Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23

Chớp mắt đã đến hội nhạc chào mừng Tết Nguyên Đán, cuộc sống thì vẫn thế, trái đất vẫn quay còn tôi thì chả ổn tẹo nào.

Phạm Nguyên Vũ vẫn đang yêu Hà Lan, thân là bạn thân từ bé của Vũ, cơm tró hàng ngày tôi ăn không cách nào đếm xuể.

Hôm duyệt văn nghệ, tôi lại một lần nữa được gặp Hà Lan. Phải công nhận rằng em rất xinh, cười lên sáng bừng một góc trời. Thi thoảng tôi tự đặt mình cạnh em, cảm thấy mình lép vế kiểu gì ấy.

Tôi thẫn thờ ngồi ở chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng nhìn theo Hà Lan. Hôm nay em ấy mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng bồng bềnh, đi đôi giày công chúa sáng lấp lánh... và nhìn về phía Nguyên Vũ. Tiếng đàn dương cầm vang lên, những ngón tay Hà Lan như đang lướt trên mặt đàn. Bài em chọn là "I wanna grow old with you" của Westlife.

"The time we spent apart
Will make our love grow stronger
But it hurts so bad
I can't take it any longer
I wanna grow old with you
I wanna die lying in your arms
I wanna grow old with you
I wanna be looking in your eyes
I wanna be there for you
Sharing in everything you do
I wanna grow old with you"

( Thời gian ta xa nhau khiến tình yêu chúng ta mạnh mẽ hơn

Nhưng nó gây tổn thương nặng nề, em không thể chịu đựng lâu thêm nữa

Em muốn già đi cùng anh

Em muốn nằm chết trong vòng tay anh

Em muốn già đi cùng anh

Em muốn nhìn vào đôi mắt anh

Em muốn ở đó vì anh

Sẻ chia trong mọi thứ em làm

Em  muốn già đi cùng anh)

Tiếng nhạc kết thúc, Hà Lan nở một nụ cười tươi nhìn về chàng hoàng tử của cuộc đời em. Tôi hờ hững xé nát chiếc lá bàng trên sân trường, nhưng lại giật bắn mình vì Minh Quân ngồi cạnh:

- Sao cậu lại ở đây?

- Sao tớ không được ở đây?

Tôi chẳng nói gì nữa, dù rất muốn giãn cơ mặt ra nhưng mà chẳng vui lên nổi. Quân bẹo má tôi, nói giọng kiểu bỡn cợt:

- Sao mặt như mất sổ gạo thế kia? À, lại là tại thằng Vũ chứ gì. Cậu chỉ cứng miệng là giỏi, sao bảo không thích nó?

Tôi cãi nhau với Minh Quân, ừ thì tôi có thích Nguyên Vũ đâu, sắp lên sân khấu nên tôi hồi hộp thôi mà, tại Quân thích suy diễn thôi. Trông mặt bạn rất đánh giá nhưng vẫn ừ ừ cho qua, chắc bạn thấy tôi đáng thương quá nên nhường à? Nhưng mà tôi đâu có cần nhường đâu.

Chỉ là mập mờ kiêm bạn thân có người yêu thôi mà, chả có gì phải xoắn.

Tôi và Đan Anh đã mặc sẵn đồ biểu diễn, tuy tâm trạng hiện giờ của tôi đang không ổn lắm nhưng tôi vẫn muốn hoàn thành tốt phần biểu diễn của mình. Một là do tôi là đứa thích làm đến cùng, hai là vì bạn đàn của tôi là Đan Anh - viên ngọc quý chuẩn bị được debut của một công ty giải trí có tiếng khu vực miền Bắc. Trước khi lên sân khấu, Minh Quân đã khen tôi xinh, bạn còn đưa cho tôi vài cái video tôi múa bale hồi cấp hai. Nói chung thì tôi không biết tại sao Minh Quân có được những video như thế, nhưng chí ít sự động viên và hành động của bạn khiến tôi tin vào bản thân mình hơn. Mà sự thật là lúc nào tôi cũng tin vào bản thân mình, nhất là vạch xuất phát của bản thân và việc múa bale. Tôi được bố mẹ cho học bale từ bé, vì mọi người nghĩ con gái nhà giàu không thể không biết chút gì về nghệ thuật được.

Tôi không thích múa, nhưng múa lại không tệ.  Vì để chứng minh bản thân, tôi cho phép mình giành nhiều giải thưởng lớn bé cùng bộ môn múa bale, mãi đến khi tôi học cấp ba. Tôi chẳng còn muốn là một người bám víu vào thứ bản thân không thích chỉ để khẳng định mình, bởi nếu tôi thật sự muốn toả sáng thì chưa bao giờ thiếu cách cả.

Múa bale không phải trở ngại với tôi, thậm chí sau vài năm không đụng vào nó, tôi vẫn còn nhớ một số động tác phức tạp mà mình từng được học dùng để tham gia thi đấu. Chỉ là không may lúc tôi đang bung xoã hết mình trên sân khấu thì bị trật chân, mắt cá chân tôi đập xuống nền gạch.

Đau đến khủng khiếp.

Trong suốt vài năm thi đấu với bộ môn múa bale, tôi chưa từng bị chấn thương.

Trong cái giây phút tôi ngã quỵ trên sân khấu, người đỡ tôi lên đầu tiên là Minh Quân.

Một người bạn mẫu giáo mới chỉ gặp lại tôi hơn một tháng lại lo cho tôi hơn người lớn lên cùng tôi từ bé đến lớn, lo cho tôi hơn người từng nói thích tôi. Người ta từng bảo trong mắt người ta, tôi là một viên ngọc thuần khiết, người ta bảo người ta luôn hết lòng hết sức để nâng niu tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nhớ nhưng người ta quên rồi.

Tôi liếc mắt khắp khán đài như để chờ đợi điều gì đó, nhưng từ đầu đến cuối, Phạm Nguyên Vũ vẫn không xuất hiện.

À, tôi quên, bên cạnh Nguyên Vũ là Hà Lan, cô gái thuần khiết đến mức nhiều khi khiến tôi ghen tỵ. Nếu tôi là Nguyên Vũ, giữa một con bé toxic, trust issues, hết lần này đến lần khác làm tổn thương nó và một cô nàng xinh đẹp thuần khiết, chắc tôi cũng sẽ chọn Hà Lan.

Tôi có thích nó đâu, chả hiểu sao buồn lạ.

Tại sao tôi lại thích Phạm Nguyên Vũ cơ, buồn cười!

Minh Quân bế xốc tôi lên, bạn nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực khi thấy tôi cứ cố chấp tìm kiếm điều gì đó. Từ khi gặp lại Quân, tôi cảm giác Minh Quân dễ dàng có thể nhìn thấu tâm tư tôi, và đó cũng là lí do tôi rất ít khi dám nhìn thẳng vào mắt Quân.

Minh Quân đặt tôi lên chiếc giường đơn trong phòng y tế, sau khi đã đắp chăn cho tôi, bạn mới ngồi xuống.

- Có đau lắm không? Tớ đi lấy đồ cho cậu thay nhé!

Mắt tôi ngân ngấn nước, tưởng chừng như sắp biến thành một đứa trẻ oà khóc đến nơi.

Ánh mắt tôi nhìn Minh Quân hiện tại giống hệt nhìn bố hồi tôi năm tuổi. Từ bé đến lớn, tôi rất ít khi được gặp bố, bố tôi đi công tác triền miên, nhưng mỗi lần gặp bố với tôi lại là một kỉ niệm đẹp.

- Cảm ơn Minh Quân nha!

Cô Mai nhìn mắt cá chân của tôi rồi chẹp miệng trách:

- Sao bất cẩn thế? Bong gân mắt cá chân như thế này rất đau đấy, em có chịu được không?

Tôi gật đầu rất quyết đoán, nhưng đến khi cô Mai chạm vào mắt cá lại khiến tôi la oai oái.

Đau thế!

- Thôi được rồi, cô kê thuốc cho nhé! Nhớ đừng cử động mạnh, ít đi lại đợi nó lành hẳn là được.

- Tầm bao nhiêu ngày thì đỡ ạ?

- Nếu không có gì thay đổi thì tầm một tháng, lâu hơn thì chắc là một tháng rưỡi.

Tôi dùng ánh mắt đầy đáng thương nhìn cô, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt bất lực:

- Cô cũng muốn giúp lắm, nhưng mà không được. Nhớ cẩn thận và ăn uống đầy đủ đấy, dạo này gầy lắm rồi.

Cô Mai cẩn thận kéo rèm phân cách giữa các giường ở kí túc xá, cô ôm tay tôi, thì thầm:

- Cái thằng mà mới bế em vào đây í, người yêu mới à?

- Không ạ, bạn em thôi.

Cô nghe xong thì gật gù bảo tôi:

- Đúng rồi đấy, trông chả đáng tin chút nào. Nguyên Vũ vẫn đáng tin hơn.

- Đáng tin nhưng em bị ngã có thấy mặt nó đâu ạ?

Tôi vừa dứt lời thì cô Mai bảo tôi nhìn ra cửa. Tôi vén rèm, thấy Nguyên Vũ đang thập thò ngoài cửa. Thấy tôi, nó vội chạy vào, hớt hải hỏi thăm như kiểu thân quen lắm:

- Em có bị sao không?

- Mày điên à, em cái gì mà em? Tao bằng tuổi mày đấy!

Cô Mai cười tủm tỉm, cô chạy qua giường bệnh bên cạnh kê thuốc và dung dăng dung dẻ dắt bạn nữ vừa được kê thuốc xuống căn tin. Người gì đâu mà càng lớn càng cute, thề cô Mai nhảy chân sáo trông đáng yêu lắm ý.

- Tao bảo rồi, từ lúc tao tỏ tình em thì tao không xưng mày tao với em đâu.

- Mày bị làm sao đấy? Đừng quên mày có người yêu rồi. Đừng làm bất cứ người con gái nào tổn thương nữa, Nguyên Vũ ạ!

Trông mặt nó thoáng bối rối, nhưng rồi vẫn hơn thua với tôi:

- Còn em thì sao, em không đồng ý cũng không từ chối lời tỏ tình của tao, trong khi đó em lại nắm tay một thằng khác. Rốt cuộc em xem tình cảm của tôi là cái gì?

Ê bực nha, thế còn nó có nghĩ cho cảm nhận của tôi lúc thấy được cái story hôn hít của nó với Hà Lan trong khi tỏ tình tôi còn chưa được một tuần không?

Mà khoan đã, những biểu hiện bây giờ của tôi là gì vậy?

Chẳng lẽ... tôi thích Nguyên Vũ thật à?

Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

- Thế còn mày yêu người khác khi tỏ tình tao chưa tròn một tuần thì sao, nói người khác sao không biết nhìn lại mình đi?

- Tao...

Tôi nói liên tục mà chẳng để Nguyên Vũ xen vào một câu nào, như kiểu những ấm ức trong hơn một tháng qua tôi phải nói ra hết, không trừ lại cái gì.

- Lúc mày cố tình ôm ấp người yêu trước mặt tao, sao mày không nghĩ cho tao đi? Bảo thích tao mà lúc tao bị thương cũng chỉ có Minh Quân lo cho tao. Oke, tao biết bây giờ mày có người yêu, em ấy là người đặc biệt với mày. Vậy nên nếu ác với tao thì ác cho trót đi, lo cho người yêu đi, để tâm đến tao làm gì?

Mắt tôi ngân ngấn nước, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi. Dạo này tôi bị làm sao ấy, tâm sinh lý thay đổi một cách bất thường. Tôi biết tôi nói vậy là không đúng, vì dù sao hiện tại Hà Lan mới là người yêu của Vũ, việc nó ôm ấp em trước mặt ai cũng là quyền của nó, là do tôi ảo tưởng tôi quan trọng. Có lẽ Nguyên Vũ cũng chẳng thích tôi đến thế, chỉ là tôi là một con mồi của nó, trong lúc tỏ tình tôi thì nó còn nhắn tin thả thính với cả trăm đứa con gái khác. Tôi cũng biết nó không phải thằng đơn giản, nó đối tốt với tôi chưa chắc đã đơn thuần, chẳng qua Phạm Nguyên Vũ quá quan trọng với tôi.

Quế Anh từng bảo, có thể mất đi nhiều thứ nhưng không thể mất đi Nguyên Vũ. Nhưng tôi nghĩ, thực sự... tôi sắp mất đi nó rồi.

Làm gì có ai mất đi ai mà không sống nổi, phải chăng chỉ là hụt hẫng chút thôi mà.

-------------------------------------------

Cuộc trò chuyện của hai cô cháu nhà nọ.

Cô Mai: Vũ, dạo này cô thấy Quế Anh hay đi cùng thằng nào ấy. Mày có làm được việc không?

Phạm Nguyên Vũ: Cháu biết rồi.

Cô Mai: Biết cái gì mà biết, cô chỉ chấp nhận con Quế thôi, dắt đứa khác về nhà thì đừng gọi cô là cô nữa.

P/s: Viết mấy chương gần đây đau đầu quá, tôi có tóc bạc rồi =)))))

Đừng quên vote nha mấy bà ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com