8.
Vài tuần sau, vết thương trên lưng Hùng lành hẳn, chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt. Anh quay lại công việc thường ngày, đứng gác ở phòng khách, kiểm tra cửa sổ và lịch trình như trước. Nhưng Lê Minh Khang, với bản tính tinh nghịch không bao giờ thay đổi, không có ý định để anh yên. Một buổi chiều, khi ánh nắng nhạt dần ngoài cửa sổ, Hùng đứng gần khung cửa lớn, ánh mắt sắc bén quét qua sân trước biệt thự, tay chỉnh lại áo vest đen ôm sát cơ thể rắn chắc.
Khang bước vào phòng, cố tình làm nhẹ bước chân để Hùng không nghe thấy ngay. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang, cúc áo mở hờ ba nút từ trên xuống, để lộ phần ngực phẳng phiu lấp lánh mồ hôi nhẹ và xương quai xanh sắc nét. Chiếc quần short ngắn cũn cỡn ôm sát đùi, khoe đôi chân dài trắng trẻo mịn màng, như thể cậu vừa bước ra từ một buổi tắm nắng. "Anh Hùng." cậu gọi, giọng ngọt ngào pha chút khiêu khích, rồi chậm rãi tiến tới, ánh mắt lấp lánh sự ranh mãnh.
Hùng quay lại, ánh mắt anh khựng lại khi nhìn thấy cậu. Cơ thể cậu như một lời mời gọi không lời, và anh phải nuốt khan để giữ bình tĩnh. "Cậu muốn gì?" anh hỏi, giọng trầm trầm, nhưng hơi thở anh đã bắt đầu nặng nề khi Khang bước gần hơn, để ngực cậu cọ sát vào ngực anh qua lớp áo vest. Làn da mát lạnh của cậu chạm vào anh, mang theo mùi hương nước hoa ngọt ngào, khiến tim Hùng đập nhanh hơn một nhịp.
Khang mỉm cười, đôi môi mọng đỏ cong lên đầy thách thức. "Anh khỏe lại rồi, chắc nhớ tôi lắm đúng không?" cậu thì thầm, tay phải lùa xuống ngực anh, ngón tay thon dài lướt qua lớp áo, rồi bất ngờ luồn vào trong, chạm trực tiếp vào cơ ngực rắn chắc của anh. Hùng rên khe khẽ, cơ bắp anh co giật dưới từng cái vuốt nhẹ của cậu, hơi thở anh thoát ra qua mũi thành những âm thanh nặng nề. Nhưng Khang không dừng lại - cậu cúi xuống, đôi môi mềm mại áp vào cổ anh, hôn nhẹ lên làn da rám nắng, đầu lưỡi lướt dài từ dưới tai xuống xương quai xanh, để lại một vệt ướt át nóng bỏng.
"Anh Hùng..." cậu thì thầm bên tai anh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, "tôi biết anh thích thế này mà." Tay trái cậu trượt xuống, chạm vào phần cơ thể đang căng cứng dưới lớp quần anh, vuốt nhẹ qua lớp vải dày, cảm nhận nó giật nhẹ dưới ngón tay mình. Hùng nghiến răng, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, cố kìm nén cơn dục vọng đang trào dâng như sóng biển. Thằng em của anh cương lên rõ rệt, căng cứng đến mức lớp quần bó sát không thể che giấu và anh gầm gừ khe khẽ, "Khang, đừng đùa..."
Nhưng Khang chỉ cười lớn, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Cậu nghiêng người, để mông tròn trịa của mình cọ sát vào hông anh qua lớp quần short mỏng, mỗi chuyển động là một lần anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và ấm áp của cậu. Tay cậu tiếp tục vuốt ve phần dưới của anh, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo, ngón cái lướt qua đỉnh qua lớp vải, khiến Hùng rên lên, tiếng rên trầm đục thoát ra từ cổ họng. "Cậu..." anh thở hổn hển, đôi mắt tối lại vì ham muốn, cơ bụng co giật dữ dội dưới lớp áo.
Khang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi mấp máy: "Tôi biết anh nứng lắm rồi, đúng không?" Cậu bất ngờ cúi xuống, hôn mạnh lên môi anh, đầu lưỡi luồn vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh trong một nụ hôn ngắn nhưng mãnh liệt, để lại vị ngọt của cậu trên môi anh. Tay cậu siết nhẹ phần cơ thể cương cứng của anh qua quần, cảm nhận nó nóng bỏng và căng đến mức như muốn xé toạc lớp vải. Hùng gầm lên, đôi tay vươn ra định túm lấy cậu, kéo cậu vào lòng để giải tỏa cơn dục vọng đang bùng cháy, hơi thở anh dồn dập, mồ hôi lăn dài từ trán xuống má.
Nhưng ngay lúc đó, Khang lùi lại, nhảy ra xa với tốc độ nhanh như chớp. "Thôi, tôi đi đây!" cậu nói với giọng điệu vui vẻ pha chút đắc thắng rồi chạy biến ra khỏi phòng, để lại Hùng đứng đó, ngỡ ngàng và đầy ham muốn không được giải tỏa. Anh đứng yên, tay siết chặt thành ghế sofa, hơi thở nặng nề phả ra qua mũi, con cặc cương cứng đau nhức dưới quần khiến anh phải nghiến răng để kìm nén. Mồ hôi chảy thành dòng từ trán xuống ngực, thấm ướt áo vest, và anh lẩm bẩm, "Đồ nhóc ranh..." nhưng khóe môi khẽ cong lên, không thể giận cậu.
Còn Khang, trốn sau cánh cửa phòng bên, ôm bụng cười khúc khích, lòng vui sướng vì đã trả đũa được Hùng. Cậu thì thầm với chính mình: "Để xem anh chịu được bao lâu!" Nụ cười trên môi cậu không tắt, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng khi tưởng tượng khuôn mặt ngỡ ngàng và đầy dục vọng của Hùng lúc này.
Nhưng rồi, Khang sơ hở. Khi cậu quay lưng, định bước ra xa hơn để tiếp tục trêu chọc, Hùng nhanh như cắt lao tới, đôi tay rắn chắc túm lấy eo cậu, kéo cậu ngã xuống sofa. "Đủ rồi!" anh gầm lên, giọng trầm đục đầy dục vọng, rồi đè cậu xuống, cơ thể anh ép chặt lên cơ thể trần truồng của Khang. Cậu giãy giụa, nhưng chỉ làm tăng thêm sự phấn khích của Hùng. "Anh...thả tôi ra!" Khang hét lên, nhưng giọng cậu nhanh chóng chuyển thành tiếng rên khi Hùng cởi phăng quần mình ra, cầm lấy con cặc cương cứng nóng bỏng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da rám nắng để ngay miệng lỗ đít của cậu và đẩy mạnh vào trong không chút do dự. Khang chỉ biết la lên: "Á...bớ người ta...tôi bị hiếp dâm...á...sướng lồn quá...aha..."
Hùng địt cậu tơi bời, bắt đầu bằng tư thế đè cậu nằm ngửa trên sofa. Anh giữ chặt hai cổ tay Khang, ghì xuống đệm, để cơ thể cậu hoàn toàn phơi bày dưới anh. Anh đẩy sâu vào lỗ đít ướt át của cậu, từng cen-ti-mét nóng bỏng trượt vào trong, xé toạc mọi rào cản bằng một cú nhấp mạnh mẽ đầu tiên. Tiếng "bạch" vang lên khi mông cậu va vào đùi anh, hòa cùng tiếng rên cao vút của Khang, "Anh Hùng...mạnh quá..." Cậu ngửa đầu ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, miệng há lớn thở hổn hển, nước bọt lấp lánh ở khóe môi đỏ mọng.
Hùng nghiến răng, đôi tay siết chặt cổ tay cậu đến mức để lại dấu đỏ, mồ hôi từ trán anh nhỏ xuống ngực Khang, lăn dài trên làn da trắng ngần. Anh nhấp hông nhanh hơn, mạnh hơn, mỗi cú đẩy là một lần cơ thể cậu bật lên trên sofa, tiếng "phạch phạch" ướt át vang lên không ngừng, hòa cùng tiếng gầm gừ trầm đục từ cổ họng anh. Lỗ đít cậu co bóp chặt quanh anh, nóng bỏng và trơn trượt, mỗi lần anh rút ra rồi đẩy vào là một lần Khang hét lên, "Địt tôi đi...mạnh hơn!" Giọng cậu lạc đi, cao vút xen lẫn khàn đục, đôi tay giãy giụa nhưng vô ích dưới sức mạnh của anh.
Không dừng lại, Hùng lật cậu nằm sấp, kéo hông cậu lên cao, để mông tròn trịa của cậu phô ra trước mắt anh. Anh bóp mạnh hai bên mông, móng tay bấm sâu vào da thịt, để lại những vết đỏ rực như dấu ấn của anh. Với tư thế này, anh đẩy từ phía sau, sâu đến mức chạm vào điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể cậu. Tiếng "bạch bạch" vang lên dữ dội, sofa rung lắc dưới sức mạnh của anh và Khang rên rỉ không kiểm soát, "Anh...sâu quá...tôi chịu không nổi!" Cậu chống tay xuống đệm, móng tay cào lên vải để lại những vệt dài, cơ thể run rẩy dữ dội, mồ hôi chảy thành dòng từ cổ xuống lưng.
Hùng gầm gừ, "Cậu muốn trêu tôi...giờ thì chịu đi...tôi sẽ địt nát cái lồn của cậu...!" Anh siết chặt hông cậu, đẩy nhanh hơn, mỗi cú nhấp là một lần anh xâm chiếm cậu hoàn toàn, tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp phòng khách, lan tỏa trong căn biệt thự yên tĩnh. Mồ hôi từ lưng anh chảy xuống, nhỏ lên lưng Khang, hòa quyện với mồ hôi của cậu thành một thứ chất lỏng nóng bỏng, mặn chát. Anh cúi xuống, cắn nhẹ lên vai cậu, để lại một dấu răng đỏ hồng, khiến Khang hét lên lần nữa, "Đừng dừng...địt tôi nữa đi!"
Họ chuyển qua tư thế nằm nghiêng, Hùng ôm cậu từ phía sau, một tay nâng chân cậu lên cao, tay kia bóp mạnh ngực cậu, ngón tay vê vê đầu ngực nhỏ hồng hào cho đến khi nó cứng lên. Anh đẩy vào cậu từ góc nghiêng, sâu và chậm rãi để cậu cảm nhận từng nhịp, rồi đột ngột tăng tốc, khiến Khang rên lên liên tục, "Anh Hùng...tôi chết mất..." Tiếng "phạch phạch" vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng rên cao vút của cậu và tiếng gầm trầm đục của anh, tạo thành một bản nhạc hoang dại vang khắp không gian.
Rồi Hùng kéo cậu quỳ lên sofa, tay cậu chống vào lưng ghế, mông cong lên mời gọi. Anh đứng sau, đẩy mạnh từ phía sau, từng cú nhấp là một lần cơ thể cậu bật về phía trước, tóc đen mềm mại rơi lòa xòa trước trán, khuôn mặt đỏ bừng ngập khoái lạc. "Mạnh hơn nữa...anh Hùng!" Khang cầu xin, giọng khàn đặc, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên má, nhưng ánh mắt cậu vẫn lấp lánh sự đê mê. Hùng đáp lại bằng những cú đẩy dữ dội, tay anh bóp chặt mông cậu, móng tay bấm sâu đến mức rỉ máu, tiếng "bạch bạch" hòa cùng tiếng rên rỉ của cả hai vang vọng khắp biệt thự.
Cuối cùng, Hùng ôm chặt Khang từ phía sau, kéo cậu sát vào lòng, ngực anh ép chặt vào lưng cậu, đôi tay siết chặt như muốn nghiền nát cậu. Anh đẩy một cú cuối cùng, mạnh mẽ và sâu thẳm, xuất tinh vào trong cậu, dòng tinh nóng bỏng tràn đầy, bắn sâu vào trong, khiến Khang hét lên lần cuối, "Anh Hùng...tôi ra..." Cơ thể cậu run rẩy dữ dội khi xuất tinh, lỗ đít co bóp chặt quanh anh, rồi ngã xuống sofa, kiệt sức, hơi thở dồn dập thoát ra qua đôi môi mọng đỏ.
Hùng cũng ngã xuống bên cạnh, cơ thể trần truồng lấp lánh mồ hôi, hơi thở nặng nề phả ra qua mũi. Tiếng rên rỉ và tiếng da thịt va chạm dần lắng xuống, để lại không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở của cả hai.
---
Cả hai nằm trên sofa, cơ thể trần truồng ướt át, mồ hôi và hơi thở hòa quyện trong không gian yên tĩnh. Hùng nhìn Khang, ánh mắt anh dịu lại, không còn vẻ cuồng nhiệt mà thay vào đó là sự chân thành hiếm thấy. "Khang." anh thì thầm, giọng khàn khàn, "tôi yêu cậu." Anh nâng mặt cậu lên, đôi tay rắn chắc nhưng nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.
Khang ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh, nụ cười ngọt ngào nở trên môi. "Tôi cũng yêu anh, anh Hùng." cậu đáp, giọng run run vì xúc động. Cậu chồm lên, kéo anh vào một nụ hôn không còn mãnh liệt hay dục vọng mà nồng nàn và chân thành như một lời hứa giữa hai người. Đôi môi họ ép chặt, đầu lưỡi lướt nhẹ qua nhau, trao nhau hơi thở và tình cảm sâu đậm. Hùng ôm cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng cậu và dưới ánh trăng, họ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com