên trong biểu đạt không rõ ràng sao? Ngài biết người viết bài này là một hài tử từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, có lẽ tiếng Việt không được tốt lắm."
Hồ giáo sư nở nụ cười, "Tôi cũng không phải ý tứ này."
Dừng một chút, lại nói, "Chuyện này không quá liên quan đến yêu sách của phu nhân, tôi cho rằng, còn có giá trị thương thảo."
Bà nhìn hắn,tỏ ý hắn tiếp tục nói.
Hồ giáo sư đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nói: "Quang Anh học trò này sao, từ khi bắt đầu nghiên cứu đã đi theo tôi, bản tính thế nào tôi là đã rõ, cho nên tôi cho rằng, những thứ viết trong tài liệu là vu tội. Cái gì là nam kỹ, cái gì là dụ dỗ, quả thực toàn là nói láo! Đệ tử của tôi tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện tình trái với đạo đức này! Phu nhân nói hắn là đồng tính luyến ái, tôi tin; phu nhân nói hắn là nam kỹ, đây là phỉ báng! Tôi còn chưa đến loại trình độ mắt mờ như vậy! Đứa nhóc này vì sự nghiệp chữa bệnh bận đến ngay cả thời gian ăn cơm còn không có, làm gì có thời gian rảnh làm mấy chuyện bát nháo này! Đệ tử của tôi, tôi hiểu rõ nhất!" Ngữ khí chắc chắn, hoàn toàn là giọng điệu bảo vệ.
Bà nhìn hắn một lúc, không lập tức nói tiếp, bà thật ra lại không ngờ Quang Anh trong mắt giáo sư lại được đánh giá cao như vậy, hơn nữa bà cũng không lường được Hồ giáo sư này vậy mà lại tiến bộ đến mức này. Có điều, bà tự có biện pháp khiến hắn thay đổi thái độ.
"Hồ giáo sư, có rất nhiều chuyện là không thể nhìn mặt ngoài, đối với đồng tính luyến ái tôi không có kỳ thị gì, nhưng mà....."
"Chính là như thế!" Hồ giáo sư đột nhiên ngắt lời bà, "Chuyện đồng tính luyến ái này không là cái gì, mặc dù địa vị hợp pháp của bọn họ trong nước còn chưa được thừa nhận, nhưng dù sao cũng là một tồn tại khách quan. Bọn họ chẳng qua chỉ là tính hướng khác với phần lớn mọi người, cũng không phải là có bệnh tật gì. Từ xưa tới nay quần thể của bọn họ trải qua con đường từ "Phạm tội" đến "Khoan dung", chính là có ý nghĩa tiến bộ trong lịch sử."
Bà hít một hơi, lần nữa bị cắt đứt khiến bà cảm thấy rất tức giận, bà hơi nâng cao thanh âm: "Hồ giáo sư, chuyện này tôi vốn không muốn nói nhiều, dù sao cũng là việc tư liên quan đến con trai tôi, nhưng lấy tư cách một người mẹ, tôi không thể mắt thấy hắn bị người phá hư mà bỏ mặc. Ngài có lẽ không biết, hài tử trẻ tuổi trong giới của chúng tôi, rất nhiều đều chơi đùa một ít nam hài trẻ trung xinh đẹp, đây cũng không phải chuyện gì mới mẻ, chỉ cần không phải huyên náo quá phận, chúng tôi làm trưởng bối đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, thế nhưng thái quá, thì không được."
Hồ giáo sư khóe miệng trào phúng mà nhếch lên một cái, dù bận vẫn ung dung nói: "Phu nhân, về quy tắc chơi đùa trong xã hội thượng lưu của các cậu tôi không biết, cũng không muốn biết, thế nhưng tôi biết đệ tử của tôi, tư liệu ngài gửi cho tôi tôi đã đốt rồi, tôi không hy vọng sau này lại nhìn thấy nữa. Bởi vì ảnh hưởng không chỉ là danh dự đệ tử của tôi, còn liên lụy đến tôi, trường của tôi, thậm chí đến toàn bộ giới y học chúng tôi."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, "Phẩm hạnh cùng đạo đức của một người chỉ có sau khi chân chính tiếp xúc mới biết, Quang Anh hài tử này tính tình trầm lắng, không giỏi ăn nói, tình cảm cũng lãnh đạm, nhưng tuyệt đối là một đệ tử tốt, một bác sĩ tốt, là người làm việc chăm chỉ nghiêm túc, lực lĩnh ngộ của hắn cũng là đứng đầu trong tất cả những đệ tử của tôi, tôi có thể không chút khoa trương mà nói, tương lai của hắn trong giới y khoa không có giới hạn, tôi sẽ không để cho chút tin đồn bịa đặt mà hủy đi ái đồ của tôi, ngài biết ý tứ của tôi đi?"
Nói xong Hồ giáo sư sờ sờ cằm mình, có chút suy nghĩ mà nói:"Về vấn đề tính hướng của hắn, điều này thật sự không quan trọng. Tôi đã sớm hoài nghi rồi, hài tử này cũng không cùng nữ hài tử qua lại, đối với những chị em tận lực tiếp cận lấy lòng hắn toàn bộ đều không có hứng thú....Thì ra chuyện là như thế."
Sắc mặt bà có điểm xấu xí khó coi, nhưng vẫn nở nụ cười, chuyển trọng tâm câu chuyện nói: "Hồ giáo sư, tôi nghe nói ngài gần đây xin nguồn tài trợ nghiên cứu gặp chút vấn đề....."
Hồ giáo sư cắt đứt lời bà: "Việc này không phiền phu nhân hao tâm tổn trí, đây là chuyện tình của nội bộ chúng tôi."
Bà nhíu nhíu mày, đang muốn nói lại bị cắt ngang: "Nếu như phu nhân thật sự có hứng thú tài trợ nghiên cứu điều trị trong nước, tôi tự nhiên là vô cùng cảm kích, đã sớm nghe nói phu nhân là nhà từ thiện lớn nổi danh, cả đời đều nỗ lực làm công tác từ thiện, đáng được người kính phục a! Về phần chuyện của hắn, nhất định sẽ không nhiều lời nữa. A....Được rồi, là như vậy, chiều hôm nay tôi có một buổi thực nghiệm, cho nên cậu xem....."
Ý tứ hàm xúc đuổi khách đã đậm rồi, bà sắc mặt xấu xí mà đứng lên.
Bà thật không ngờ có thể ở chỗ này lại bị một vố, thế giới này rốt cuộc là thế nào? Hồ giáo sư này chẳng lẽ không hiểu bà có thể cấp cho hạng mục nghiên cứu của hắn một khoản tài chính hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com