Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Con không đồng ý." Pond Naravit lên tiếng bảo.

Nụ cười trên gương mặt của Phuwin cứng đờ trước câu nói của hắn. Cậu cũng không ngờ rằng có ngày mình lại bị Alpha từ chối thẳng mặt như vậy. Cậu tưởng rằng Pond Naravit sẽ đồng ý cuộc hôn ước này.

"Hỗn láo, ông đang thông báo cho con biết chuyện hôn ước này thôi chứ không phải hỏi ý kiến của con!" Cây gậy trong tay ông cụ gõ thật mạnh xuống đất.

Pond nghe thấy lời nói của ông mình lại càng giận hơn: "Dựa vào đâu mà ông bắt con lấy người này chứ, con còn chẳng quen biết gì về cậu ta thì làm sao mà cưới được chứ!"

Phuwin nghe hắn nói vậy, mặt ngày càng trắng bệch.

"Chúng ta... Không quen biết nhau sao..."

"Anh trai lớn của em, không nhớ em sao..."

Pond Naravit và PhuwinTang đã gặp nhau từ rất sớm. Khi ấy Pond mới chỉ là anh chàng 17 tuổi. Pond 17 tuổi và Pond lúc 32 tuổi chẳng hề giống nhau. Pond Naravit còn trẻ là một chàng trai xán lạn, mà hắn bây giờ đã trở thành một doanh nhân lọc lõi.

Phuwin không biết Pond của ngày hôm nay ra sao nhưng chàng Alpha năm 17 tuổi vẫn luôn khắc ghi sâu trong lòng của cậu lúc ấy. Pond khi ấy đối với Phuwin lúc 7 tuổi mà nói, thì anh chính là vị cứu tinh của mình.

Từ năm 7 tuổi ấy, Phuwin đã bắt đầu nhớ thương hắn, cứ mãi nhớ thương đến tận năm 22 tuổi. 22 tuổi, cậu bị đưa tới trước mặt của Pond. Bởi vì ở nơi đây, Omega 22 tuổi mới có thể kết hôn.

Phuwin là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ lúc nhỏ. Chuyện này thật kỳ lạ. Bởi vì số lượng Omega rất ít mà khả năng sinh sản lại rất lớn, thường sẽ luôn được các gia đình che chở cẩn thận, xem như công cụ liên hôn.

Nhưng Phuwin thì ngược lại , cậu lại là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Vì vậy trong cô nhi viện rất đông đảo Beta này, Phuwin đã sớm bị mọi người trong cô nhi viện xa lánh.

Cô nhi viện định kỳ sẽ chào đón một số người có tiền. Phuwin biết, trong những người có tiền kia, có người là người tốt, cũng có người là người xấu.

Người có tiền tốt sẽ mang tới cho bọn nó rất nhiều đồ chơi, sách vở, thậm chí còn tu sửa phòng lớn. Mà người có tiền xấu sẽ lén lút sờ soạng nơi xấu hổ của những bạn nhỏ trong cô nhi viện, sau đó sẽ cho kẹo.

Phuwin không muốn bị sờ nên dưới tình huống như vậy cậu sẽ trốn đi. cậu không giỏi phân biệt được người có tiền tốt, cũng như người có tiền xấu. Vì vậy, chỉ cần là người có tiền đến cô nhi viện, nó sẽ lén trốn đi, để không gặp những người đó.

Tuy rằng thỉnh thoảng cô nhi viện sẽ chào đón người có tiền xấu nhưng tất cả mọi người đều thích ông Lertratkosum.

Bởi ông Lertratkosum là người ông tốt nhất đối với tụi trẻ. Hơn nữa, ông  không phải người có tiền xấu. Chỉ khi ông Lertratkosum tới, Phuwin mới xuất hiện. Nhưng trẻ con trong cô nhi viện nhiều lắm, Phuwin không chen được với tụi trong cô nhi viện nên chỉ ngậm ngùi đợi ông thấy được mình.

Nó cũng muốn được ông ôm một cái nhưng nó không biết làm thế nào. Nó đứng xa quá.

Phuwin đứng ở nơi góc tường nhìn những đứa trẻ được ông Lertratkosum  bế kia mà lòng đầy hâm mộ. Nó cũng muốn được ông nâng lên thật cao, cũng muốn được ông dịu dàng xoa đầu.

Trong lúc Phuwin suy sụp, bỗng một đôi tay to lớn ôm nó lên. Một đôi tay to lớn, ấm áp và mạnh mẽ. Phuwin quay đầu lại nhìn thì, ừm, là một anh trai rất đẹp.

Nhưng Phuwin không biết anh đẹp trai này là ai. Đột nhiên bị anh đẹp trai ôm nên Phuwin có hơi sợ một chút. Ngay lúc nó sắp rơi nước mắt liền nghe thấy giọng nói hoảng loạn của anh đẹp trai:

"Sao lại khóc rồi... Cậu nhóc này, anh chơi với em nhé, đừng khóc nữa nha!"

Sau đó anh đẹp trai bế Phuwin ngồi trên tay mình, tay kia thì lau nước mắt trên mặt nó. Anh vừa lau, vừa dỗ dành:

"Đừng khóc, đừng khóc, anh sai rồi, anh không ngờ sẽ doạ em khóc."

Phuwin nghe lời nói dịu dàng của anh đẹp trai, cũng dần dần nín khóc, không rơi nước mắt nữa. Nhưng nó vừa mới nín khóc được một lúc thì bỗng nhiên nghe anh đẹp trai bảo:

"Ôi chao, sao vẫn khóc thế này. Anh thả em xuống nhé, chúng ta không khóc nữa nha."

Lần này còn khủng khiếp hơn, Phuwin khóc còn to hơn khi nãy. Vừa nghe thấy anh đẹp trai không ôm nó nữa thì nước mắt liền ào ra ồ ạt như mở vòi nước. Pond nhìn đứa trẻ này đã một lúc lâu, nghĩ rằng nó cũng sẽ như các bạn nhỏ khác chạy tới chỗ ông nội muốn được bế.

Nhưng không, đứa trẻ này chỉ đứng trong góc tường nhìn những bạn kia, trong mắt toàn đầy sự hâm mộ như là sắp hoá thành thực thể rồi mà chân vẫn chẳng nhúc nhích lấy nửa bước.

Pond không nhìn nổi nữa. Anh không thể chịu được cảnh đứa trẻ ngoan như vậy mà bị tủi thân. Vì vậy bước tới gần bế nó lên.

Nhưng Pond không thể ngờ được là anh chỉ bế cậu nhóc này lên thôi, sao lại khóc mãi không nín thế này. Dỗ mãi mà nhóc con cũng không đỡ hơn, thầm nghĩ chắc có lẽ do mình bế làm nó sợ nên định thả nó xuống.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhóc con lại càng khóc to hơn. Vừa khóc còn vừa túm chặt tay áo hoodie của Pond không buông. Bé ngoan khóc như vậy khiến cho anh hơi xót xa một chút, Pond ôm nó vào trong lòng mà dỗ dành, vừa dỗ vừa vuốt nhẹ lưng của nó. Nước mắt nhóc con rơi trên áo Pond, chẳng mấy chốc vai Pond đã ướt hết một mảng.

"Ngoan nào, không khóc không khóc, dù sao em cũng phải nói anh nghe lý do tại sao em khóc chứ?" Pond dỗ dành, giọng nói vô thức dịu dàng hơn rất nhiều.

"Hức... Em... Anh ơi... Đừng bỏ em ra...nhé" Phuwin ôm cổ Pond chẳng chịu buông, vừa nói vừa thút thít.

Pond lại vỗ về nhóc con, "Không đâu không đâu, không phải là anh đang ôm em đây sao, đừng khóc nha."

Từ từ, Phuwin cũng dần thôi nức nở trong sự dỗ dành của Pond, không còn khóc nữa. Nhóc con khóc nửa ngày, lại còn khóc to như vậy nên đã khiến rất nhiều người chú ý.

Pond cũng để ý tới ánh mắt của mọi người. Vừa nãy anh phát hiện, nhóc con bị các bạn nhỏ khác cô lập. Vì vậy liếc nhìn đám con nít nhốn nháo xung quanh, không khỏi phiền muộn trong lòng. Nhóc con trong ngực bắt đầu gà gật, bị ôm thế này nhất định sẽ ngủ không được thoải mái cho lắm.

Vậy nên sốt ruột ho lên một tiếng, người bên cạnh yên lặng. Sau đó Pond ôm nhóc con rời đi.

Hành động của Pond đương nhiên cũng bị ông cụ Lertratkosum nhìn thấy. Ông không ngờ cháu trai nhà mình lại quan tâm tới một đứa trẻ như vậy.

"Đứa trẻ cậu nhà bế kia... Là Omega duy nhất trong viện chúng tôi." Viện trưởng của cô nhi viện đứng cạnh ông cụ Lertratkosum lên tiếng.

Ông cụ Lertratkosum quay sang nhìn viện trưởng. Ông thoáng nhìn cái đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của viện trưởng cô nhi viện.

Ông cụ Lertratkosum chẳng có ý gì với tụi trẻ. Nhưng nghĩ đến cháu trai nhà mình thích đứa bé này, vừa khéo nó lại là một Omega. Vậy biết đâu độ xứng đôi của hai đứa lại cao nữa thì chẳng phải là hợp quá sao.

Vì vậy, ông cụ Lertratkosum quay lại yêu cầu cấp dưới đi kiểm tra độ xứng đôi của đứa trẻ đó và Pond nhà ông.

Kết quả thu được ngoài sức tưởng tưởng của ông mong đợi, độ xứng đôi của đứa trẻ ấy và Pond như vậy mà lên đến 90%. Ai cũng không ngờ, một Omega trong cô nhi viện lại có độ xứng đôi với cậu chủ lớn nhà họ Lertratkosum cao đến như vậy.

Ông cụ Lertratkosum thử thăm dò Pond một chút, "Nara, con thấy đứa bé ở cô nhi viện kia thế nào?"

Lúc đầu Pond cũng không rõ ông mình nhắc đến ai. Nhưng nghĩ lại thì hôm nay anh chỉ bận dỗ dành mỗi một đứa quỷ nhỏ thích khóc nhè thôi. Vì vậy gật đầu mà nói:

"Rất đáng yêu, mỗi tội hay khóc."

"Con nghĩ gì vậy chứ, thằng bé mới 7 tuổi, tuổi này không khóc mới không bình thường." Ông cụ Lertratkosum nhìn cháu trai nhà mình, rất hài lòng với câu trả lời của Pond.

"Vậy con thích đứa bé này không?"

"Thích chứ." Ngoan như vậy, thơm thơm mềm mềm, tay cũng mềm, mỗi tội hơi thích khóc một chút.

Ông cụ Lertratkosum gật đầu đồng ý. Vì vậy hai ông cháu cứ lệch sóng nhau như vậy mà kết thúc một cuộc trò chuyện quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #pondphuwin