CHƯƠNG 4
" HẢ ??? "
Mọi người đồng thanh bất ngờ.
" Con nói gì, nói lại má nghe "
" Thì..thì má trả Cường về hầu cho con chứ "
Ông Lê nhếch mép nhìn thằng con của mình.
" Ở đâu ra, vừa về cái nhà này mới 1 ngày mà đã dành đồ của má bây, ai cho. Cường nó hầu má bây rồi, bây bít cửa "
Thế Vĩ nhăn cái mặt giận dỗi
" Má, má trả lại cho con, từ đầu má đã cho Cường đi theo con mà "
" Ơ, đâu ra vậy cậu út, má nói Cường của con hồi nào, chỉ là lúc nhỏ cho nó đi theo để chơi với con thôi, ông con này hôm nay dám giành với má à, má thách con dám đem em Cường má đi đó "
Em đứng đây đã ngại đến đỏ cả tai rồi mới lên tiếng.
" Bà, bà ơi, con quen chăm sóc cho bà rồi, nên bà đừng..đừng..... Nha bà "
Thế Vĩ trố mắt nhìn em, thì ra đi bao năm nay, em ở nhà đã nhõng nhẽo với cha má mình đến mức này rồi. Nhưng không sao, rất đáng yêu.
" Con muốn em Cường chơi với con như lúc nhỏ thì hành động cho đàng hoàng với em, má bây coi được thì suy nghĩ lại "
Ông Lê nói với giọng nghiêm nghị
" Ông..."
Bà Lê bất ngờ, ông chồng của bà hôm nay bật nóc à.
Không chần chừ, vừa nghe xong câu nói của má liền nhanh đáp
" Dạ dạ, con biết rồi "
Em Cường miếu máu " bà bỏ con rồi, huhu, bà đẩy con sang cho cậu út ăn hiếp con huhu.."
Em khóc trong lòng một chút, sợ lại bị cậu chọc ghẹo như lúc nhỏ, dù là bản thân đã đanh đá hơn lúc nhỏ rất nhiều nhưng em nghĩ tới cảnh nhục lúc nhỏ lại thấy sợ sợ cậu Út.
" Con nghe nè Cường, 2 ngày này con ở nhà thì theo sát cậu út đi, cũng không phải là con sẽ hầu cậu út không, ông chỉ thử nó thôi, con yên tâm "
" Con yên tâm nha Cường của bà, bà không để nó hành hạ Cường cưng của bà như hồi nhỏ nữa "
Em gật gật " dạ, con nghe theo ông bà "
____________
Em đang ngồi câu cá ở cái đìa phía sau nhà thì có người đi tới.
" Cường, câu được nhiều chưa mà ngồi ủ rũ vậy "
Là anh Tí, tay anh tí còn cầm rổ chùm ruột.
" Em câu cho vui thôi, em đang đợi chị Chi với chị Mai về nấu cơm nè, anh khiên cây sau nhà vào rồi ạ "
" Ừ, anh khiên rồi, cũng không nhiều, mặt em dính gì vậy ? "
Vừa nói tay anh vừa đưa đến gần mặt em.
" HỒNG CƯỜNGGGG "
Em và anh Tí giật mình quay đầu lại, là Thế Vĩ, mặt nheo lại trông rất khó coi.
" Cậu gọi con "
Em quay qua nói với anh Tí rồi mới chạy vào
" Em vào nhà đây, anh dẹp cần câu dùm em nghe "
" Ừ, để anh dẹp "
Hét lên kêu em xong thì hậm hực quay lưng bỏ đi làm em Cường phải chạy theo.
" Cậu có gì gọi con "
Đang đi đều đều lại đột nhiên dừng lại làm em đang cuối đầu đi theo thì đụng vào ngực Thế Vĩ.
" A... "
" Con..con xin lỗi "
" Con gì chứ, là em, em "
" Nhưng...sao mà được chứ cậu "
Tay Thế Vĩ giơ lên trước mặt lau đi vết bụi trên mặt em Cường.
" Ơ cậu, làm vậy không phải lễ "
Mặc kệ em lùi một bước ra sau, Thế Vĩ nắm giữ vai em lại, nhẹ nhàng vuốt tóc em.
" Sau này gọi là anh Vĩ - em Cường, anh mà nghe em nói cậu - con một lần nữa là không xong đâu "
" Nhưng .... "
" Không nhưng nhị gì hết, nghe lời anh, ngoan "
"..."
Em Cường không nói nổi nữa, cậu như vậy là áp bức người khác.
" Hờ..ngại sao, dần rồi em cũng quen thôi "
_______________
" Cường ơi, rót cho anh ly nước đi "
" Cường ơi, em đi đâu mà lâu vậy "
" Cường để cho 2 người đó nấu cơm đi, Cường ngồi đây với anh nè "
" Cường ơi, em thấy anh mặc màu nào đẹp "
" Cường..
" Mâ...
Cả ngày trời, trong nhà toàn là " Cường ơi, em ơi " cả nhà ai cũng nổi da gà với Thế Vĩ rồi, gọi người ta mà ngọt như rót mật vậy thì ai chịu nổi.
_____
" Bà coi kìa, cậu cứ gọi con bằng em suốt ngày như vậy, người ngoài nhìn vào thì sẽ đánh giá đó "
" Thôi Cường ngoan bà thương, cậu gọi như vậy chứng tỏ cậu không như lúc trước nữa, không sao, bà không sợ người ngoài nói đâu "
" Sau này con cũng kêu thôi, kêu giờ cho quen đi con dâuuuu "
" Vậy con nghe bà "
______
" Cường ơi, Cường à "
" Cường ơi "
" Em Cường "
Đi cả cái nhà cũng không thấy Cường đâu, cậu liền xách đít lên hỏi má
" Ủa, Cường của con đi đâu rồi má, con kiếm hoài không thấy "
" Cường của con, Cường nào của con "
" Má, em Cường đâu "
" Hỏi chi "
" Thì..thì...có việc mà "
" Em đi với Sơn rồi, chiều về "
Cậu út cuốn cuồn " Đi đâu má "
" Thì người ta đi làm, chứ ai rảnh rổi như con, ở nhà mà còn kiếm chuyện phá người ta "
Thế Vĩ bỏ đi, vừa đi vừa nhảm
" Đi cũng hông nói cho hay một tiếng, người gì mà mê lao động thế, ở nhà làm người của tui đi cho nó khoẻ hơn "
" Hay là mai mình cũng xin má đi làm, keke "
________
Sáng hôm sau không nói không rằng, cậu út chạy tới chỗ làm của anh Sơn rất sớm.
Hữu Sơn tới liền thấy Thế Vĩ
" Ủa, em đi đâu vậy ? "
" Em đi làm với anh nè "
" Ừ "
" Ủa mà em Cường đâu anh ? "
" Thì nay Cường nói ở nhà làm bánh khọt cho má ăn, không có đi "
" ???? " Thế Vĩ tắt hẳn nụ cười.
Thật ra, lúc Vĩ lên xin đi làm thì bà muốn chơi anh một cú. Kêu em Cường ở nhà đổ bánh để cho Thế Vĩ hốmột phen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com