Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Sau khi Hùng chính thức ở lại biệt thự, mối quan hệ giữa anh và Khang ngày càng gắn bó. Những ngày trôi qua trong sự ngọt ngào xen lẫn đam mê và Khang không ngừng tìm cách kéo Hùng vào những khoảnh khắc riêng tư đầy kích thích. Một buổi tối, khi ánh trăng mờ nhạt len qua cửa sổ phòng khách, Khang nằm dài trên sofa, đôi chân dài vắt vẻo, ánh mắt lấp lánh nhìn Hùng đang đứng gần đó kiểm tra cửa.

"Anh Hùng." cậu gọi, giọng ngọt ngào pha chút khiêu khích, "lại đây với tôi đi. Tôi chán rồi." Hùng quay lại, nhíu mày nhưng không thể cưỡng lại nụ cười ranh mãnh trên môi cậu. Anh bước tới, ngồi xuống cạnh cậu và ngay lập tức, Khang trèo lên lòng anh, vòng tay qua cổ anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu.

Nụ hôn nhanh chóng trở nên nóng bỏng, đôi môi Khang ép chặt vào môi Hùng, đầu lưỡi cậu cuốn lấy lưỡi anh, hút mạnh, khiến anh rên khe khẽ. Tay cậu lùa vào áo anh, cởi phăng nó ra, để lộ cơ ngực rắn chắc lấp lánh mồ hôi. Hùng không kìm được, anh lật cậu nằm ngửa trên sofa, kéo quần cậu xuống, để lộ cơ thể trần truồng trắng ngần dưới ánh đèn mờ ảo. "Cậu lúc nào cũng vậy..." anh gầm gừ, giọng khàn đục, rồi cởi quần mình ra, để con cặc cương cứng nóng bỏng chạm vào da thịt cậu.

Khang cười khúc khích, quấn chân quanh hông anh, kéo anh sát hơn. "Địt tôi đi, anh Hùng..." cậu thì thầm, ánh mắt ngập dục vọng. Hùng không chần chừ, anh đẩy sâu vào trong cậu, mạnh mẽ và dứt khoát, khiến Khang rên lên cao vút, cơ thể cậu bật lên theo từng nhịp. Tiếng da thịt va chạm "bạch bạch" vang lên trong phòng khách yên tĩnh, hòa cùng tiếng rên rỉ của Khang và tiếng gầm trầm đục của Hùng. Anh siết chặt hông cậu, đẩy nhanh hơn, sâu hơn, mồ hôi chảy dài từ trán xuống ngực, nhỏ xuống làn da trắng ngần của Khang.

Họ đắm chìm trong cơn bão dục vọng, không hề hay biết một bóng dáng đang lặng lẽ đứng trong góc tối của căn phòng. Lê Gia Minh, ba của Khang, vừa từ cửa chính bước vào, ông vốn chỉ định ghé qua xem con trai thế nào nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên sofa, ông khựng lại. Đôi mắt sắc bén của ông quét qua hai người, con trai ông trần truồng đang rên rỉ dưới thân hình rắn rỏi của Hùng và Hùng, người vệ sĩ ông tin tưởng, cũng đang không một mảnh vải chiếm lấy cậu với sự cuồng nhiệt không thể kìm nén. Ông không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi xuống chiếc ghế bành trong bóng tối, đôi tay khoanh lại, theo dõi cảnh nóng bỏng trước mặt với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Khang ngửa đầu ra sau, đôi tay bấu chặt vai Hùng, "Mạnh hơn đi, anh Hùng!" cậu hét lên, giọng lạc đi vì khoái lạc. Hùng nghiến răng, đẩy mạnh hơn, mỗi cú nhấp làm sofa rung lên, tiếng "phạch phạch" vang vọng trong không gian. Họ không hề nhận ra sự hiện diện của ông Minh, cho đến khi một âm thanh sắc lạnh cắt ngang - tiếng vỗ tay chậm rãi, vang lên từ góc phòng.

"Bốp...bốp...bốp..." Tiếng vỗ tay của ông Minh như một nhát dao xé toạc sự riêng tư của hai người. Khang giật mình, cơ thể cứng đờ, đôi mắt mở to nhìn về phía âm thanh. Hùng lập tức dừng lại, quay đầu, hơi thở dồn dập và khi nhìn thấy ông Minh ngồi trên ghế đối diện, khuôn mặt anh tái đi, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng.

"Ba..." Khang lắp bắp, cố ngồi dậy nhưng cơ thể trần truồng của cậu vẫn run rẩy vì khoái lạc chưa dứt. Ông Minh giơ tay, ra hiệu cho cậu im lặng, giọng trầm trầm nhưng lạnh lẽo: "Mặc đồ vào, Khang." Ông không nhìn cậu, ánh mắt dán chặt vào Hùng, mang theo một áp lực vô hình khiến không khí trong phòng nặng nề như chì.

Khang vội vàng nhặt quần áo, mặc lại với đôi tay run run, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ xen lẫn lo lắng. Hùng đứng dậy, định kéo quần lên, nhưng ông Minh lên tiếng, giọng sắc lạnh: "Cậu không cần. Quỳ xuống." Hùng khựng lại, ánh mắt thoáng qua sự bối rối nhưng anh không dám cãi. Anh quỳ xuống trước mặt ông Minh, cơ thể trần truồng lấp lánh mồ hôi, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Ông Minh ngồi đối diện, đôi chân bắt chéo, ánh mắt quét qua Hùng như một con thú săn mồi đánh giá con mồi của mình. "Tôi không ngờ cậu lại đi xa thế này với thằng Khang" ông nói, giọng đều đều nhưng mang theo sự đe dọa ngầm. "Nhưng tôi không cấm đoán. Khang là con tôi, nó muốn gì thì tôi không ngăn cản. Nhưng cậu, cậu phải chứng minh mình xứng đáng."

Hùng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhưng pha lẫn lo lắng. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn." anh đáp không chút do dự.

Ông Minh nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt khắc khổ. "Tốt. Tôi cho cậu một thử thách. Chịu được 20 roi của tôi, tôi sẽ cho phép cậu và Khang tiếp tục. Nhưng nếu chịu không nổi, cậu nghỉ việc và cuốn gói khỏi đây ngay lập tức. Chọn đi."

Khang đứng bật dậy, khuôn mặt tái nhợt, "Ba, đừng! Con không muốn anh ấy bị đánh!" Cậu lao tới, nắm tay ông Minh, giọng nghẹn ngào năn nỉ, nhưng ông gạt tay cậu ra, ánh mắt cứng rắn. "Im lặng đi Khang. Đây là chuyện giữa ba và cậu ta. Con cũng biết tính ba như thế nào rồi." Khang cắn môi, nước mắt lăn dài trên má, cậu đành bất lực đứng sang một bên, lòng đau thắt nhìn Hùng.

Ông Minh đứng dậy, lấy một cây roi da từ tủ gần đó - loại roi dài, đen bóng, từng được ông dùng để dạy dỗ thuộc hạ cứng đầu. Ông ra hiệu cho Hùng đứng thẳng, tay cầm roi, giọng lạnh lùng: "Bắt đầu."

Roi đầu tiên vung xuống, tiếng "vút" xé gió vang lên, tiếp theo là tiếng "chát" khi roi chạm vào lưng Hùng. Anh nghiến răng, cơ bắp căng cứng nhưng không rên một tiếng. Roi thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư tiếp tục giáng xuống để lại những vệt đỏ rực trên làn da rám nắng, máu rỉ ra từ vài vết rách nhỏ. Khang quay mặt đi, nước mắt rơi không ngừng, đôi tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Đến roi thứ mười, Hùng bắt đầu thở dồn dập, mồ hôi chảy thành dòng từ trán xuống ngực nhưng anh vẫn đứng vững, đôi mắt kiên định nhìn thẳng. Ông Minh không chút nương tay, mỗi roi đều mạnh mẽ và chính xác, như muốn thử thách giới hạn của anh. Đến roi thứ mười chín, Hùng khuỵu một chân xuống, cơ thể run rẩy, hơi thở anh đứt quãng, máu chảy dài từ lưng xuống sàn. Anh tưởng chừng không thể chịu nổi, đôi tay chống xuống đất để giữ thăng bằng.

Nhưng rồi anh ngẩng đầu, nhìn thấy Khang, cậu đứng đó, nước mắt lăn dài, đôi môi mím chặt để kìm tiếng nức nở. Hình ảnh ấy như một liều thuốc kích thích, khiến Hùng gồng mình lên, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. "Tiếp tục đi ông chủ." anh gầm gừ, giọng khàn đục nhưng đầy quyết tâm. Ông Minh nhếch môi, vung roi cuối cùng xuống - tiếng "chát" vang lên dữ dội, để lại một vệt dài rỉ máu trên lưng anh. Hùng ngã khuỵu xuống nhưng anh không gục hẳn, đôi tay chống sàn, hơi thở nặng nhọc nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

Ông Minh ném cây roi xuống, ngồi lại ghế, giọng trầm trầm: "Cậu vượt qua rồi. Đứng lên đi." Hùng từ từ đứng dậy, cơ thể đầy vết roi đỏ rực, máu chảy loang lổ trên sàn nhưng anh vẫn đứng thẳng, không chút khuất phục.

Khang lao tới, ôm chầm lấy Hùng, nước mắt thấm ướt ngực anh. "Anh Hùng... anh ngốc quá..." cậu nghẹn ngào, đôi tay run rẩy vuốt nhẹ lên lưng anh, lòng vừa đau thắt vừa biết ơn. Hùng vòng tay ôm cậu, giọng khàn khàn: "Tôi không sao. Vì cậu, tôi có thể chịu đựng được."

Ông Minh nhìn hai người, ánh mắt lạnh lẽo dần dịu đi. "Được rồi, từ giờ trở đi ba không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa." ông nói, đứng dậy rời phòng, để lại Hùng và Khang trong không gian tĩnh lặng.

Sau thử thách khắc nghiệt từ ông Lê Gia Minh, Hùng được phép ở lại bên Khang nhưng lưng anh vẫn đầy những vết roi đỏ rực, vài chỗ rách da vẫn rỉ máu. Khang không thể chịu nổi khi thấy anh trong tình trạng ấy, nên ngay khi ông Minh rời phòng, cậu đỡ Hùng lên phòng ngủ, ánh mắt ngập nước nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh. "Anh ngồi yên đó đi." cậu ra lệnh, giọng run run rồi chạy đi lấy hộp y tế trong tủ.Hùng ngồi trên mép giường, cơ thể trần truồng vẫn lấp lánh mồ hôi và máu, đôi mắt nhìn theo bóng lưng Khang với một chút dịu dàng hiếm thấy. Khang quay lại, tay cầm bông gạc, thuốc sát trùng và băng y tế, quỳ xuống trước anh, bắt đầu chăm sóc vết thương. Cậu cẩn thận lau từng vệt máu trên lưng anh, đôi tay run nhẹ mỗi khi chạm vào những vết roi sâu hoắm, làn da trắng ngần của cậu đỏ lên vì xúc động. "Anh đau lắm đúng không?" cậu thì thầm, giọng nghẹn ngào, nhẹ nhàng xịt thuốc sát trùng lên, rồi thổi khẽ để giảm cảm giác xót.

Hùng nghiến răng khi thuốc chạm vào vết thương, nhưng anh không rên một tiếng, chỉ khẽ nhếch môi. "Không đau lắm...hừm..." anh đáp, giọng trầm trầm, nhưng ánh mắt anh lại lấp lánh sự tinh nghịch khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khang. Nhân cơ hội này, anh quyết định "làm càn" một chút để trêu cậu. "Khang, lấy nước cho tôi uống đi. Tôi khát." anh nói, giọng ra lệnh nhưng pha chút đùa cợt.

Khang ngẩng đầu, nhíu mày, "Anh vừa bị đánh xong mà còn sai tôi được à?" Nhưng cậu vẫn đứng dậy, mang ly nước tới, đưa cho anh với vẻ mặt tức anh ách. Hùng uống một ngụm, rồi nhếch môi, "Lấy thêm cái gối cho tôi nằm nữa. Ngồi thế này đau lắm." Khang cắn môi, ánh mắt lườm anh cháy bỏng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đặt gối để anh nằm sấp với một cái thở dài đầy bất mãn.

Chưa dừng lại, Hùng tiếp tục, "Xoa vai cho tôi đi, tôi mỏi lắm." Khang trợn mắt, "Anh quá đáng vừa thôi nhé!" Nhưng cậu vẫn quỳ lại sau lưng anh, đôi tay nhỏ nhắn xoa bóp vai anh, lực vừa đủ để không làm đau vết thương nhưng rõ ràng là đầy miễn cưỡng. Hùng quay đầu, nhìn biểu cảm cau có của cậu - đôi môi mím chặt, hàng lông mày nhíu lại, và ánh mắt tóe lửa - mà bật cười lớn, tiếng cười trầm ấm vang lên như được mùa, khiến Khang càng thêm tức tối. "Anh cười cái gì chứ? Đáng ghét!" cậu hét lên, đấm nhẹ vào vai anh nhưng Hùng chỉ cười to hơn, nắm tay cậu kéo sát lại, thì thầm: "Cậu đáng yêu thế này, sao tôi không cười được?" Khang đỏ mặt, giật tay ra nhưng không thể giấu nụ cười khẽ cong lên trên môi. Suốt mấy ngày sau, cậu chăm sóc Hùng tỉ mỉ, thay băng, bôi thuốc, và dù bị anh sai vặt không ngừng - từ lấy đồ ăn, bật quạt, đến đọc sách cho anh nghe - cậu vẫn làm, dù luôn kèm theo những câu càu nhàu đáng yêu.

---

Vài tuần sau, vết thương trên lưng Hùng lành hẳn, chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt. Anh quay lại công việc thường ngày, đứng gác ở phòng khách, kiểm tra cửa sổ và lịch trình như trước. Nhưng Lê Minh Khang, với bản tính tinh nghịch không bao giờ thay đổi, không có ý định để anh yên. Một buổi chiều, khi ánh nắng nhạt dần ngoài cửa sổ, Hùng đứng gần khung cửa lớn, ánh mắt sắc bén quét qua sân trước biệt thự, tay chỉnh lại áo vest đen ôm sát cơ thể rắn chắc.

Khang bước vào phòng, cố tình làm nhẹ bước chân để Hùng không nghe thấy ngay. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang, cúc áo mở hờ ba nút từ trên xuống, để lộ phần ngực phẳng phiu lấp lánh mồ hôi nhẹ và xương quai xanh sắc nét. Chiếc quần short ngắn cũn cỡn ôm sát đùi, khoe đôi chân dài trắng trẻo mịn màng, như thể cậu vừa bước ra từ một buổi tắm nắng. "Anh Hùng," cậu gọi, giọng ngọt ngào pha chút khiêu khích, rồi chậm rãi tiến tới, ánh mắt lấp lánh sự ranh mãnh.

Hùng quay lại, ánh mắt anh khựng lại khi nhìn thấy cậu. Cơ thể cậu như một lời mời gọi không lời, và anh phải nuốt khan để giữ bình tĩnh. "Cậu muốn gì?" anh hỏi, giọng trầm trầm, nhưng hơi thở anh đã bắt đầu nặng nề khi Khang bước gần hơn, để ngực cậu "vô tình" cọ sát vào ngực anh qua lớp áo vest. Làn da mát lạnh của cậu chạm vào anh, mang theo mùi hương nước hoa ngọt ngào, khiến tim Hùng đập nhanh hơn một nhịp.

Khang mỉm cười, đôi môi mọng đỏ cong lên đầy thách thức. "Anh khỏe lại rồi, chắc nhớ tôi lắm đúng không?" cậu thì thầm, tay phải lùa xuống ngực anh, ngón tay thon dài lướt qua lớp áo, rồi bất ngờ luồn vào trong, chạm trực tiếp vào cơ ngực rắn chắc của anh. Hùng rên khe khẽ, cơ bắp anh co giật dưới từng cái vuốt nhẹ của cậu, hơi thở anh thoát ra qua mũi thành những âm thanh nặng nề. Nhưng Khang không dừng lại - cậu cúi xuống, đôi môi mềm mại áp vào cổ anh, hôn nhẹ lên làn da rám nắng, đầu lưỡi lướt dài từ dưới tai xuống xương quai xanh, để lại một vệt ướt át nóng bỏng.

"Anh Hùng..." cậu thì thầm bên tai anh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, "tôi biết anh thích thế này mà." Tay trái cậu trượt xuống, chạm vào phần cơ thể đang căng cứng dưới lớp quần anh, vuốt nhẹ qua lớp vải dày, cảm nhận nó giật nhẹ dưới ngón tay mình. Hùng nghiến răng, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, cố kìm nén cơn dục vọng đang trào dâng như sóng biển. Phần cơ thể anh cương lên rõ rệt, căng cứng đến mức lớp quần bó sát không thể che giấu, và anh gầm gừ khe khẽ, "Khang, đừng đùa..."

Nhưng Khang chỉ cười lớn, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Cậu nghiêng người, để mông tròn trịa của mình cọ sát vào hông anh qua lớp quần short mỏng, mỗi chuyển động là một lần anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và ấm áp của cậu. Tay cậu tiếp tục vuốt ve phần dưới của anh, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo, ngón cái lướt qua đỉnh qua lớp vải, khiến Hùng rên lên, tiếng rên trầm đục thoát ra từ cổ họng. "Cậu..." anh thở hổn hển, đôi mắt tối lại vì ham muốn, cơ bụng co giật dữ dội dưới lớp áo.

Khang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi mấp máy: "Tôi biết anh nứng lắm rồi, đúng không?" Cậu bất ngờ cúi xuống, hôn mạnh lên môi anh, đầu lưỡi luồn vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh trong một nụ hôn ngắn nhưng mãnh liệt, để lại vị ngọt của cậu trên môi anh. Tay cậu siết nhẹ phần cơ thể cương cứng của anh qua quần, cảm nhận nó nóng bỏng và căng đến mức như muốn xé toạc lớp vải. Hùng gầm lên, đôi tay vươn ra định túm lấy cậu, kéo cậu vào lòng để giải tỏa cơn dục vọng đang bùng cháy, hơi thở anh dồn dập, mồ hôi lăn dài từ trán xuống má.

Nhưng ngay lúc đó, Khang lùi lại, nhảy ra xa với tốc độ nhanh như chớp. "Thôi, tôi đi đây!" cậu hét lên, giọng điệu vui vẻ pha chút đắc thắng, rồi chạy biến ra khỏi phòng, để lại Hùng đứng đó, ngỡ ngàng và đầy ham muốn không được giải tỏa. Anh đứng yên, tay siết chặt thành ghế sofa, hơi thở nặng nề phả ra qua mũi, phần cơ thể cương cứng đau nhức dưới quần khiến anh phải nghiến răng để kìm nén. Mồ hôi chảy thành dòng từ trán xuống ngực, thấm ướt áo vest, và anh lẩm bẩm, "Đồ nhóc ranh..." nhưng khóe môi khẽ cong lên, không thể giận cậu.

Còn Khang, trốn sau cánh cửa phòng bên, ôm bụng cười khúc khích, lòng vui sướng vì đã trả đũa được Hùng. Cậu thì thầm với chính mình: "Để xem anh chịu được bao lâu!" Nụ cười trên môi cậu không tắt, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng khi tưởng tượng khuôn mặt ngỡ ngàng và đầy dục vọng của Hùng lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com