Chap 49. Tôi hiểu rồi
Thứ sáu, thứ bảy tuần trước, vì lẩm cẩm mình đã hăng say đăng luôn hai chap k theo lịch up truyện như đã đặt ra. Cũng đừng trách mình, chỉ là mình nhầm thứ sáu, thứ bảy thành thứ hai, thứ ba thôi mà😂😂 Về vấn đề này, có lẽ mình k cần phải xin lỗi đúng k? Mọi người k phiền khi một tuần lỡ có nhiều hơn 4 chap phải hem?😄😄😄
Sẵn đây mình cũng xin lỗi vì hôm qua k đăng truyện, rất xin lỗi. Còn một chuyện quan trọng hơn nữa chính là hôm nay mình đăng chap này, xin phép cho ngày mai k đăng chap mới nhé! ( lí do thì hơi riêng tự nên k tiện nói)
Lời cuối, mong những ai chưa xem nhưng tin trên face thì cũng đừng nên xem, tức thêm thôi chứ chẳng được ích lợi cmj. Đọc truyện vui vẻ *tung bông🌸🌸🌸* HÚ HÚ!!!
Bữa cơm trưa bên gia đình Ngụy Châu bầu không khí vô cùng thoải mái và vui vẻ. Kiến Đình và Liễu Hoa lần lượt thay phiên nhau đặt ra hàng chục câu, yêu cầu hỏi hóc búa nhưng rất đáng yêu cho cặp đôi trẻ. Thực ra, Liễu Hoa và Kiến Đình làm như vậy để giúp Ngụy Châu quan sát xem Cảnh Du có còn giận cậu nữa hay không, nếu anh bớt giận rồi thì việc xin lỗi và nói chuyện thẳng thắn sẽ dễ dàng hơn. Nói đi nói lại, phải công nhận một điều rằng, bữa cơm trưa này tưởng chừng là vào viện thăm người bệnh, nhưng hình như không phải, đây giống một buổi mà Cảnh Du có thể ra mắt gia đình bên vợ hơn
- Tôi xin lỗi – anh nói với cậu ngay sau khi trở về căn nhà nhỏ
- Xin lỗi tôi chuyện gì? – cậu nhìn anh ngạc nhiên
- Lúc cậu quỳ vì quá lo lắng tôi đã bước đến đỡ cậu đứng dậy, ngoài ra tôi có nói vài lời cậu không thích với cậu. Còn một chuyện nữa là...
- Chuyện còn lại có phải là chuyện khi nãy vì bị mẹ tôi yêu cầu nên cậu mới phải ôm tôi trước mặt ba mẹ tôi và nắm tay tôi khi ra về không?
- Mọi chuyện chỉ là do bị ép buộc, tôi mong cậu đừng giận tôi – anh bình thản nhấp một ngụm nước
- À,ra là những chuyện đó. Mà Cảnh Du này, tôi có điều này muốn hỏi cậu
- Chuyện gì?
- Chỉ khi nào bị mẹ tôi yêu cầu cậu mới ôm tôi, mới buộc phải nắm tay và lo lắng cho tôi phải không?
- Tôi... - anh ngồi thụp xuống ghế ngước nhìn cậu
- Ra là vậy, đối với cậu việc phải ôm và gần gũi tôi có lẽ đã trở thành một cực hình. Tôi nói thật, khi nãy, lúc cậu ra ngoài tôi có nói chuyện với ba mẹ, họ đã bảo tôi rằng cái lời hứa đêm qua tôi nói với cậu là sai trái, bảo tôi nói chuyện thẳng thắn với cậu. Nhưng...hình như bây giờ tôi không cần làm vậy nữa rồi, có lẽ tôi đã hiểu được phần nào. Tôi sẽ cố gắng mặc định với bản thân mình rằng,... những lời cậu nói với Tuệ Thanh là những lời nói thật, lời xin lỗi của cậu tất nhiên tôi sẽ nhận, nhưng có lẽ không phải là lúc này... và lời hứa tôi dại khờ thốt ra là cơ hội để cậu được tự do
Cậu thất thần thả từng chữ, từng chữ, nó nhẹ nhàng nhưng mang một điều gì đó vô cùng cay đắng. Vừa dứt cậu, cậu xoay gót ủ rũ bước đi. Bỏ mặc anh ngồi thờ người ra như thể chẳng hiểu cậu nói gì
1..2..3.. giây, não anh dần hoạt động trở lại. Đại não đã xử lí được toàn bộ số thông tin cậu giao cho anh
Anh chạy đến ôm chầm lấy tấm lưng to của cậu khiến bước chân của cậu khựng lại
- Không cần gượng ép - cậu lạnh lùng
- Tôi xin lỗi
- Tôi ghét nghe cậu nói lời xin lỗi cũng như cậu ghét phải yêu thương tôi – cậu thở dài
Anh xoay người cậu lại, ép cậu vào chân tường. Ngụy Châu còn chưa kịp đưa ra bất kì phản ứng nào thì anh bất ngờ đặt môi lên môi cậu hôn, cấu xé. Khiến cậu cứ thế mà thẫn người ra để anh làm gì thì làm
- Châu Châu, tôi yêu cậu – anh dừng động tác
- Dù cậu có yêu tôi thì với cậu Lan Như vẫn là mãi mãi, đúng không?
- Tôi không thể phủ nhận Lan Như đã từng là lẽ sống, đã từng là người mà tôi yêu thương đến mức tôi tưởng tượng hàng ngàn viễn cảnh hạnh phúc cùng cô ấy. Nhưng cậu biết không, kể từ khi có cậu, tôi không một giây có thể quên đi cậu, không một giây có thể ngừng nghĩ đến cậu và yêu thương cậu bằng cả trái tim
- Cậu có biết cả cuộc đời tôi ghét nhất là kẻ lừa dối tôi không? – cậu né tránh ánh mắt ấm áp của anh
- Tôi hoàn toàn không nói dối – anh cương quyết
- Vậy...cậu có thể giải thích vì sao cậu nói như thế với Tuệ Thanh không?
- Tôi...tôi... - anh ấp úng
- Không được chứ gì
Anh cúi gầm mặt, chẳng hiểu cảm xúc hiện tại của bản thân là gì. Điều duy nhất anh cảm nhận được chính là anh cảm thấy vô cùng khó chịu, bức rức, anh cảm thấy mình trở thành một kẻ vô dụng khi có thể mạnh dạng bày tỏ tình cảm với cậu nhưng không một lời bao biện thích đáng cho hành động ngu ngốc
- Nhìn thẳng vào tôi mà nói. Cậu, giải thích được không? – cậu nâng nhẹ cằm anh
- Tôi thật sự không... - một quãng nghỉ dài xuất hiện
Quãng nhỉ dài này xuất hiện không phải vì anh sợ sệt hay lúng túng đến không nói nên lời. Mà hình như có một vật cản mềm mại nào đó đang bao lấy môi anh, ấm ướt và ngọt ngào – đúng vậy, là cậu đang...HÔN anh
- Sau này nếu có bất kì chuyện gì ngay cả là tôi sai hay cậu sai, tôi muốn được thẳng thắn nói chuyện với cậu, không được như lần này nữa, không được vì một phút nông nỗi mà bỏ mặc nhau. Cậu hứa với tôi chứ – một sợi chỉ kéo dài
- Tôi có thể hứa, nhưng còn về chuyện Lan Như thì...thì... - trọn tròn mắt nhìn cậu
- Cậu không cần giải thích thêm một lời nào cả. Với tôi, tình cũ của cậu bây giờ không còn quan trọng nữa. Quan trọng là bên trong trái tim cậu tôi nằm ở đâu trong hàng ngàn nhưng ngắn nhỏ,... và nếu lỡ như cái bóng của Lan Như quá lớn hay cậu vô tình đặt Lan Như vào một ngăn quá lớn trong tim mình, tôi sẽ...
- Cậu sẽ giận tôi chứ, tim tôi phân thành rất nhiều ngăn to nhỏ khác nhau - anh ngắt lời cậu, có chút giễu cợt
- Không, tất nhiên không. Tôi có cách khác, hữu hiệu hơn và hoàn hảo hơn. Tôi sẽ đập vỡ các ngăn còn lại và tự ghép thành một ngăn lớn nhất, cái ngăn lớn ấy sẽ lớn hơn, chắn chắn hơn cái ngăn cũ kĩ của Lan Như đã ưu ái được bước chân vào. Tôi muốn sẽ không còn bất kì ai có thể ở trong tim cậu ngoài tôi và Lan Như. Và đặc biệt hơn là tôi sẽ khẳng định rằng, tôi, chính Hứa Ngụy Châu tôi đã nắm trong tay phần lớn trái tim cậu, dù tôi đến sau một cô gái xinh đẹp khác – cậu nở một nụ cười mà với anh, bây giờ nụ cười ấy khiến anh tê dại
Anh nhìn cậu cười mà vui đến khôn tả
Cậu và anh cứ thế mà triền miên cùng nhau. Đầu óc cùng nhau bay bổng
Hôn anh, cậu chẳng màng đến câu nói của anh. Hôn anh, cậu chẳng cần Lan Như là ai, Hôn anh, cậu chẳng quan tâm tương lai sau này và hành trình chiếm lấy trái tim của anh sẽ đi qua sóng gió gì. Với cậu bây giờ, điều duy nhất và tuyệt đối nghiêm túc để cậu khẳng định rằng anh là của cậu, đơn giản chỉ vì CẬU YÊU ANH
Anh chưa từng tưởng tượng lời nói này sẽ phát ra từ cậu. Đấy là lời khẳng định chủ quyền, đấy là lời cậu cực kì mạnh dạng chiếm hữu anh cho riêng bản thân mình. Cảm giác của anh thật khó tả, giấy mực tài hoa đến đâu cũng không thể nào diễn tả được anh ngay thời khắc này, thời khắc anh chỉ có thể yêu và thốt lên rằng ANH YÊU CẬU
- Cảnh Du! Cậu sẽ làm gì nếu tôi bảo mình vẫn yêu, vẫn nhớ về Jenny, cậu sẽ làm những gì như tôi làm chứ?
- Không, tôi không có kiên trì để làm điều lớn lao như vậy đâu
- Cậu sẽ để tôi quay lại với cô ấy? – cậu có chút lẫy
- Tôi bảo rằng, mình không kiên trì ngày ngày khiến cậu trở thành của tôi như cậu sẽ làm. Nhưng, ngay bây giờ tôi đủ khả năng để nói rằng cậu đã là của tôi
" Reng..reng.." – cô em gái lại một lần nữa khiến bị dính mác "kẻ phá hoại"
- Tuệ Thang gọi đúng không? – cậu nhìn anh
- Mặc kệ đi
- Cậu nghe máy đi, lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao
- Chắc là chuyện đêm nay đi coi mắt, phiền phức lắm tôi không nghe đâu
- Nếu là chuyện coi mắt thì càng phải nghe
- Tôi không thích, không thích, không thích nghe đâu
- Tôi hỏi cậu, có nghe không? – cậu nhìn anh mà nực cười
- Không nghem không muốn nghe, không đi coi mắt. Không, không, không nghe đâu mà – anh tự vào hõm vai cậu nũng nịu
- Hỏi lại lần cuối, Có nghe không? – cậu gằng giọng
- Phải nghe thật à? – chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu
- Ừm – cậu khoanh tay ra lệnh
- Alo, Tuệ Thanh có việc gì không? – ngậm ngùi nghe lời cậu vậy
- Anh đã chuẩn bị cho buổi xem mắt tôi nay xong chưa?
- Buổi...buổi .....buổi coi mắt tối...tôi nay ấy à?
- Đừng nói với em là anh quên đấy nhé
- Không, không làm sao anh quên được. mà Tuệ Thanh này, cho anh hỏi cái này được không?
- Anh cứ hỏi đi
- Cô tiểu thư Phùng gì đấy, là người như thế nào?
- Ý anh là sao?
- Ý anh là cô ấy là người hiền dịu hay mạnh bạo, nhẹ nhàng hay quyến rũ. Tại mẫu người của anh...anh...là người quyến rũ, đẫy đà một chút – Ngụy Châu thông qua để hỏi
- Thế thì cô gái này rất hợp với anh đấy. Cô ấy là dân chơi, rất chảnh chọe, cực kì bạo dạng, quyến rũ và sexy khỏi bàn. Mấy chàng trai trước sở dĩ bỏ chạy là vì cô ấy quá manh động trong lần gặp đầu tiên, nên có lẽ lần này cô ấy sẽ khiến anh hài lòng thôi – cô huyên thuyên
- Quá tốt, cảm...cảm...ơn em
- Tối nay em đến đón anh nhé
- Được, gặp em sau – anh vội cúp máy
- Cậu bị điên à? Nếu tôi thích dạng phụ nữ sexy thì cậu ở đây có ý nghĩa gì? – anh quát lên
- Bình tĩnh, tôi có kế hoạch để đát đít đối thủ thứ nhất của mình rồi
- Ý cậu là...?
- Tối nay cậu biết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com