Phần 46
Thạc Trân thấy thằng nhỏ mặt đơ ra thì biết mình có hơi kì, đáng lẽ phải hỏi nhà em ở đây hả chứ ai lại hỏi em làm khuân vác hả? Anh thấy mình nói không đúng lắm thì nở một nụ cười trắng sáng vô cùng tự tin để vớt vát lại chút xíu.
"Hông có nhà em nào giờ ở đây á, do tía má em làm cách mạng nên phải chuyển đi chỗ khác. Chắc nhà anh mới chuyển dìa đây phớ hơm, em ở đây từ nhỏ tới lớn đâu có thấy nhà anh đâu"
"Ờ do chiến tranh nhà anh phải di dân chuyển qua vùng kinh tế mới, anh ở đây ba năm rồi chắc lúc đó em cũng đi dới tía má em rồi hen"
"Dạ, may mà dìa kịp lúc mới được gặp anh. À mà em có quà tặng anh nè, em định bụng chạy ra bờ sông kím anh mà hên quá anh ở kế bên nhà em luôn"
"Quà gì đây?"
"Quà mừng ngày gặp lại, anh đợi dô phòng rồi hẵng mở ra nhe, em dô phụ tía má dọn đồ nhen tối em qua kím anh nha"
Anh đang định hỏi cậu thiếu niên đó tên gì thì người ta đã co dò lên chạy rồi, nghe tới tối người ta qua kím thì cũng dui lên một chút. Cái ý nghĩ chặt tay chặt chân người ta cũng bị anh quăng ra sau đầu mất tiêu rồi.
"Thưa tía Hà, má Trang con mới dìa"
Hông biết có ai giống Thạc Trân không lúc nào cũng phải kiu tên tía má mình ra mới chịu.
"Nói chiện dới ai đó đa?"
"Bạn mới quen, má Trang biết người nhà bên kia làm gì hông má Trang"
"Tía nghe nói là làm cho cách mạng cho quân đội nước mình, mấy năm trước cũng là người chỉ huy tuyến đầu chống giặc đó"
"Ra là dậy hen à lát nữa có ai qua kím con thì tía má dắt dô phòng con luôn nha, con dô học bài"
"Hỏng ăn uống gì đi con"
"Con chưa đói, má Trang đói thì má Trang ăn trước đi"
Anh có cái tật là đợi khi nào cơ thể hết sức đói đến lã người, mắt mờ thì mới chịu ăn. Do anh muốn học thi làm thầy thuốc nên lúc nào cũng vùi đầu vào đống sách vở. Thạc Trân học đến quên cả giờ giấc quên mở luôn cái hộp quà kia, đến khi má anh dô gõ cửa phòng nói là có người tìm thì anh mới di dời tằm mắt của mình.
"Má mở cửa dô đi"
"Đây nè Tuấn, Trân đang ngồi học kia kìa đợi bác tí bác đi pha trà cho mà uống"
"Dạ"
Nghe được hội thoại kia thì anh ngước mắt lên nhìn, thấy cậu trai thì vẫy tay ra hiệu cậu lại phía mình mà ngồi.
"Anh mở quà chưa? Nãy em nghe bác nói anh lo học hỏng chịu ăn uống gì hết trơn"
"Bài nhiều quá, dới lại anh sắp thi rồi hỏng lo học là rớt liền đó"
"Em tên Kim Nam Tuấn, anh nhớ kĩ nha. Em nhỏ hơn anh hai tuổi. Tía em tên Phước, má em tên Kiều, em là con lớn em còn có nhỏ em nữa tên Hoa nó nhỏ hơn em ba tuổi tức là nhỏ hơn anh năm tuổi"
Nam Tuấn ngồi nói một lèo về dòng họ gia phả nhà mình. Từ ông bà, tía má rồi tới cô dì chú bác dì dượng trong nhà cũng kể hết ra không sót một người, Thạc Trân thấy y rất dễ thương lại còn hoà đồng dù gì cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần mà cứ ngỡ là biết nhau từ trước vậy.
"Còn anh tên là Kim Thạc Trân, anh hơn em hai tuổi. Tía anh tên Hà, má anh tên Trang còn nữa anh là con một nên hai bác rất là thương anh, biết anh muốn học làm thầy thuốc nên đã cho mời nhiều thầy thuốc giỏi về dạy cho anh...."
"Khoan, ai kể em nghe mấy cái này"
Hai mắt anh mở to ra vì quá bất ngờ, tất cả mọi thứ về anh Nam Tuấn đều biết không thừa không thiếu bất cứ một chi tiết nào.
"Nhà anh có tiếng quá trời ai mà hỏng biết"
"Cho dù có tiếng tới cỡ nào thì người ta làm sao mà biết rõ anh như dậy, có biết thì biết tía anh thôi chớ. Chứ ai mà biết anh thích gì ghét gì ngoài tía má anh"
"Thì hồi nãy em có hỏi tía má anh thì tía má anh có kể cho em biết nên giờ em kể lại cho anh nghe nè"
"Chuyện của anh mà cần em kể lại hả?"
"Kể lại để anh nhớ giọng em rồi nhớ có một Kim Nam Tuấn biết rất rõ rất rõ về Kim Thạc Trân"
Anh nghe tới đó thì trong lòng cảm thấy hạnh phúc lắm, tuy anh cũng có nhan sắc đó ngoài ra còn có sự thông minh hơn người nhưng mà trước giờ chẳng có ai tán tỉnh hay tìm hiểu gì anh cả, vì người ta nghĩ mình không xứng với anh. Nhưng mà người ta nghĩ đúng mà, đâu ai xứng với anh ngoài Kim Nam Tuấn này đâu.
"Anh chưa mở quà em tặng nữa, để giờ anh mở"
"Anh mở đi"
Hộp quà được gói một cách cẩn thận, còn điểm thêm một cái nơ màu đỏ cạnh dòng chữ viết tay "tặng anh". Hộp quà rất đẹp anh làm sao mà nỡ bóc nó ra đây.
"Sao dậy, anh hông thích hả?"
Y thấy anh cứ ngồi nhìn hộp quà mãi cũng không chịu mở thì cứ nghĩ là món quà này quá tầm thường anh không hề thích nó. Anh dường như cũng biết y đang nghĩ gì nên đã vội lắc đầu.
"Hông phải, do hộp quà đẹp quá anh hông nỡ bóc"
Y như được trút bỏ một gánh nặng tiến về phía Thạc Trân cầm tay anh và cả hai cùng mở quà, cái khung cảnh này nói làm sao nhỉ? Lãng mạn đến nỗi phát ra cả mấy trái tim xung quanh hai người luôn đó chứ. Cánh cửa đột nhiên được mở ra, là má Trang đem trà cho hai bạn nhỏ thì thấy được khung cảnh tình bể bình này, bà chỉ cười.
"Má để nước ở đây hen, hai đứa có làm gì thì làm đi má hổng có dô nữa đâu nhen"
Hai bạn trẻ thì ngượng chín cả mặt, anh định rút tay lại nhưng mà thằng nhóc kia khoẻ mạnh lắm đâu có cho anh rút lại. Thế là cả hai tiếp tục công việc bóc quà của mình. Hộp quà được mở bằng tình yêu thì rốt cuộc cũng thấy được món quà kia, là một chiếc vòng tay bằng bạc sáng lấp lánh giữa những mảnh giấy kia.
Anh thì vẫn tiếp tục bất ngờ, bạc mắc tiền lắm làm sao thằng nhóc này mua được đây. Anh sợ Nam Tuấn vì muốn lấy le với mình nên đã đi ăn cắp tiền của tía má mua cho mình.
"Anh đừng có nghĩ là em lấy tiền tía má em mua cho anh nha, em xin phép đàng quàng đó. Này là vòng cặp anh một cái em một cái, anh đừng có tháo ra em mà thấy anh tháo ra là em nghỉ chơi dới anh luôn đó nghen"
Đó là câu chuyện mà hai bạn nhỏ chúng ta đã gặp được nhau, vài tháng sau Nam Tuấn có tỏ tình nhưng bị Thạc Trân từ chối với lí do.
"Em còn nhỏ lắm, khi nào thi tú tài xong rồi tính tiếp"
Dậy là Nam Tuấn phải đợi đến hai năm sau mới có thể chính thức làm người yêu của anh. Vừa được tình yêu mà còn nhận được kết quả đậu vào cũng trường với anh thì còn gì tuyệt vời hơn nữa.
Tía má của cả hai thì vô cùng dễ, miễn sao con hạnh phúc là được không quan trọng việc người yêu con là nam hay là nữ. Nên hai người cũng vô cùng thoải mái. Tình yêu vẫn gắn bó thắm thiết cho tới tận mười năm sau, bây giờ trên tay của cả hai vẫn còn chiếc vòng bạc năm ấy ngoài ra trên ngón áp út còn có sự hiện diện của chiếc nhẫn. Tuy tình yêu của họ không phô trương ra ngoài chỉ âm thầm hai người biết nhưng lại vô cùng bền chặt.
—————
Tui định tối mới up mà do tối nay tui bận mất tiêu nên up sớm cho mọi người đọc nheeeeeee. Nếu mà đọi tối mới up chắc 2h sáng tui mới up được quá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com