Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: Cơn Mưa Năm 12 Tuổi


Tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn khiến buổi sáng tháng Chín càng thêm mờ ảo. Trường Trung học Cơ sở Thành Đông vừa bước sang tuần thứ hai của năm học mới. Không khí lớp 6A3 vẫn còn náo nhiệt, đậm mùi trẻ con: tiếng cười đùa, tiếng kéo ghế, và tiếng những chiếc balo va vào nhau.

Khi cô giáo chủ nhiệm bước vào cùng một cậu học trò lạ mặt, cả lớp lập tức im lặng, như bị hút bởi sự xuất hiện bất ngờ ấy.

— “Các em, hôm nay lớp mình có bạn mới. Bạn tên là Minh Hoàng, vừa chuyển về đây học. Mọi người hãy giúp đỡ bạn hòa nhập nhé.”

Minh Hoàng khẽ cúi đầu chào, giọng cậu nhỏ và hơi khàn:

— “Chào các bạn…”

Cậu đứng lặng, tay nắm quai cặp, mái tóc ướt một chút vì mưa, đôi giày thể thao sũng nước. Dáng người cao hơn bạn bè cùng lứa, gương mặt sáng sủa nhưng lạnh, ánh mắt thăm thẳm như có điều gì giấu kín.

Ánh mắt Khánh An – cô bé ngồi bàn gần cửa sổ – vô thức dừng lại nơi cậu bạn mới. Cô không biết vì sao mình lại để ý, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó khiến trái tim cô rung lên một cái rất nhẹ.

— “Minh Hoàng, em ngồi chỗ trống cạnh Khánh An nhé.” – Cô giáo chỉ tay về phía bàn hai.

Minh Hoàng gật đầu, chậm rãi đi tới. Không ai biết rằng với cậu, từng bước chân đều như bước qua một thế giới xa lạ mà cậu không hề muốn bước vào.

Cậu kéo ghế ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa sổ, im lặng.

Khánh An quay sang khẽ cười:

— “Chào cậu. Mình là Khánh An. Từ nay bọn mình là bạn cùng bàn nhé!”

Minh Hoàng chỉ liếc qua cô, không đáp. Trong ánh mắt ấy, Khánh An thấy một sự e dè – hoặc có thể là buồn bã.

**

Giờ ra chơi.

— “Cậu ăn thử bánh này không?” – Khánh An chìa ra một gói bánh gạo.

Minh Hoàng lắc đầu.

— “Không cần.”

— “Vậy thôi.” – Cô cười, không giận, vẫn nhét bánh vào cặp.
Cô quen với việc làm thân với những bạn mới – nhưng cậu bạn này đặc biệt... quá yên lặng.

Ánh mắt Khánh An lại một lần nữa lén nhìn sang. Cậu ta... có vẻ như đang co người lại, như thể muốn biến mất khỏi mọi ánh nhìn.

**

Tan học, trời đổ mưa to hơn. Học sinh ùa ra, tiếng áo mưa sột soạt, tiếng xe nổ máy, tiếng gọi nhau í ới vang cả sân trường.

Khánh An đội áo mưa, rảo bước đến cổng thì bắt gặp một dáng người quen quen đang đứng dưới hiên. Minh Hoàng – vẫn chưa rời đi.

— “Cậu chưa về à?” – Khánh An hỏi, kéo nhẹ tấm áo mưa lên vai.

Minh Hoàng không nhìn cô, giọng nhỏ đến mức cô phải lắng nghe:

— “Mình… không mang chìa khóa. Mẹ không có ở nhà.”

Cô hơi khựng lại.

— “Ba cậu thì sao?”

Im lặng. Rồi một cái lắc đầu nhẹ đến lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Khánh An như bị ai siết lại. Cô không hỏi thêm. Chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra:

— “Thế thì đi với mình. Mình không muốn ai bị ướt mưa một mình cả.”

Minh Hoàng ngẩng lên. Trong ánh mắt ấy là sự ngỡ ngàng – và lần đầu tiên, một tia ấm áp le lói xuyên qua lớp băng dày đặc trong cậu.

Cậu bước theo cô – dưới chiếc ô nhỏ, cùng đi trên con đường lấm tấm nước mưa. Không ai nói thêm lời nào, nhưng dường như, một điều gì đó vừa được bắt đầu.

**

Minh Hoàng không biết rằng, cơn mưa của năm mười hai tuổi ấy – dù nhỏ thôi – sẽ mãi là nơi cậu lần đầu biết thế nào là có ai đó bên cạnh.

Và Khánh An – cũng không biết – người bạn cùng bàn lạnh lùng hôm ấy, rồi sẽ trở thành hồi ức mà cô không thể buông bỏ trong suốt cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kan