Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#8

#Cậu_chủ_biến_thái💕
#8
" Người của tôi các người dám xâm phạm, coi như mấy người tự tước đi quyền sống của mình rồi."

Lục Khang cuộn chặt nắm đấm, không ngừng nghiến răng tạo ra bầu không khí lạnh lẽo đến khôn cùng.
Người con trai ấy từng bước tiến đến bên giường cô, xoa xoa mái tóc dài của cô, vết nhăn trên trán cơ hồ chẳng thể giãn ra nổi. Anh biết cô chịu khổ nhiều rồi cho nên cô phải vì anh mà sống tốt.

" Để em chịu khổ nhiều rồi. Ai dám làm em đau tôi khiến họ đau khổ gấp trăm lần."

[...]

Hôm sau là ngày chủ nhật an lành, lúc Lục Khang tỉnh dậy trời đã bắt đầu hửng sáng, từng ánh nắng le lói chiếu vào làm khung cảnh trở nên diễm lệ và đầy huyễn hoặc. Anh giật mình nhìn ra xung quanh, trông thấy Bạch Liên nằm yên giấc trên giường anh mới an tĩnh lại. Đêm qua bỗng dưng Bạch Liên nổi cơn sốt lì bì, toàn thân nóng bức, miệng rên rỉ những thanh âm đau đớn Lục Khang không an tâm bèn thức trắng đêm để chăm sóc cho cô. Vừa chịu cơn đau đớn của đòn roi, vừa chịu thêm cả cơn sốt rét, bị hai nỗi đau dày vò nhưng cô vẫn âm thầm chịu đựng. Thật đáng thương, người yêu của anh.

Sau anh vài phút, Bạch Liên cũng bất ngờ tỉnh dậy vì ác mộng đêm qua. Toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, cơ thể cũng nhẹ bẫng đi nhiều. Trông thấy anh trước mặt Bạch Liên nuốt nước mắt vào lòng kéo anh vào lòng mình ôm chầm như một bảo vật quý giá.

" Anh có nghe thấy tiếng gì không."

Lục Khang áp tai vào ngực cô. Nghe thấy nhịp đập rộn ràng ấy anh cũng hiểu được tại sao cô lại lo lắng ôm chặt anh đến vậy.

" Có, lại gặp ác mộng đúng không."

" Dạ."

Bạch Liên ỉu sìu, cơ thể mềm oặt như muốn tan chảy vào trong anh. Anh lại không hiểu cô nữa rồi, điều cô muốn cho anh biết là thứ khác cơ.

" Sao vậy, anh nói sai điều gì sao."

" Thôi không có gì đâu anh, anh nấu cháo cho em nhé, em đói lắm rồi." Bạch Liên làm mặt nũng nịu, gương mặt cô giờ đây chỉ là một tông màu xám chủ đạo rất xơ xác đòi anh phục vụ mình.

" Ừ. Ngoan để anh đi nấu cho em ăn nhé." Lục Khang mỉm cười ngọt lịm đỡ cô nằm xuống giường. Rồi tự mình vào bếp nấu cháo cho Bạch Liên.

Anh à, hình như chúng ta sắp có thành viên

[...]

Nấu cháo xong xuôi, Lục Khang trực tiếp bưng cháo nghi ngút khói ra cho Bạch Liên. Bát cháo này nó không phải là bát cháo nóng của Thị Nở dành cho Chí Phèo mà thay vào đó là cả một tình yêu dào dạt anh nêm vào chỉ để dành cho người mình yêu.

" Anh biết em chịu khổ nhiều rồi cho nên anh không cho em ăn hành nữa đâu."

" Em không thích ăn hành, nhưng em thích ăn anh."

Lục Khang khẽ cười, xoa xoa vào chóp mũi cô. Người yêu anh biết bán manh, bán giá rồi nha.

" Để xem em ăn được anh không. Còn bây giờ, phải ăn cháo cho nóng ruột đã, em dạo gần đây gầy đi nhiều rồi."

Lục Khang ân cần, tinh tế đến từng chút một. Đến bón cháo anh cũng phải mớm xang miệng mình rồi mới đem cho cô. Anh sợ cô phải hóc xương, sợ cô không thích món cháo của anh nấu. Bởi vì tay nghề của anh không giỏi, nấu ăn cũng không phải việc dễ dàng nên không thể nấu ra thức bổ cho em ấy. Nhưng mà món cháo này, cũng không tệ hoà thêm vị của anh chắc chắn sẽ làm em hài lòng. Vừa ăn được một thìa, Bạch Liên cảm giác được vị ngọt nơi đầu lưỡi vừa ngọt ngào vừa đằm thắng nhưng ngoặt nỗi khi đến cuống họng cháo nó nuốt không trôi đành nôn hết xuống sàn.

Trông thấy vậy, mặt Lục Khang đen xì.

" Em không thích anh nấu cháo cho sao."

Bạch Liên ngẩng đầu lên vội xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.

" Không bao giờ. Tại cổ em đau lắm em không thể nuốt nổi...khục khục."

Lục Khang bán tín bán nghi.

" Có thật không, hay em đang ngụy biện."

" Thật mà, nhìn này họng em sưng hết rồi."

Bạch Liên sịt sịt kêu đau há miệng ra cho anh xem. Đúng là sưng tấy đỏ lên hết rồi. Bằng chứng này thuyết phục anh tạm thời tin cô.

Ọc...ọc... Bụng cô càng réo rắt thêm. Tiếng trống bụng ấy làm anh ảo não thêm vài phần. Nhìn em ấy xem cơ thể suy nhược, vết thương còn chưa lành nếu còn nhịn đói nữa chắc chết mất.

" Hay anh đưa em đến bệnh viện nhé."

" Không được, em dị ứng với bệnh viện. Với lại nơi đó xa lắm, hôm nay bà chủ còn về nữa nếu em không ở chắc chắn bà chủ đánh gãy chân em mất."

Một tầng đau sót hiện lên trên mặt anh.

" Yên tâm mẹ anh không đánh em đâu, đừng lo."

" Dạ."

Trầm mặc vài giây, Lục Khang nhíu mày nghĩ hết cách để Bạch Liên no bụng. Tìm đến cách này đến cách khác chỉ có một cách muôn thuở mà người ta hay làm đó là...

" Aa...anh làm cái gì vậy."

Lục Khang đè Bạch Liên xuống giường. Hai tay giữ chặt vai em ấy, để Bạch Liên nằm êm ái dưới thâm mình anh mới trực tiếp từng bước lấn tới hôn lấy cánh môi sờn nhạt của cô. Một nụ hôn ngọt ngào nhưng mạnh mẽ, từng cánh môi đan xen vào nhau nhẹ nhàng thành thục. Cánh lưỡi mỏng ướt át xâm chiếm từng hương vị mật ngọt bên trong. Cứ thế, hai người cứ thế triền miên không dứt. Cho đến khi cô mềm nhũn hẳn anh mới chịu buông lỏng cô.

Chưa kịp lấy lại một hơi nào, anh lại tiếp tục hôn cô. Nụ hôn này khác với những nụ hôn trước, nó ấm nóng đến lạ thường còn phảng phất mùi cháo. Anh dồn hết cháo từ miệng mình xang cô, khuôn miệng nhỏ nhắn tràn ngập toàn cháo. Cô đành phải nuốt xuống, để cháo tự trôi qua cuống họng. Xong xuôi anh lại tiếp tục công việc này thêm nhiều lầm, từng lần giao bôi là từng đợt cảm xúc khác nhau. Cho đến khi bát cháo hết sạch anh mới chính thức dừng lại, buông tha cho cô.

" Thế nào, ăn hành của tôi ngon không."

#còn
#wattpad: nguyetlong9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngontinh