Chương 72
Thái Hanh trở mình, mắt từ từ mở ra, cơn đau đầu ập tới như búa bổ thật mạnh vô đầu làm anh nhăn nhó khó khăn ngồi dậy, cơ thể đêm qua bị hành hạ nên giờ thì đã không còn một chút sức lực nào nữa.
"Anh từ từ thôi"
Thấy Chính Quốc, hai mắt anh sáng rỡ cố ngồi dậy.
" Anh có còn đau không? Nếu còn thì cứ nằm"
"Còn một chóc"
"Để em lấy nước ấm lau mình cho anh"
Trong đầu anh bây giờ chớ hiểu sao lại toàn hình bóng của Ngọc Huệ, cô ta cứ lảng vảng trong đầu anh.
"Thiệt là tình, chắc sắp điên tới nơi rồi!"
"Anh bị làm sao dị anh?"
"Trong đầu anh chỉ toàn hình bóng cô ta thôi"
"Hông sao đâu mà, em sẽ giúp anh gỡ bùa nhanh thôi, chỉ cần hứa với em là đừng bỏ em nghen mình"
"Anh sẽ hông bỏ em đâu" Anh cầm tay em lên hôn vào chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út.
"Mãi mãi sẽ như thế, anh sẽ hông rời xa em đâu"
"Dạ"
....
"Anh ơi anh ở nhà ngoan nha, em đi chợ mua chút đồ về để trưa nấu cơm"
"Em đi cẩn thận nghe "
"Dạ"
"Hun em một miếng"
Em chui vô lòng Thái Hanh nũng nịu một chút nữa mới chịu đi.
"Anh ở trong buồng đừng đi ra ngoài, nhỡ cô ta thấy anh là coi như bắt anh đi luôn đó"
"Dạ anh biết rồi mình"
"Thương quá à"
Nói rồi em cầm giỏ xách rồi bắt xe kéo đi chợ, chiếc xe kéo vừa khuất bóng khỏi thì Ngọc Huệ ở con hẻm bên cạnh bước ra.
"Để xem lần này mày có cứu được anh trai mày không? Tao không có được thì anh trai mày cũng phải chết!"
.....
Thái Hanh nghe lời em khoá cửa phòng cẩn thận rồi nằm im trong đó, anh mở cửa sổ ra ngắm nhìn không khí trong lành thì đột nhiên Ngọc Huệ xuất hiện trước mặt anh.
"Cô... cô... sao cô vô được đây?"
"Cổng nhà không khoá nên tôi vào"
Anh lập tức đóng cửa sổ lại nép vào một góc trong phòng.
"Anh nghĩ anh trốn được tôi sao anh Hanh?"
"Cô biến khỏi nhà tôi! Biến!"
"Anh la đi, cứ la đi, la lớn lên đi! Ha ha ha ha". Cô ta như hoá điên cười lớn, nhìn Ngọc Huệ bây giờ chả khác gì một mụ phù thuỷ khát máu, từ một thiếu nữ xinh đẹp hà cớ gì mà vì tình yêu đã khiến cô ta mù quánh đến nổi phải dùng đến tà thuật.
"Cô đi ra! Biến ra khỏi nhà tôi!"
Cô ta cầm hình nhân của anh lên rồi bắt đầu niệm chú. Cơ thể anh bắt đầu cảm nhận được như hàng ngàn con kiến đang bò ở trong.
"Cứu aaaa... cứu... chị Mai... cứu..."
"Ha ha ha ha anh cứ kêu đi! Sẽ không ai cứu được anh đâu!Ha ha ha ha"
"Anh Hanh! Mở cửa" Chính Quốc bên ngoài cửa phòng không ngừng đập cửa kêu anh mở ra.
"Anh ơi mở cho em... anh ơi... anh ơi..."
"Quốc... cứu anh... Quốc ơi... cứu anh... aaaaaa"
Chính Quốc đầu óc rối bời, chỉ còn một cách là phá cửa xông vào.
Rầm
"Anh ơi... anh..." Chính Quốc đỡ anh dậy rồi lấy lá bùa trong túi ra dán lên ngực anh.
"Anh ơi cố lên... em sẽ đưa anh tới nhà thầy... cố lên anh ơi..."
"Cái thằng kia! Ai cho mày chen vào? Mày cũng sẽ phải chết như anh của mày thôi! Ha ha ha ha!!!" Cô ta điên loạn đứng đó cười hả hê. Chính Quốc nhanh chống cõng anh vòng ra sau nhà chị Mai rồi bắt xe đưa đi đến nhà của ông lão hôm qua. Lúc đang đi Chính Quốc quay lại thấy cô ta cũng đang bắt xe đuổi theo.
"Bác ơi bác có thể nhanh hơn được không? Đừng cho chiếc xe phía sau bám đuôi" Người tài xế cố hết sức chạy thật nhanh.
Thái Hanh đột nhiên kêu la thảm thiết, anh bấu chặt tay em, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc vô cùng.
"Anh ơi anh sao vậy anh? Anh đừng làm em sợ... anh ơi..."
"Aaaaa... đau quá... nóng quá... Ngọc Huệ... Ngọc Huệ ơi. Buông tôi ra... tôi phải... đi tìm Ngọc... Huệ"
"Anh ơi đừng mà... anh ơi em xin anh... anh bình tĩnh lại đi mà"
"Quốc ơi con nhỏ đó nó đang niệm chú"
Mai quay lại phía sau, thấy xa xa cô ta đang cầm một con hình nhân rồi lẩm nhẩm gì đó.
"Bác ơi chạy nhanh hơn được hông? Con xin bác... con cầu xin bác..."
....
Xe vừa dừng trước nhà lão thầy pháp, ba chân bốn cẳng cõng Thái Hanh chạy vô bên trong.
"Thầy ơi... thầy ơi thầy... thầy cứu anh con với thầy ơi... thầy ơi cứu anh con với thầy ơi..."
Em đứng ngoài cửa rào không ngừng cầu cứu, lão thầy pháp bên trong biết chuyện liền chạy ra mở cửa cho cả ba vào trong. Ngay lúc đó Ngọc Huệ vừa tới tóm lấy áo em.
"Mày phải chết!!!!"
Cô ta giơ tay bốp cổ em nhưng bị lão thầy pháp chụp lấy.
"To gan! Dám đến đây làm loạn!"
" Buông ra!!!! Nóng!!!! Buông raaaaaaaa" Cô ta gào thét khi lão vừa chọp lấy tay cô ta năm chặt vừa niệm chú.
"Thả ra!!!!! Ngươi thả raaaaa!!!" Ngọc Huệ cắn tay cho lão buông ra rồi tẩu thoát.
"Thầy ơi... cô ta bị sao vậy thầy?"
"Cô gái đó theo ta thấy hình nhue đã giao ước với quỷ dữ, không biết có làm trái cái gì không mà đã bị bọn chúng kiểm soát rồi"
"Sao chứ?"
"Lúc nãy chạm vào tay cô gái đó tôi cảm nhận được ma lực đang bên trong cơ thể của cô ta"
"Còn anh Hanh thì sao thầy?"
"Chỉ đến chậm ít phút nữa thôi là cậu trai này sẽ không qua khỏi đâu. Thôi hai vị ra ngoài cho ta làm phép"
Em dẫn Mai ra ngoài trước nhà cửa người thầy ngồi đợi. Từ sáng đến gần chiều tối, cánh cửa mới được mở ra, lão thở phào một cái rồi nhìn về phía mặt trời lặng ở chân trời.
"Xong rồi, có thể về rồi"
"Con cảm ơn thầy rất nhiều, con có một ít tiền muốn gởi thầy"
"Thôi không cần đâu, giúp được mấy người là cái duyên nên không có tiền bạc gì hết"
"Thôi thầy nhận tiền này để mua trái cây rồi nhang đèn đi, tại con đi gấp quá hông kịp chuẩn bị"
"Mà nè cậu trai"
Lão nhìn Chính Quốc.
"Cậu vào đây với tôi"
Em nghe vậy cũng theo lão vô trong nhà.
"Cậu với cậu trai trẻ đang nằm trên giường này có một sợi dây gắn kết đặc biệt mà tôi chưa từng gặp qua bao giờ, nó không phải là sợi dây gắn kết tình anh em"
"Thật ra..." em có chút ngập ngừng nhưng cũng nói tiếp:
"Hông giấu gì thầy, anh ấy là chồng của con"
"Ừm, từ lần đầu gặp mặt tôi đã biết rồi, hai người liên kết với nhau rất chặt chẽ, nhưng sẽ có biến cố. Sau này cả hai sẽ có một khoảng thời gian mất liên lạc với nhau, hoặc có thể là một khoảng thời gian ngắn hoặc có thể lạc nhau mãi mãi, thêm vào đó cũng sẽ có tiểu nhân chen vào"
"Sao... sao chứ?"
"Tôi nhìn ra được, hãy cố gắng yêu thương nhau khi còn có thể. Hãy cố gắng cùng nhau vượt qua khó khăn thì đến cuối đời hai người sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhưng sóng gió sắp tới nếu một trong hai người nản trí không muốn vượt qua thì sẽ mất nhau mãi mãi. Hạnh phúc không chỉ do duyên số, mà do cả hai phải luôn hướng về nhau"
Chính Quốc ngồi nghe lão nói vậy thì trong lòng lo lắng dữ lắm, em nắm tay Thái Hanh trong lòng không ngừng cầu nguyện cho mọi chuyện sẽ vượt qua một xách êm đềm. Nhưng đâu ai biết trước được tương lai, duyên đến thì giữ, duyên đi thì buông tay.
.....
Mie
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com