4.Em ở đâu?
Mew Pov
Tôi thức dậy và cảm thấy thứ gì đó mềm mại còn ướt át trên cơ thể tôi. Tôi nhìn nó và sốc với bất cứ cái gì, chính xác! Đó là Art! Em ấy ngủ trên người tôi và owhh.. Cả hai chúng tôi đều khỏa thân. Chết tiệt! tại sao chúng tôi lại khỏa thân tôi nghĩ lúc đó tôi đang trong phòng khách ?!
Đợi đã, chúng tôi vừa...
ÔI CHÚA OWIIIIIIIIII !!!!
Điều này không thể xảy ra ... Ôi Art sẽ nói gì nếu em ấy thức dậy? Arghhh!! Tôi tốt hơn nên rời khỏi em ấy...
Tôi thức dậy nhẹ nhàng không muốn đánh thức Art và đi vào phòng tắm. Sau vài phút tôi đi ra ngoài và nhìn không thấy Art trong phòng. Em ấy đâu rồi? Đợi đã? Có phải em ấy vừa mới thức??! Ôi chúa ơi! Ôi chúa ơi! Tôi nên nói gì với em ấy đây? Bất cứ điều gì! Tôi mặc quần áo vào và đi ra khỏi phòng ngủ. Tôi thấy Art đang bán khỏa thân. Em ấy chỉ mặc quần và bây giờ em ấy đang làm bữa ăn sáng. Tại sao tất cả lại đột ngột như vậy Mew? Tôi không thể cưỡng lại cơ thể của em ấy, ý tôi là em ấy thực sự gợi cảm nhưng em ấy vẫn dễ thương nhưng Argghhhh! Tôi toát mồ hôi !!
"Chào buổi sáng P'Mew" chết tiệt em ấy đã thấy tôi! Thở dài. Tôi nên đối mặt với điều này. Mặc dù tôi có thể thấy những dấu hickey đã xuất hiện trên da em ấy vì sự say xỉn cảu mình Mew!
"Ngồi xuống đi, em làm bữa sáng cho chúng ta."
Tôi chỉ làm theo hướng dẫn của em ấy. Tôi nên hỏi em ấy
"Art?"
"Dạ Phi?" em ấy đưa cho tôi đĩa bánh mì nướng và xúc xích.
"Ơ.. em có sao không?" tôi hỏi em ấy trong khi chỉ vào những dấu hickey.
Em ấy chỉ cười thầm với tôi, cái gì đang xảy ra với em ấy?!!
"Em cũng nghĩ vậy.. Có chuyện gì với anh vậy? Anh không nên uống nhiều như vậy. Nói cho em biết , lý do đó là gì? Tại sao anh lại uống?"
Tôi gãi gãi sau gáy. Tôi không thể nói cho em ấy rằng tôi lo lắng rằng em ấy bỏ tôi đi theo anh chàng P'Earth đó... Ghen quá mức? Vâng! Ý tôi là tôi uống nhưng nửa tỉnh nửa mê, thậm chí tôi vẫn có thể nhận cuộc gọi của mẹ tôi hôm qua.
"Anh..Anh không thể uống?"
"Chà, em không có ý như vậy, nó sẽ tốt hơn khi anh biết kiểm soát mức độ say của mình. Anh biết anh làm em đau không?" em ấy cho tôi thấy khuôn mặt buồn
"Anh xin lỗi na, Art!"
"Ừ, nói điều đó với mông của em" em ấy cười khúc khích và nói thế.
Ôi chúa ơi! Tôi đã vào trong Art thật mạnh , thật may hôm nay là chủ nhật để em ấy có thể nghỉ ngơi. Chờ đã! Mew bạn ngốc nghếch bạn không nên nói từ mông, arghhh, chết tiệt!
"Chào buổi sáng, chú."
"Chào buổi sáng, con trai! Con có khỏe không?"
"Như thường lệ thưa chú , không có gì đặc biệt"
"Ô, thế còn Art? Thằng bé có chạy trốn con không?"
"Không có chú, không phải như vậy.Chúng con chỉ cần một chút thời gian để nói về nó.."
"Được thôi.Ta chỉ đang hỏi, nói xin chào với Art na.."
"Dạ được!"
Chúng tôi kết thúc cuộc gọi.Art nhìn tôi muốn một lời giải thích.
"Bố của em gọi cho anh hỏi liệu chúng ta có ổn với những gì hiện tại hay không? Rất nhiều điều về em, vì em phải chia tay với bạn trai của mình."
Em ấy gật đầu
"Nahh. Em thực sự ổn. em chỉ muốn giải thích sự thật cho anh ấy nhưng cuối cùng anh ấy đã biết về nó. Thật ra anh ấy biết từ khi muốn quan hệ của chúng ta bắt đầu từ P'Munch. Đó là lý do tại sao anh ấy cố gắng giữ khoảng cách anh ấy có thể, nhưng anh biết anh ấy là một chàng trai tốt. Anh ấy đã trở thành bạn với em là đủ rồi.." Art nói với giọng điềm tĩnh.
"Em không nên di chuyển nhiều, em đã uống thuốc giảm đau chưa?" Tôi đã cố gắng thay đổi chủ đề bởi vì mỗi lần em ấy nói về bạn trai cũ với tôi, tôi lại trở thành con quỷ địa ngục.
Em ấy cười và gật đầu với tôi.
Fuyh.. thật là một dấu hiệu nhẹ nhõm.
"P'Mew... Ermm hôm nay anh không đi đâu phải không?"
Tôi suy nghĩ một lúc
"Nah, anh nghĩ rằng anh đang rảnh. Sao vậy?"
"Hôm nay chúng ta có thể đến bệnh viện không?"
Tôi đã bị sốc. Gì??
"Đến đó để làm gì? Em bị bệnh à?"
Em ấy lắc đầu
"Không, P'Mew. Chỉ là em phải đến thăm người khác.."
"Được rồi, anh sẽ chở em đến đó!"
"Cảm ơn" em ấy cho tôi tháy nụ cười rạng rỡ nhất mà em ấy có.
Sau đó chúng tôi tiếp tục bữa ăn sáng và sẵn sàng đến bệnh viện. tôi không biết tại sao em ấy lại yêu cầu tôi đưa em ấy đến bệnh viện ý tôi là em ấy muốn gặp ai đó nhưng là ai??? Tôi chỉ đi theo bất cứ nơi nào mà em ấy đi. Em ấy cũng chuẩn bị một ít thức ăn và mang nó theo...Ermmmm, đó là ai? Người đó có quan trọng không? Tôi có nên biết người đó?
Sau đó , chúng tôi vào phòng trong bệnh viện. Tôi đoán đó là phòng VIP vì chỉ có một bệnh nhân và phòng rất lớn..
Whoaa... Đó là một người già. Ngồi trên giường và nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. Bà ấy là ai? Sau đó, bà ấy quay sang hướng của chúng tôi và nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt bà ấy. Có phải bà ấy là bà của Art không??? Nếu đó là bà của Art thì ít nhất phải là Mae Tang, người chăm sóc bà ấy.... Không phải Art?
Chúng tôi đứng cạnh giường bà ấy, chào bà ấy và ngồi xuống đó. Tôi thấy Art xử lý đồ ăn em ấy đóng gói trước đó. Chết tiệt, tôi thậm chí sợ hỏi về người phụ nữ này..
Vì vậy, tôi đã cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện của họ để tìm hiểu về người phụ nữ này.
"Vú có khỏe không? Con mang cho vú một ít thức ăn từ nhà. Đó là cháo gà. Vú có muốn thử không?" Art nói ngọt ngào
"Ohho.. cảm ơn, con trai, ta cũng muốn.. nhưng ta có có thể hỏi con không? Chàng trai trẻ này là ai?" Bà ấy chỉ vào tôi.
Art gãi đầu mà tôi biết không hề ngứa
"Err..Anh ấy là chồng sắp cưới của con.Thật ra bố mẹ chúng con đã bắt đầu cho chúng con đính hôn từ nhỏ như vậy bây giờ chúng con lại đoàn tụ và bây giờ chúng con chỉ chờ thời gian đám cưới." Art nói một cách ngại ngùng
Nghiêm túc mà nói, kể từ khi nào mà Art trở nên ngại ngùng, đặc biệt là khi nói đến mối quan hệ của chúng tôi, em ấy trở nên dễ thương hơn... Có phải vì tôi đã "ăn" em ấy đêm qua hay không.. Chết tiệt!!! Mew tập trung! Đừng để sự dễ thương của Art làm xao lãng tâm trí của bạn để biết người phụ nữ lớn tuổi này, THÚ TÍNH TRONG BẠN LẠI BẮT ĐẦU!!!
"Ồ xin chào, chàng trai trẻ! Ta là Yin hoặc con có thể gọi ta là Vú. Vợ của con ở đây chăm sóc ta từ hai tháng trước. Kể từ khi, ta không có ai chăm sóc . Thằng bé đã đến và tự nguyện. Ta xin lỗi nếu ta đã đánh cắp vợ con vì bệnh của ta. »
Tôi sững sờ ở đó. Có phải bà ấy vừa nói 'vợ của con' ?? Art là 'vợ » của tôi ?! Tôi nhìn Art và em ấy đỏ mặt. Em ấy bận rộn với thức ăn để cho vú nhưng em ấy nghe thấy cuộc trò chuyện và trở nên đỏ mặt như cà chua ở đó.
Gì vậy ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com