Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 105: Giấc mơ.

"Tiếp theo là..." Chris nắm tay Emma, rồi chỉ sang phía bên trái, "Đường này!"

Tiếng bước chân vang lên đều đặn, Chris cứ hết chỉ trái, rồi lại phải, "Hướng này." "Và hướng kia." Bọn trẻ đi theo hàng, hồi hộp tiến lên phía trước..

'Mạng lưới hang động này chẳng khác gì một mê cung. Nhưng thế thì lại càng tốt, bởi vì mọi người đều thuộc lòng nó. Dù kẻ thù biết đường hầm này, chúng ta vẫn có lợi thế về vị trí hơn. Chúng ta sẽ thoát được! Trước khi bị chúng tìm ra!!' Emma siết chặt tay, 'Không. Chúng ta chắc chắn sẽ trốn được!'

"........ Ray, anh có linh cảm xấu." Yugo mím môi, trông như thể lo âu điều gì, "Ý anh là về số lượng kẻ thù. Tại sao chúng chỉ có 8 người? Số lượng của chúng ta là hơn 60, có vũ trang... Và chúng gửi đến 8."

"Phải, chúng có quá ít người. Có thể chúng không biết ta có bao nhiêu người. Hoặc chúng ta có vũ khí." Ray thản nhiên đáp lại, "Nhưng nếu chúng biết điều đó.. Có nghĩa là chúng đã cử đội tinh nhuệ nhất để đàn áp ta."

Rồi Ray im lặng, "Hơn thế nữa.." Một hồi sau, thằng nhóc lại nói tiếp, "Cuộc tấn công này thực sự bất ngờ. Có nghĩa là nhà Ratri đang giữ một bí mật gì đó.."

'Nó không còn là cảm giác.. Mình không thể ngừng lo lắng. Làm sao chúng biết được điểm mù của hệ thống giám sát? Biết được vị trí của từng camera và hầm trú ẩn?? Chúng là làm cách nào? Mình có cảm giác xấu về điều này. Chúng ta.. hay là đã bỏ lỡ điều gì?' Phải, Ray thân mến, không chỉ bỏ lỡ một điều, mà còn bỏ lỡ nhiều thứ nữa..

"Chúng ta sắp đến nơi rồi!" Chris hào hứng kéo áo Emma, "Leo lên cầu thang và đi một đoạn và leo tiếp.. Chúng ta sẽ ra ngoài!"

"Emma!" Hai ba cậu nhóc tiến lên phía trước, "Bọn tớ sẽ đi mở cửa cho!"

Nghe vậy, Emma cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, "Cảm ơn cậu!"

"Này Emma." Bỗng Ray gọi con bé lại, như thế muốn nói gì đó, Emma cũng phối hợp mà tiến lại gần cậu, để cho Chris tiếp tục đi.

Thằng nhóc cũng không để ý mấy, chỉ chăm chăm rằng sắp được thoát thôi, 'Gần đến nơi rồi..!' Chris tự nhủ, nhưng...

Từ trên cao, một khẩu súng rơi xuống, tiếp theo đó, là khẩu súng thứ hai, rồi.. hai cậu chàng vừa nãy với chiếc áo sơ mi đẫm máu, cùng hai tiếng 'đoàng' vang lên. Hai người kia tiếp đất bằng đầu, rồi bất động.

Emma sững sờ nhìn cảnh ấy, còn Chris thì chẳng tin nổi mà ngước lên, cái lúc ấy, hình ảnh Andrew cùng khẩu súng ngắm đang chĩa thẳng vào mặt thằng bé được thu vào tầm mắt, và rồi, tiếng 'đoàng' tiếp theo vang lên.

Chris chôn chân tại chỗ, thằng nhóc không thể cử động, nói đúng hơn, chẳng còn kịp để tránh né viên đạn đang xé gió lao đến nữa rồi, thằng bé ngơ ngác, đằng xa, Emma hét toáng lên, gắng sức lao một mạch đến, ôm lấy Chris để rồi cả hai đứa ngã xuống.

"Chạy ngay Emma!" Gillian hét toáng lên, đợi cho Emma bế được Chris vào trong thì con bé cùng Ray và Yugo chạy ra, nã đạn vào người ở trên, nhưng chúng khựng lại, chúng không thể bắn...

"Chris!" Emma đặt Chris ngồi xuống, rồi nâng giương mặt thằng bé lên, một bên mắt bị bỏng nặng, và máu từ trán đang chảy xuống ướt đẫm cả bên mặt, con bé run rẩy ôm lấy thằng nhóc vào người, "Chris! Chris!! Em ơi!! Em!"

"Bọn chúng... mặc áo chống đạn.. nhưng.. nhưng.." Gillian khó khăn lùi ra sau, "Đó là Rimuru.. Mà? Phải không?"

"Không, không thể nào!" "Hai anh ấy đều chết rồi!" Lấy hết lòng dũng cảm, Lani cùng với Thoma đến kiểm tra hai anh chàng vừa bị ném xuống kia, và tất nhiên, chẳng còn thở nữa, chỉ còn lại xác thịt thôi.

Rồi hai đứa bé nghe thấy tiếng "Rimuru" từ miệng Gillian, bèn nhìn lên..

"Đám nhóc gia súc, nghe thấy ta nói không?" Andrew đang đứng ở trên, cùng với cả khẩu súng vứt lăn lóc dưới đất, một tay hắn ta đang cầm chặt ở cổ Rimuru đưa lên.. để làm tấm khiên đỡ đạn y như nghĩa đen.

Trang phục hầu gái của Rimuru đã bị thủng hẳn ba bốn chỗ vì đạn, nhưng may thay, không trúng chỗ hiểm, và chưa đến nỗi rằng sẽ giết chết cậu ta, nhưng có lẽ.. nó khá đau đấy. Mặc dù kịp nhận ra và điều chỉnh hướng đạn, nhưng đạn đã bắn, Yugo cùng với Gillian chẳng thể thu hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn ấy găm vào da thịt Rimuru.

"Tao tên là Andrew. Tao ở đây để giết sạch bọn mày. Bọn tao biết bọn mày ở đó. Không có nơi nào để trốn đâu. 1 năm và 9 tháng qua, tao đã cố tìm chúng mày và đã chăm sóc lũ đồng minh của bọn mày rồi." Câu nói vừa thốt lên, lặp tức làm cho bọn trẻ sửng sốt, ừ sốc thì sốc thật đấy, nhưng vài đứa khác, chỉ chăm chăm nhìn con người xanh lam trên tay hắn thôi..

"Tất nhiên, bọn tao đã biết chính xác vị trí của nơi này.. Cả kiến trúc và hệ thống phòng thủ. Mọi lối ra đã bị chặn. Hôm nay là ngày bọn mày phải chết. Đó là tất cả những gì tao phải nói. Từ bỏ đi và nghe theo lệnh tao. Hoặc con nhỏ này phải chết." Vừa nói, chẳng biết Andrew lấy đâu ra một con dao, chẳng thương tiếc mà xẻo phăng mái tóc Rimuru đi, trông thấy tóc mình còn đúng đến ngang vai, Rimuru tức, ừ tức chứ, nhưng phải nhịn, chốc nữa tính xổ với thằng khốn này sau.

Ray, cùng với Emma, và tất nhiên là cả Yugo hơi ngần ngại khi thấy tóc Rimuru rơi lả tả, thậm chí nhiều cái còn dính cả máu, tóc Rimuru quả thực đẹp, nhưng.. nó chỉ đẹp khi đi đôi cùng với Rimuru thôi..

'Đùa nhau chắc?! Thật là hắn đã giết đồng minh sao?? Vì vậy nên không liên lạc được?! Và cả, tại sao Rimuru lại trong tay hắn? Đáng ra, đáng lẽ ra, cậu ấy phải xử đẹp hắn rồi chứ?' Phải, đó là điểm mấu chốt, Rimuru có thể đập tên kia ra bã, nhưng tại sao cậu ta không làm vậy? Rimuru đã bắt tay với Andrew, cho hắn ta thông tin, vậy mà giờ đây tại sao cậu ta lại biến thành cái khiên đỡ đạn cho hắn? Liệu là do Andrew không tin tưởng Rimuru mới làm vậy, hay tất cả, đều là vở kịch mà Rimuru dựng lên? Là kế hoạch của cậu ta, hay rốt cuộc chỉ là tình cờ?!

"Bình tĩnh!! Cảnh báo cho mọi người phía sau biết kẻ thù đang ở đây. Cảnh giác xung quanh đi." Yugo gằn từng chữ, lùi bọn trẻ ra phía sau, trong khi mắt vẫn dán chặt vào Rimuru, bấy giờ đã được Andrew vứt ra phía sau vì cậu ta bảo thiếu không khí.

'Nghiêm túc đấy, ta có thể làm gì? Những kẻ tinh nhuệ nhất được gửi tới đây để giết chúng ta. Không đời nào chúng để sót lại cả. Và, chúng đang có con tin, không thể không xét trường hợp cậu ấy tự chui đầu vào rọ, nhưng vậy thì cậu ta chắc chắn phải có kế hoạch rồi, nhưng kế hoạch của cậu ta là gì?' Ray cố tìm kiếm bóng hình Rimuru ở trên lối thoát, nhưng không thấy đâu cả, Ray lúc này, chỉ muốn túm cổ Rimuru xuống đây để hỏi xem cậu ta đang âm mưu điều gì thôi..

'Không bất ngờ lắm về đội quân mà nhà Ratri gửi đến, vì đối với chúng thì bọn trẻ đúng là sai lầm phải bị vùi lấp. Lúc này đây, chúng đang đẩy lùi.. Không, có thể chúng đang muốn giam hãm ta ở đây. Có 8 kẻ địch và 3 lối ra. Tính theo những kẻ đã lộ mặt thì còn nhiều nhất 5-6 người nữa. Không nhiều lắm, liệu chúng ta có thể chống lại chúng không? Nhưng bên đó đang có Rimuru, nếu cứ léng phéng hành động theo cảm tính thì không khéo, "nữ hoàng" sẽ mất đầu mất.." Yugo đưa mắt nhìn Ray, như muốn kẻ thông minh nhất ở đây (nếu trừ Rimuru đi) nêu ra một kế hoạch, nhưng mong đợi làm gì, thằng nhóc cũng đang rối tung lên đây..

'Tại sao..? Tại sao....? Vài khoảnh khác trước họ vẫn còn ở đó, vui vẻ thông báo rằng mình sẽ mở cửa cơ mà?' "Emma..?" 'Tại sao? Chúng tôi chỉ muốn sống. Chúng tôi cũng là con người mà??'

"Tại sao?" Emma lê bước, rồi ngước lên nhìn Andrew, người đang vứt cho con bé cái lườm sắc lạnh, "Chúng tôi không hề có ý định phá vỡ hiệp ước. Chúng tôi đã tìm thấy Bảy bức tường và đang cố gắng lập hiệp ước mới! Và còn không ảnh hưởng gì đến thế giới loài người!! Chẳng có lý do gì lại truy lùng chúng tôi hết!! Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ cuộc sống thường ngày yên bình thôi!"

"Bảy bức tường? Hiểu rồi. Vậy chúng mày đã tìm thấy nó sao? Hơn nữa, còn có thể tạo lại hiệp ước?" "Đúng thế! Vậy nên-" "Tao không quan tâm."

Emma khựng lại, ngỡ ngàng nhìn Andrew, 'Cái gì?'

"Vì tình hình, tao chắc chắn phải giết hết chúng mày ở đây." Rimuru vừa mới nhích lại gần được chỗ thoát hiểm, rón rén tránh Andrew nhìn xuống để coi bọn trẻ có sao không thì lập tức phải nhịn cười vì cái mặt của Emma, con bé đang cực kì khó hiểu với lời nói của Andrew, miệng há to, rồi nhìn Andrew như thể hắn là sinh vật lạ, mặt lại còn lấm tấm bẩn nên Rimuru run run người, Emma, quả thật rất dễ thương đi...

"Kể cả thế giới có thể chấp nhận lý do đó. Nhưng miễn là nhà Ratri còn giữ mệnh lệnh thì chuyện khác không quan trong. Cuộc sống thường ngày, bình yên? Bảo vệ nó ư? Đừng hiểu lầm chứ. Ngay từ đầu, chúng mày đã không có cái đó rồi." Bọn trẻ đứng hình, tất cả đều khựng lại. Tên này, đang 'ẳng' cái gì vậy?

Rimuru nhịn, được rồi, bây giờ không thể mạo hiểm được, nếu giết tên này ngay tại đây thì sẽ không thu được thông tin nào nữa, một điều nhịn chín điều lành, không sao, sau khi chuyện này kết thúc, Rimuru sẽ tự tay hành tên này ra bã.

Rồi thằng bé thấy Ray đang chằm chằm mình, bèn liếc Andrew một cái, thấy hắn đang không chú ý mình mà đeo mặt nạ lên, Rimuru mấp máy môi, 'Đừng lo cho tớ. Và, tớ không phản bội đâu. Hứa đấy!'

Vừa để Ray đọc khẩu hình miệng của mình xong, "Tất cả chỉ là giấc mơ viển vông." Andrew lên tiếng rồi ném xuống một cái bình gì đó.

May mắn rằng Yugo đã nhận ra, anh ta hét lên, "Khí gas! Đóng cửa hầm ngay!!" Người phản ứng với lời nói của Yugo nhanh nhất là Violet, con bé lập tức gạt cần gạt, để một cánh cửa kim loại đóng ập xuống.

"Nó sẽ không giữ chân chúng được lâu đâu! Lùi lại đi!!" Ray hét lên, trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc, cậu có âm mưu gì? Rimuru?!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com