Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Bác sĩ kiểm tra Tề Thịnh một phen, chụp X quang toàn thân. May mà bộ phận cơ thể không sao, chỉ là đầu do va chạm dẫn đến việc não bị chấn động nhẹ, kiến nghị nằm viện quan sát một ngày.

Tề Thịnh đối với kết luận chuyện này không tỏ rõ ý kiến, cũng không biểu thị phản đối, chỉ ngồi ở trên ghế chờ đợi, mặc cho Bùi Vận chạy trước chạy sau giúp hắn làm thủ tục nằm viện.

Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, nhất định phải để người khác phục vụ mình.

Bùi Vận bất đắc dĩ nghĩ, thôi thì làm người tốt thì phải làm đến cùng, đi theo Tề Thịnh tiến vào phòng bệnh, rốt cục thở dài một hơi: "Có cần tôi giúp anh gọi điện thoại cho người nhà tới đây chăm sóc hay không?"

"Không cần, " Tề Thịnh ở trên giường bệnh nằm xuống, nhắm mắt lại lấy tay gối sau đầu, "Không có ai để thông báo đâu."

"..."

"Cậu có việc hãy đi về trước đi, " Tề Thịnh khẽ nói, "Ngày hôm nay làm phiền cậu rồi, cảm ơn."

Nói là cảm ơn, thế nhưng ngữ khí kia lại coi như là chuyện đương nhiên, không hề có thành ý.

Giá trị lợi dụng không còn, còn lập tức bị hạ lệnh đuổi đi, Bùi Vận hơi co rút khoé miệng, ngay cả lời nói tạm biệt khách khí cũng lười nói thêm nữa, qua loa đáp một tiếng, liền quay người rời đi.

Một cước đã bước ra phòng bệnh, Bùi Vận liền không nhịn được quay đầu lại nhìn một chút.

Tề Thịnh vẫn duy trì tư thế nằm vừa nãy, một bộ dạng mặc cho thế đạo xoay chuyển, hắn vẫn một mình nằm ở đó.

Giờ khắc này Bùi Vận lại cảm thấy đối phương cô độc đến đáng thương.

Trong ấn tượng của anh, Tề Thịnh là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, nhưng bây giờ nằm viện, ngay cả một người nhà bên cạnh cũng không có.

Đương nhiên thời điểm anh một mình nằm ở bệnh viện cũng chưa từng có một ai ở bên cạnh, nhớ lại lúc đó quả thực anh thực sự rất cô đơn.

Ngẫm lại ngày tháng một thân một mình chống đỡ, Bùi Vận khẽ cắn răng, một bên thống hận bản thân suy nghĩ quá nhiều, một bên vẫn là đi trở về.

"Sao vậy?" Tề Thịnh nghe đến tiếng bước chân ngay cả mắt cũng không trợn, chỉ lười biếng nói, "Bỏ lại bệnh nhân cảm thấy lương tâm bứt rứt?"

Bùi Vận hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới: "Vừa rồi tiền viện phí là tôi trả."

Trên đời này làm gì có chuyện nhân viên điều tra bảo hiểm trả tiền cho khách hàng nằm viện.

Lần này người co giật khoé miệng rốt cục đến lượt Tề Thịnh.

"Đúng... Xin lỗi, tôi quên mất." Tề Thịnh ngược lại cũng sảng khoái, ngồi dậy thân thủ lấy ra ví tiền.

Sau đó cánh tay của hắn cứng lại ở đó, thần sắc cổ quái.

Bùi Vận nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, đột nhiên liền hiểu được.

Trước đây thời điểm anh làm công ở nhà hàng, mỗi khi thấy khách hàng ăn xong muốn quỵt nợ, trên mặt chính là loại vẻ mặt này.

Chỉ có điều những khách hàng kia còn lâu mới có được biểu cảm đặc sắc như người trước mắt.

Đúng như dự đoán, Tề Thịnh rút tay về, bình thản mở miệng, dù sao đối với hắn cũng không phải chuyện gì to tát, cho nên không có vẻ lúng túng: "Tôi không có tiền."

"..."

"Thật sự, " Tề Thịnh sợ anh không tin, còn sờ sờ túi, lại bổ sung, "Tôi hiện tại chỉ có chứng minh nhân dân."

"Tiền đâu?"

"Ở trên xe, quên cầm."

"Xe..." Bùi Vận thuận miệng nói một chữ, liền ý thức được không tiếp tục nói nữa. Xe ở cửa hàng 4S.

Bùi Vận: "!!!"

Cho nên nếu như vừa nãy anh không quay lại, cái tên này một mình ở lại chỗ này, e rằng ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Nhìn Tề Thịnh như vậy, tựa hồ cũng không để người nhà mang tiền đến cho mình.

Bùi Vận thở dài, theo bản năng xoa xoa dạ dày trống rỗng, lui lại mấy bước ngồi xuống cái ghế.

Thời đại này khám bệnh thực sự là đắt đỏ, một lần kiểm tra tổng quát, tiền đặt cọc nằm viện, thoải mái đốt đi gần hết tiền lương tháng vừa rồi của anh, làm cho anh trong nháy mắt cơ hồ trở thành người không có đồng nào nghèo rớt mồng tơi.

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới của anh cũng chỉ còn lại hai mươi tám đồng, nếu là hiện tại đi ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó, chỉ sợ tiền cơm tối của hai người không đủ.

Vẫn là thích hợp nhịn một chút có lẽ tốt hơn.

Bùi Vận nâng lên vành mũ, cảm thấy được hôm nay thật đúng là xui xẻo.

Bất quá ngược lại cũng quen rồi.

Gặp gỡ người này... Anh chưa bao giờ may mắn!

"Tít tít" Tề Thịnh đang định lên tiếng, chuông điện thoại di động của Bùi Vận lại đột ngột vang lên ——

"Chỉ nguyện đến trái tim một người, bạc đầu không phân ly."

Bùi Vận cúi đầu nhìn màn hình một chút, giơ máy lên nghe.

"Anh Bùi?" Bên kia là đồng nghiệp Triệu Tiểu cùng anh đồng thời tiến vào công ty, "Tổ trưởng nói hôm nay khu vực anh phụ trách giao cho tôi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?"

"Không sao, không sao " Bùi Vận nhận được thiện ý quan tâm của đối phương tâm tình thoáng tốt hơn một chút, "Chỉ là..."

Liếc nhìn Tề Thịnh tựa hồ lần thứ hai nhắm mắt dưỡng thần, anh đơn giản đáp: "Bạn tôi sinh bệnh, tạm thời không đi được."

"À à, cậu không có chuyện gì là tốt rồi!" Tiếng nói vang dội, Bùi Vận cơ hồ có thể suy ra đối phương giờ khắc này đang vỗ ngực dáng dấp nghĩa khí nói, "Vậy chuyện của công ty cậu chớ để ý, giao cho tôi là được!"

"Vậy thì làm phiền cậu rồi, " Bùi Vận cảm kích cười cười, đột nhiên liền nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi Tiểu Triệu, tôi nhớ tới ngày mai cậu trực đêm?"

"Đúng a!"

"Ngày mai tôi làm ca sáng, có thể..." Bùi Vận do dự một chút, hỏi, "Chúng ta có thể đổi ca được hay không?

"Không thành vấn đề!" Triệu Tiểu đáp lại.

Bùi Vận nói cám ơn cúp điện thoại, Tề Thịnh dựa người vào thành giường xa xôi lên tiếng: "Nguyện có được lòng của một người, bạch đầu bất tương ly? Ngược lại thú vị."

"Anh nghe lầm rồi, " Bùi Vận bản năng bật thốt lên, "Là nguyện có trái tim của người, bạc đầu không phân ly."

Tề Thịnh không nói nữa, yên lặng lấy ra điện thoại di động của chính mình mở ra.

Chỉ chốc lát sau đôi tay đẹp mắt kia cầm điện thoại di động đưa tới trước mắt Bùi Vận.

Bùi Vận theo bản năng mà nhìn sang ——

Baidu bách khoa, Trác Văn Quân, ( bạch đầu ngâm): Nguyện có lòng một người. Bạc đầu bất tương ly.

"..."

Bùi Vận lại đè ép vành mũ, cơ hồ đem nửa bên mặt che khuất toàn bộ.

Liên quan tới vấn đề thường thức văn hóa, anh quyết định vẫn là câm miệng.

Chú ý tới động tác Bùi Vận, Tề Thịnh vô tình nói: "Trong phòng bệnh còn đội mũ làm gì? Cũng đâu cần bảo vệ."

Bùi Vận chần chờ chốc lát, vẫn là bỏ mũ ra, cơ hồ bốn mùa không rời khỏi người, ngay cả ở công ty cũng không bỏ xuống, đem vết tích khủng bố bày ra với người trước mắt, tự giận mình chờ đợi đối phương có phản ứng giống như những người khác.

Bài xích, chán ghét, hoặc thương hại.

Ngũ quan bình thường, thực ra vẫn có thể coi là dễ nhìn, không đến nỗi, ngược lại còn đoan chính.

Chỉ là bên mặt vết tích rõ ràng uốn lượn ở đó, lại phá huỷ toàn thể thị giác.

Tề Thịnh liếc mắt một cái, ánh mắt yên tĩnh, cũng không lộ ra vẻ chấn động kinh ngạc: "Như vậy có phải được không, trời nóng như vậy cậu cũng không ngại nóng sao?"

Chuyện này trái lại khiến Bùi Vận cảm thấy được dễ chịu chút, vốn là nỗi lòng lo lắng cũng bất tri bất giác để xuống.

"Hồi đó ở đại học ngược lại không thấy cậu bị như vậy, " Tề Thịnh gõ gõ ván giường, "Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

Khẩu khí ôn hoà, tựa hồ giống như bạn bè đã rất nhiều năm không gặp mặt, bình thường ngồi xuống ôn lại chuyện xưa.

Bùi Vận cứng ngắc, nửa ngày mới vô tình đáp: "Không cẩn thận, gặp tai nạn xe."

"An toàn giao thông xác thực phải chú ý." Tề Thịnh cảm động lây mà gật gật đầu, "Không nghĩ tới bây giờ cậu ngược lại làm nhân viên bảo hiểm..."

Dừng một chút hắn lại rất thành tâm nói: "Tôi rất bội phục."

Tề Thịnh nhìn thấy Bùi Vận tại mọi thời khắc đều đội mũ che đi vết tích kia, hiển nhiên trận tai nạn xe này ảnh hưởng khá lớn. Có những người đối mặt với bóng tối sẽ lựa chọn tránh thật xa, thế nhưng Bùi Vận lại tự mình đứng dậy nghênh đón.

"Kiếm cơm thôi." Bùi Vận nhún nhún vai.

"Đúng rồi, " Tề Thịnh giống như lơ đãng hỏi, " Bây giờ cậu còn liên hệ với Ninh Nhật không?"

Bùi Vận tâm lý đột nhiên căng thẳng, theo bản năng lắc đầu một cái.

Tề Thịnh ồ một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa, hai người lần thứ hai rơi vào trầm mặc.

Bởi vì đầu óc ê ẩm, sau khi rơi vào yên tĩnh Tề Thịnh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, miễn cho một hồi lúng túng.

Bùi Vận đứng lên, thả nhẹ bước chân đi tới trước cửa sổ, ngẩn người nhìn chằm chằm hàng cây ven đường.

Lúc bọn họ đi học vốn là không hề gặp nhau, nói cụ thể là, căn bản không có cơ hội quen nhau, nếu không có quan hệ với Ninh Nhật, sợ là ngay cả mặt mũi cũng đều không gặp qua vài lần.

Thế nhưng thời gian qua đi nhiều năm như vậy, hiện tại hai người lại cùng ở chung phòng bệnh, anh thậm chí thật sự có loại ảo giác gặp lại người bạn tốt năm xưa.

Vận mệnh an bài, có thể nói là kỳ diệu. Trời cao đối đãi với anh, cũng coi như không tệ.

Sắc trời dần tối, ánh trăng bắt đầu ở chân trời lộ dần ra. Bùi Vận nhìn thoáng qua di động, thấy nhà ăn bệnh viện đã đến giờ cơm, liền không hề có một tiếng động đi ra ngoài.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammy